Thật ra ta muốn thắng được một hai bình, phải biết rằng những loại
rượu này là góp nhặt từ các quốc gia ở Tây Vực, không thấy ở Trung
Nguyên, cũng không có chỗ nào bán…. Những thứ rượu ngon không bán chỉ
tặng cho người đoán, trên bình rượu còn viết thành phần ủ rượu, bao bằng giấy đỏ, đáp án người dưới đài nói ra phải giống với trên bình viết thì bình rượu này liền thuộc về người đó. Nếu như từ đầu đến cuối không ai
đoán ra, bình rượu kia sẽ được ủ tiếp, đợi ba năm sau. Vì vậy người
thích rượu trong lòng sẽ ngứa ngáy ngay lập tức.
Huống chi người đoán trúng mười bình chẳng những lấy được mười bình
rượu ngon, còn có thể được Tập Nguyệt cô nương mời uống rượu ngắm trăng, đánh cờ luận thơ với nàng.
Tập Nguyệt cô nương có thể xem là hoa khôi thương đoàn lần này, đi
theo thương đoàn vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi. Mỗi lần đến Trung
Nguyên liền ra mặt một lần, đàn một khúc, khiến vô số người mê mẩn tâm
hồn, ba năm lại ba năm chờ nàng đến. Mỗi lần nàng xuất hiện đánh đàn vốn dùng lụa trắng che mặt, không ai có thể nhìn thấy mặt mũi của nàng,
cũng không có ai biết nàng bao nhiêu tuổi. Chính bởi vì thế không ai
biết được sau khăn che mặt có phải cùng một người hay không.
Rượu nho hoàng kim tất nhiên không có phần của ta, ta trơ mắt nhìn Hạ Hầu Thương rót phần rượu còn lại vào trong chén, còn phải chăm sóc giúp y lau đi dòng rượu từ mặt nạ bạc chảy xuống cổ. Điều khiến ta buồn bực
chính là rượu chảy xuống cũng có thể rót đầy một chén nhỏ.
Hạ Hầu Thương uống vô cùng sảng khoái, nhưng rượu phẩm trước sau vẫn
rất tốt, dù là say hay không, mặt cũng chỉ hơi đỏ, tròng mắt sâu như hồ
nước, dường như mang theo chút ít lạnh lùng mà thôi.
Cho nên ta cũng không nhìn ra y có say hay không. Chỉ cảm thấy ngồi cạnh y càng thêm đoan chính.
Tiếng cồng chiêng vang lên trên đài, chỉ nghe thấy tiếng chiêng lanh
lảnh, giữa ánh sánh rực rỡ chiếu vào mắt chính là mười thiếu nữ quần áo
sặc sỡ như chim khổng tước, trên đầu cắm lông vũ màu trắng, nối đuôi
nhau đi lên vũ đài, đứng phía sau mỗi bình rượu. Những người này chính
là nữ hầu rượu, các nàng cẩn thận giới thiệu xuất xứ, nơi sản sinh mỗi
một loại rượu, rồi lại mở nắp rượu cho người ta đoán bằng hương.
Bên hông mười thiếu nữ này thắt một chuông vàng nhỏ, trong lúc eo
thon lắc lư thì chuông nhỏ liền vang lên ting toong. Eo nhỏ lộ ra ngoài
hơn tấc, châu ngọc quanh rốn phản chiếu với ánh nên đỏ lung linh khiến
người hoa mắt. Với lễ nghi thiên triều làm sao thấy được trang phục thế
này, cộng thêm sa mỏng trên mặt các cô gái trên đài lại thấp thoáng thấy được nét mặt, cũng là mắt sâu, da thịt như tuyết. Trong lúc nhất thời
dưới đài yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở không khí.
Ta lại nheo mắt nhìn liền thấy một vị khách ở kế bên đang hé miệng
uống rượu, rượu chưa kịp nuốt đã chảy xuống từ khóe miệng. Cũng có người hơi cúi đầu, bày ra dáng vẻ mộ đạo, khinh thường phải nhìn, nhưng khóe
mắt lặng lẽ đánh giá. Ta đang xem hứng thú lại nghe Hạ Hầu Thương ở bên
cạnh nói: “Nàng nhìn cái gì?”
Ta quay đầu lại nhìn mới phát hiện chén rượu của y đã trống không, y
đang cau mày nhìn ta, gọi ta rót rượu cho y. Ta cầm bình lưu ly, rót một chén rượu cuối cùng cho y, rồi nói: “Vương gia, thiếp chưa nhìn thấy
qua người kiểu này, chắc chắn khác với người thường.”
“Vậy sao?” Y nhướng mi đánh giá trên đài, chỉ nhìn thoáng qua một cái liền rũ mi mắt xuống, “Trang phục chắc chắn khác.”
Ta lại nghĩ tiếp rồi dùng giọng hiền lương thục đức pha lẫn chút ghen tuông nói: “Nếu vương gia nhìn trúng ai, thiếp cũng không ngại nhiều tỷ muội.”
Y đẩy chén rượu trên bàn, chén rượu kia liền ngã, rượu dư văng vào
bình, vang lên tiếng leng keng, gương mặt lộ ra ngoài mặt nạ bạc hơi tái xanh. Ta sửng sờ, trong lòng thầm mắng Tiểu Thất, chẳng biết y tìm ra
phụ nhân ở đâu, dạy cái thế cố nhân tình gì? Chỉ lãng phí tiền! Còn nói
là phụ nhân này duyệt qua hết đàn ông thiên hạ, hiểu rõ tâm tư nam nhân
nhất, đặc biệt là nam nhân chức vị cao, nói như vậy sẽ khiến cho y khoan khoái như tháng sáu uống được nước tuyết, làm hại ta tập luyện giọng
nói này hết cả ba ngày… Phí công tập luyện rồi.
Đương lúc nói chuyện thì tiếng cồng vang lên trên đài, một thiếu nữ
bước lên, nói dịu dàng: “Tiểu nữ làm trước, bình rượu lần này sản xuất
tại Yên Kỳ (1), Yên Kỳ thịnh sản hoa hồng, rượu này chính là dùng hàng
vạn khoảnh Mân Côi pha với nước suối để ủ, cho ra hương hoa hồng thiên
nhiên, rượu này được chế biến từ ba loại sản vật tại Yên Kỳ. Lúc tiểu nữ mở nắp chính là lúc các vị khách dưới đài đoán rượu, có thể đoán được
hết ba loại trong đó thì sẽ nhận được rượu này.
(1): Yên Kỳ: Một dân tộc Hồi tại vùng Tân Cương
Đầu ngón tay khẽ mở, mùi hương thanh nhã kia liền thoang thoảng bay
ra khỏi bình, tràn ngập cả quảng trường. Ta hít sâu một hơi đã ngửi được ba loại sản vật kia là Đảm Bặc (2), sen trắng và thạch lựu mà thôi.
Nhìn Hạ Hầu Thương một cái, y đang ngồi lẳng lặng, chỉ nhìn chằm chằm
vào chén rượu không. Cho nên ta thở dài một hơi, lầm bầm lầu bầu: “Cũng
chỉ là Đảm Bặc, sen trắng và thạch lựu thôi…”
(2): Hình hoa Đảm Bặc
Y cũng không ngẩng đầu, dường như không nghe thấy lời của ta.
Lời còn chưa dứt thì nghe phía sau có người trả lời: “Đảm Bặc, sen trắng, thạch lựu.”
Quay đầu lại nhìn cũng là vị lão nhân ngồi một mình trong góc, đầu đội mũ che.
Sau khi mở giấy đỏ, cô gái kia liền cười hi hi bưng rượu đưa đến bên
cạnh lão nhân, dẫn đến người xung quanh vang lên từng đợt hâm mộ. Lão
nhân kia cũng không có hành động gì, chỉ mặc cho rượu kia đặt trên bàn.
Mở đầu dễ dàng, nhưng đến lúc sau càng ngày càng khó, loại rượu đầu
tiên có ba loại sản vật, loại thứ hai có bốn loại… Thế này suy ra tuy ta đoán được vài bình, nhưng Hạ Hầu Thương lại ngồi ở vị trí đó như đức
phật, không chỉ thị ta thi thố, ta liền không có hứng thú. Chỉ nhìn ba
bình rượu lại đưa đến bàn lão nhân kia. Có hai ba bình bị người khác
đoán trúng, ta cho rằng chắc do trong nhà buôn bán rượu. Cho đến lúc chỉ còn lại ba bình cưới cùng, thì tình hình bỗng khẩn trương lên. Bởi vì
ai ai cũng biết, mấy bình trước rất dễ đoán, ba bình sau cũng đã sáu năm không ai đoán ra.
Lúc này lão nhân hùng tài thao lược có chút hứng thú, ngồi thẳng lưng dậy, tỳ khuỷu tay lên mặt bàn. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng khẳng định
hai mắt cũng ngó trân trân thẳng tắp.
“Nàng muốn thắng ba bình rượu kia?” Hạ Hầu Thương đã lâu không lên tiếng bỗng nói.
Ta suýt nữa đã buột miệng “Nói nhảm” rồi, nhưng vẫn cung kính đáp
lời: “Đã đi đến đây rồi, rượu này giá trị ngàn vàng, vương gia thích
uống rượu nên thiếp thân muốn thắng tặng cho ngài.”
“Nàng nắm chắc không?” Hà Hầu Thương nghiêng đầu nhìn ta, tay trái
màu mạch chống lên mặt nạ bạc, chiếc nhẫn bạch ngọc gõ nhẹ lên mặt nạ,
hai tròng mắt nổi bật dưới ánh đèn trên vũ đài chiếu xuống, phát sáng
như châu ngọc quanh rốn của thiếu nữ trên đài…. Vô cùng mê hoặc.
“Thiếp biết được một hai loại dược, một phần mười cách cất rượu. Còn
nữa, cho dù đoán sai cũng chỉ là mất chút thể diện, thiếp là một tỳ
thiếp cũng không quan trọng.”
Đôi mắt như châu ngọc trên rốn mỹ nhân mất đi vẻ mê hoặc, ánh mắt
xoay chuyển lạnh lùng. Ta không biết câu nào đã đắc tội y, liền nói:
“Nếu vương gia không muốn thì thôi vậy.”
“Không cần, nàng muốn đoán thì đoán đi.”
Ta quay đầu lại nhìn y một cái, sau khi mang mặt nạ, người này dễ nói chuyện hơn rất nhiều.