Nói xong
câu đó cô nhất thởi thở , ngồi phịch xuống ghế, đầu óc rất hỗn loạn,
trong lòng có một loại cảm giác không thể nói bằng lời.
Nâng mắt nhìn về phía Đường Lưu Nhan rõ ràng đang giật mình, cô chợt nở nụ cười, có thể làm cho Đường đại thiếu gia sợ hãi thành như vậy, có
phải cô rất bản lĩnh không?
Đường Lưu Nhan cứ như vậy
nhìn người phụ nữ ngồi đối diện vẻ mặt trăm biến, dáng điệu quỷ dị, đôi
đồng tử thâm trầm, vẻ mặt không thay đổi cầm một miếng bánh mì nướng,
bắt đầu từ từ ăn. Một lát sau, hắn nâng mâu, đôi môi bạc khẽ mở.
“Lý do.”
Lâm Cẩm Sắt vẫn chỉ quan sát phản ứng của hắn, tay cô không tự giác
xoắn lại rồi buông ra, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu bài xích, cô thở
thật sâu, ngồi ngay ngắn lại, đồng tử trong sáng chăm chú nhìn hắn.
Cô nói từng chữ rất rõ ràng: “Đường Lưu Nhan, chúng ta người quang minh chính đại không nói tiếng lóng… tôi không yêu ngài, giống vậy, ngài
cũng không yêu tôi. Nhưng hiện tại ngài không phải đang cần tôi sao?…
tất nhiên, tôi cũng không biết ngài đang cần tôi làm gì.” Cô tự giễu
cười cười, tiếp tục nói, “Tôi cũng cần đến sự giúp đỡ của ngài. Ngài
biết đó, sở luật sư của tôi sắp sụp đổ rồi, nếu muốn trở lại ngày xưa e
rằng là rất khó…”
Cô vắt hai chân lên nhau, bày ra tư
thế đàm phán, ánh mắt trong sạch nhìn thẳng vào hắn: “Tóm lại, chúng ta
đều có một nhu cầu như nhau, cho nên, tôi cần một thỏa thuận có giá trị
pháp luật …nghĩ kĩ, tôi cảm thấy chỉ có giấy đăng kí kết hôn là đáng tin cậy nhất. Đồng thời, giáy đăng kí kết hôn có thể đem quyền lợi của tôi
và ngài thành chung nhau, nếu một bên bị hao tổn thì bên kia cũng phải
chịu tổn thất; về phương diện khác, nếu trong thời gian thỏa thuận còn
thời hạn, nếu một bên đổi ý, thì người kia sẽ được đền bù một nửa tài
sản…”
Lâm Cẩm Sắt nói rất nhiều, đến khi dừng lại mới
phát hiện Đường Lưu Nhan chỉ im lặng nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch,
không biết đang tức giận hay làm sao.
Cô cảm thấy có chút căng thẳng.
Chợt nghe thấy tiếng nói của hắn bình thản mà chậm rãi, “Lâm Cẩm Sắt, em không hề tin tôi.”
Ngón tay khẽ xiết lại, ngữ khí nhạt nhẽo như vậy nhưng lại khiến cho
Lâm Cẩm Sắt cảm giác được một loại bức khí rõ ràng đang đè nặng lên cô.
Dời núi lấp biển.
Nhưng trên thực tế Đường Lưu Nhan chỉ là nhếch khóe môi một chút, mỉm cười với cô mà thôi.
Miệng đắng lưỡi khô.
Lâm Cẩm Sắt nâng ly lên uống một ngụm sữa, mượn động tác này che giấu
bớt đi sự bối rối của mình, một lát sau, cô nâng mi, cố sức để cho giọng nói của mình trở lên vững vàng mà lợi hại, “Đúng vậy, tôi không tin
ngài, Đường Lưu Nhan, nói thật, tôi cũng không tin cái gì mà ấm áp ngài
nói…có lẽ là có thật… nhưng tôi không thể đi một nước cờ mạo hiểm như
vậy, phải có sự đảm bảo. Nếu không…”
Lời cô còn chưa dứt, đã bị nụ cười khẽ của Đường Lưu Nhan cắt ngang, hắn nói, “Dựa vào cái gì?”
Hắn đứng lên, lướt qua bàn ăn, vươn ngón tay ngả ngớn nắm lấy cằm cô,
nụ cười của hắn chói rực đến mức phá vỡ tất cả như mang theo đó một lưỡi dao, một nhát phải đem cô chém thành trăm mảnh
“Lâm
Cẩm Sắt, em thật là một người phụ nữ vô cùng thông minh, không hổ là
‘Hoa hồng’, công lực của cái miệng thật cao nha…” Hắn khẽ thở dài, “Đáng tiếc dùng không đúng chỗ, em thực sự nghĩ rằng chuyện kia là tôi đang
đẩy em vào bẫy sao? Ý đồ của em chỉ mang lại lợi ích cho một bên, dùng
điều kiện nhìn qua thì tưởng chừng là nhượng bộ mà che mắt tôi, đồng
thời dùng chính ý đồ của mình làm tôi xúc động, tôi thừa nhận thủ đoạn
của em rất cao minh… nhưng nghĩ lại một chút, nếu thật sự là kết hôn ,
vậy thứ gọi là đăng kí kết hôn kia có cái gì gọi là tốt cho tôi? Em dựa
vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ đồng ý kết hôn với em?”
Một câu nói .
Lâm Cẩm Sắt im lặng.
Đúng vậy…
Lợi thế của cô nhỏ đến mức đáng thương…
Trong tay cô không có nhược điểm của Đường Lưu Nhan, nhưng tất cả những gì có thể dùng để uy hiếp cô toàn bộ đều ở trong lòng bàn tay hắn. hắn
chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, ngón tay xiết lại một chút là có
thể đem trái tim cô bóp nát!
Tuy rằng ở một nơi nào đó vẫn có một giọng nói với cô, Đường Lưu Nhan người đàn ông này đang lợi dụng những toan tính của cô…
…nhưng toan tính gì chứ? Trong lòng cô một chút cũng không có!
Nhưng cô đã quên mất điều quan trọng nhất, cô đứng ở chỗ sáng còn Đường Lưu Nhan lại đứng ở một nơi bí mật gần đó. Tất cả những gì của hắn cô
đều không biết, còn những gì cô có, hắn đã sờ được từ lâu rồi. Ngay từ
đầu, cô đã bị bao vây.
Khữ thở dài một hơi, tâm trạng Lâm Cẩm Sắt hao tổn.
Đưa mắt nhìn trần nhà, cằm bị bóp rất đau cũng không dám mở miệng bảo hắn buông tay.
Cô chỉ biết, người đàn ông tên là Đường Lưu Nhan này không dễ đối phó như vậy.
Đường Lưu Nhan nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của người phụ nữ tự cho là
thông minh trước mắt này, cười một chút, một tia sáng ám muội xẹt qua
trong đôi mắt, ngón tay giật giật, cuối cũng buông cô ra.
“Lâm Cẩm Sắt, tôi đã nói em chỉ biết quan tâm đến mình mà .”
Lời nói hắn lại đổi sắc rất nhanh, “Nếu muốn tôi giúp em, em nói thẳng
ra thì được rồi, cần gì phải hao tổn tâm cơ bày cách lừa dối tôi.”
“…”
Đường Lưu Nhan chậm rãi uống sữa, bộ dáng hưởng thụ kia như đang thưởng thức hồng rượu trân quý nhất, khóe mắt hắn khẽ khiêu khích
“Muốn một nửa tài sản của tôi …lòng ham muốn của em cũng lớn đấy chứ
nhưng thôi mấy hôm nữa tôi sẽ bảo người ta chuyển qua tên em.” Khẩu khí
hắn bâng quơ nhẹ nhàng tùy ý tự nhiên giống như câu nói “Đi nào, tôi mời em bữa cơm, đi thôi” bình thường.
Lâm Cẩm Sắt mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lại cười, nụ cười có vẻ ôn nhu yêu chiều, ánh sáng trong mắt như ngọc bích
“Nếu em muốn, tôi sẽ cho em, chỉ cần em vui vẻ thì tốt rồi.”
Lâm Cẩm Sắt ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Sau một lúc, cuối cùng cô không nhịn được mà mở miệng nói, “Đường Lưu
Nhan, có đôi lúc tôi thực sự muốn biết, rốt cuộc ngài đang suy nghĩ gì.” Ý nghĩ của hắn, cô hoàn toàn không đoán ra nổi.
Một giây trước dường như còn muốn bóp chết cô, một khắc sau có thể nói với cô như rót mật vậy.
Thế gian này sao lại có người như hắn chứ?
Làm cho người ta cảm thấy…
Sợ hãi.
Cô cảm thấy có một luồng khí lạnh đi lên từ lưng khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Người đàn ông như vậy, nếu yêu thương hắn có phải là kiếp nạn ngàn kiếp không?