An Dật vương ngẩn ngơ, nói: “Tiểu cô nương nói vậy có nghĩa là sau
này tình cờ gặp được mới đến uống rượu với Bổn vương ư? Vậy cũng không
được, cái gì mà vô tình gặp được mới cả không vô tình gặp được. Nếu như
không phải Thanh phi đột nhiên tới dâng vật quý tới trước mẫu hậu, bổn
vương mũi thính từ xa đã ngửi thấy, thì làm gì có dịp tới đây gặp cô!”
Thanh phi chính là Tập Nguyệt Hoàng đế đưa vào cung. Hoàng đế sai
người tạo cho nàng một xuất thân đàng hoàng, sau khi hồi cung phong làm
lương nhân. Nàng có tay tài nghệ cất rượu phi phàm, tất nhiên ta cũng
biết đến.
Ta thuận miệng nói: “Sao vương gia không để nàng thưởng thức? Rượu
Bách Hoa kia cũng từ tay nàng mà ra, tất nhiên thích hợp để bình phẩm
kiệt tác của vương gia hơn thiếp thân.”
An Dật vương hậm hực nói: “Cô ta lãng phí tài nghệ cất rượu mà đi làm cái gọi là trà Bách Hoa, lấy lòng… ba tiểu
cô nương kia, không phải đồng loại của ta, bổn vương mặc kệ cô ta.”
Ta cười thầm trong lòng, nghĩ thầm chắc rằng y muốn nói lấy lòng mẫu
hậu, suýt buột miệng nói ra mới nói chệch sang ba người kia để trách
mắng.
Người như An Dật vương, tính tình rất thẳng thắn rành rọt. Thanh phi
làm cái thứ trà cũng chẳng phải trà mà rượu cũng chẳng ra rượu, thảo nào y ghét như thế.
Nhưng ta cũng không nghĩ đến chuyện này, dường như trong đầu có một
sợi dây xâu chuỗi một thứ gì đó, đáp án xuất hiện rõ nét. Nhưng khi suy
nghĩ cẩn thận, chẳng hiểu sao lại không thể nắm bắt được.
“Tiểu cô nương đang nghĩ gì đấy?”
Ta khom người, nói: “Vương gia, xin thứ lỗi, thật sự thiếp thân không có thời gian….”
“Không được, hôm nay cô không thể không thử một chút được, nếu hoàng điệt của ta quở trách, cô cứ bảo là bổn vương gọi cô!”
Y không chịu bỏ qua, trừng mắt nhìn ta. Tuy ta là nội quyến của Ninh
vương, nhưng gặp một người cố chấp như vậy, ta cũng không thể làm gì
được. Chẳng lẽ phải theo y đi phẩm rượu gì đó thật sao?
Đúng lúc này, có ba cung nhân vội vã bước tới từ đường mòn đằng xa,
thấy bước chân hớt hải của họ, ta không khỏi ngẩn ra: Có chuyện gì xảy
ra vậy?
Trong chốc lát, ba tên thái giám kia tới trước mặt ta, sau khi hành
lễ với An Dật vương, vẩy phất trần truyền chỉ: “Hoàng thái hậu có lệnh,
Hoa thuận nhân tấn kiến.”
An Dật vương nói: “Lý công công, có chuyện gì vậy? Sao ngài phải đích thân tới đây?”
Lý công công cung kính nói: “Vương gia, Hoàng thái hậu muốn ban thưởng cho Hoa thuận nhân.”
Ta nhìn sắc mặt tĩnh lặng như nước của Lý công công. Thái giám tổng
quản bên cạnh Hoàng thái hậu đương nhiên đã tu luyện thành tinh, không
nhận ra được điều gì khác thường. Có điều ta thầm ngạc nhiên, nếu Hoàng
thái hậu muốn ban thưởng, tại sao không sai người đưa tới chỗ ta luôn,
cần gì phải gọi người đến mời?
Như vậy cũng có thể thoát khỏi sự phiền toái của An Dật vương, vậy ta không phải đi phẩm rượu với y nữa rồi. Đành phải cáo lỗi với An Dật
vương: “Vương gia, đành phải đợi lần sau để phẩm rượu của ngài rồi.”
An Dật vương tuy đơn thuần ngây thơ, nhưng tuyệt đối không dám cãi ý
chỉ của Hoàng thái hậu, đành phải nói: “Được rồi, bổn vương đi cùng cô.”
Lại bị bám dính như kẹo kéo rồi.
Tuy vẻ mặt Lý công công kia vẫn bình tĩnh, không lấy gì làm lạ trước
những chuyện này, nhưng ánh mắt lại mang vẻ ẩn nhẫn, hồi lâu không nhịn
được nữa đành nói: “Vương gia, Hoàng thái hậu bận việc rồi!”
Y liền trừng mắt: “Bận thì sao chứ?”
Lý công công là lão nhân bên cạnh Thái hậu, có lẽ cũng chứng kiến An
Dật vương lớn lên từng ngày, không biết phải làm sao với y, đành vung
phất trần, không lên tiếng, buộc lòng phải đi trước dẫn đường, để cho ta cùng đi theo.
Ta lấy làm kì quái. Rõ ràng Lý công công tới truyền ta rất vội vã,
thậm chí còn không có thời gian tách An Dật vương ra. Ông biết tính cách của An Dật vương, nếu như không bị y quấy rầy, chỉ cần chờ y rời đi,
rồi tuyên chỉ cũng chưa muộn. Nhưng bây giờ ông cũng không chờ tách An
Dật vương ra, chuyện gì khiến ông ta vội vã như thế, không phải là ta
thì không được sao.
Họ đi trước dẫn đường, ta theo sau. Họ đi rất nhanh, tiếng bước chân
vang vọng trên sàn nhà, từng cây cột chạm trổ ở hành lang gấp khúc lui
dần về phía sau. Sau khi rẽ mấy lần, ta mới phát hiện đã tới phía đông
Thọ Cảnh cung, một mái cong màu vàng xuất hiện giữa lùm cây cối xanh
tươi. Nơi đây là Thanh Hoa uyển, nơi tắm rửa của Hoàng Thái hậu.
Sao lại dẫn ta tới đây?
Ta nghi ngờ khó hiểu, bước chân bất giác chậm dần, Lý công công nhận
ra, quay đầu lại nhìn ta, mỉm cười: “Hoa thuận nhân, sắp đến rồi.”
Ta đành phải bước nhanh hơn để đuổi kịp. Đến gần Thanh Hoa uyển, lại
mơ hồ cảm thấy nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, tăng thêm người gác cổng, có
tiếng gió từ vạt áo khi các cung nữ thái giám di chuyển, rõ ràng là
người có võ công.
Khi bọn ta đến gần, An Dật vương bị ngăn lại, là đại cung nữ truyền
lệnh của Hoàng thái hậu gọi y hồi cung nghỉ ngơi. An Dật vương tuy theo
cả một đoạn đường, thấy không vào được, không biết làm sao đành phải rời đi. Trước khi đi dặn dò ta liên tục, nhất định phải đợi y mang rượu tới thử.
Khi ta được đưa vào bên trong, ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa là
Hoàng thái hậu, không ngờ Hoàng hậu và Hoàng đế cũng ngồi hai bên phía
dưới, còn có thái tử, nhưng lại không thấy Hạ Hầu Thương.
Hoàng thái hậu vẫn mang vẻ thản nhiên, không nhìn ra tốt xấu, thỉnh
thoảng vang tiếng chén đĩa va chạm nhau vọng ra từ trong điện. Đó là
chén trà mà ma ma đứng hầu bên cạnh Hoàng thái hậu cầm trong tay.
Ta bước vào, hành đại lễ rồi đứng tại chỗ. Thầm nghĩ: Chẳng lẽ mọi
chuyện bị vạch trần rồi? Có người điều tra được thân phận của ta, hôm
nay là ngày đại hung của ta?
Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Sau khi Hoàng thái hậu thản nhiên nói bình thân, ta đứng sang một bên.
Bà chậm rãi đặt chén trà xuống: “Chuyện này cứ vậy đi! Tuy ai gia già rồi, không quản được nhiều chuyện, nhưng chuyện này vừa xảy ra ở Cảnh
Thọ cung, ai gia không thể không nói, đành phải can thiệp thôi.”
Đôi mắt bà hé mở, liếc nhìn dưới sảnh, cố ý dừng lại trên người thái
tử trong chốc lát. Không ngờ người thái tử khẽ run, sắc mặt trắng bệch.
Hoàng đế lại cực kì tức giận liếc mắt nhìn thái tử, lúc này mới nói
với Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, nhi thần tuân cẩn ý chỉ của mẫu hậu, mặc
cho chúng thành thân.”
Hoàng thái hậu lạnh lùng thốt lên: “Ai gia mệt rồi.”
Lập tức đứng dậy, nhìn lướt xuống. Tuy ta đứng rất xa, nhưng lại cảm
thấy như có lưỡi dao xẹt tới, chứ đừng nói thái tử kia. Không còn dáng
vẻ giả bộ giận dỗi làm nũng trước mặt Hoàng thái hậu như lúc nãy nữa,
nếu như không phải phía sau y có cung nữ lén lút đỡ, e rằng lăn đùng ra
ngã tới nơi. Ta thấy ánh mắt của y tràn đầy vẻ sợ hãi, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, lạnh lùng như băng thường ngày đã biến mất sạch sành sanh.
Nhưng cho đến giờ ta vẫn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thành thân, ai muốn thành thân chứ?
Hoàng đế có vẻ hổ thẹn, ngập ngừng không biết nói sao, một lúc lâu
sau mới nói: “Mẫu hậu, người yên tâm, chắc chắn trẫm sẽ sắp xếp ổn
thỏa.”
Lời này vừa thốt lên, sắc mặt hoàng hậu còn trắng bệch như tờ giấy
chứ đừng nói đến thái tử. Thân hình y chao đảo, suýt nữa té ngã.