Ta giật mình, hiểu được tại sao Ninh
vương lại kiêng kỵ nàng ta như vậy. Thì ra quận chúa này chính là cháu
gái của đương kim hoàng hậu, được phong làm Nhã quận chúa Tần Thi Chi.
Tần gia cao sang quyền quý đã được trăm năm, sau đại họa Tây Cương của
tướng lĩnh Quân gia, trấn quốc công Tần Thừa mang binh tới Tây Cương.
Tần gia có hoàng hậu ủng hộ, lại nắm giữ binh quyền, Tần Thi Chi là con
gái ông ta dĩ nhiên trở thành người ỷ quyền cậy thế.
“Ngươi nói bây giờ Trần mỹ nhân vẫn đi tập tễnh?”
“Vâng, trên
võ đài đó, cũng không chỉ dừng lại ở một mình nàng. Vương gia luyện võ
thích có người đi theo, nhưng dăm ba bữa quận chúa lại chạy tới đó. Lần
nào cũng gây ra ít chuyện, không phải có mỹ nhân bị giá vũ khí đập, thì
cũng vô duyên vô cớ lăn ra ngã. . . Nhưng dù có xảy ra chuyện lớn hơn
nữa thì vẫn được sủng ái. . . Vương gia cũng không trách quận chúa!”
Đương nhiên y không trách, y đích thân
trừ khử còn phải suy nghĩ tính toán, có sẵn một con dao găm miễn phí
đương nhiên y phải tận dụng rồi. Muốn trừ khử ai chỉ cần tung vào tin
đồn, kéo vị quận chúa này tới đây rồi không cần làm gì cả.
Oanh Nhi nói liên miên không dứt về Nhã
quận chúa, lại nhắc đến một vị cô nương khác thường xuyên theo Giang Phi đến phủ – là cháu gái bà con xa của Giang Phi nương nương. Bởi vì Giang Phi xuất thân tại Mạc Hà nên ở kinh đô không có nhiều thân thích, chỉ
có một vị đường huynh (*) lúc đưa hôn mà thôi. Sau đó bởi vì Giang Phi
được sủng ái nên vị đường huynh này liền được phong hào cũng ở lại kinh
đô, làm quan được mười năm đã đứng hàng cửu phẩm, nhậm chức Đình Úy, còn vị tiểu thư Giang Tử Sơ chính là con gái của vị Giang Đình Úy này.
* Đường huynh: anh họ bên nội
Lúc Oanh Nhi nhắc đến tiểu thư Giang Tử
Sơ, đôi mắt lộ vẻ kính nể quý mến, khác hẳn Nhã quận chúa. Cô nương
Giang Tử Sơ cũng mang phong thái của cô mẫu, dịu dàng thùy mị, chưa bao
giờ nổi đóa với bất cứ ai, nên mỗi lần nàng đến phủ tất nhiên mọi người
từ trên xuống dưới đều hoan nghênh.
Ta thầm suy nghĩ xem ra hai nữ tử này đang tranh đoạt vị trí chính phi của Ninh vương sao?
Nhìn thấu suy nghĩ của ta, Oanh Nhi chần
chừ hồi lâu rồi nói: “Thật ra thì còn có một vị, đã tới vương phủ, nhưng thật sự không có khả năng.”
Ta nhìn vẻ mặt của nàng, lại càng thêm tò mò. Khi Oanh Nhi nói đến vị này, vẻ mặt lại khác lúc trước, thêm phần
tôn kính, so sánh với hai vị trước, hiển nhiên vị này càng đặc biệt?
Ta tiện tay thưởng ngọc trâm cho nàng,
nàng mới nói tiếp: “Vị này mang họ Ninh, trước kia tuổi còn nhỏ. . .”
Chần chừ hồi lâu mới nói, “Thái tử vẫn chưa lập thái tử phi!”
Dĩ nhiên ta biết thái tử chỉ có một lương đệ và vài tự nhân, vẫn chưa sắc lập thái tử phi. Hoàng hậu nương nương
cũng không nóng lòng.
Trong đầu ta chợt sáng lên, hiểu được lời Oanh Nhi nói. Người nàng nhắc tới là cháu ngoại của Ninh thái hậu, Ninh Khải Dao. Ngoại thích Ninh gia rất ít, thái hậu nương nương không có
huynh đệ, chỉ có một muội muội, năm xưa bởi vì khó sinh mà chết. Nhưng
một khi phú quý thì nghiễm nhiên có người bắt quàng, nhưng chỉ trong mấy thập niên ngắn ngủi, Ninh gia đã trở thành thế gia ở kinh đô, không hề
thua kém những dòng tộc lớn kế tục trăm năm kia. Đặc biệt dưới sự dẫn
dắt của tổ phụ Ninh Hoảng Nguyệt của Ninh Khải Dao. Ninh Hoảng Nguyệt là cháu trai bà con xa của thái hậu, là người khôn khéo mưu mô, lại càng
biết tiến thoái, thủ đoạn khéo léo, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng
không thể không dựa vào y. Đã đứng đầu Cửu phẩm, nhưng nếu lấy được
nàng, tất nhiên sẽ được thái hậu giúp đỡ phần nào. Mặc dù thái hoàng
thái hậu không để ý đến chính sự nhiều năm, nhưng những người nhận được
ân huệ trải khắp triều đình và quân đội. Thế lực của Tần gia và Giang
gia tuy lớn, nhưng sao có thể sánh bằng thanh thế gọi một trăm thưa như
vậy. Vị này tất nhiên khiến người rung động hơn hai vị kia rồi.
Nếu cưới Ninh Khải Dao, cũng tương đương
có được sự đồng tình của thái hậu. Huống chi nghe nói từ nhỏ Ninh Khải
Dao đã thông minh không ai bằng, chưa tới năm tuổi đã đọc được Luận Ngữ, Thượng Thư. Ninh thái hậu là người thông minh, càng thích nữ tử thông
minh, cho nên lại càng nâng niu Ninh Khải Dao này. Nhưng nghe nói bây
giờ Ninh Khải Dao chưa đến mười hai tuổi, xem chừng thái tử biết đường
chờ đợi.
Nghe giọng của Oanh Nhi thì Ninh Khải Dao cũng có ý với Ninh vương sao?
Hỏi tiếp nhưng Oanh Nhi lại không muốn
nói. Chỉ nói thị phi của chủ tử không phải là chuyện người làm nô tỳ có
thể cả gan thảo luận sau lưng. Ta đành phải cho nàng lui, chống cằm suy
nghĩ hồi lâu, hôn sự của Ninh vương và thái tử điện hạ sẽ trở thành một
cuộc hỗn chiến đây!
Bởi lúc ở chỗ Hạ Hầu Thương không ăn gì,
lại nói chuyện cùng Oanh Nhi một lúc lâu, vừa rối ren đã thấy hơi đói
bụng, bèn gọi thị tỳ Đàn Hương vào bếp sai người nấu bát cháo bưng tới.
Nhưng chờ mãi mà không thấy có gì, đang định vỗ bàn đích thân xuống bếp
lại nghe thấy tiếng gõ khẽ khàng ngoài cửa sổ, gỗ hoàng dương kêu kẽo
kẹt. Quay đầu nhìn, trên bàn đã bày một bát cháo nóng hổi, nổi bên trên
là hành thái xanh đậm.
Quay đầu lại lần nữa, chợt thấy một người mặc đồ đi đêm ngồi trên chiếc ghế mai khôi khảm tơ gắn ngọc trong
phòng, ngón tay trắng toát khẽ vuốt tay ghế, áo tơ màu đen, mái tóc như
nhuộm sơn, đôi mắt như sao băng, mỉm cười với ta: “Nửa đêm khách tới, có rượu đón chào hay không?”
Ta lùi về phía sau mấy bước, đột nhiên
chạy vội tới, làm bộ bổ nhào vào người y, y vội xoay người, bay qua lưng ghế, cảnh giác nhìn ta.
“Tiểu Thất, cuối cùng ngươi cũng tới
rồi.” Ta chụp không khí, hai tay chống lên ghế, nhìn những hoa văn chạm
khắc trên ghế mà hốc mắt hơi ẩm ướt.
“Ta tới rồi…” Y và ta nhìn nhau qua chiếc ghế mai khôi, đôi mắt vẫn mông lung, nhưng vừa cười nói: “Có cần ta
dùng khăn tay lau nước mắt không?”
Ta trừng mắt nhìn, để hốc mắt ươn ướt trở lại bình thường, ngoảnh lại đánh giá y: “Cũng được đấy, cao lên rồi.”
Mỗi khi ta nói lời này, y đều đỏ hết cả
mặt. Nghĩ lại chuyện khó coi này đã là dĩ vãng, lần này cũng không ngoại lệ, ho một tiếng, quay đầu nhìn bát cháo trên bàn: “Ăn đi, sắp nguội
rồi.”
Ta đi tới trước bàn, nâng bát cháo kia
lên, cảm thấy hương thơm thẩm thấu vào lỗ chân lông, không hề quan tâm
mà thổi phù phù. Đây là món thơm nhất ta được ăn trong suốt những ngày
dài đằng đẵng vừa qua.
Trước mặt y, tất nhiên ta không cần che
giấu bản tính. Nhưng điều gây ngạc nhiên hơn chính là hôm nay y không
nói tục, khiến ta vô cùng hoảng hốt. Sau khi trút nửa bát cháo vào bụng, ta ngẩng đầu lên nhìn y, thấy vẻ trầm tư và ánh mắt sâu kín âm thầm của y, không biết tâm hồn đã lạc tới tận đâu, bèn hỏi: “Tiểu Thất, ngươi ăn gì chưa?”
Bọn ta đều chào hỏi nhau bằng cách này.
Từ hồi còn nhỏ, hẹn nhau ra ngoài ăn, ám hiệu chính là: Ăn chưa? Nếu
chưa ăn, y sẽ đào rau dại, ta bắt gà giết chó, dùng cái hũ đất nhặt mấy
cành củi khô ráo, đắp một bếp gạch đơn giản, nấu một nồi thịt thơm lừng. Đây cũng niềm vui thú lớn nhất của bọn ta, có điều sau này có thêm
nhiều người bạn khác, ba người, năm người, bảy người.
Y bừng tỉnh, quay đầu nhìn ta, nói: “Không có chuyện gì.”
Ta lại bắt đầu xì xoạp. Lâu rồi không ăn
đồ y nấu, cảm thấy ngon tới mức suýt nữa nuốt luôn lưỡi. Ăn quá nhanh,
cháo trong cổ họng chưa kịp xuống dạ dày, hơi nóng bốc lên, bắt đầu nấc
cục. Y bất đắc dĩ tới bên ta, dùng tay vỗ vỗ lưng ta, tay kia đưa trà
cho ta: “Cô cho rằng vẫn còn như trước ư?”