Cổ Mạc Phi
nói: “Thái tử xử trí thị thiếp của mình, mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng dù sao vẫn là chuyện nhà. Đã nương nhờ thái tử, lệ thuộc vào gia sản
của thái tử, đương nhiên do thái tử điện hạ định đoạt. Nhưng lại bị kẻ
xấu lợi dụng, gây bất hòa trong hoàng thất. Đã mưu gian gây hại cho nước nhà, còn bắt tay với giặc cướp nước, theo lão thần thấy, nếu y không
đền tội, về sau ắt trở thành đại họa!”
Mọi người
đều hiểu ý của ông ta, tất cả đều do Quân tặc. Nếu người bình thường mà
giết thiếp diệt nữ như thái tử thì có lẽ là tai họa tày trời, nhưng đối
với hoàng thất mà nói cũng chỉ là chuyện thường như cơm bữa. Hoàng tử
phạm pháp cũng xử tội như dân thường tất nhiên chỉ nói cho người trong
thiên hạ nghe, trên thực tế nhất định phải xem xét dựa theo tình huống
cụ thể.
Cho nên, ông ta đang âm thầm nhắc nhở Vĩnh Lạc đế, tuyệt đối đừng trúng kế ly gián
của người chết, phế truất thái tử, động tới gốc rễ quốc gia.(thanthoigian.wordpress.com)
Lời này của ông ta đương nhiên là nói hộ cho thái tử, Hạ Hầu Uyên cảm kích
quay đầu nhìn ông ta, nói: “Đa tạ Cổ đại nhân đã nói giúp bổn vương,
nhưng bổn vương sai vẫn là sai, tuy là vì. . . . . .” Hắn ngẩng đầu nhìn Vĩnh Lạc đế, rồi khẽ nói, “Người bổn vương có lỗi nhất vẫn là Di nhi. . . . . . Thật ra trước kia bổn vương vẫn muốn tìm con bé.”(thanthoigian.wordpress.com)
Thái tử nhìn Mị Nguyệt tha thiết, còn gọi nhũ danh của nó, nhưng nó sao có thể nhớ
được, chỉ ngước đôi mắt mông lung lên nhìn hắn, rồi lại vùi đầu vào lòng Mai phu nhân.
Thái tử chắp tay với Ninh vương, nói: “Nhị đệ, ta muốn cầu xin đệ một chuyện, không biết Nhị đệ có thể đồng ý với ta không?”
Tuy thái tử
thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đã tỏ vẻ như vậy, Hạ Hầu Thương không khỏi lộ
vẻ sầu thảm, liền đáp: “Hoàng huynh xin cứ việc sai bảo.”(thanthoigian.wordpress.com)
“Nhị đệ, ta
đã thành thế này rồi, sau này cũng không có kỳ vọng gì nữa, chỉ muốn
những năm về già có thể sống cùng con gái. Tuy Mai cơ là thiếp thất của
đệ, nhưng ta vẫn mong đệ có thể trả nàng lại cho ta, để sau này ta có
thể bù đắp cho hai người.”
Hạ Hầu
Thương không đáp, Mai phu nhân thét to: “Chàng đừng vọng tưởng, dù thiếp thân có chết cũng không trở lại bên chàng. Thiếp thân thà rằng mang
theo Di nhi, sửa họ thành Tần, xuân cấy cày hạ dệt lụa, còn tốt hơn ở
bên cạnh chàng!”
Thái tử cười khổ, gương mặt lộ vẻ sầu thảm, lẩm bẩm: “Bổn vương không ép nàng, không ép nàng. . . . . .”
Tính tình
con người sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy? Một người tàn nhẫn mưu đồ đã quen, sao có thể thay đổi trong chốc lát được? Mọi người đều biết
đạo lý này, thái tử làm bộ như vậy cũng chỉ cho đám Cổ Mạc Phi cái cớ để giải vây cho hắn.
Ba vị đại
nhân liền quỳ xuống, nói với Vĩnh Lạc đế: “Hoàng thượng, không thể khinh suất phế truất ngôi vị. Tuy thái tử có sai, nhưng đã mang thân phận như vậy, làm gì có ai không mưu đồ tính toán chứ? Hôm nay thái tử đã có con nối dõi, dù thương thế của thái tử không thể lành, cũng có thể phong
tiểu cô nương đây làm công chúa trước, về sau kén phò mã rồi sinh con
trai, ban thưởng mang họ vua, có người nối nghiệp. Huống chi thiên triều không thiếu lương y, nhất định có thể chữa khỏi cho thái tử.”
Ba vị trọng thần đã nói vậy, Vĩnh Lạc đế liền lộ vẻ do dự, liếc nhìn Hoàng thái hậu, hỏi: “Mẫu hậu, người thấy thế nào?”
Hoàng thái hậu thở dài thườn thượt: “Hoàng thượng còn chưa hỏi tại sao thái tử lại giết thiếp diệt nữ đấy!”
Vĩnh Lạc đế liền quay đầu lại nói: “Thái tử, sao ngươi lại làm vậy? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Vĩnh Lạc đế
đã hỏi vậy, mặt thái tử liền hiện vẻ do dự, thật ra lúc này hắn đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu nói nguyên nhân thì chẳng khác
gì tự vả vào miệng mình, bởi vì hắn đưa Mặc Tử Hàn đến bên cạnh Vĩnh Lạc đế, vẫn khăng khăng rằng không biết tại sao Vĩnh Lạc đế phải tìm một
đào kép. Nói nguyên nhân chẳng khác gì nói cho Vĩnh Lạc đế, thật ra hắn
biết thừa tại sao Vĩnh Lạc đế lại muốn tìm đào kép này.
Đúng vậy,
người hắn muốn để Mai phu nhân hầu hạ chính là Vĩnh Lạc đế. Năm đó, hắn
bất chợt thấy Tang Dung trong thương đoàn người Thân Độc, thích vẻ mỹ lệ thanh thuần của nàng, liền đưa nàng về phủ thái tử. Mặc dù nàng xuất
thân thấp hèn, không có bất kỳ danh phận nào, nhưng hai người cũng có
một khoảng thời gian vô cùng tốt đẹp. Tang Dung còn sinh cho hắn một đứa con gái. Nhưng trong một lần Tang Dung ra ngoài, bị Vĩnh Lạc đế mặc
thường phục đi tuần nhìn thấy, khiến ông nhớ mãi không quên, phái người
tra tìm tung tích của Tang Dung ở khắp nơi. Lúc này thái tử biết được,
cảm thấy kỳ lạ: Tang Dung cũng không phải phải là nữ tử sắc nước hương
trời, trong hậu cung của phụ hoàng mỹ nữ như mây, vì sao lại coi trọng
nàng như vậy? Hắn muốn lấy lòng Vĩnh Lạc đế, cũng muốn hiểu rõ mọi
chuyện, cho nên ngấm ngầm điều tra nghe ngóng, biết được bí ẩn hoàng
thất nhiều năm trước. Hóa ra, lúc Vĩnh Lạc đế còn làm thái tử rất thích
đi đây đi đó, ba vị đại nhân Cổ, Triệu, Trần cũng kết giao với ông ta
trong dịp này. Vĩnh Lạc đế diện mạo anh tuấn, lại trẻ trung, nếu không
xảy ra mấy chuyện tài tử giai nhân thì đúng là không bình thường. Nhưng
ông ta không gặp mỹ nữ nào, lại gặp phải công chúa Tây Di lẻn vào Trung
Nguyên chơi đùa. Công chúa tên là Tây Mã, mẹ bà là tiểu thiếp của Khả
hãn Tây Di, rất được sủng ái. Lúc đó Tây Di bành trướng, chiến sự ở biên cương hết sức căng thẳng, thái tử đương triều có tình cảm với công chúa địch quốc, chắc hẳn ai cũng biết được kết quả. Thái hậu ngày ấy còn là
Hoàng hậu chia đôi rẽ lứa, nhưng Vĩnh Lạc đế trẻ tuổi vô cùng cố chấp,
tuyên rằng muốn mỹ nhân chứ không cần giang sơn, thậm chí không muốn làm Hoàng đế. . . . . . Về sau, giang sơn vẫn vào tay ông ta, còn công chúa Tây Mã biến mất, nghe nói lúc biến mất công chúa Tây Mã đã mang thai. . . . . .
Lúc này thái tử mới hiểu tại sao phụ hoàng không tìm được Tang Dung này thì không
chịu. Tang Dung cũng là người Tây Cương, dung mạo có điểm tương tự công
chúa Tây Mã. . . . . . Đương nhiên hắn biết Tang Dung không có liên quan gì với Tây Mã, nhưng chỉ cần phụ hoàng lưu luyến nàng, phong phi là
chuyện không cần nói tới. Lại dùng vài thủ đoạn, Giang phi nương nương
lại càng không vừa mắt phụ hoàng.
Thái tử chưa trả lời, Mai phu nhân đã cười lạnh nói: “Hoàng thượng không biết tại
sao thái tử lại muốn dâng nô tỳ cho ngài sao? Cúi đầu muốn ngỏ cùng
chàng, Ô hay trâm ngọc ngỡ ngàng nước trong (*). Thái tử thấy bức tranh
ngài giấu trong Ngự thư phòng, thấy nô tỳ có nét tương tự nữ tử ngồi
trên mũi thuyền, mới bảo nô tỳ vào cung!”
* Đây là hai câu thuộc bài Thái Liên Khúc (Khúc hát hái sen) của Bạch Cư Dị. Dịch thơ: Võ Thị Xuân Đào.
Vĩnh Lạc đế
giận dữ: “Trẫm há lại là người không bằng cầm thú như vậy, ngươi là con
dâu cả trẫm, sao trẫm có thể ép ngươi vào cung?”
Lời vừa mới dứt, ông liền giật mình: “Thảo nào nó lại không muốn ngươi còn vướng bận. . . . . .”
Đương nhiên
thái tử không thể để cho Vĩnh Lạc đế biết thân phận của Tang Du. Cuối
cùng tâm tư này đã khiến Vĩnh Lạc đế bất mãn, tuy muốn mình vui, nhưng
đưa thiếp thất của mình tới chỗ lão phụ, đây là chuyện gì cơ chứ? Không
phải là rối loạn luân lý sao?(thanthoigian.wordpress.com)
Ông không nhìn thái tử, mà nhìn Tang Dung thật kỹ, lạnh lùng thốt lên: “Ngươi dựa vào cái gì mà thái tử phải làm vậy?”
Tang Dung
vuốt ve gương mặt, thở dài nói: “Thiếp thân được người nọ nhờ đại phu
mài xương gọt da, chẳng qua vì không muốn mang dung mạo như trước nước,
còn xăm lên mặt. Mặc dù dung mạo không giống Lý Mộc Phi lắm, nhưng chỉ
cần trên mặt có chữ, rồi dùng mái tóc rối bời che mặt, chiều cao tương
tự với nàng, đợi trong quân doanh chưa đến ba ngày, còn chưa bị gia nô
Lý gia phát hiện ra điều bất thường đã được người cứu ra khỏi quân
doanh, đưa tới phủ Ninh vương, xóa bỏ hình xăm trên mặt. Sau những ngày
hành hạ giày vò như vậy, tất nhiên không bao giờ còn giống nữ tử trên
mũi thuyền kia nữa.”
Chuyển ngữ: Chjcbjbj