Năm đó vụ án của Lý Sĩ Nguyên đã được Hoàng thái hậu kiểm chứng là thật, muốn lật lại bản án là chuyện bất khả thi.
Nhưng hắn đã rơi vào kết quả như thế, dù thế nào đi nữa cũng không thể tồi tệ hơn bây giờ.
Lý Nhân Hạo gật đầu nhận lời, hóa thân làm “Ngọc Diện lang quân”, gây
chuyện sinh sự khắp nơi, cuối cùng cũng dây vào Thái tử. Đương nhiên
khuôn mặt của hắn đã được chỉnh sửa cẩn thận, tuy chỉ sửa lại mấy chỗ
nho nhỏ, nhưng trong mắt người tinh ý thì vẫn có điểm tương tự. Huống
chi, Lý Nhân Hạo vốn có gương mặt tuấn mỹ.
Hắn dốc hết sức dẫn Hạ Hầu Thương đi thật xa, bởi vì hắn được Tiểu Thất
giúp đỡ trốn tù, cho thấy thực lực của hắn khác hẳn Ngọc Diện lang quân, sẽ làm Hạ Hầu Thương cảm thấy hắn là một nhân vật cực kỳ mấu chốt.
Hơn nữa, một lần lấy mận đổi đào, ta đã thay thế cả thảy là hai người.
Sau khi lão phụ biết được, người vẫn trách ta quá to gan, làm như vậy, nếu
người tinh ý điều tra sẽ để lộ sơ hở. Ta chỉ nói: “Nếu đã làm thì phải
làm triệt để, hơn nữa, không phải vẫn còn lão phụ sao?”
Quả nhiên, mấy tên quan binh truy bắt hậu nhân Lý gia về sau rất kín miệng… Mặc dù lão phụ khinh thường những quỷ kế đùa bỡn kiểu này, nhưng một
khi đùa bỡn, không ai có thể qua mặt lão phụ được.
Vì vậy, một năm sau, bên cạnh ta không có hộ vệ thứ sáu, lão phụ điều một
tướng sĩ có võ công tương đối cao, thân hình tương tự thế chân tạm thời
mà thôi.
Cũng bởi vì như vậy, ở trận đánh trên núi Đỗ Thanh, vị tướng sĩ này chưa
được huấn luyện cẩn thận nên Thất Tinh trận bị công phá. Vì vậy, Lục
Tinh vệ bại trận nhah chóng.
Bọn ta đi theo đội trưởng rời khỏi Ly cung (*), ta nhìn thấy cánh cổng Ly
cung đỏ thắm nửa mở nửa khép, then cài trên cánh cổng dần dần rút ra,
đặt trên khung cửa như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Không biết tại
sao, trái tim ta đột nhiên đập thình thịch, e sợ cánh cổng kia sẽ chậm
rãi đóng lại; sợ đi tới cổng, ngoài kia sẽ truyền tới tiếng vó ngựa như
sấm động, Hạ Hầu Thương mặc áo tím thắt đai ngọc cưỡi ngựa, nhìn thấy
ta… Trong mắt như có lá rách tung bay.
* Sorry mấy chương trước ta dịch nhầm thành Hành cung, thật ra là Ly
cung. Là nơi ở ngoài cung điện, hoàng thất có thể đến ở. Tương tự với
Hành cung.
Như vậy có phải đại biểu ta đã thay đổi thái độ với hắn?
Tiểu Thất đứng bên cạnh ta, thỉnh thoảng nhìn ta chăm chú. Ta cảm thấy ánh
mắt của hắn như xuyên vào viên ngọc trong băng, dịch chuyển trên bề mặt, trơn bóng lạnh băng.
May thay, cũng không xảy ra chuyện gì, bọn ta thuận lợi rời khỏi cổng lớn.
Bởi vì tiểu đội này được hợp thành từ những binh lính Thần Sách doanh
thừa ra sau khi tổ chức lại, đội trưởng chỉ huy tạm thời nên không quen
thân nhau lắm. Sau khi ra khỏi cổng phải trở về Thần Sách doanh làm
nhiệm vụ, nên mỗi người tự trở về doanh đội của mình.
Ta và Tiểu Thất ra khỏi Thần Sách doanh, tới một căn nhà bỏ hoang thay y
phục bình thường. Trong sân có một chiếc xe ngựa bình thường, ngựa kéo
cũng bình thường nốt. Chỉ chờ đến trời sáng, bọn ta sẽ trà trộn vào đám
người rời thành, về sau như chim về rừng.
Nhưng lúc này, ngoài cửa sổ lại vang tiếng gõ khẽ khàng, ta ngẩn người. Nhận
ra tiếng gõ này là ám ngữ liên lạc của bọn ta và Lý Nhân Hạo, không khỏi thấy kỳ lạ. Sao hắn lại đến sớm như vậy?
Tiểu Thất để hắn vào, hắn thấy bọn ta, vẻ mặt yên tâm hẳn, nói: “Hai người
ra được rồi à? Làm ta giật cả mình, cứ tưởng xảy ra chuyện rồi…”
Trong nhà chỉ có ánh đèn leo lắt bằng hạt đậu, rèm cửa được hắn vén lên, tạo
thành cái bóng đung đưa trên bức tường tối om, như thể có ma quỷ, mang
vẻ u ám khác thường. Chẳng biết tại sao, ta chợt có dự cảm không lành,
hỏi hắn: “Sao ngươi lại tới sớm như vậy?”
Lý Nhân Hạo nói: “Thuộc hạ dẫn Ninh vương tới đường Triêu Dương, sau hai
chiêu, thuộc hạ không địch lại được, tưởng sắp bị bắt rồi. Nhưng không
hiểu tại sao Ninh vương lại có vẻ không tập trung lắm, không thèm quan
tâm mà vội quay về Ly cung. Thuộc hạ cảm thấy không ổn, mới tới đây điều tra…”
Hắn vừa nói vừa ho hai tiếng, Tiểu Thất tiến lên bắt mạch cho hắn, gật đầu
nói: “Ngực ngươi trúng một chưởng, thương thế không nhẹ, Ninh vương đã
hạ thủ sao?”
Lý Nhân Hạo nói: “Đúng vậy, thuộc hạ không ngờ võ công của hắn lại cao như thế…”
Ta cau mày nói: “Không phải đã bảo ngươi đừng giao thủ, chỉ chạy trốn thôi sao?”
Sắc mặt Lý Nhân Hạo hơi đỏ lên: “Khinh công của hắn cũng rất cao…”
Nghe đến đó, dự cảm chẳng lành trong lòng ta càng mãnh liệt, tiếng ong ngoài cửa sổ không còn, tiếng ếch ộp đằng xa vắng lặng hẳn, ta nói: “Không
xong rồi, ngươi rút lui đi.”
Tiểu Thất cũng hiểu rõ, nói: “Chúng ta đi mau.”
“Không kịp rồi…” Ta cười khổ.
Cửa sổ dán giấy đột nhiên sáng lên, căn phòng mờ tối chỉ có ánh đèn như hạt đậu chợt bừng sáng như ban ngày, có mấy con muỗi bị chiếu vào kinh
hoàng bay vào đống bụi. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào như dệt một tấm
lưới khổng lồ, bao phủ tất cả mọi người trong phòng.
Lý Nhân Hạo có vẻ hối hận: “Thuộc hạ mắc bẫy của hắn? Thuộc hạ vốn tự nhận mình hiểu lòng người…”
Ta nói: “Sao ngươi có thể biết được hắn lại hai mặt như vậy chứ?”
Ta biết, trong mắt tướng sĩ Tây Cương, Hạ Hầu Thương là người có kỷ luật
nghiêm minh, quân lệnh như núi, nhưng lại không giỏi diễn trò. Bình
thường vẻ mặt hắn vốn hờ hững không cảm xúc, cho nên lần này mới lừa Lý
Nhân Hạo dễ dàng như vậy.
Khiến Lý Nhân Hạo tưởng rằng hắn đã nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra ở Ly
cung, nên quay đầu lại xem xét. Nhưng không ngờ rằng, đối tượng hắn nghi ngờ lại là Lý Nhân Hạo… Ta vốn tưởng dùng Mặc Tử Hàn đánh lạc hướng Hạ
Hầu Thương là thích hợp nhất, nhưng không ngờ hắn liên tưởng đến thân
phận của Mặc Tử Hàn có điều bất thường, lại tìm cơ hội bám sát tới đây.
Xem ra Ninh vương không phải là loại người mà ta vẫn tưởng tượng?
Ta phải đánh giá lại hắn một lần nữa ư?
Rời khỏi căn nhà bỏ hoang, vốn tưởng bên ngoài sẽ có hơn trăm người, giương cung nhắm vào cửa, không ngờ ngoài sân chỉ có chín người mà thôi. Tám
người mặc đồ đen kín mít, trên mặt che khăn đen, cưỡi ngựa không cùng
màu. Trong tay mỗi người cầm một chiếc đèn lồng đặc chế, ánh sáng rực rỡ gấp mấy lần đèn lồng bình thường phát ra như thể có mấy chục người giơ
đuốc. Mà người mặc áo chùng đeo đai ngọc cưỡi ngựa trắng đứng trên cùng
chính là Hạ Hầu Thương.
Bát Tuấn đã tề tựu đông đủ, xem ra ba người chúng ta muốn rút lui là chuyện bất khả thi. Ta ra hiệu cho gọi Tiểu Thất dẫn Tiểu Lục rời đi, không
cần quan tâm đến ta, Tiểu Thất liền hiểu ý. Bọn ta hợp tác đã lâu, không cần lời nói đã có thể hiểu ý đối phương. Cũng biết rằng chỉ có như vậy
mới có thể bảo toàn lực lượng, tính kế về sau.
“Người phải cẩn thận…” Hắn ghé vào tai của ta khẽ nói.
Ta gật đầu. Toàn bộ võ công nội lực của ta đều truyền hết cho Tiểu Thất,
mang Tiểu Lục chạy trốn sự truy đuổi của Bát Tuấn cũng không khó. Nhưng
ta không quên ở đây còn Hạ Hầu Thương có năng lực không chênh lệch với
Tiểu Thất là bao. Cho nên, ta rút chủy thủ từ trong tay áo, kề lên cổ
nói: “Vương gia, ta trở về với Vương gia, xin hãy thả huynh trưởng của
ta đi.”