Có điều không biết rằngtiếng hít khí kia là vì hoảng sợ hay vì tò mò muốn biết?
Không ai cắt ngang lời kể của ta, e rằng tất cả mọi người trên công
đường đều biết chuyện mà ta nói rất trọng đại, nếu để cho người khác
nhận ra đầu mối gì, không khéo lại rước họa vào thân, thế thì đúng là
lợi bất cập hại.
Nhưng có một người không bận tâm nhiều đến vậy, y cười một tiếng, lại ho một tiếng, lúc này mới nói: “Hả? Trận chiến năm đóbổn vương không
tham dự đúng là chuyện đáng tiếc trong cuộc đời, bổn vương cũng không
hiểu vì sao áo giáp bạc của quý quốc lại bị câu thích tiễn nước ta xuyên thủng, ngay cả quan viên ăn bổng lộc cũng không làm rõ chuyện này, nếu
như con gái của thợ săn nho nhỏ có thể nói rõ mọi chuyện, bổn vương cũng muốn nghe xem thế nào.”
Dĩ nhiên người này là Ô Mộc Tề rồi.
Ta thở dài nói: “Thật ra, áo giáp bạc năm đó mang đến Tây Cương để
ngăn địch, người làm ra đều biết tầm quan trọng của nó, nào dám ăn bớt
ăn xén nguyên vật liệu, tất nhiên phải dốc hết sức hoàn thành. Sau khi
làm xong, lại thử nghiệm đủ kiểu, từng vị trí, thậm chí từng mảnh giáp
đều phải thử nghiệm binh đao. Áo giáp làm được lúc ấy thật sự có thể
chống được câu thích tiễn….”
Nói đến đây, một gã công công đi ra từ phía sau màn trúc, tiến lên
ghé vào bên tai Cổ Mạc Phi thầm thì hai câu, lại lui trở về phía sau màn trúc.
Cổ Mạc Phi liền nói: “Hoa thị, câu kế tiếp không cần nói nữa, bổn
quan đã biết tài nghệ chế tạo áo giáp của ngươi bắt nguồn từ đâurồi.”
Ta đành phải thấp giọng chấp thuận, Ô Mộc Tề liền thất vọng: “Quý
quốc cũng quá cẩn thận rồi, chúng ta đã là nước bạn, không hề dấy lên
chiến tranh nữa, vậy còn sợ bổn vương biết được chuyện gì?”
Ban đầu khi lĩnh ý chỉ của Hoàng thái hậu, ta cũng không nói rõ ràng
cặn kẽ, Hoàng thái hậu cho rằng ta chỉ là con gái một người thợ săn,
không hiểu biết nhiều, cũng chưa từng hỏi kĩ càng thêm. Hơn nữa bởi vì
cho phép ta chế tạo áo giáp, e rằng cũng bởi vì trong lòng vẫn còn nghi
ngờ với chuyện năm đó, mới mượn cơ hội dò xét quan sát phản ứng của
những kẻ khác. Cho nên, trong lòng bà, ta không hề có chút phân lượng.
Nhưng hôm nay nói vậy, lại khiến bà dấy lên nghi ngờ. Chuyện hôm nay
vô cùng nguy hiểm, trả lời không tốt thì đầu sẽ lìa khỏi cổ. Nếu có nghi ngờ, có lẽ trước khi xử trí ta sẽ có điều bận tâm? Mà những kẻ tinh
ngoan khác, thấy Hoàng thái hậu hứng thú với nghi ngờ lần này, e rằng sẽ chú tâm, nhưng không tỏ vẻ nóng lòng xử trí ta trước mặt Hoàng thái
hậu, để tránh người mượn cớ. Tuy ta biết nguyên do tại sao áo giáp bạc
bị câu thích tiễn đâm thủng, chẳng qua cũng chỉ là tác dụng của một
người thợ thủ công mà thôi, nhưng lại không hiểu rõ điểm nòng cốt. Vì
vậy, để tránh nghi ngờ, họ lại càng bảo vệ tính mạng ta thêm.
Cho nên, Ô Mộc Tề có mặt tại đây, ta càng chưa nói hết thì tính mạng càng an toàn, thậm chí cũng miễn phải chịu đòn.
Ô Mộc Tề lớn tiếng oán trách, Cổ Mạc Phi chỉ coi như không nghe thấy, lại hỏi ta: “Nói như vậy, áo giáp lần này khiến cho thái tử bị thương
nặng, hoàn toàn không liên quan đến chuyện ngươi lảm nhảm?”
Ta nói: “Đại nhân, tức lúc thiếp thân làm áo giáp đến khi nộp lên,
mỗi một bước, mỗi một đường kim đều được thiếp thân kiểm tra cẩn thận,
hơn nữa tuy thiếp thân là người giám sát, nhưng tất cả vật liệu thành
phẩm cũng không phải do một mình thiếp thân mua. Sau khi chế thành, có
Thượng Cung cục, quan viên Công bộ kiểm tra. Thiếp thân là một phụ nhân, thường ngày ở sâu trong nội viện, cũng chưa từng biết người cuối cùng
mặc áo giáp bạc này là ai. Xin đại nhân minh xét, nếu như áo giáp bạc
chế luyện sai sót, thiếp xin gánh chịu tất cả trách nhiệm…”
Cổ Mạc Phi vuốt râu cười: “Hoa thị nói không sai, từ chế luyện đến
khi mặc lên người, Hoa thị hoàn toàn dựa theo lệ cũ, lại có nhiều người
phối hợp tương trợ, với khả năng của một nữ tử nho nhỏ, hoàn toàn không
có năng lực khiến cho áo giáp bạc hộ vệ không chu toàn, làm thái tử bị
thương.”
Trần Hàm Xá nói theo: “Cổ đại nhân nói có lý, nếu như theo lời Cổ đại nhân, có lẽ ảcũng chỉ bị kẻ nào đó rắp tâm hãm hại mà thôi.”
Triệu Đình Nghĩa quay lại hỏi Ninh vương: “Ninh vương điện hạ, chuyện chúng thần định hỏi sau đây e rằng sẽ làm tổn hại thể diện của điện hạ. Nhưng chúng thần làm tất cả đều vì triều đình, mong điện hạ có thể
thông cảm cho chúng thần….”
Ngụ ý trong lời của ba kẻ đó không cần nói cũng biết, Ninh vương liền thản nhiên đáp: “Ba vị đại nhân thỏa sức hỏi.”
Ta vội vàng lớn tiếng kêu oan: “Ba vị đại nhân, thiếp thân không bị bất kỳ ai sai khiến, thiếp thân bị oan….”
Cổ Mạc Phi cười khẩy một tiếng: “Người đâu, bịt miệng ả lại, trên công đường, ai cho phép ngươi hô to gọi nhỏ.”
Có người cầm một mảnh vải trắng nhét vào miệng ta. Miếng vải trắng
kia tuy hơi chua, e là khăn tay của ai đó, nhưng còn tốt hơn hình phạt
vả miệng. Cổ Mặc Phi kia cũng chẳng tốt lành gì, nghe nói lần thẩm án
trước có kẻ cất lời không hay, đã cho người dùng gậy gỗ vả miệng, cũng
không quản ngại người ở hạ đường là đại thần quan lớn hay bách tínhbình
dân. Cho nên, dân chúng vừa khâm phục ông ta thanh liêm vừa sợ hãi thủ
đoạn của ông ta, ngầm gọi ông ta là “Bành bạch lão gia”.
Xem ra viên quan thanh liêm này cũng sợ tranh chấp chốn hoàng thất,
không cẩn thận liên lụy tới mình, hiểu được đằng sau màn trúc có người
muốn biếtlời ta còn chưa nói hết lúc nãy, nhưng không thể không vô tâm
khiến người ta cho rằng muốn giết người diệt khẩu, hơn nữa vả vỡ miệng
không nói được gì nữa cũng không hay… Chuyện kỳ quái xảy ra trong lúc
phạt cũng rất nhiều, có phạm nhân vốn phại chịu hai mươi trượng, nhưng
mới được trượng đã lăn ra chết rồi.
Trần Hàm Xá đập phiến gỗ: “Người đâu, dẫn nhân chứng lên.”
Bộp một tiếng,khiến Ô Mộc Tề cũng phải bất giác ngồi thẳng người dậy, khẽ động một tí lại ho hai tiếng, làm cho ngự y bên cạnh lại phải bưng
trà, đưa nước, rối ren một hồilàm cho người ta cảm thấy lần thẩm án ngày hôm nay cũng phải vô cùng cẩn thận, ngay cả tiếng đập phiến gỗ quá lớn
cũng có thể gặp chuyện không may.
Một lát sau, có hai tên nha dịch kéo một người đi vào, rạp người dưới đất, ta nghiêng đầu nhìn, hóa ra là Mị Nhụy!
“Người này vốn là một thị tỳ ở phủ Ninh vương, có chút võ công. Lúc
Hoa thị được thái tử đưa vào phủ Ninh vương làm thiếp, đã theo hầu bên
Hoa thị. Nhưng sau này hai người bất đồng quan điểm, tranh cãi mấy lần,
Hoa thị trong cơn tức giận đã âm thầm xử lý. Mị Nhụy cô nương, hãy kể rõ quá trình Hoa thị bắt ngươi cho mọi người nghe đi.”
Mị Nhụy giãy giụa vực người dậy, chậm rãi nói: “Các vị đại nhân, Mị
Nhụy quê ở Hàng Tiêu, vốn biết chút võ công, sau khi đi tới phủ thái tử, thái tử lại mời giáo đầu dạy nô tì chút võ nghệ, sau đó phái đi hầu hạ
Hoa mỹ nhân. Lúc đầu khi mới được đưa đến phủ Ninh vương, Hoa mỹ nhân
đối xử với nô tỳ rất tốt, chuyện gì cũng vui lòng nói với nô tỳ. Về sau
mỹ nhân được vương gia sủng ái thì hơi thay đổi, luôn bóng gió hỏi thăm
tại sao nô thì biết võ công, tại sao thái tử điện hạ mời người dạy nô tỳ võ nghệ. Nô tỳ cũng đã nói rõ hết thảy, thái tử điện hạ mời người dạy
võ cũng chỉ vì nô tỳ đã biết võ công, thái tử chỉ dùng người có tư
chấtmà thôi. Hơn nữa, võ công của nô tỳ cũng tầm thường, Hoa mỹ nhân
không hỏi thêm, nô tỳ cho rằng mỹ nhân cũng không quan tâm nữa. Nhưng
thật không ngờ, mỹ nhân không hề thôi nghi ngờ, có một ngày, mỹ nhân sai nô tỳ hái hoa, không nghĩ tới, dưới cây hoa lại đặt bẫy, tuy nô tỳ hết
sức tránh né nhưng hai chân vẫn bị mũi tên nhọn xuyên qua, nô tỳ mới bị
mỹ nhân bắt lại….