Mị Tình

Chương 28: Chương 28: Lễ vật




Một quán bar cách đây không xa, trang trí rất xa xỉ phô trương, nhưng lúc trước hình như chưa thấy qua, có lẽ là mới mở .

Đôi mắt đẹp sáng ngời, cô vôi vội vàng vàng khiến cho Hàn Húc phải dừng xe.

Cô vừa mới thất bại ở quán cà phê kia, vừa vặn đến quán bar uống vài chén, dù sao có Hàn Húc ở đây, có say cũng không quan trọng.

Nghĩ như vậy, khóe môi Lâm Cẩm Sắt cong lên từ bên trong xe đi ra, ồ, quả nhiên không phải quán bar bình thường, ngay cả tiểu đệ ở bãi đậu xe cũng có tướng mạo rất tuấn tú cũng khác với người thường.

Khi thực sự bước vào quán bar tên “Lan” này, Lâm Cẩm Sắt bị cản lại … thì ra chỏ có khách quý mới có thể tiến vào đây.

Chậc, quán bar này thật cao cửa, xem ra người có thể vào đều là nhân vật không phải là phú hào thì cũng phải đắt tiền.

Đến uống hớp rượu cũng phải chít chít méo mó như vậy.

Nhìn tên bảo vệ ngăn trở không cho cô bước vào, Lâm Cẩm Sắt bĩu môi, không thèm vào nữa, cô xoay người quay ra.

Lại càng không ngờ tới bước chân còn không chưa đặt ra ngoài, hàn húc đã tự mình đỗ xe xong vừa vặn tiến vào, một ánh mắt, thần sắc tên bảo vệ kia thay đổi ngay lập tức, cung kính mời cô vào, vội vội vàng vàng đi mời quản lí .

Lâm Cẩm Sắt cái này vui vẻ, hóa ra tên mặt đen cơ bắp này cũng là khách quý, người ở trước mặt thoáng một cái đã có thể tiến vào?

Cười tủm tỉm ngồi trên sopha của quán bar, cô nháo nháo mái tóc xoăn, nói với người pha rượu anh tuấn, “Một ly BloodyMary, cám ơn.”

Không ngờ tên pha rượu kia vừa thấy cô cười đến bị điện giật, ngược lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô một cái, tay run lên, chạy nhanh đi pha rượu.

Tâm trạng tốt của Lâm Cẩm Sắt thoáng cái biến mất.

… Lại đả thương lòng tự tôn.

Liếc sang kẻ cơ bắp bên cạnh khóe miệng ẩn ẩn run run, cô ho nhẹ một tiếng, quyết định mặc kệ, sau đó giả vờ tự nhiên bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.

Trước mắt chỉ toàn có đá cẩm thạch.

Toàn bộ quán bar, dường như chỉ dùng để ánh sáng màu đen của đá cẩm thạch xây nên .

Không kể là là vách tường quầy bar hay là bài trí bên trong quán bar, toàn bộ đều lấy đá cẩm thạch làm nguyên liệu chính. Hơn nữa nhìn kia màu ánh sáng và độ bóng loáng của đá cẩm thạch kia, chắc hẳn đều được nhập khẩu từ nước ngoài.

Đá cẩm thạch sáng bóng lạnh lùng.

Đèn thủy tinh khổng lồ treo ánh sáng ngọc.

Bồi bàn được huấn luyện kĩ càng không tiếng động mà cung kính đi qua đi lại.

Ai mở quán bar này, vung tay cũng thật mạnh.

Rất nhiều người cho rằng kẻ có tiền chỉ là kẻ có tiền, có thể tiêu tiền như nước, xấu xa dơ bẩn, còn trên thực tế mặc dù cũng là là kẻ có tiền, cũng có tới mấy loại, giống như Lâm Cẩm Sắt, tính toán đâu ra đấy cũng đạt tới trăm ngàn phú ông, nhưng nếu bảo cô mở ra một quán bar lớn như vậy, cô tuyệt đối không can đảm đốt tiền như thế.

Nói đến mở quán bar, đầu tiên chưa kể đến tiền bạc, chỉ là quan hệ với hắc đạo bạch đạo cũng phải có, ai chẳng biết những chỗ ăn chơi về đêm như vậy chính là nơi nảy sinh rất nhiều thị phi.

Uống một ngụm rượu cocktail, ngọt ngào, mang theo tác dụng chậm chậm.

Chất lỏng màu đỏ lay động dưới ngọn đèn màu tím ngọn đèn của quán bar trở nên xinh đẹp quyến rũ.

Tửu lượng của Lâm Cẩm Sắt, chỉ cần tiếp xúc với một đoạn thời gian cũng có thể biết được, có thể nói là “Ngã gục dưới một ly rượu”, say rượu thì cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là dường như cô là người duy nhất thay đổi 360 độ sau khi say rượu, vừa khóc vừa cười còn có thể làm nũng ăn gian, khiến cho người ta trợn mắt há miệng, dở khóc dở cười.

Tuy rằng mỗi lần sau khi tỉnh rượu hầu như cô sẽ quên không còn một mảnh, nhưng lại có rất nhiều người bên ngoài khéo léo nhắc nhở, trêu chọc, cho nên Lâm Cẩm Sắt rất ít khi uống rượu, cho dù là xã giao không thể chối từ, cũng chỉ là nhấp môi, tuyệt đối không mê rượu.

Một ly “Huyết tinh Mary” này vừa xuống bụng, tầm mắt đã có chút hoảng hốt, vì thế cô rất tự hiểu mình kêu thêm ly nước đá, muốn thanh tỉnh đầu óc.

Không cần đến nửa giây, người quản lí trung niên tây trang giày da khoan thai bước đến, vừa bước đi vừa cười

“Không biết Lâm tiểu thư và Húc thiếu gia đại giá quang lâm, vừa rồi là sơ sót của chúng tôi.”

Lâm Cẩm Sắt khẽ híp đôi mắt nghi hoặc nhìn hắn, lại đem ánh mắt chuyển sang tên “đầu gỗ” Hàn Húc im lặng đứng phía sau cô, chuyện gì vậy?

Tại sao cô không biết cô có mặt mũi lớn như vậy còn được quản lí quán bar tôn sùng là khách quý?

Chẳng lẽ cô trong lúc vô tình đi vào một quán bar cũng là của Đường Lưu Nhan mở ?

Chỉ thấy con mắt đạm mạc của Hàn Húc khẽ động, đôi môi khẽ mở ra, từng chữ cứng nhắc thoát ra “Không sao, Lâm tiểu thư chỉ là đến uống chút rượu.”

Lâm Cẩm Sắt mất hứng, tên đàn ông cơ bắp này tại sao lại giống ông chủ của hắn đến vậy chứ, không cần cô gật đầu đã tự tiện thay cô đáp lời.

Đôi mắt đẹp chớp chớp, lông mi dài được uốn cong giảo hoạt động động, cô hứng thú, giống như tùy ý mở miệng, “Quản lí Nghê nghĩ tôi đến đây làm gì ?”

Quản lí kia vừa thấy cô mở miệng , ánh mắt cuống quít cúi xuống, vô cùng cung kính nói, “Lâm tiểu thư, quán bar này là Nhan công tử mở cho cô, cô là bà chủ ở đây, cho nên tôi nghĩ cô đến đây để thị sát … Xin Lâm tiểu thư cứ yên tâm, tôi sẽ toàn lực tận tâm quản lý thật tốt…”

Không chờ hắn nói xong, sắc mặt Lâm Cẩm Sắt đã trở nên vô cùng khó coi trừng mắt về phía Hàn Húc đứng ở một bên biểu tình không lộ ra nửa chút kinh ngạc, “Nhan công tử?”

“Lâm tiểu thư, đó là tôn xưng của mọi người với đại ca.”

Tôn xưng? Nhan công tử?

Nghe danh giá đấy chứ.

Cô từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, “Quán bar là hắn mở cho tôi, cậu biết phải không?”

“Đúng vậy.”

Lâm Cẩm Sắt nổi giận, suýt nữa không để ý hình tượng đã dựng lên bấy lâu, “Vậy vì sao cậu không nói với tôi?” Trong túi tiền bọn họ rốt cuộc đang bán thuốc gì vậy?

“Đại ca nói khi cô vào sẽ biết.”

Lâm Cẩm Sắt ánh mắt lạnh lùng, một chút khinh thường hiện lên, cô hừ hừ, “Đại ca cậu tại sao lại biết tôi sẽ vào đây?” Hay là Đường Lưu Nhan này tính toán quá tài tình, đoán chắc cô sẽ vào đây? Lừa quỷ sao.

“Không biết.”

“…”

Lâm Cẩm Sắt dùng ánh mắt suy sụp trừng mắt nhìn Hàn Húc rất lâu, cuối cùng quyết định nhận “chiếc bánh béo bở” từ trên trời rơi xuống này .

Đường lưu Nhanh làm cho cô cái gì đó, tất nhiên sẽ yêu cầu đáp trả.

Cô mỉm cười, không sao cả.

Kỳ thật cô thật đúng là không thể hiểu được, Đường Lưu Nhan còn có thể lấy cái gì từ trên người cô nữa.

Loại nhân vật có thể hô phong hoán vũ giống hắn này, phần lớn đều có chút tật xấu và quái gở, cô cũng chẳng muốn miệt mài đi theo…hơn nữa, tâm tư của Đường Lưu Nhan kia chín khúc mười tám khúc cong, chỉ sợ cô có luyện ngàn năm thành lão yêu cũng nhìn không thấu.

Người quý có thể tự mình hiểu lấy.

Hơn nữa cô đến tuổi này cùng ngần ấy kinh nghiệm sống, ít nhiều gì cũng hiểu được một đạo lý: ký đến chi, tắc an chi. (như kiểu cái gì đến thì sẽ đến)

Trong quán bar có một âm thanh phiêu đãng tao nhã.

Người ca sĩ da đen ôm đàn ghita ở trên vũ đài cúi đầu mơ hồ hát.

Tâm trạng cô cũng khá lên một chút, nhìn kỹ một chút cô mới biết được là quán bar của cô, có rất nhiều chân dài mặc tất chân màu đen ở trên sopha rung rung động động , một lúc lâu sau, đột nhiên lắc đầu cảm thán nói, “Hàn Húc, lão đại của các cậu, ghê gớm thật.”

Trầm mặc một lát, Hàn Húc khẽ mở miệng, “Đại ca không phải đối với người phụ nữ nào cũng như vậy.”

“À.” Một câu có lệ, Lâm Cẩm Sắt không thèm nhắc lại nữa, nhìn khối băng lắc lư trong ly nước đá thủy tinh, đôi mắt trùng xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Chờ cô uống xong chỗ nước ocnf lại trong ly, đã là 10 phút sau, quản lí cùng khách uống rượu ngồi bên cạnh lúc trước đều đã rời đi.

Tên pha rượu cũng đã đổi ca, thay vào đó là một cô gái tóc ngắn anh khí mười phần.

Cô gái đó nhìn thấy cô, không như tên pha rượu kia, không sợ hãi, thản nhiên cười cười với cô.

Lâm Cẩm Sắt cũng cười với cô ấy.

Khách uống rượu bên cạnh cũng thay đổi thành người khác.

Tâm trạng Lâm Cẩm Sắt hoàn toàn khác so với lúc trước.

Lúc trước quản lí kia nói quán bar này đã thuộc về cô, như vậy doanh thu nơi này cũng vào trong túi cô rồi.

Khách càng nhiều càng tốt.

Cô cười tủm tỉm nghĩ ngợi.

Trước mắt nhìn thấy vô số những tờ nhân dân tệ dài cánh không ngừng bay vào trong túi tiền của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.