Mị Tướng Quân

Chương 12: Chương 12






Ta cả kinh, quay mặt lại, trong lúc lơ đãng ta lại nhìn thấy rõ bóng dáng của mình được chiếu rõ trong tấm gương nơi góc phòng, thậm chí sắc bén như bảo đao vừa rút ra. Không, ta không thể thất thố trước mặt y, khiến y nhìn ra manh mối. Ta vội cúi đầu nói: “Thiếp thân là con gái của người thợ săn mà vương gia từng cứu, Vương gia quên rồi sao?”

Lúc này y mới thu lại ánh mắt thất thần, dường như đã lạc mất hồn vía: “Bổn vương không ngờ lại hoa mắt. Y đã chết rồi, chết từ lâu rồi…”

Xem ra, y đối với Quân gia quân vẫn có chút áy náy trong lòng. Xem ra, ta chỉ có thể lợi dụng điểm này để đả động y! Ta liền thở dài một hơi theo y: “Năm đó thiếp đã từng trị thương bị tên bắn của Quân thiếu tướng … Không ngờ y chí khí chưa toại, lại chết oan chết uổng!”

Ta chỉ thuận miệng đề cập đến vị thiếu tướng trẻ tuổi dung nhan trác tuyệt trong Quân gia quân mà thôi. Nào ngờ, lại khiến Ninh vương sắc mặt thoáng cái đã trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng kích động lên, nắm chặt lấy cánh tay ta: “Nàng thật đã giúp y chữa thương khi ấy?”

Cánh tay ta bị y nắm chặt đến đau lên, đành phải thuận miệng nói nhảm: “Đó là sự thật! Bằng không làm sao thiếp thân có cơ hội tiếp cận y. Thiếp thân còn nhớ rõ, khi ấy trên mặt y còn nở nụ cười thản nhiên. Tuy trong thoáng chốc gia gia của thiếp rút mũi tên trên lưng y ra gây nên vết xước, nhưng y cũng chỉ hơi nhíu mày một chút mà thôi.”

“Đúng đó! Nàng nói không sai! Y chính là người như vậy! … Dù cho bản thân bị uất ức thế nào, trên vai mang gánh nặng gì thì ở trong mắt y vẫn là nhẹ như gió thoảng.” Y buông lỏng bàn tay nắm lấy bả vai ta ra. Ta khẽ thở phào nhẹ nhỏm, rốt cuộc cái mạng này của ta có thể giữ lại rồi! Có phải Lâm mỹ nhân đã nghĩ sai rồi hay không? Có phải nàng đã xem huynh đệ tình thâm của bọn họ trở thành tình cảm bất luân rồi không? Nữ nhân một khi nổi lên ghen tuông thì bất kể dù có kỳ quái mấy họ cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng mà, câu nói “…nam nhân nữ nhân có quan hệ gì đâu…” của Ninh vương lại bất ngờ hiện ra trong đầu ta.

Ta cẩn thận liếc mắt nhìn y một cái. Ta thấy ánh mắt y mơ màng, có lẽ lại rơi vào hồi ức, liền biết tất cả điều liên quan đến Quân thiếu tướng đều có thể trở thành công cụ bảo vệ tính mệnh của ta, liền khẽ nói: “Vương gia, thiếp thân từng giúp Quân thiếu tướng rửa sạch vết thương. Khi ấy trên người y thật sự có rất nhiều vết sẹo chồng chất...”

Quả nhiên, ta vừa nói thế thì mặt y lại hiện lên nét ảm đạm. “ Có một số vết thương là do Bổn vương gây ra. Vào lúc đó, Bổn vương còn trẻ tuổi nóng nảy… Nhiều lần hành quân luận chiến cũng chiến đấu ngang bằng y. Mà y càng giành được thuộc hạ quan quân hết lòng kính yêu thì trong lòng bổn vương lại không phục, lại cố tình gây khó dễ, còn dùng quân pháp xử phạt y, hại y phải lãnh một trăm quân trượng khó hiểu. Nhưng tiểu tử kia thân thể thật tốt, cũng chỉ nghỉ ngơi mấy ngày mà thôi, liền lại cùng các tướng sĩ đánh đá loạn xạ…”

Ta tỏ ra vẻ mặt buồn bã hùa theo: “Đúng vậy đó, một số lần Quân thiếu tướng bị thương đều do gia gia thiếp trị liệu. Ngay cả gia gia cũng khen y không dứt miệng, nói là chưa thấy qua ai phục hồi nhanh như vậy.”

Ninh vương trở nên trầm mặc. Trong phòng thật yên tĩnh. Lâm mỹ nhân biết đại thế đã mất, oán hận trừng mắt liếc ta một cái, rồi hỏi: "Vương gia, chuyện thích khách kia…?"

Ánh mắt Ninh vương đảo qua, liền làm cho nàng á khẩu không còn lên tiếng. Y nói: “Bổn vương tự mình điều tra rõ rồi nói sau. Bổn vương binh nghiệp nhiều năm, sao lại sợ một hai tên thích khách? Thả nàng ra!”

Hai thị nữ đành phải thả Mị Nhụy ra, cũng giải đi cấm chế huyệt đạo trên người nàng.

Ta thở phào nhẹ nhõm; Không ngờ việc cứ thế mà định đoạt, chỉ cần đề cập một số việc nhỏ của Quân thiếu tướng đã đổi lại được hai tính mệnh của bọn ta. Lẽ nào “người nọ” trong lời Lâm mỹ nhân nói chính là Quân thiếu tương ư?

Nhưng mà, vào thời điểm đó rõ ràng là một nam tử! Hơn nữa là một vị bách chiến sa trường; lúc cởi chiến giáp để nghỉ ngơi lại biến thành một tên nam tử có chút thô lỗ.

Đương nhiên ta nhớ rõ dáng vẻ y mặc giáp bạc, tay cầm trường kiếm, tiễn chỉ thiên quân.

Ánh mắt Ninh Vương thế này cũng quá kém rồi đó.

Ta bấm thật sâu móng tay vào lòng bàn tay, mới dằn xuống để mặt không lộ ra vẻ kỳ quái, ra vẻ như tất cả đều bình thường, tuyệt không thể cười to ra tiếng được, chỉ làm ra dáng vẻ đau khổ u buồn, phảng phất giống như Ninh vương, cảm động lây cùng y nhớ lại Quân thiếu tướng đã mất.

Hành động lần này đổi được một trận thổn thức của Ninh Vương. Y kêu người dâng rượu, rồi trút từng chén từng ly rượu hổ phách vào cổ. Trên mặt ta vẫn là nét buồn bã không tan, rót cho y từng chén lại từng chén, nhưng có điều đôi khi tay ta cũng run run … Có đôi khi ta nhíu mày lấy tay áo che miệng ho khan hai tiếng. Hành động của ta không gây sự chú ý cho người khác, họ đều cho rằng ta cảm mạo chưa khỏe, tuyệt đối không biết ta đang trốn cười trộm.

Đột nhiên, y nắm tay ta đang bưng ly rượu và hỏi: “Y có từng nói với nàng là y oán hận Bổn vương không?”

Ta cân nhắc do dự một lúc lâu mới nói: “Điều này, khi đó thiếp thân cũng chỉ giúp y điều trị một hai lần thương tích mà thôi. Đương nhiên y sẽ không nói gì với thiếp. Chỉ có điều theo thiếp thân thấy, y thật giống một nam nhi quang minh lỗi lạc, sẽ không nói xấu sau lưng vương gia gì đâu...”

Ta bất giác nhắc đến hai chữ “nam nhi” kia thật rõ là có ý nhắc nhở y.

Mắt y lại say lờ đờ nói mông lung: “Đúng vậy! Nàng biết không, dù trong lòng oán ghét Bổn vương cỡ nào, y cũng sẽ không tốn công để ý. Bổn vương thưởng thức y nhất là điểm này…”

Ta âm thầm buồn cười, biết lúc này không thể nào nói bậy bạ gì về Quân thiếu tướng, mặc kệ Quân thiếu tướng kia là ai, ta cứ tâng y lên tận trời là được, liền phụ họa y nói: “Đúng vậy đó, đối với thiếp thân, người như vậy mà nói, y tựa như sao sáng trăng thanh.”

Không nghĩ đến lời này liền làm cho Ninh vương có phần tức giận: “Nàng hãy nói cho bổn vương nghe, nữ nhân các nàng có phải thường lấy y so sánh với bổn vương hay không…”

Ta thật mở rộng tầm mắt. Ta không nghĩ tới Ninh vương lúc nào cũng trấn định bình tĩnh, lạnh lùng như băng, bỗng nhiên lại thất thố đến mức để ý vấn đề nhỏ nhặt này? Xem ra phàm là liên quan tới Quân Triển Ngọc đều khiến y mất khống chế.

Nhưng đó lại là sự thật, người Bắc Cương cởi mở, bất luận nam hay nữ đều có thể cưỡi ngựa săn bắn, giống như ta cũng có thể tự điều khiển xe tuần lộc. Vào thời điểm ấy, thiếu nữ trẻ tuổi ở Bắc Cương vừa nhìn thấy được Ninh vương và Quân thiếu tướng thì không khỏi trái tim loạn nhịp. Đương nhiên không thể trách khỏi việc âm thầm so sánh, liền nói ê a: “Vương gia có cái tốt của vương gia, còn Quân thiếu tướng thì thân thiết với người ta hơn...”

“Ta chỉ biết, chỉ biết, nhóm tráng sĩ nghị luận…nói lý do … Nụ cười của y có thể hòa tan trái tim mọi người, mà ngay cả bổn vương, bổn vương. . . cũng...”

Y liên tiếp ‘cũng’ hai tiếng, lại rót vào bụng một ly rượu, sau đó đầu buông xuống, cuối cùng ngủ gục trên bàn.

Không thể tưởng được Vương gia khi uống rượu say hoàn toàn không còn dáng vẻ uy nghiêm thường ngày, lại chỉ xoắn xuýt với những điều nhỏ nhặt năm đó. Ta thầm than một hơi, thầm nghĩ cửa ải hôm nay cuối cùng đã qua chỉ hy vọng y nể mặt giao tình của ta và Quân thiếu tướng để trong cuộc sống sau này sẽ có quan tâm hơn một chút.

Gương bên tường đang phản chiếu bóng dáng của ta, là bộ dáng thon thả yếu đuối. Vẻ mặt sắc bén như bảo đao khi nãy đương nhiên đã biến mất tăm hơi. Ta tự nhắc nhở chính mình, vẻ mặt như thế không thể xuất hiện trên mặt ta bất cứ lúc nào nữa... Hiện tại …. Ta chỉ là Hoa Ngưng Tích mà thôi.

Ngày đó, lúc ta tỉnh lại, chỉ cảm thấy trời đất u ám, đầu tóc rối bời phủ xuống gương mặt. Mở mắt liền thấy Tiểu Thất đang lắc lư bả vai của ta: “Ngài khóc đi, khóc lên đi, khóc lên thì tốt rồi….”

Tôi hất tay y ra: «Tiểu Thất, giúp ta rót chén trà, miệng toàn mùi máu tươi thật khó chịu.»

Ánh mắt của y ngỡ ngàng và đau lòng, tiếp theo quỳ xuống đất: “Thuộc hạ xin ngài.”

Ta đứng thẳng chắp tay lại, nhìn đám mây trắng bên ngoài cửa sổ, “Tiểu Thất ngươi hãy xem đám mấy trắng bên ngoài cửa sổ kia lúc tan lúc hiện, lúc dày lúc mỏng. Vạn vật trên đời đều như thế, dù là quân nhân, cũng đã nhìn quen sinh tử. Lúc hai quân giao chiến, không phải người chết thì là ta chết. Binh sĩ phe ta tổn thất, lần sau liền đòi lại, nếu có thù hận, thì lần sau báo thù.

Tiểu Thất nghẹn ngào không thốt ra lời: “Nhưng bọn họ là … của ngài… của ngài…”

Ta tự rót một chén trà uống vào miệng rồi nói hờ hững: “Cho nên, ta sẽ vì bọn họ ăn miếng trả miếng.”

Tiểu Thất đón chén trà trong tay của ta, liếc mắt nhìn chén trà một cái, rồi thất thanh khóc rống: "Tướng quân. . . . . ."

Chén trà rơi xuống đất, nước trà văng tung tóe trên đất đều là màu đỏ,

Sàn nhà sạch sẽ trong nháy mắt đã trở nên đỏ sẫm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.