Mị Tướng Quân

Chương 5: Chương 5: Sủng ái




Hai ba ngày sau, quả nhiên Lâm mỹ nhân được thả về mà không mất sợi tóc nào. Nghe bảo rằng bởi vì đã điều tra được vết thương trên ngực Lâm mỹ nhân không phải do quyền cước gây ra. Ninh Vương còn ban thưởng rất nhiều váy áo để an ủi nàng. Lâm mỹ nhân trong họa có phúc, sau Tôn mỹ nhân, nàng đã trở thành người được Ninh Vương sủng hạnh thường xuyên nhất. Điều khiến ta thấy lạ là trước kia những mỹ nhân được thị tẩm đều được người trong phủ đưa tới chỗ Ninh Vương, nhưng Lâm mỹ nhân lại không như vậy. Lần nào Ninh Vương cũng đích thân giá lâm, vô cùng huyên náo ầm ĩ. Mỗi khi y đến, những người sống trong viện như bọn ta tất nhiên cũng phải đến bái kiến. Đúng là phiền phức hết chịu nổi. Cộng thêm việc gần tới tiết thu, khi mặt trời xuống núi, chứng hàn trong cơ thể ta càng phát tác gay gắt. Mỗi một lần bái kiến đều phải uống thêm thuốc để ngăn cản chứng hàn mới có thể chịu đựng được, không để Ninh Vương nhận ra điều bất thường.

May là mỗi lần bái kiến cũng không dông dài. Sau khi bái kiến ta sẽ quay về phòng mình, còn phòng đối diện hoặc ca múa tưng bừng, hoặc khe khẽ vang lên mấy tiếng cười duyên. Đám thị nữ nghe thấy thì mặt đỏ bừng tim đập thình thịch, lòng xuân phơi phới. Có mấy người còn ăn vận cực kỳ chỉnh tề, nhân lúc ta không chú ý đứng trực ở hành lang Ninh Vương tất phải đi qua, mong chờ Ninh Vương có thể liếc mắt nhìn họ. Đối với việc này, tất nhiên ta mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Sau khi thương thế lành hẳn, Mị Nhụy liền khuyên nhủ như trước: “Chủ tử, bề trên thúc giục rất căng, người cũng không thể bỏ qua cơ hội tiếp được.”

Ta nghĩ thầm, thái tử tính tình hấp tấp, khó thành tài. Quả là ta nhìn người không lầm. Nhưng chỉ cười rồi nói:“Ngươi cứ tin ta, những mỹ nhân được Ninh Vương ưu ái có ngày cũng trở nên vô dụng cam chịu bị vứt bỏ...... Ninh Vương, cũng không phải kẻ háo sắc.”

Vì được ta cứu nên nàng đã ngoan ngoãn nghe lời ta hơn nhiều so với mấy ngày trước. Sau cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Vậy nô tỳ nghĩ cách thế từ để bảo cáo.”

Ta khẽ gật đầu, không để ý đến Mị Nhụy nữa.

Khác với Tôn mỹ nhân, mặc dù Lâm mỹ nhân được sủng ái nhưng không hề lớn lối, hành vi cử chỉ càng hiền hòa thân thiết, được mọi người trên dưới trong Vương phủ hết lời khen ngợi, càng được Ninh Vương thương yêu. Ngay cả viện này cũng được chăm chút cần mẫn hơn, sai thợ thủ công tân trang lại khuôn viên, các phòng ốc được bài biện thêm không ít đồ. Vì tu sửa toàn viện nên không thể để sót bất cứ gian phòng nào. Nên phòng ta cũng được hưởng ánh hào quang của Lâm mỹ nhân, treo một bích họa, tăng đồ bày biện, tráng lệ hơn trước nhiều. Đối với quản gia trong phủ lại càng cầu gì được nấy, nhưng ta cũng chẳng ham nhiều nên đã khiến ông ta phí công nịnh bợ.

Vì Ninh Vương chưa lập phi, nên trong phủ cơ thiếp đông đảo nhưng không người chưởng gia. Vì vậy quản gia trong phủ là một cụ già đã theo Vương gia nhiều năm, tên là Đỗ Long, là một người khá thức thời, rất biết nhìn sắc mặt người khác.

Cũng như bây giờ, phòng ta dĩ nhiên đã tu sửa đâu ra đó, ông ta chắp tay đứng ngoài phòng, thấy ta đứng trước cái giá đặt chậu rửa mặt liền hỏi dò: “Nếu người có gì phật ý với cái giá đặt chậu rửa mặt này, nô tài liền gọi người đổi các khác.”

Ta nói: “Không cần, cũng được rồi.”

Rồi đi tới trước bức bích hoạ. Bức bích họa này xem chừng được sợi tơ dệt nên, vô cùng xinh đẹp tinh xảo, nhưng lại thuật về chuyện "Cửu Sắc Lộc". Đây là câu chuyện vong ân phụ nghĩa của người đời, tất nhiên ta đã mắt thấy tai quen. Thấy bức bích hoạ này, không khỏi khiến ta nhớ về dĩ vãng, nhất thời có hơi kinh ngạc, hoàn toàn quên mất quản gia còn đứng ngoài cửa.

Ông ta thấy ta đứng sững trước bích hoạ bèn lên tiếng: “Bức họa này được hơn mười thợ thủ công chế tác trong mấy ngày liên tiếp, có hợp ý người không?”

Ta bị ông ta quấy rầy mà cảm thấy không thể nào phiền phức hơn nữa, đoạn nói: “Mọi thứ trong phòng đều rất đẹp, ta rất vừa lòng. Không bằng ông tới chỗ Lâm mỹ nhân xem nàng có cần gì không?”

Lúc này ông ta mới ngượng ngùng lui ra.

Cửu Sắc Lộc trên tường có ánh mắt dịu hiền, mang niềm thương xót người đời. Người được nó cứu khỏi chết đuối cảm ơn không ngớt, liền hỏi Cửu Sắc Lộc, nó muốn gì, y sẽ toàn tâm báo đáp, nhưng nó chỉ cầu xin người này không được nhắc tới sự tồn tài của nó với kẻ khác. Tiếc rằng, cuối cùng bởi sự hấp dẫn của quyền lợi mà người này vẫn bán đứng ân nhân cứu mạng của mình.

Ta đứng trước bức bích hoạ cười khẩy, người đời vốn vậy. Ân nhân cứu mạng có là gì đâu, trước phú quý ngất trời, thứ đầu tiên bị vứt bỏ chính là nó.

Lúc Tiểu Thất thấy vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn của ta khi hay tin, lại chỉ thản nhiên nói: “Ăn cơm đi, nếu không còn người khác thì vẫn còn Tiểu Thất hầu cô.”

Lúc đó, bảy người vẫn đi theo ta đều lần lượt ra đi, chỉ còn mình Tiểu Thất mà thôi. Những ngày ấy ta đối xử với Tiểu Thất dịu dàng hơn nhiều, hoàn toàn không giống trước kia. Nhưng đến ngày đó, ta lại đạp đổ bàn ăn, đẩy y tránh ra, chỉ cảm thấy đáy mắt y đều là sự giả dối.

Y lặng lẽ lấy chổi, dọn dẹp sạch sẽ, rồi nấu cho ta mâm cơm khác, lặng lẽ đặt lên bàn. Cuối cùng, y kể chuyện Cửu Sắc Lộc cho ta, nhưng kết cục không giống, y nói: “Cửu Sắc Lộc đã cứu người thì nên chịu trách nhiệm đến cùng, không để người nọ trầm luân giữa thế gian, nếu vậy thì cứu làm gì.”

Lúc đó tất cả tâm trí ta đều là nỗi oán hận phẫn nộ, lạnh lùng hỏi y: “Ý của ngươi, tốt hơn hết là không cứu?”

Y thở dài, đặt cơm vào tay ta: “Thức ăn còn có chua cay mặn ngọt, huống chi con người?” Còn cười một tiếng, chỉ vào mình, “May mà Tiểu Thất còn có thể nếm được.”

Bao nhiêu phẫn nộ nhờ đều nụ cười của y tan thành mây khói, gian phòng đơn sơ bỗng chốc trở nên đẹp đẽ quý giá. Đáng lẽ ta nên tỏ vẻ xúc động, nhưng lại ngắm nhìn đánh giá y, cố ý nhìn dưới bàn với vẻ mê mẩn, khen từ đáy lòng: “Vóc người đẹp lắm.”

Y bỗng đỏ mặt tía tai, vùi đầu vào bát và ăn cơm liên tục. Để trả thù cho lời khen của ta, hôm nào y cũng ăn vận như cái bánh chưng. Và tất nhiên cũng không còn lạc thú bơi lội ở dòng suối nhỏ sau núi nữa.

Có y làm bạn, những ngày đó trôi nhanh như thoi đưa. Khiến con người có cảm giác, thì ra cuộc sống này vẫn còn có điều tốt đẹp.

Ngón tay ta mơn trớn hình vẽ tinh xảo kia, Cửu Sắc Lộc ở phía trên đang đầy lòng căm phẫn trách cứ kẻ vong ân phụ nghĩa. Đôi mắt dịu hiện trở nên sắc bén như dao, đây cũng là sự trả thù của Cửu Sắc Lộc. Trong tranh, kẻ ác đều bị trừng phạt, người tốt sẽ được báo đáp, cuối cùng là đại đoàn viên. Nhưng trong cuộc sống, liệu có kết cục đại đoàn viên như vậy chăng?

Trong mắt Tiểu Thất, đại đoàn viên là kết cục viên mãn. Và ta cũng vậy.

“Xem ra nàng rất thích bức họa này.”

Nghe thấy chất giọng trầm thấp của Ninh Vương vang lên sau lưng, ta không khỏi hoảng sợ. Sao y lại đến phòng ta? Y đã đứng sau lưng ta bao lâu rồi?

Ta vội vàng xoay người quỳ xuống: “Thiếp không biết Vương gia đến......”

Ninh Vương khoát tay, bảo ta đứng dậy. Sau đó y đến trước bức bích hoạ, quan sát nội dung rồi nói: “Thì ra là chuyện Cửu Sắc Lộc, nàng thích à?”

Tim ta giật thót, nghĩ thầm không biết y đang nói bóng gió gì? Đoạn cười nói: “Vương gia, ngài xem, bức bích hoạ này màu sắc thật khí khái, đường nét đồng đều, hơn nữa còn dệt có độ nổi, Cửu Sắc Lộc kia như muốn lao ra từ bức tường. Thiếp xuất thân bần hàn, trước kia chưa từng thấy văn hoa tinh mỹ như vậy, không khỏi sinh lòng nhỏ nhen......”

Ninh Vương cười rồi nói: “Mặc dù từ nhỏ bổn vương đã sống trong nhung lụa nhưng chưa bao giờ nghiên cứu cái này, nàng thích là được rồi.”

Ta ngẩn ra. Chẳng lẽ y buông tha dễ dàng vậy thôi sao? Nhưng ta lại không dám ngẩng đầu lên. Ta quay mặt đi, lại thấy tấm gương trong phòng soi bóng ta và y. Y cúi đầu nhìn đỉnh đầu ta, mỉm cười chân thành, vẻ góc cạnh trên mặt cũng trở nên dịu dàng hơn, khiến ta thất thần. Năm đó, khi y bắn chết con sói hung dữ cũng mỉm cười như vậy. Mặc dù hoàn toàn không chú ý tới việc mình đã cứu một tiểu cô nương, nhưng nụ cười kia lại có thể khiến mặt trời nóng chảy.

“Vương gia, ngài ở phòng muội muội ạ? Làm thiếp mất bao công tìm kiếm......” Lâm mỹ nhân lả lướt bước đến như nhành liễu trước gió, hành lễ với Ninh Vương, rồi âm thầm rúc vào người Ninh Vương để ngăn cách ta và y, “Ngài kêu thiếp chuẩn bị mấy món ăn nhẹ, thiếp đã chuẩn bị xong rồi......”

Rồi nói với ta: “Muội muội, hay là muội cùng đến nhé. Đông người ăn mới vui.”

Ta thấy Ninh Vương yên lặng không nói gì, bèn vội cất lời: “Thiếp đã ăn rồi, có tỷ tỷ hầu hạ Ninh Vương là đủ.”

Lâm mỹ nhân mỉm cười liếc nhìn ta, bàn tay mềm mại kéo tay áo Ninh Vương: “Vương gia, ngài vừa mới về phủ, chắc hẳn đói bụng rồi? Hay là......”

“Nàng cũng đến đi......” Lại dặn dò Lâm mỹ nhân, “Kêu phòng bếp chuẩn bị ít bánh đậu xanh, chè phù trúc......” Rồi cười với ta, “Đã ăn cơm rồi, lại ăn thêm một ít điểm tâm sau bữa chắc không sao chứ?”

Ta cả kinh. Sao y lại biết ta thích ăn hai món này? Xem ra ta đã khiến y chú ý tới mình bắt đầu cho người điều tra. Ta phải hành sự cẩn trọng mới được.

Nghe Ninh Vương nói vậy, Lâm mỹ nhân lại tới trước mặt ta, cười rồi nói: “Muội xem, Vương gia cũng thật có lòng với muội. Ta chỉ nhắc qua mà ngài đã nhớ muội thích gì.”

Ta cười với Lâm mỹ nhân rồi nói: “Đa tạ tỷ tỷ đã có lòng.”

Lúc này Lâm mỹ nhân mới thở phào nhẹ nhõm, lại rúc vào người Ninh Vương, rồi hai người trở về phòng.

Vì vừa mới tu sửa lại nên dĩ nhiên phòng của Lâm mỹ nhân càng xa hoa, hơn hẳn chỗ ta nhiều. Bàn ăn trong phòng đã được bày đầy thức ăn.

Lâm mỹ nhân và Ninh Vương ngồi chỗ chủ vị. Hai người thầm thì to nhỏ, hoặc thấp giọng cười khẽ, hoặc hờn dỗi trêu ghẹo. Lâm mỹ nhân không ngừng gắp thức ăn Ninh Vương yêu thích đưa vào miệng y. Hai người ngọt ngào thân thiết, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của ta.

Nhưng ta lại cảm thấy tự tại. Ngồi chưa ấm chỗ, chè phù trúc và bánh đậu xanh Ninh Vương dặn dò đã được bưng lên. Ta vẫn luôn thích đồ ngọt, nên nhanh chóng múc một thìa đưa vào miệng, vị ngọt nhè nhẹ theo đầu lưỡi đi thẳng vào cuốn họng, khiến ta bất giác híp mắt lại, thoáng chốc đã uống cạn bát chè.

“Sao vậy, nàng không thích bánh đậu xanh à?”

Giọng nói bỗng vang lên trên đỉnh đầu khiến ta hoảng sợ, chiếc thìa trong tay liền rơi xuống bát. Ta ngẩng đầu nhìn, hai người vừa nãy còn thầm thì to nhỏ đã tách ra. Ninh Vương đứng bên người ta, nhíu mày, ta vội đứng dậy, trả lời: “Không phải đâu ạ. Thiếp rất thích đồ ngọt, cảm thấy bánh đậu xanh không ngọt bằng chè, ăn vào dường như hòa tan hương vị trong miệng, cho nên......”

“Nàng thích đồ ngọt à?” Y lẩm bẩm.

Vì ta đang nói nên không nghe thấy câu hỏi của y. Ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hơi cúi của y qua song cửa. Khiến gương mặt y như thể dát một lớp vàng mỏng, ngay cả đôi mắt tối tăm cũng phảng phất muôn sắc lung linh. Nhưng người y bỗng tản mát vẻ bi thương không thể diễn đạt, cả người như đã đi lạc nơi nào trong ánh dương rực rỡ kia.

Vẻ mặt vừa nãy là sao đây? Y đang nghĩ gì?

Lòng ta cực kỳ lo sợ, nghĩ lại xem mình đã để lộ điều gì? Ninh Vương chu toàn trước sau, thường phát hiện những dấu vết nhỏ nhoi trong các chi tiết, phân rõ địch ta. Biết vậy nên ta đã vô cùng cẩn thận với thói quen ăn uống của mình, hoàn toàn không để lộ thói quen thường ngày. Bằng những chi tiết này, không thể lộ bất cứ điều gì được.

Nói đồ ngọt, trước kia ta cũng hiếm có dịp được thưởng thức, chắc y cũng không nhận ra đâu.

Nghĩ vậy, lòng ta cũng yên ổn hơn. Nhưng bị y nhìn chăm chú như vậy quả thật không thoải mái, vì thế liền nói:“Thiếp không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa......”

Lâm mỹ nhân cũng cười rồi nói: “Gần đây muội muội hay ho, thường đi ngủ sớm...... Vương gia, hay là ăn xong, thiếp lại múa cho ngài xem một điệu nhé?”

Ánh mắt sáng ngời của Ninh Vương vẫn nhìn chằm chằm vào ta: “Vậy ư? Sao không nghe nàng nhắc tới?”

Sau lúc giật mình, ta mới hiểu ý Ninh Vương đang nói đến chuyện ta bị ho mà Lâm mỹ nhân nhắc tới, liền nói: “Vương gia, thiếp đã uống thuốc rồi, không có gì đáng ngại.”

Ninh Vương nhíu mày, nói: “Bệnh nhẹ cũng có thể trở nặng, ta sẽ sai ngự y tới khám cho nàng.”

Ta cả kinh. Dĩ nhiên ta hiểu thân thể của chính mình. Nhờ thuốc men của thái tử ta mới duy trì được, nếu để ngự y trong phủ khám, e rằng sẽ để lộ rằng thân thể có vẻ lành lặn không tì vết này thực ra đã nát bấy. Điều này chính là được một mất mười mà.

Không được, trước khi đạt được mục đích, ta tuyệt đối không thể để y biết, thật ra ta đã là kẻ vô dụng.

Tính cách thận trọng của Ninh Vương quả nhiên không đổi, lập tức tóm được thóp của ta. Ta âm thầm cắn răng, lại không biết làm thế nào cho phải, đánh nói với Ninh Vương: “Vương gia, thiếp thật sự không sao, mấy ngày gần đây cũng không ho.”

Y không thèm nghe, lại còn liếc mắt nhìn ta như cười như không: “Hình như ái thiếp sợ gặp ngự y?”

Ta nghe vậy thì trái tim cũng đập thình thịch, đành nói:“Chẳng qua thiếp không muốn phiền tới Vương gia.”

“Vậy là tốt rồi......” Lại dặn dò người hầu xung quanh, “Kêu Phùng ngự y đến đây, chữa bệnh cho Hoa mỹ nhân.”

Lâm mỹ nhân mãi chưa lên tiếng, lúc này mới nói: “Vương gia, một khi đã vậy, không bằng kêu muội muội về phòng chờ đợi đi.”

Ta cảm kích liếc mắt nhìn Lâm mỹ nhân, nhưng nàng lại tránh né ánh mắt của ta. Ta liền nói: “Vậy thiếp có thể về phòng không?”

Ninh Vương lại đứng dậy nói: “Bổn vương đi cùng nàng......” Rồi quay đầu nói với Lâm mỹ nhân, “Hôm nay đã muộn rồi, nàng nghỉ sớm đi.”

Lâm mỹ nhân có phần kinh ngạc, đứng dậy theo và kêu một tiếng “Vương gia......”.

Ninh Vương đã sải bước đi ra sân, ta đành phải cúi đầu đi theo. Lúc đi qua cây đa, vài chiếc lá trên cành rơi xuống đậu trên vạt áo ta. Lúc vô tình quay đầu lại, thấy Lâm mỹ nhân đang vịn cửa sổ, ngơ ngác nhìn theo ta và Ninh Vương.

Khi đi vào phòng, Ninh Vương mới quay đầu cười nói với ta: “Nàng bày trí phòng không tệ, thanh nhã đơn giản, bổn vương rất thích.”

Lòng ta đã lấp đầy nguy cơ sắp ập tới, nào có tâm tư thảo luận việc bố trí phòng ốc với y. Ta chỉ biết nói: “Đều nhờ công lao của thợ thủ công trong phủ, thiếp không làm gì cả.”

Y ngồi ở ghế chủ tọa, liếc nhìn xung quanh đánh giá. Đám thị nữ đã bưng trà bánh lên từ lâu, ta vẫn yên lặng ngồi ghế dưới, tự hỏi phải làm thế nào mới né được kiếp nạn này. Lại nghe y nói: “Chỗ của nàng khác hẳn lúc trước, phải không?”

Lời nói của y thật quái lạ, ta nói mà không hề nghĩ ngợi: “Hình như Vương gia chưa từng tới chỗ thiếp? Sao lại biết được phòng thiếp khác hẳn?”

Y liền cười tủm tỉm, nhìn ta: “Vậy về sau bổn vương thường xuyên đến nhé?”

“Hả?” Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cười dịu dàng của y đập vào mí mắt, khiến ta càng cảm thấy nụ cười này lại còn hàm chứa dụng ý khác, e rằng y đã phát giác được điều gì đó rồi, nên giờ cố ý dò xét.

Ta chỉ nói: “Vương gia có thể đến đây thường xuyên, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn. Nhưng thiếp không hề có gì thú vị, lại không múa hay bằng Lâm tỷ tỷ, e sẽ làm Vương gia mất hứng.”

Ta tự nhận là trả lời khôn khéo, nào ngờ sắc mặt y liền sa sầm, cầm lấy chén trà trên bàn dốc hết vào miệng, rồi đặt mạnh chén trà xuống. Tiếng va chạm của gốm sứ vang vọng trong gian phòng yên tĩnh, ta sợ hãi tới mức gần như đứng phắt dậy. Cho rằng y lại nổi uy của Vương gia, ta đi về phía y, nhưng đôi mắt đó lại mang nét thất thần mông lung, miệng thì thào: “Nàng thật giống hắn.”

Tay ta ôm ngực, muốn vỗ vỗ, nhưng biết tư thế này bất nhã nên buông tay xuống. Trong lòng lại lo sợ, nếu ngự y đến thật thì ta phải ứng phó sao đây?

Thấy Mị Nhụy không ở trong phòng, ta khẽ thở phào. Có lẽ nàng có cách ngăn cản ngự y rồi ư?

Y không hề hỏi mấy lời linh tinh, ta cũng không muốn làm mình mất mặt. Vả lại thêm nỗi lo về ngự y, nên nội đường lại yên ắng. Không ngờ y lại bắt đầu hỏi: “Nàng đến từ Bắc Cương thật sao? Đã quen với nơi đây chưa?”

Ta nói: “Cũng được ạ.”

“Bắc Cương rét lạnh, theo lý mà nói, nàng phải quen rồi chứ. Sao lại sợ lạnh như vậy?”

Ta cẩn thận ứng đối: “Bỗng dưng tới miền ấm áp, ban đêm ấm hơn Bắc Cương rất nhiều, nên hay tung chăn......”

Y hỏi han không ngừng, tất cả đều là những chuyện nhỏ khó hiểu. Khi thì tinh thần hoảng hốt, tựa như nhớ về quá khứ; khi thì lộ vẻ dịu dàng, tựa như nhìn thấy trời tuyết mịt mùng nơi Bắc Cương. Nếu là người khác, ta sẽ cho rằng kẻ đó hết chuyện để nói, cực kỳ nhàm chán. Nhưng y là Ninh Vương, bằng tâm tư kín đáo trứ danh, thêm vào sự quen thuộc đối với Bắc Cương, dù là chuyện rất nhỏ, nếu khiến y hoài nghi, sẽ đi sai một nước thua cả ván cờ. Tuy là những việc vặt vãnh dễ trả lời, nhưng cũng làm ta run như cầy sấy, e rằng sẽ lộ nhược điểm để y bắt được. Mới vài câu hỏi thôi mà lưng ta đã đẫm mồ hôi.

Nhưng y lại tràn đầy hứng thú, nói đủ thứ chuyện khiến ta khổ không thể tả. Suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới trả lời, nhưng với sự dò xét của y, liệu có sơ hở? Lúc này, ta có phần hy vọng người đi gọi ngự y hồi báo sớm chút.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tỳ nữ vừa đi truyền gọi vội vàng chạy về, vào nhà bẩm báo: “Vương gia, chứng bệnh tức ngực của Giang Phi nương nương lại tái phát. Ngự y trong phủ đã tới chỗ nương nương, e rằng không thể khám bệnh cho Hoa mỹ nhân.”

Y đứng phắt dậy, nói: “Gì cơ? Mẫu thân lại phát bệnh?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, thấy Mị Nhụy đã đừng ngoài cửa từ lúc nào, liền khẽ gật đầu vào nàng.

Ninh Vương nói tiếp: “Nếu thế thì bổn vương sẽ tới thăm.”

Thấy y nói vậy, ta đáp lời: “Thiếp không có việc gì. Vương gia mau đi đi. Đừng để Giang Phi nương nương chờ sốt ruột.”

Y liền suy tư một lát rồi nói: “Nếu đã không có gì trở ngại, không bằng cùng bổn vương đến thăm nương nương, cũng tiện để ngự y khám cho nàng?”

Rốt cuộc lời nói của ta sơ hở ở đâu mà y có thể ép sát không buông như vậy? Hôm nay không vạch trần ta không được à? Ta biết, nếu ta từ chối thêm sẽ khiến y càng hoài nghi trong lòng. Đành phải xem tình thế mà hành sự vậy. Thấy Mị Nhụy đứng ngoài cửa hiên, ta liền nói: “Vương gia, nếu vậy hãy để thiếp sửa soạn lại y phục trang sức, mặc thêm cái áo? Hay là Vương gia đi trước được không?”

Y hơi sốt ruột, nhưng vẫn nói: “Không có gì đáng ngại, mẫu thân đã mắc bệnh lâu ngày, bổn vương chậm trễ một lát cũng không sao.”

Ta càng thêm khẳng định, y hoàn toàn không để lại cho ta chút khe hở thời gian nào cả. Nghĩ rằng y đã phát hiện ra sơ hở, nhưng ta lại không biết sơ hở ở đâu nên khiến lòng ta như lửa đốt. Lần đầu tiên không biết nên làm sao cho phải. Khi gọi Mị Nhụy tới phòng trong, ta hỏi: “Giang Phi nương nương phát bệnh thật à?”

Nàng gật đầu: “Ngự y trong phủ đã đến chỗ nương nương hết rồi. Nên nô tỳ nghĩ Vương gia không còn nán lại đây nữa, mới trở về ......”

“Chắc y đã phát hiện ra điều gì đó, cho nên......” Ta bất giác thốt lên, “Bây giờ không chăm lo được nhiều chuyện như vậy. Ta chưa bao giờ bái kiến Giang Phi nương nương, với tình thế này ta đành phải đi nước cờ hiểm thôi.”

Hoàng Thượng ân chuẩn, Giang Phi nương nương xuất cung, đã ở phủ Ninh Vương vài ngày rồi. Bởi vì bọn ta là cũng chỉ là cơ thiếp tép riu, cộng thêm số lượng đông đảo nên không được ân chuẩn bái kiến. Nghe nói sức khỏe nương nương không tốt, thường xuyên tức ngực, cho nên những ngự y Phùng Quốc Đống y thuật cao siêu trong cung cũng nhập phủ theo để chăm nom cho người. Có thể nhận thấy đương kim Hoàng thượng vẫn còn chút tình cũ với phi tử mình từng cực kỳ sủng ái này. Chẳng qua thời gian dần trôi, mang theo dung mạo như hoa của Giang Phi, còn mỹ nhân trong cung như muôn hoa đua nở, nương nương mới dần dần suy yếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.