Hơn nữa, người giở trò rất gọn ghẽ, ngay cả Hạ Hầu Thương cũng không nhận ra có điều không ổn. Nếu ta nói thẳng, có thể khiến hắn cho rằng ta kiếm cớ không làm chuyện đó với hắn không?
Ta tuyệt đối không ngờ rằgn ta sẽ có ngày trở
về thời điểm dịu dàng bối rối như thế, lẽ nào vì gặp phải hắn nên mọi
chuyện trong lòng mới luẩn quẩn loanh quanh đến vậy?
Ta đảo mắt
liền liếc đến chỗ giấy cửa sổ bị chọc một lỗ nhỏ, bóng dáng Siêu Ảnh
thoáng qua, vội nói: “Vương gia, lúc thiếp ra ngoài đã gọi Tiểu Thất đi
theo bảo vệ, hắn đang ở tầng dưới, chuyện vừa rồi có hơi kì quái, hay là gọi hắn lên đây nói chuyện chút đi?”.
Hắn im lặng hồi lâu, lúc
ta ngẩng đầu lên lại hơi giật mình, thấy ánh mắt hắn thoáng vẻ khổ sở
nhưng ngọn lửa trong mắt chưa lụi đi, ngược lại còn đượm hơn. Hắn khẽ
nói: “Nàng luôn mong nhớ Tiểu Thất sao?”.
“Không…”. Ánh mắt hắn khiến ta run như cầy sấy, “Không phải…”.
Ta lui về phía sau một bước.
Nhưng ta không ngờ rằng, hắn bước tới gần phía ta: “Ngọc, nàng đã là vợ của ta rồi”.
Ta nghĩ thầm ta biết mình là vợ của chàng, cũng không muốn hồng hạnh vượt
tường đâu. Sao mắt chàng lại cho rằng ta là loại người hồng hạnh vượt
tường chứ?
Trong mắt ta, hắn là người nhã nhặn lịch sự. Mấy lần
trước dù có quan tâm cực kỳ, cũng phải hoãn chậm bước chân. Bởi vậy nên
ta càng cho rằng hắn là người dễ bắt nạt, không ép buộc ta bất cứ điều
gì.
Nên nếu khiến hắn hiểu lầm một phen, có phải hắn sẽ ngừng lại hay không?
Ta thực không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng mà khổ sở của hắn, cúi đầu ấp a
ấp úng nói: “Vương gia muốn thần thiếp quên chuyện xưa, quả thật cần một khoảng thời gian nữa. Tuy rằng bây giờ thần thiếp là vợ của Vương gia
rồi”.
Hắn lại tới gần ta thêm một bước, ánh mắt càng thêm đau
khổ, nghiến răng nói: “Quân Triển Ngọc, nàng đừng ức hiếp người quá
đáng”.
Hắm nắm lấy vai ta, lúc đầu khiến ta đau nhưng thoáng cái
lại thả lỏng rất nhiều, không để ta tránh ra, chỉ khẽ nói: “Triển Ngọc,
kiếp này ta chỉ mong…”.
Ta dám chắc hắn đã trúng chiêu rồi, ngẫm
lại hắn cũng rất đáng thương, ngay từ đầu bị Hoàng thái hậu hãm hại,
tiếp đó lại bị nhạc phụ hắn hãm hại, người hại hắn toàn là bề trên, thủ
đoạn cao siêu, ta cũng hoài nghi có phải Hoàng thái hậu và cha già ngầm
hẹn hay không?
Vào thời điểm quan trọng như thế mà ta còn tự giễu.
Lòng bàn tay của hắn nóng rẫy, đáy mắt đỏ au, bất chợt đôi mắt sắc bén như
hổ sói. Ta sao quên được, dù lịch thiệp với ta thế nào đi nữa, hắn vẫn
từng là đại tướng cưỡi ngựa Tây Cương, đã từng giết chóc thẳng tay, tung hoành ngàn dặm, sao có thể để ta ức hiếp được chứ?
Ta thất sách rồi.
Ta bị hắn bế thẳng lên, đi tới cửa gỗ khắc hoa kia. Đi vào bên trong cửa,
hắn đá một cái, cánh cửa liền đóng lại, bọn ta tiến vào một không gian
khép kín. Hơn nữa cách âm rất tốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng huyên náo phía ngoài, điều này có nghĩa là, tiếng động bên trong cũng không
truyền ra được. Nhưng, may mà vòng vàng của ta còn đeo trên tay, thuốc
mới chỉ dùng một viên thôi.
Ta lặng lẽ chuyển động cổ tay, nhấn
chốt mở, đưa ngón tay nhón một viên thuốc, đợi lúc hắn đặt ta lên giường thì rướn người dậy, mới gọi một tiếng: “Vương gia…”, hắn đã cầm lấy cổ
tay ta, nói: “Quân Triển Ngọc, nàng đừng hết lần này đến lần khác coi
bổn vương là kẻ ngu!”.
Màu mắt hắn càng đỏ, có vẻ điên cuồng, một lọn tóc đen rũ từ trên trán xuống, lướt nhẹ qua trán hắn. Hắn cạy mở
từng ngón tay của ta ra, cầm lấy viên thuốc trong lòng bàn tay ta, cười
với ta, vẻ mặt vừa đau khổ vừa mờ mịt, dường như muốn buông tay nhưng
thực sự không nỡ.
Ta vội nói: “Vương gia, cái này… cái này… cái này…”. Ta nói “cái này” hồi lâu cũng không biết nói tiếp thế nào nữa.
Ánh mắt hắn có một chút hy vọng: “Cái này là cái gì?”.
“Không phải là cái gì cả, không quan trọng, thần thiếp tuyệt đối không dám cho Vương gia…”. Ta không ngờ ta lại còn giải thích ngu ngốc như thế, suýt
nữa cắn luôn đầu lưỡi mình.
Hắn ném viên thuốc này đi, viên màu
đỏ đó lăn lông lốc dọc theo sàn nhà đến góc tường. Ta trơ mắt nhìn nó
lăn đến góc, trong lòng nghĩ, may là còn hai viên nữa.
Nhưng ta
vui mừng quá sớm rồi. Hắn bắt đầu kéo vòng vàng trên cổ tay ta ra, khiến ta cảm thấy cổ tay đau đớn, không khỏi than khẽ một tiếng. Hắn dừng tay lại, không kéo nữa mà cầm hai đầu vòng vàng, kéo nó thành hình bầu dục
tựa như sợi mì, dễ dàng tuột ra ngoài.
Hắn vung tay lên, chiếc vòng tay vàng ấy đã đoàn tụ với viên thuốc kia rồi.
Tới giờ ta mới luống cuống, thấy hắn muốn cúi người xuống, ta vội đặt hai
tay lên người hắn: “Vương gia, thần thiếp vừa mới hồi phục, chờ mấy ngày nữa…”.
Nhưng mấy lời giảo biện dối trá liên tiếp của ta đã khiến hắn cảm thấy ta là người rất không đáng tin, vẻ tức giận trong mắt đượm hơn. Cuối cùng hắn khom người xuống, cắn lên cổ ta đau nhói khiến ta
khẽ kêu, nhưng như vậy ngược lại càng kích thích hắn, hai tay hắn không
tự chủ được bắt đầu kéo quần áo của ta. "Soạt!" một tiếng, váy áo đã
rách tươm. Ta chưa từng thấy hắn như vậy, trong mắt tràn đầy tính xâm
lược, vốn tưởng rằng mình toi rồi… Nhưng không thể tin nổi lúc tay của
hắn đặt xuống người ta, lại cẩn thận vô cùng… Có điều, đống váy áo kia
thật thê thảm, từng mảnh từng mảnh bay xuống mặt đất ở bên cạnh ta.
Quần áo trên người hắn cũng được cởi rất nhanh, "loạt soạt" vài tiếng, ba lớp trong ba lớp ngoài đã được cởi sạch sành sanh.
Thân hình hoàn mỹ của hắn hoàn toàn lộ ra trước mắt ta, tràn đầy tính công
kích… khiến ta không kiềm được mà nhắm mắt lại. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ta sợ.
“Vương gia, ngài đừng như vậy…”. Vô tình, giọng của ta nức nở.
Trong lúc này tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, lúc bàn tay xoa má ta lại nói: “Đừng sợ, chúng ta là vợ chồng mà!”.
“Vương gia, coi như thiếp van xin ngài, đợi mấy ngày nữa khỏe lại được
không?”. Ta ngẫm nghĩ có nên nói tình hình thực cho hắn không.
Hắn chợt tức giận nghiêm nghị, trong mắt hiện lên sự điên cuồng: “Nàng nghĩ đến Tiểu Thất, nàng còn nghĩ đến Tiểu Thất!”.
Không được, hắn đã không khống chế nổi hành vi của mình rồi, mặc dù trong đầu hắn còn có chút tỉnh táo, nhưng thực tế đã không thể nào khống chế
chính mình nữa rồi. Hắn bây giờ, trong mắt chỉ có ghen tuông, cha hạ
thuốc trên người hắn, kích thích suy nghĩ ẩn sâu nhất bộc lộ, phóng đại
vô số lần, khiến hắn chỉ muốn nắm chặt tất cả.
Ta phải làm sao,
phải làm sao bây giờ? Ta chợt hiểu ra, cha đang dùng phương thức đó
trừng phạt hắn, trừng phạt ta, khiến ta bất lực nhìn hắn trúng độc, hơn
nữa độc này còn xuất phát từ ta.
Ta quay mặt đi, nước mắt nơi
khóe mi chảy dọc xuống theo huyệt thái dương, lăn lên gối. Thoa cài tóc
hình phượng và những cây trâm bị ném ra lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới
ánh đèn chiếu rọi.
Cuối cùng hắn phủ lên thân thể ta, da thịt cận kề. Làn da nóng bỏng tiếp xúc với làn da lạnh lẽo khiến ta không kiềm
được run rẩy một đợt. Môi hắn đi xuống dọc theo cổ ta, liếm xương quai
xanh của ta, tiếp tục đi xuống chạm đến điểm hồng phấn, từ từ cắn, cảm
giác tê dại nhất thời lan khắp toàn thân. Trong cơ thể ta như có pháo
hoa, nổ trên cơ thể ta như bầu trời ban đêm rực rỡ huy hoàng. Ta run rẩy nắm lấy cây trâm vàng kia, ra sức đâm vào lưng hắn.