Đuổi An Dật vương đi, bấy giờ Vĩnh Lạc đế mới xoay người lại lạnh lùng cất giọng với Hạ Hầu Thương: “Hoàng nhi ngoan của trẫm!”
“Nhi thần đáng chết…”
Hạ Hầu Thương đã bỏ mặt nạ ra, dập mạnh
trán xuống đất, vốn là ngày trai giới ăn chay niệm Phật trong phủ, lại
bị bắt ngay tại trận. Mà trường hợp này, người bắt quả tang lại là cha
mình, sao không khiến y hoang mang chứ?
Ta quỳ sau
lưng y, tuy quỳ rạp dưới đất, nhưng cũng cảm thấy sự lãnh đạm của Vĩnh
Lạc đế đối với Hạ Hầu Thương. Giọng nói không hề có tình phụ tử. E rằng
duy chỉ mẫu phi của y được sủng ái, còn bản thân y lại là hoàng tử không được yêu thương. Có lẽ vì vậy, từ nhỏ y đã được Giang Phi đưa lên núi
học võ. Là một đứa trẻ không được cưng chiều lại vô cùng thông minh,
nhưng không có khả năng tự vệ, ở lại trong cung có kết cục thế nào chắc
rằng mẫu phi của y cũng hiểu rõ. Cho nên khi đó, y mới cố ý khiêu khích
Quân Triển Ngọc, để Vĩnh Lạc đế đuổi đến tận Tây Cương xa xăm?
Mặc dù đạt được mục đích, nhưng sao y có
thể không đau lòng chứ? Nên mới thận trọng từ lời nói đến việc làm, mới
sắc sảo nội liễm như vậy? Thậm chí còn phải giả vờ háo sắc không có chí
tiến thủ để tự vệ?
Không biết tại sao, lúc này đây, ta lại thấy đáng thương cho y.
Dù là hoàng tử cao quý, nhưng có phụ thân như vậy thì còn có thể ra sao?
“Tại sao con lại tới đây?” Vĩnh Lạc đế lạnh lùng hỏi.
“Nhi thần, nhi thần nhất thời tò mò, nghe nói ngày mai đoàn thương nhân Thân Độc này sẽ trở về, cho nên, nhi thần liền muốn…”
“Không ở trong phủ, còn đến nơi phóng đãng này, đúng là đứa con ngoan!”
Vĩnh Lạc đế mắng như vậy chẳng có chút
đạo lý gì cả. Người ở trong lều đương nhiên cũng hiểu, chó không nên chê mèo lắm lông. Bọn ta ra khỏi phủ là không đúng, nhưng không phải Vĩnh
Lạc đế cũng thế sao? Vào ngày trai giới mọi người đều chạy đến nơi ăn
chơi sa đọa này, cần gì nói toạc ra làm cho người ta khó chịu? Nhưng ai
dám chất vấn ông ta chứ?
“Đây là tân sủng mới của con sao?” Giọng
Vĩnh Lạc đế rất hờ hững, hờ hững đến mức khó chịu, có phần đau đớn mà
không thể phản kháng.
Ý của Vĩnh Lạc đế là ta.
Ta quỳ rạp dưới đất mà run lẩy bẩy.
Đúng là ta sợ thật, không phải giả dối, chỉ một câu nói của Vĩnh Lạc đế cũng có thể quyết định sống chết của
ta, nghe giọng điệu của ông ta, đúng là muốn giết gà dọa khỉ.
“Là người hoàng tổ mẫu chỉ định dệt áo
giáp. Nhi thần vốn nghĩ, Tây Vực rất nhiều người kỳ vật lạ, đưa nàng đến xem, có thể bổ sung khiếm khuyết.”
“Ồ? Vậy ư?” Vĩnh Lạc đế nói với giọng chê cười. Ông ta cho rằng Hạ Hầu Thương định dùng thái hậu để áp chế ông
ta, còn nhắm trúng sự bất mãn trong lòng ông ta. Hạ Hầu Thương này cũng
thật là, nói hai câu ngọt ngào nịnh hót trước mặt cha mình thì chết à!
Nếu là cha của ta, ta bảo đảm nịnh nọt ông đến mức cười hớn hở.
Nhưng cái mạng này của ta coi như tạm thời được bảo vệ.
Lúc này có người nói: “Hoàng thượng, ngài xem ngài làm Thương Nhi sợ hãi thế nào kìa? Nó cũng ra ngoài, chẳng lẽ
ngài không ra sao? Tất cả mọi người đều ra ngoài tìm thú vui, ngài không nói, tất cả mọi người đều không nói thì có ai biết được chứ?”
Người có thể nói lời này, ngoài An Dật
vương thì còn ai khác chứ. Y nói những lời này thật đáng yêu biết bao,
nói hết những lời bọn ta không dám nói rồi.
Ta âm thầm giơ ngón cái tán thưởng y trong lòng.
Xem ra Vĩnh Lạc đế đã đợi lời này từ lâu, thở hắt ra một hơi: “Hoàng huynh, đây là chuyện nhỏ, hiển nhiên không
thể để cho mẫu hậu ở bên kia biết, nếu không mẫu hậu sẽ lo lắng…”
Xem ra, tuy ông ta là hoàng đế cao quý mà lại sợ An Dật vương ngây thơ mà ấu trĩ lỡ miệng vạch trần hành vi của
mình đến tai thái hoàng thái hậu. Hoàng đế này rất gian xảo, mượn cớ dạy dỗ con mình, đặt bẫy để An Dật vương tự giác lên tiếng giải vây cho
mình trước mặt thái hoàng thái hậu.
An Dật vương lẩm bẩm một tiếng, uống một ngụm rượu: “Ngài yên tâm, hoàng thượng, ta có ngu đâu.”
Lúc này Vĩnh Lạc đế mới quay đầu nói: “Nể mặt hoàng thúc, hôm nay tạm tha cho con! Nếu mà có lần sau, hừ… Bình thân đi.”
Bây giờ Hạ Hầu Thương mới đứng lên, rồi tới dìu ta đứng dậy, xuôi tay đứng giữa lều.
An Dật vương cũng nhiệt tình bắt chuyện:
“Hoàng thượng, rượu này thật sự rất ngon, ngài còn chưa uống thì phải?
Nào nào nào, hôm nay ta mời khách, mời uống hai chén. Thương Nhi, con
đừng đứng đó nữa, lại đây ngồi xuống đi, nữ nhân bên cạnh con cũng khá
lắm, còn có thể thắng được bình rượu từ tay ta…”
Rồi nhìn quanh quất, thấy người vẫn lẳng
lặng đứng trong bóng tối thì nói: “A, Mặc đại nhân cũng tới sao? Nào,
cũng tới uống một chén… Ngươi không uống rượu ư? Nửa chén cũng được rồi, đừng lãng phí…” Nói xong rót nửa chén rượu cho y thật. Mọi người ở đây
chắc rằng cũng biết tính tình y thế nào, cho nên tuy y là vương gia cao
quý, nhưng cũng không ai dám tiến lên nhận bình giúp y rót rượu.
Có lời nói khuấy động của An Dật vương,
không khí không còn lúng túng nữa, dĩ nhiên vẻ kiêu căng hợm hĩnh của
Mặc Tử Hàn cũng biến mất sạch, cực kỳ cung kính khom người nói: “Không
dám làm phiền vương gia, thần đứng bên hầu hạ là được rồi.”
Vĩnh Lạc đế không mở miệng, Hạ Hầu Thương vẫn không dám ngồi, cho đến khi Vĩnh Lạc Hoàng đế nói: “Hoàng thúc bảo
con ngồi, con cứ ngồi đi.”
Lúc này y mới cẩn thận ngồi ghế dưới, còn ta đương nhiên không có chỗ ngồi nên đứng hầu sau lưng y.
An Dật vương ngồi đối diện Vĩnh Lạc đế,
hai chân khoanh lại, híp mắt uống một hớp, thở dài rồi nói: “Trong miệng thơm ngát, đọng mãi không tan, mùi ngọt dịu thoang thoảng len lỏi vào
lục phủ ngũ tạng, thật không hổ đã hái mấy chục loài hoa hiếm ở Tây Vực
để chế thành rượu… Đáng tiếc, Bổn vương lại không đoán nổi những loài
hoa đó.”
Vĩnh Lạc Đế Kỳ nói: “Hoàng huynh, nếu
huynh cũng không đoán ra, thì còn ai có thể đoán nữa?” Thầm lẩm bẩm
trong lòng, huynh đã không đoán được còn lén xuất cung tới đoán ư? Huynh muốn uống rượu, trẫm hạ chỉ cho người đưa tới không được sao?
Mặc dù An Dật vương suy nghĩ rất đơn
giản, nhưng cũng không ngu xuẩn, trừng mắt nói: “Thứ há miệng là có được sao có thể coi là thượng hạng. Ta vẫn muốn xem xem, thứ rượu sáu năm
không ai lấy được này, năm nay có bị người lấy đi không. Hơn nữa, nói
không chừng ta bịa ra mười mấy loài hoa, bỗng dưng đoán trúng thì sao?”
Vị vương gia này đúng là có sao nói vậy, cách nghĩ cũng vô cùng kỳ lạ.
Y nói vậy khiến Vĩnh Lạc đế lắc đầu liên tục, nhưng cũng không thể nói gì hơn.
Y vừa quay đầu liền trông thấy ta: “Nữ nhân bên cạnh Thương Nhi có thể đoán được đấy.”
Ta thấy rõ vẻ nghi hoặc chợt hiện lên rồi biến mắt trong mắt Vĩnh Lạc đế, thầm mắng An Dật vương này đúng là rỗi
hơi đi gây chuyện, vội nói: “Vương gia khen nhầm rồi, thật ra thiếp cũng không đoán được…”
An Dật vương trừng mắt: “Không đoán được mà cô cũng giành mất của ta, hại ta lo lắng không đâu cả buổi trời…”
Ta thầm nghĩ, không phải ngài cũng không đoán được sao? Dĩ nhiên lời này không thể nói ra, đành phải lúng túng xuôi tay đứng đó.