Mị U Danh Tử

Chương 1: Chương 1




“Phòng trẻ con đã trang hoàng hảo, trần nhà là trời xanh mây trắng, tường là cây xanh hoa cỏ, thảm chúng ta có thể cùng đi chọn, anh mới vừa sơn lại ngựa gỗ dưới tầng hầm…”

Nguyễn Tân bị Tôn Nguyên Huy ôm vào trong ngực, vừa đi vừa nghe đối phương thao thao bất tuyệt.

Say sưa một chút, đã nghe qua người hút thuốc tắm rửa, thậm chí ôm ảnh chụp mẹ khóc đều có đều nghe thấy(câu này mình cũng không hiểu), nhưng chưa thấy qua trực tiếp mang theo người tham quan phòng trẻ con.

Nguyễn Tân mắt trợn trắng, hai đùi trắng nõn bị làm run lên, mềm như bông nằm trên người Tôn Nguyên Huy.

Huyệt khẩu chưa khép lại theo động tác lên cầu thang đè ép ma sát, đồ vật không ngừng nhỏ xuống phía dưới. Từ bắp đùi lướt qua, nháy mắt Nguyễn Tân cũng run lên theo, dưới chân vướng một cái, cả người ngã xuống.

Hai chân thon dài giao điệp trên cầu thang, âm thanh Tôn Nguyên Huy đột nhiên im bặt, đang bối rối chuẩn bị nâng người lại nhìn đến Nguyễn Tân giãy giụa muốn đứng dậy hai chân mở ra, khí quan chính giữa hiển nhiên không thuộc về nam nhân mở ra một miệng nhỏ phấn nộn, lúc đóng lúc mở, run rẩy hộc ra một cổ chất lỏng trắng đục.

Tôn Nguyên Huy nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng ôm người lên, ngón tay như có như không cọ qua giữa khe hở, ngoài miệng lại nói:

“Nói không chừng bảo bảo đã ở bên trong……”

Nguyễn Tân ôm lấy cổ hắn ngoan ngoãn ừ một tiếng, tùy ý đối phương ôm chính mình trở về phòng ngủ.

Nhân lúc Tôn Nguyên Huy đi mở nước tắm, y từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, nuốt hai viên.

Muốn tôi một đại nam nhân sinh hài tử cho anh?

Nằm mơ đi!

***

Nguyễn Tân vào phòng tắm ôm bồn cầu hung hăng ói ra một phen, Tôn Nguyên Huy nghe tiếng vội vàng trở lại. Hắn không biết đây là tác dụng phụ của thuốc tránh thai, trên mặt nửa vui nửa lo, xoa lưng Nguyễn Tân:

“Vất vả bảo bối, chúng ta có một đứa sẽ không bao giờ sinh nữa.”

Nguyễn Tân lên tiếng, thân hình trần trụi dựa vào trên người Tôn Nguyên Huy, hô hấp phập phồng. Chờ y hoãn khí, giữa hai chân người phía sau lại dựng lên lều trại. Nguyễn Tân quay đầu lại, như vô tội nhìn hắn một cái, Tôn Nguyên Huy lập tức buông người ra, hoảng không nhìn đường chạy ra phòng tắm.

Dự luật hôn nhân đồng tính đã thực hiện gần trăm năm, hiện tại đừng nói kỹ thuật mang thai hộ, song tính mang thai cũng không thành vấn đề. Tôn Nguyên Huy cùng Nguyễn Tân kết hôn ba năm thử nghiệm ba năm, thử đến nhị lão(hai người ba mẹ) đều chờ không kịp khuyên Tôn Nguyên Huy cho người mang thai hộ.

Tuy nói Tôn Nguyên Huy người này trung hậu thành thật, ở trên giường cũng không có gì đa dạng, nhưng chuyện hoài thượng lại ngoài ý muốn cố chấp bá đạo, nhận thức chỉ muốn làm Nguyễn Tân tự mình sinh một đứa.

Nguyễn Tân bị gia tộc cho là quái vật song tính lấy làm hôn nhân chính trị, tự biết ở cái nhà này không có quyền lợi, cũng từ đó giày vò lên Tôn Nguyên Huy.

Anh mang áo mưa của anh, tôi uống thuốc tránh thai của tôi. Xem ai thắng ai.

Nhưng mỗi lần chỉ tới một phát thật sự là không đủ ăn a. Nguyễn Tân buồn bực ở trên giường trở mình, hai chân mở rộng đá Tôn Nguyên Huy tới mép giường.

Tư thế dễ chịu, trong mộng lại luôn không an ổn. Bị gia hỏa của Tôn Nguyên Huy đâm qua một lần, luôn cảm thấy trong chỗ sâu còn sót lại chút đồ vật rỉ ra. Nguyễn Tân động thân thể muốn xoắn chặt hạ thân, chân lại giống như không động đậy.

Ổ chăn ấm áp dễ chịu như có một cỗ gió lạnh chui vào, đánh vào huyệt khẩu làm người ngứa từng trận. Cuộn lên ngón chân bắt lấy chăn, huyệt khẩu bị một vật ướt hoạt đỉnh nhập nháy mắt lại đột nhiên mở ra.

Đồ vật kia thật giống như nhận thức chính xác điểm mẫn cảm y, không ngừng liếm láp, ngay cả tiểu đậu đậu cũng không buông tha, mút một ngụm không đủ còn muốn cả hàm chậm rãi ma sát.

Hàm…… Ngô, mộng xuân này không khỏi cũng quá kích thích.

Tôn Nguyên Huy chỉ biết làm bừa làm sao lại biết động tác nhu tình như nước? Nguyễn Tân một trận sung sướng, chẳng sợ ở trong mộng cũng không quên vặn vẹo thân mình không ngừng đem huyệt nhi đưa đến bên miệng người nọ.

Râu cứng rắn phát đâm vào bắp đùi làm y nhịn không được muốn khép lại hai chân, nhưng y ở trong mộng như thế nào đều làm không được, chỉ có thể tùy ý người nọ càng thăm dò càng sâu, càng động càng mạnh mẽ.

Khoái cảm không ngừng ở trong cơ thể tích lũy, tiểu đậu mẫn cảm bị nhẹ nhàng xoa nắn, Nguyễn Tân sướng đến cơ hồ muốn thét chói tai. Khoái cảm xa lạ không ngừng ở trong cơ thể len lỏi, một dòng nướcxiết tuôn xuống dưới thân.

Nguyễn Tân đột nhiên tránh thoát trói buộc một chân đá vào cái gì, cảm giác mất trọng lượng làm y mở hai mắt, sau đó trơ mắt nhìn một vệt nước nhỏ từ giữa hai chân phun ra, trong không khí vẽ ra một đường cong sau đó vẩy vào trên giường.

Nguyễn Tân đột nhiên đỏ mặt, y, y thế nhưng dựa mộng xuân liền…… Liền……

Không biết làm sao Nguyễn Tân một phen chụp bả vai Tôn Nguyên Huy, kêu đối phương lên cùng nhau đổi khăn trải giường.

Tôn Nguyên Huy bị gọi đứng lên cũng không lời oán giận, còn ôn nhu trấn an Nguyễn Tân hai câu. Nguyễn Tân được hắn an ủi xấu hổ vô cùng, chỉ nhìn chằm chằm động tác trên tay mình, đầu cũng không dám ngẩng lên, vì vậy cũng bỏ lỡ trong bóng tối, trên mặt Tôn Nguyên Huy là tươi cười thoả mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.