Cho nên mới nói, người càng cao quý lại càng vô lại vô sỉ, càng khiến người ta khó lòng phòng bị.
Xem ra lão thái thái biết rõ phẩm tính
của Hạ Hầu Thương, phải dùng thủ đoạn để ép vào khuôn khổ. Giang phi
nương nương đã đưa Giang Tử Sơ vào vương phủ lâu như vậy, mà vẫn chưa
lan truyền mấy tin đồn khiến y không thể không cưới. Tất nhiên y không
cần khách khí với những kẻ ti tiện có thể vứt bỏ như bọn ta, nhưng lại
vô cùng cẩn thận với những nữ tử có thể ảnh hưởng đến tiền đồ vận mệnh
của mình, cho nên, lão thái thái mới đích thân ra tay với tằng tôn.
Ta khẳng định thêm lần nữa, xem ra Hạ Hầu Thương đã quyết tâm làm một vương gia thái
bình rồi, bị bức bách quá đáng, y mới nghĩ cách xử lý một hai thị thiếp
để thị uy, thủ đoạn lại trực tiếp mà lỗ mãng. Ta nhớ tới cái chết của
Tôn mỹ nhân, y để Tôn mỹ nhân công khai cầm lưỡi dao sắc bén trong tay
mà phản bội thái tử, cũng không thể khiến thái tử thôi phòng bị…… Nhưng
đây cũng không phải là hành động của một vì hoàng tử có mưu tính sâu xa, có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Cho nên, về sau ta phản bội, Mị
Nhụy cũng mất tích, thái tử mới không phái thêm người tới nữa? Đơn giản
là vì cuối cùng thái tử cũng nhận định y cũng chỉ là một vũ phu, mặc dù
có thể thống lĩnh ngàn quân, nhưng không có tố chất để làm hoàng đế!
Không ngờ rằng ai ai cũng cho rằng y
không có tố chất, chính y cũng cho rằng mình không có tố chất, nhưng lão thái thái lại không nghĩ vậy! Nên y đã bị trù tính!
Có điều, với tình hình kìm nén dã man của y tối hôm qua, e rằng y không làm gì ba vị kia cả. Nhưng biết làm sao
dược, chỉ cần y không sử dụng được võ công, không nhấc nổi bước chân,
không thể rời khỏi bồn tắm nước nóng, để người ta bắt gặp y cùng phòng
với ba nữ tử thiếu vải, hoặc là không có…… Như vậy, việc này đã thành
công.
Hoặc là, trà mật hoa của Thanh phi cũng có tác dụng trong chuyện này?
Vậy An Dật vương có tác dụng gì? Y ngăn
cản ta chỉ vì chuyện phẩm rượu thôi sao? Nhưng nếu không phải y, ta cũng không biết Thanh phi dâng trà mật hoa……
Ta nhìn chằm chằm vào hoa lá trên tấm
mành xanh, suy đi nghĩ lại mọi chuyện, nhận thấy rằng dù chi tiết trong
đó không khớp cho lắm, nhưng không xê xích bao nhiêu.
Nhìn vẻ mặt cua Hoàng hậu, có vẻ bà ta
cũng góp sức, những cung nữ ở bồn tắm hầu hạ thái tử, cung nhân của ba
quý nữ, sự phối hợp này cần bà ra tay mới được.
Xem ra, kỹ thuật giả câm vờ điếc thường
ngày của Hoàng thái hậu rất cao siêu, cao siêu đến mức khiến Hoàng hậu
thực sự cho rằng lão thái thái đã già rồi, bà mới là người thống lĩnh
hậu cung, đã có thực quyền trong tay, nên đã vươn tay đến tận Thọ Cảnh
cung của Hoàng thái hậu!
Thái độ của Hoàng đế cũng rất kỳ lạ. Căn
cứ theo lời đồn, sau khi quy chính, ông không có cùng chính kiến với
Hoàng thái hậu, cho đến khi Hoàng thái hậu lạnh nhạt chuyện triều chính. Nhưng trong chuyện này, điều càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính
là sự cung kính toát ra từ tận đáy lòng khi Hoàng đế nói chuyện với
Hoàng thái hậu. Xem ra, Hoàng đế cũng như tất cả người con trong thiên
hạ, vừa muốn thoát khỏi sự khống chế của mẫu thân, nhưng khi xảy ra
chuyện, vẫn hy vọng mẫu thân có thể gánh vác phần nào.
Cho nên, Hoàng hậu và thái tử mới có thể
hoảng sợ đến mức mềm nhũn như vậy, tức là họ cũng không ngờ rằng, tới
thời điểm mấu chốt, Hoàng đế lại không đứng về phía họ.
Nghe nói, Hoàng đế cực kỳ sủng ái vị thái tử này, khác hẳn cách đối xử với Ninh vương. Ông ta rất kính trọng
Hoàng hậu, cũng rất thích thái tử, mỗi khi để thái tử giám quốc, phàm
gặp đại sự luôn cho thái tử tham chính. Năm đó có thể để thay mặt Hoàng
đế tới biên cương, xử lý chuyện của Quân gia, đã có thể hiểu được sự tín nhiệm và tôn trọng của ông dành cho thái tử.
Nhưng lúc này đây, ông lại không thể không nghe theo sự sắp đặt của Hoàng thái hậu.
Ta nghĩ, nếu Ninh vương cưới ba quý nữ
kia, tam đại thế gia của triều đình không thể không đứng về phía Ninh
vương, hoặc từ ủng hộ thái tử biến thành trung lập…… E rằng y sẽ càng đề phòng chán ghét Ninh vương?
Người vô tội nhất trong chuyện này xem
như là Ninh vương, ai biết vào cung hàn huyên với Hoàng thái hậu một
biểu chiều đã xảy ra chuyện. Không lý do mà có thêm ba vị Vương phi, ai
ai cũng vô cùng cao quý…… Về sau, Ninh vương phủ chắc chắn sẽ rất náo
nhiệt, ai làm chính, ai làm trắc đã đủ khiến y đau đầu.
Ta không khỏi có phần đồng tình với Ninh
vương. Y có thể vung kiếm chỉ huy ngàn quân thì sao chứ, ở nơi mưu mô
như hoàng cung này, y vẫn chỉ là một quân cờ trong tay người khác mà
thôi.
Chủ yếu là, y phải lăn lộn dưới đất mất một đêm, thật khổ cho y rồi.
Ta hơi áy náy chút.
Ta mở to hai mắt suy nghĩ kỹ lưỡng, nhưng không ngờ sau khi Ninh vương được các cung nữ hầu hạ mặc y phục ở gian
ngoài, vô duyên vô cớ lại đi tới chỗ bình phong, tiếng bước chân vọng
tới, ta nghe thấy giọng nói của y: “Bổn vương, bổn vương…… sẽ cho nàng
danh phận ……”
Bây giờ ta mới phản ứng lại. Dáng vẻ của
ta lúc này, rất có thể là đã ngốc rồi còn ngu, lại mang nét ngẩn ngơ,
không có biểu cảm gì, e rằng đã bị hiểu lầm thật rồi…… Nhưng lại không
thay đổi được gì!
Tất nhiên ta không để lộ manh mối, chỉ
quay đầu nhìn về phía y, thấy rõ vẻ xấu hổ chợt lóe lên rồi biến mất
trên mặt y, ta mới khẽ nói: “Vương gia nói gì vậy, thiếp thân vốn đã là
cơ thiếp hầu hạ vương gia ……”
Y đã mặc cẩm y tử bào, đầu đội ngọc quan, thắt lưng mang đai gấm, ăn mặc chỉnh tề, chắc định bái phỏng Thái hậu
trước, bàn về chuyện xảy ra ngày hôm qua, rồi đi bái phỏng Hoàng đế
Hoàng hậu, hoặc là đồng loạt bái phỏng, định ngày thành thân, nên mới ăn mặc chỉnh tề như vậy.
Ta nghĩ thầm: Muốn đi thì ngươi đi nhanh lên, còn đứng ở đây mãi làm gì, ta không hiểu nổi nữa.
Tất nhiên lời này không thể nói ra.
Nhưng y cứ đứng bất động ở đầu giường một lúc lâu, ta không thể nhìn y mãi, đành phải nhìn đai lưng thêu kim
tuyến của y, khẽ nhắc nhở: “Vương gia, chỗ Thái hậu nương nương……?”
Lúc này y mới nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thấy bóng dáng của y biến mất sau tấm
bình phong, lúc này ta mới thở phào, đang nghĩ cách báo cho Tiểu Thất
mau chóng điều động người thăm dò tin tức, chợt nghe tiếng hô của một
tiểu hoàng môn: “Hoàng thái hậu giá lâm!”
Tiếng hô này vừa vang lên, khiến ta sợ
hãi đến mức suýt nữa lăn từ trên giường xuống. Lão thái thái tới đây làm gì? Sợ Hoàng tôn của mình bị thuốc đó giày vò, nên vừa sáng ra đã đích
thân chạy đến xem xét?
Vậy ta nên mặc quần áo chuẩn bị được truyền kiến bất cứ lúc nào, hay cứ nằm lỳ trong chăn giả bộ bị Ninh vương ép buộc thê thảm?
Ta quyết định trốn ở trong chăn. Chắc
Hoàng thái hậu chỉ thương xót tôn nhi, về phần ta, e rằng bà đã quên mất có một người như vậy rồi.
Ta căng tai ra nghe động tĩnh bên ngoài.
Hầu như không thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng xiêm y cọ
xát của những cung nhân bà mang đến, có thể thấy được cung nhân được
quản giáo nghiêm ngặt. Như vậy, ta liền biết rằng bà chưa già tới mức
hoa mắt, e rằng đầu óc của Hoàng hậu hơi có vấn đề, nên mới cho rằng có
thể lợi dụng Thọ Cảnh cung.
Tiếng Ninh vương dập đầu hành lễ, còn có
tiếng bái kiến của các cung nhân, sau một loạt tiếng động, lại nghe thấy Hoàng thái hậu bảo cung nhân lui ra, đến lúc trong đại sảnh chỉ còn hai người họ, Hoàng thái hậu mới nói: “Thương nhi, có khó chịu ở đâu
không?”
Giọng nói của Ninh vương hơi rầu rĩ: “Bẩm Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không khó chịu gì cả.”