Mị Tướng Quân

Chương 120: Chương 120: Tiền đồ như thế




Chuyển ngữ: Chjcbjbj

Chiếc vòng vàng còn đeo trên cổ tay ta. Tiểu Thất nói cho ta biết, trong vòng ngoài thuốc gây ảo giác còn có thuốc độc có thể giết người. Chỉ cần đưa cổ tay lên, vờ như giúp hắn lau rượu bên khóe miệng, nhẹ nhàng nhấn một cái, hoa vàng quấn nơi cổ tay sẽ hé ra một đường nhỏ, thuốc bột vô sắc vô vị sẽ dính vào chiếc chén kia.

Ta phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể khống chế mình không làm như vậy.

Lúc bỏ tay xuống, ta lại cảm thấy lòng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Ta luôn giỏi về bày binh bố trận, không bao giờ chém giết đơn giản thô bạo. Nhưng hôm nay, ta thiếu chút nữa không ngăn được tay mình. Liệu có phải bởi vì thất vọng sau khi dấy lên chút hi vọng nên ta đã mất khống chế?

Bắt đầu từ khi nào, ta đã gửi gắm niềm hi vọng nơi hắn?

“Bổn vương sai người làm món ngó sen non xào phổi cho nàng, là ngó sen được lấy từ hồ sen ở Ly cung. Nàng nếm thử nhé?”

Nụ cười ấm áp vẫn chập chờn trong đáy mắt hắn, như chất rượu say lòng người trong bình, khiến người ta vừa nhìn đã mê đắm. Ta thấy sắc mặt của thị tỳ đối diện hắn đỏ bừng, nhưng chỉ cảm thấy phiền chán, gần như không nhịn được muốn lật ngược chiếc bàn đầy món ngon này.

Ta gắp miếng ngó sen vào miệng, nhai kỹ rồi cười nói: “Vương gia đối xử với thiếp thân thật tốt, có phải bởi vì thiếp thân có chút liên hệ với Quân thiếu không?” Mắt ta lộ nét nhung nhớ, “Nếu Quân thiếu còn sống, chắc chàng sẽ phải cảm động trước tấm lòng của Vương gia lắm.”

Nụ cười của hắn cứng đờ, dần dần trở nên buồn bã, nói chậm rãi: “Không chỉ như thế… Thật ra bổn vương…”

Giữa ta và hắn chỉ có diễn kịch, đắm chìm trong nội dung vở kịch của mình, cho rằng đối phương không biết nhưng thật ra thì người không biết chỉ có mình mà thôi.

Ta nhấp một ngụm rượu ngon, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ tinh khiết như mặt gương được nước rửa trôi, khẽ nói: “Lúc thiếp dẫn cả bộ lạc cứu chàng từ dưới ngựa lên, với võ công cao cường và sức chịu đựng đến vô tận của chàng, vậy mà cũng không chịu được đau mà kêu lên thành tiếng. Lúc thiếp ôm chàng lên lưng ngựa, nghe chàng cắn răng cười nói: Lạc Nhật Hà, nếu nàng đâm chết ta, thù gì cũng báo được rồi… Chàng đau đến mức kích thiếp giết chàng. Thiếp nhớ mồ hôi lạnh tuôn đầy trên trán chàng, chốc lát đã thấm ướt cả bộ quần áo. Thì ra, trong người chàng không phải là thuốc mê mà là chất độc kỳ lạ mà ngay cả bộ lạc Thảo Thạch cũng không tra được. Vương gia, ngài nói xem, người đối mặt với ngàn vạn kẻ địch còn cười được như A Ngọc, trước khi chết lại rơi vào kết quả như vậy, liệu chàng có đáng thương không?”

‘Cạch’ một tiếng, hắn siết chặt chén rượu trong tay đến nát bấy. Hắn không nhận ra, chỉ ngơ ngác nhìn hoa văn chạm khắc bên cửa sổ. Nụ cười dưới đáy mắt tan rã như tuyết mùa xuân, chỉ còn vẻ rét lạnh. Ta làm như không biết, chỉ nói: “Vương gia, đừng nói đến chàng nữa. Nghe nói vương gia sắp đại hôn rồi, thiếp thân ở đây cầu chúc Vương gia nay viên mãn hạnh phúc.”

Hắn quay phắt đầu lại, do dự đưa mắt nhìn ta, nói: “Ngưng Tích, thật ra bổn vương…”

“Vương gia, không biết Hoàng thượng đã tìm được người của bộ lạc Thảo Thạch chưa? Thiếp thân hi vọng không tìm thấy, thiếp thân gây nên tai họa, cứ để một mình thiếp thân gánh chịu. Chỉ hi vọng Hoàng thượng nhân từ, có thể để thân được toàn thây…”

Ta ngăn lại tất cả những lời hắn muốn nói, nở nụ cười hờ hững, nói cho hắn biết tất cả dự định của ta. Cứ để ta tan biến khỏi tầm mắt mọi người dưới thân phận Lạc Nhật Hà đi. Nếu hắn còn chút áy náy với Quân Triển Ngọc năm đó, sẽ mở một mắt nhắm một mắt để cho ta ‘chết’… Đây là hi vọng cuối cùng mà ta dành cho hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, tròng mắt kiên định, nhất thời vẻ mặt cố chấp như thể độc tôn: “Ngưng Tích, nàng yên tâm, bổn vương đã tính toán xong xuôi hết thảy rồi, không ai biết nàng là công chúa Thảo Thạch Lạc Nhật Hà đâu, Hoàng tổ mẫu sẽ bảo người Ninh gia thu nhận nàng… Hôn lễ này cử hành vì nàng, nàng sẽ trở thành chính phi của bổn vương. Ngưng Tích, không còn ai có thể thương tổn nàng nữa.”

Trong lòng phảng phất có một nơi vỡ vụn rồi, sụp đổ đến nát bấy, khiến lòng ta quặn đau từng cơn. Cuối cùng hắn đã đập nát hoàn toàn bóng dáng của hắn trong lòng ta. Hoàng tử uống rượu một mình trên đài cao mãi mãi chỉ có thể ở trên đài cao, hơn nữa đài cao đó chỉ còn trận gió rét căm.

Ta cười nhạt, mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Vương gia, thiếp thân đáng để ngài làm vậy ư?”

Hắn cầm bàn tay đặt trên bàn của ta: “Ngưng Tích, nàng đáng để bổn vương đổi bằng cả giang sơn…”

Ta rũ mắt xuống, thấy rõ bàn tay màu mạch của hắn bao trùm tay ta, chỉ có thể nhìn rõ màu trắng nhợt nhạt dưới bàn tay hắn, khẽ nói: “Người Vương gia thích không phải là Quân Triển Ngọc sao?”

Ta rất kỳ vọng hắn có thể nói: Không phải nàng là Quân Triển Ngọc sao? Để ta cảm thấy hắn còn có lúc nói lời thật lòng, đối với ta hắn không chỉ lừa gạt.

Thế nhưng hắn lại nói: “Bổn vương dù gì cũng phải thành hôn, thay vì là người khác, nàng vẫn thích hợp hơn.”

Ta chỉ thở dài nói: “Vương gia luôn đem hết thảy của A Ngọc dành cho thiếp thân, nhưng Vương gia quên rồi, thiếp thân chỉ coi A Ngọc là phu quân của mình.”

Bàn tay bao trùm lấy tay ta không tự chủ được mà nắm chặt, làm đau tay ta. Thấy ta nhíu mày hắn mới buông lỏng, nói: “Bộ lạc Thảo Thạch và triều đình đã sớm trở thành thành láng giềng hoà thuận, phụ hoàng cũng không muốn phát sinh xung đột. Nếu bộ lạc Thảo Thạch nguyện ý rời khỏi sa mạc, phụ hoàng sẽ nhận lời, cho họ cai quản một vùng đất tốt tươi. Nếu nàng ở lại bên bổn vương, trở thành thành Vương phi của bổn vương, phụ vương và mẫu hậu của nàng sẽ lấy làm hãnh diện.”

Thản nhiên uy hiếp lợi dụng… Có lẽ, đây mới là bộ mặt thật của hắn?

Trong lời nói nhẹ tênh lại thể hiện rõ lợi hại được mất, khiến người ta bất giác quyết định làm theo yêu cầu của hắn. Thì ra là vậy, sao ta lại hoàn toàn không nhìn rõ bản tính của hắn nhỉ?

Ta bất giác nhớ lại năm đó, lúc triều đình phái Thái tử tới dò xét, hắn càng thêm che chở cho Quân gia, khiến người ta không cảm thấy ác ý của hắn. Lúc Thái tử ra tay, hắn đã rời khỏi Tây Cương. Chứng cứ thu thập được cứ tưởng do Tào Đức Bảo dưới trướng Thái tử làm. Không phả ta không nghĩ tới chuyện hắn nhúng tay vào, nhưng sau bao lần kiểm chứng mà không tìm được dấu vết nào. Chuyện năm đó được hắn che đậy kín bưng như vậy.

Ta khẽ nói: “Nhưng phụ vương mẫu hậu không còn nhận ra thiếp nữa rồi. Sau khi đổi tên, thiếp còn là Lạc Nhật Hà sao?”

“Dù nàng họ gì đi nữa, nàng vẫn là nàng, ít nhất ở trong lòng bổn vương, vẫn là như vậy.”

Lời nói khẽ khàng mà kiên định của hắn khiến ta hạ quyết tâm. Giũa hắn và ta, biện pháp giải quyết cuối cùng chỉ có thể là thủ đoạn giằng co ngươi chết ta sống. Ta ngẩng đầu lên cười, vươn tay giúp hắn vén một lọn tóc trên trán ra sau gáy, nói: “Vương gia, ngày đại hôn sắp đến rồi, mà thiếp thân còn chưa chuẩn bị đồ cưới.”

Người hắn bỗng thả lỏng, tựa lưng vào ghế, chân mày ánh mắt tràn ngập vẻ mừng vui, cười nói với ta: “Đừng vội, bổn vương gọi người của mười hai nhà xưởng chế tác ngày đêm làm không ngừng không nghỉ, người của cục Tư Chế sẽ giúp đốc công. Đến ngày hôm đó, nàng nhất định sẽ mặc bộ đồ Vương phi hoa lệ nhất… Có điều mấy ngày nữa nàng phải dọn tới Ninh gia rồi. Ta sẽ phái Tứ Tuấn âm thầm bảo vệ, nàng yên tâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.