Mị Tướng Quân

Chương 17: Chương 17: Lời nói nhẫn tâm




Y không hỏi cha ta là ai, cho rằng tướng lĩnh cấp thấp trong quân nhiều vô kể, y cũng không để ý, không muốn hỏi thêm gì nữa.

Trong ánh nến đỏ lay động, y lại bắt đầu hồi tưởng: “Bổn vương còn nhớ trận chiến năm đó, Quân Triển Ngọc trở lại trong cơn nguy ngập. Binh lính của y tổn thất tám chín phần, ròng rã một tháng trời y tỉnh lại thì chẳng nói chẳng rằng. Sau khi khỏe lại thì luyện võ không ngừng nghỉ. Bổn vương ra lệnh cho y nghỉ ngơi, y cũng không nghe, chỉ luyện võ không ngừng. Có những ngày bổn vương chỉ có thể nhìn y luyện tập trong bóng tối. Đến khi y dẫn binh xuất chiến lần nữa, dù mặc giáp dày cộm, nhưng kiếm vẫn đâm được tướng lĩnh Tây Di. Sau này, Tây Di mới cống nạp hàng năm, thường xuyên chầu triều.”

Ta khẽ nói: “Tiếc rằng cuối cùng triều đình mà Quân thiếu tướng hết lòng bảo vệ lại muốn tính mạng của y.”

Nói xong ta mới cảm thấy lời mình nói thật tàn nhẫn, ngẩng đầu nhìn Ninh Vương, nhận ra y dường như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm: “Là bổn vương muốn mạng của y.”

Ta lại bắt đầu sốt ruột, cơn bực dọc không rõ nguyên do bỗng nhiên dâng trào, liền nói: “Vương gia, thiếp thân chắc chắn có thể dệt được tơ mềm thành giáp bạc, không để vương gia thất vọng.”

Y ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa nói: “Có tác dụng gì chứ? Quân gia quân đã mất rồi.”

Ta thốt lên: “Vương gia vẫn còn nhớ mong như vậy, sao không điều tra rõ chân tướng năm đó?”

Y chợt ngẩng đầu, nhìn ta bằng đôi mắt như chim ưng, lạnh lùng nói: “Năm đó còn chân tướng gì sao?” Nói xong liền sải bước rời khỏi phòng, áo khoác màu đen quệt qua mâm quả ở góc bàn, làm mâm quả rơi xuống đất. (Chjcbjbj: Đồ phá hoại!!!!!!!!!!!)

Nghe thấy tiếng bình sứ mỏng rơi xuống đất, ta cũng không gọi người thu dọn, chỉ mong bóng lưng của y mau chóng biến mất sau cánh cửa, thầm nghĩ ta lại thất thố rồi.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc ở sảnh bên, ta và Ninh Vương được dẫn tới phủ thái tử. Thái tử mặc hoàng bào thêu chín bàn long sáng lấp lánh, tiến lên nắm lấy tay Ninh Vương: “Nhị đệ, đệ tới rồi. Chúng ta đi nói chuyện riêng một chút, gần đây ta có một tấm bản đồ quân trận cũ, nhưng không sao hiểu được những điểm mấu chốt, đệ tới xem hộ ta đi.”

Y bị thái tử kéo vào phòng trong, ta đành đứng ngoài đợi, có cung nhân dâng trà và điểm tâm lên, rồi để mặc ta ở đây một mình.

Một lát sau có cung nhân tới gọi: “Hoàng hậu nương nương cho mời Hoa mỹ nhân tới phòng khách.”

Tất nhiên ta không thể từ chối, bèn theo nàng tới phòng khách. Hoàng hậu nương nương vẫn ăn vận như lúc nãy, đoan trang hiền hòa, mắt nhìn về phía ta, mỉm cười xinh đẹp rồi nói: “Quả nhiên e ấp yêu kiều như đóa hoa xứ lạnh, thảo nào Ninh Nhi lại thích.”

Ta cúi đầu nói: “Hoàng hậu nương nương quá khen.”

“Bổn cung đang suy nghĩ, thái tử tặng Hoa mỹ nhân cho Ninh Vương có phải đã sai lầm rồi không? E rằng thái tử không biết đã tặng đi rồi còn mang lại tai họa như vậy!” Giọng nói của hoàng hậu bỗng lạnh lẽo, như thể gió lạnh thổi qua khe cửa giữa ngày đông.

Qua nền nhà màu xanh nhạt, ta thấy rõ chiếc giầy đuôi loan đầu phượng dừng lại trước mặt ta, bên giầy còn thêu kim phượng sống động như thật: “Bẩm hoàng hậu nương nương, tất cả những gì thiếp thân làm đều vì thái tử cả.”

Hoàng hậu cười lạnh: “Đừng tưởng vào phủ đệ của Ninh Vương rồi thì có thể khinh thường thái tử, vọng tưởng leo lên cành cao của Ninh Vương sao? Ngươi đừng quên, có thể thể tặng ngươi cho Ninh Vương thì bổn cung ắt có biện phải xử lý ngươi!”

Ta vội dập đầu rồi nói: “Hoàng hậu nương nương, thiếp thân dùng giáp bạc khiến thái hậu chú ý tất nhiên là có chủ đích. Ninh Vương luôn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, ắt hẳn sẽ âm thầm điều tra. Có lẽ cũng tìm ra không ít đầu mối ẩn chứa phía sau. Cũng vì vậy mà hiềm khích với thái tử điện hạ càng sâu thêm. Thiếp thân xuất thân từ phủ thái tử, thiếp thân nhắc lại chuyện dệt giáp bạc chẳng phải có thể gạt bỏ nghi ngờ của Ninh Vương với chuyện năm đó sao? Đến lúc đó, thiếp thân chỉ cần đưa ra một lý do hợp lý giải thích chuyện giáp bạc bị câu thích tiễn đâm thủng năm đó, có lẽ sẽ gạt bỏ hoàn toàn nghi ngờ trong lòng Ninh Vương. Vì thế thiếp thân cũng có được tín nhiệm của Ninh Vương….”

Chiếc móng vàng ngọc bích gắn trên ngón út của hoàng hậu bỗng xuất hiện trước mặt ta, đầu móng lạnh như băng khẽ lướt qua mặt ta như thể nọc độc của rắn, hoàng hậu khẽ cười, thu móng vàng lại: “Đúng là khuôn mặt như hoa, vô cùng mịn màng. Có lẽ cuối cùng Ninh Nhi cũng bị khuôn mặt này của ngươi mê hoặc, hai mẹ con ta cũng không phải lo lắng suốt ngày. Mặc dù bổn cung không phải mẹ ruột của Ninh Vương, nhưng hoàng thất chí thân, cho tới giờ Ninh Nhi chưa có trắc phi luôn là mối quan tâm của bổn cung, mong ngươi không làm ta thất vọng.”

Ta biết hoàng hậu đang hứa hẹn chỉ cần ta trung thành với thái tử, giúp thái tử giữ vững giang sơn trong tương lai, khiến Ninh Vương không còn là chướng ngại vật cản trở thái tử lên ngôi hoàng đế, hoàng hậu sẽ cho ta trở thành trắc phi của Ninh Vương. Tuy là trắc phi nhưng cũng tốt hơn là không có. Vị trí chính phi dĩ nhiên được dành cho nữ nhi danh gia vọng tộc, hoàng hậu cũng không dám làm quá. Mặc dù đề phòng Ninh Vương dùng hôn nhân để tăng thêm thế lực cho mình, nhưng vẫn không thể trao cho y một nữ tử không rõ lai lịch.

Mặt ta thoáng vẻ vui mừng, vội vàng rạp người xuống dập đầu: “Hoàng hậu nương nương, thiếp thân quyết không phụ sự ủy thác của người.”

Chiếc váy màu đỏ thẫm quét trên mặt đất không vương một hạt bụi, chậm rãi tiến tới cửa. Kim phượng thêu bằng kim tuyến trên giày như muốn xé vải bay ra, tiếng ngọc bội va vào nhau cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn. Ta chậm rãi đứng dậy, vuốt ve đầu gối lạnh cóng, dùng tay áo che nụ cười nhạt….. Gạt bỏ hết lòng nghi ngờ sao? Họ sẽ sợ sao?

Có lúc ta thật sự rất muốn được như Tiểu Thất mà gọn gàng dứt khoát đâm kiếm vào ngực kẻ địch để nhanh chóng báo thù. Nhưng, ta không thể.

Tiểu Thất nói với ta: Ngài làm việc luôn suy nghĩ quá nhiều, nghĩ một chuyện đơn giản thành vô cùng phức tạp, chuẩn bị tới lui, trái ngược với bản tính. Không bằng như Tiểu Thất gọn gàng dứt khoát, ngược lại có thể thành công bất ngờ. Lúc Tây Di dẫn binh xâm lược, âm thầm huấn luyện quân câu thích tiễn để quân ta không thể ứng phó được, thất bại liên tiếp. Lần gần đây nhất, ta dẫn binh tập kích bất ngờ lại càng tổn thất nghiêm trọng, cũng vì giáp mỏng có thể chống đỡ câu thích tiễn triều đình ban phát lại không có tác dụng….. Mà lần tập kích bất ngờ đó, câu thích tiễn của quân Tây Di lại không giống như trước, đột nhiên lợi hại hơn rất nhiều. Tiểu Thất xin chỉ thị: “Nếu đã vậy, không bằng để Tiểu Thất tiên phong, mang theo cao thủ tiến tới doanh trại của quân địch, nhân lúc bọn chúng ăn mừng thư giãn mà chém bay đầu kẻ địch?” Ta nghe Tiểu Thất nói vậy, cũng đích thân tiên phong, mang theo Bắc Đẩu Thất Tinh, trải qua hai ngày một đêm hành quân gấp gáp, chém đầu Tây Di Khả Hãn. Quân Tây Di mất tướng lĩnh, nội chiến loạn lạc đành phải lui binh. Trận chiến kia đúng là may mắn trong khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn chiến thắng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, đều có Bắc Đầu Thất Tinh ở bên.

Dù gặp phải khó khăn hiểm trở gì, có họ thì không còn gian nguy nữa.

Cuối cùng ta đã hiểu, mất đi họ, ta đau khổ như ăn cá không nêm muối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.