Không ngờ rằng y lại cười, lại còn cười ra tiếng, nói không rõ ràng: “Ta nguyện ý, nguyện ý…”
Hàng mi dài của y khẽ rung động, vẻ mặt
lại càng như hoa đào ngày xuân, chân mày giãn ra, lọn tóc màu đen tán
loạn trên vầng trán màu mạch, làm nổi bật đóa hoa mai bùn trên mặt. Vẻ
khắc nghiệt lạnh băng thường ngày hoàn toàn biến mất. Xem ra, y thật sự
đang có một giấc mộng đẹp.
“Ngươi nguyện ý gì cơ?” Ta ngồi xổm xuống trêu chọc y.
“Nguyện từ bỏ hết thảy, từ bỏ tất cả, chỉ cần nàng có thể, nàng có thể…” Y cười nhạt, miệng như ngậm rượu nguyên chất, lông mi run rẩy, phảng phất như tẩm
men say.
Công hiệu của thuốc này cũng không tệ, có thể làm cho người ta dám làm chuyện thường ngày không dám làm, dám vứt
bỏ thứ thường ngày không muốn vứt. Cho nên, ở trong mộng có thể đạt được thứ mà ngoài đời thật hoàn toàn không có được.
Nhưng không phải y nên tiếp tục chuyện dở dang vừa nãy ư? Sao lại lạc đề rồi?
Chuyện này cũng không hay lắm. Viên thuốc này có thể làm cho y cảm thấy y đã làm chuyện đó với ta rồi. Như vậy
khi y tỉnh lại, mới có thể không nghi ngờ. Nhưng hôm nay xem ra không
hay lắm. Có phải bởi vì lúc trước y bị hạ dược, nên hai loại thuốc hợp
lại đã xảy ra biến hóa không thể lường trước, nên cảm giác của y mới bất thường?
Ta không khỏi lo lắng. Nếu như vậy thì
phiền toái to rồi. Nếu thuốc này không tạo ra ảo giác ta đã bị làm, sau
khi tỉnh lại liệu y có nghi ngờ gì không?
Ta đứng dậy, bước hai bước trong phòng,
nghĩ cách giải quyết. Có nên cho y uống thêm một viên thuốc nữa, như vậy dược hiệu bị hai loại thuốc trung hòa có thể phát tác không?
Nhưng ta lại sợ quá đà lại phản tác dụng.
Đang do dự, kẻ nằm còng queo dưới đất
cũng duỗi thẳng người ra, cơ thể căng cứng, hai tay ôm chặt người mình,
thân hình lại có động tác không ngừng… Nếu ta không nhìn ra y nằm mơ cái gì thì ta đúng là đầu heo.
Ta thở phào nhẹ nhõm. Nhìn y nằm dưới đất làm động tác như vậy, thật sự không tao nhã, lôi chiếc chăn từ trên
giường xuống rồi phủ lên, tránh làm bẩn mắt ta. Ai ngờ y lại ôm chặt
chăn, tiếp tục động tác.
Trơ mắt nhìn chăn ướt một mảng, ta nghĩ, mặt của ta cũng đỏ luôn rồi.
Ai, tinh lực của y cũng thật dư thừa,
mộng xuân mà thôi, cũng phải làm không ngừng, hại ta cả đêm không thể
ngủ ngon. Vừa mới thiu thiu ngủ lại đột nhiên bị tiếng động như tiếng cá giãy trên sàn nhà đánh thức. Có nhiều lần còn tưởng mình đang ở trong
bếp. Đầu bếp đang cầm dao sắt chặt cá, cá ra sức giãy dụa không ngừng.
Trời hửng sáng y mới ngừng lại. Ta xuống
giường, đi tới bên cạnh y, muốn đỡ y khỏi mắt đất, nâng lên giường.
Nhưng không ngờ đêm qua y dư thừa tinh lực, hôm nay cả người lại mềm
nhũn, còn nặng hơn con heo chết nặng ngàn cân. Khiến ta hoàn toàn không
có cách nào kéo y lên giường.
Ngoài điện vang tiếng người mơ hồ, tiếng
chuông xuyên qua cung điện trùng điệp truyền tới. Chắc một lúc nữa sẽ có người vào hầu hạ. Suy nghĩ một chút, y phục trên người y chỉnh tề, trên quần nhất định có dấu vết động tình. Như vậy sẽ khiến người nghi ngờ,
xem ra chỉ có thể cởi quần cởi áo cho y.
Ta cởi áo cho y trước, cởi nút buộc vạt
áo, rồi rút cánh tay trái của y khỏi tay áo. Việc này cũng dễ, nhưng
muốn cởi tay bên kia thì phải lật người y lại, cực kỳ khó khăn. Thân thể y nặng trịch, ta đẩy một lúc lâu mà vẫn không nhúc nhích, không còn
cách nào khác, chẳng quan tâm nhiều nữa, đành phải dốc hết sức kéo ra.
Dùng chân chặn lên vai trái y, mới kéo y phục kẹp giữa người y và sàn
nhà ra được.
Tiếp theo là trung y, cũng phải làm theo cách tương tự.
Chỉ mới cởi được y phục ở nửa người trên, ta đã mệt mỏi người đẫm mồ hôi.
Nửa người trên của y lộ ra. Vết thương
lúc trước vẫn còn bôi thuốc mỡ, dường như đây là lần đầu tiên ta được
nhìn thấy thân hình tuyệt đẹp như vậy.
Nhớ lại trước kia, ở một nơi cách quân
doanh không xa có một con sông nhỏ. Vừa đến mùa hè, binh sĩ cởi hết đồ
xuống sông bơi lội như nấu bánh chẻo. Thi thoảng ta cũng không cẩn thận
nhìn thấy mông của bọn họ… Nhưng vị Ninh vương điện hạ này không bao giờ tham dự, tắm rửa đều dùng thùng gỗ lớn đổ đầy nước nóng, núp trong lều
tiến hành… Theo cách nói của Tiểu Thất, làm như vậy có còn là nam nhân
không? Còn bẽn lẽn hơn cả cô.
Trong lúc suy nghĩ miên man, ngoài điện
vang tiếng gọi mơ hồ. Ta vội vàng bắt đầu cởi quần cho y, vốn nghĩ rằng
không cởi cũng được, nhưng nơi ẩm ướt giữa quần lại rõ ràng như thế…
Ngoài điện có tiếng gọi khẽ khàng: “Điện hạ tỉnh chưa?”
Ta chẳng quan tâm nhiều nữa, cởi bỏ đai
lưng y, lôi kéo như cởi áo, nhưng không ngờ lưng quần lại đè dưới mông
không thể xê dịch. Lại càng nguy ngập chính là, ngoài cửa điện lại có
tiếng gọi: Điện hạ, nên dậy rồi.
Đây là tiểu hoàng môn chịu trách nhiệm
gọi các hoàng tử dậy. Mỗi khi đến canh giờ, sẽ đến gọi dậy, sau ba lần,
nếu các hoàng tử còn không lên tiếng, những người hầu đó sẽ tự mở cửa đi vào. Đây cũng là một trong nhưng quy củ hoàng thái hậu định ra.
Ta nói, Ninh vương này cũng đã phân phủ xuất cung rồi, sao những người này còn tuân theo quy củ chứ?
Thấy đã gọi đến lần thứ hai mà quần của y vẫn đè dưới mông không thể xê dịch, ta hoảng hốt đến độ toát mồ hôi đầy đầu, nhìn xung quay thấy góc điện có một cái hộp đựng đồ thêu bằng gỗ
trên bàn trà. Vội vã chạy tới, mở nắp ra, tạ ơn trời đất, bên trong có
một cái kéo.
Ta chạy vội chạy vàng cầm kéo đến trước
mặt Hạ Hầu Thương, cắt đứt dây đai lưng của y. Nhưng lúc này, cửa điện
lại vang tiếng lách cách, ta vội kéo cái chăn đặt bên cạnh y sang. Lúc
cửa điện mở ra, vừa lúc phủ lên hai người bọn ta.
Có thể tưởng tượng ra khi thấy hai người
bọn ta hoang dâm vô độ nằm dưới đất, chắc hẳn vẻ mặt của cung nhân vô
cùng đặc sắc, nhưng ta không có thời gian nhìn… Đang mải cởi quần dài.
Khó khăn lắm mới cởi được được quần cho
y, ta vo viên cái quần lại. Thuận tay sờ mó, chạm tới làn da mịn màng,
bờ mông cứng rắn như sắt, rồi sờ sang bên… Không dám… Còn phải nói, ta
vẫn là nữ nhân đó!
Chỉ nghe thấy bên ngoài có người ho khan: “Điện hạ, ngài… ngài… nên dậy rồi.”
Tại sao lại nói “Bên ngoài”? Bởi vì để cởi quần, ta đã rúc đầu vào trong chăn.
Cho nên, có thể tưởng tượng được, hai
người chùm tấm chăn lớn, mà dưới đất, tấm chăn vẫn gợn sóng… Không thèm
để ý đến đám cung nhân bưng khay đựng đồ súc miệng chờ ở bên, trình độ
không coi ai ra gì đạt đến mức này…
Thảo nào tiểu hoàng môn lại ấp úng như thế.
Ta vội thò nửa mặt ra, nói không rõ tiếng: “Làm phiền rồi.”
Không hẹn mà bốn cung nhân đều khẽ thở
phào, có thể thấy được tình cảnh này khiến cho những cung nhân đã quen
với chuyện hoàng đế sủng hạnh hậu phi cũng không thể nào bình tĩnh mà
nhìn được!
Sau khi thở phào, hai cung nữ, hai thái
giám này không hẹn mà cùng tìm chỗ đặt chân trên sàn, vẻ mặt vô cùng
đoan chính nghiêm túc.