Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 23: Chương 23: Bị người bắt đi




“Khổng ma ma, ngươi mang Liễu thiên kim đi nghiệm thân.”

Mới nói , liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám hô lớn, “Hoàng thượng giá lâm!”

Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương tự nhiên phải ra ngoài tiếp giá, Hoàng hậu nương nương đi tới trước tiên thi lễ một cái, trong phòng những người khác tất nhiên là không cần phải nói, hết thảy quỳ trên mặt đất.

Hành lễ xong, hoàng thượng đi tới tháp của hoàng hậu ngồi, liếc thấy nhị phu nhân lôi kéo nữ nhi của mình còn quỳ gối ở kia, nhị phu nhân một bên nước mũi một bên nước mắt đem sự tình nói lại một lần, hoàng thượng nghe xong đồng dạng ngạc nhiên không ngớt, chỉ bằng vào lời nói của một bên đương nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng.

Không lâu sau, Liễu Mộc Nhiên được Khổng ma ma đưa trở về, “Hồi bẩm nương nương, Nhị thiên kim Đại tướng quân xác thực vẫn là thân xử nữ.”

Hoàng thượng hoàng hậu vừa nghe liếc nhau một cái, đều nở nụ cười, “Trên đời này sự tình ngạc nhiên lại toàn phát sinh ở quý phủ Liễu đại tướng quân, Đại thiên kim đột nhiên lên kiệu hoa, nhị thiên kim lại đột nhiên phát sinh cảnh ngộ như vậy, quả nhiên khó bề phân biệt, có bắt được tặc nhân lén xông vào Tướng quân phủ?”

Liễu Mộc Nhiên vẫn quỳ, khóc khiến người ta thương xót, nước mắt như mưa, “Hồi hoàng thượng, không bắt được, tặc nhân kia chạy quá nhanh, đến bóng dáng cũng không thấy rõ, hắc y nhân kia công phu sâu không lường được, đem y phục thần nữ ném xuống liền nhân cơ hội chạy dạng, lúc này mới để thần nữ trăm miệng cũng không thể bào chữa!”

Nhị phu nhân mắt thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu đều tin tưởng Liễu Mộc Nhiên là thân xử nữ, vội vã lại hướng hoàng thượng dập đầu, lần này cứu tinh đã tới, lúc trước hoàng thượng chỉ hôn vốn là nhìn trúng Mộc Nhiên thiên tư quốc sắc, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiện tại đổi thành người khác hoàng thượng giống nàng hẳn là cũng bực mình đi.

“Cầu hoàng thượng khai ân, nữ nhi của thần phụ tấm thân thuần khiết, chuyện này một truyền mười mười truyền một trăm, dân gian đã truyền ra , Mộc Nhiên của chúng ta giờ không ai dám lấy a!”

Hoàng hậu nhướn mày, nhấp một ngụm trà, xem ý hoàng thượng.

“Thế nhưng, phu nhân muốn trẫm làm sao khai ân?” xem thể diện Liễu đại tướng quân, hoàng thượng cũng không có thiếu kiên nhẫn, trái lại ôn hòa nhã nhặn.

“Khẩn cầu hoàng thượng lại vì Mộc Nhiên tứ hôn!”

“Đã như vậy, trẫm lại xuống một đạo thánh chỉ, để Kiêu Nhi thú Mộc Nhiên cô nương, có điều Kiêu nhi đã có chính phi, vậy thì là trắc phi đi, vừa vặn các nàng tỷ muội có thể giúp đỡ lẫn nhau ”

Thế nhưng hoàng thượng vừa mới nói xong, ngoài cửa vang lên thanh âm như chém đinh chặt sắt, “Phụ hoàng, chuyện này tuyệt đối không thể nào, nhi thần đã thú thê, kiên quyết sẽ không tam thê tứ thiếp, chuyện này nhi thần đã nói qua cùng mẫu hậu, đời này chỉ thú một thê!”

Hoàng hậu vừa nghe trực tiếp nói tiếp, “Thật có việc này.”

Lời này rơi vào trong tai hoàng thượng dĩ nhiên là ra ý khác, nhi tử của mình nói mình hoa tâm tam cung lục viện lạnh nhạt hoàng hậu?

Ai, mấy năm qua quả thật rất ít qua đêm ở tẩm cung hoàng hậu, lão phu lão thê xác thực thực xin lỗi nàng.

Hoàng thượng suy nghĩ mặt mũi có phần không nén được giận, lẽ ra thân vương quý tộc tam thê tứ thiếp không có gì ngạc nhiên, nhưng là hoàng thượng lão nhân gia người liền theo ý Cửu vương gia.

“Nếu con trai của ta không muốn, như vậy Liễu phu nhân, ngươi cũng không cần phải gấp, gặp được người phù hợp trẫm tự nhiên sẽ vì Mộc Nhiên chỉ hôn lại một giai tế ”

Nhị phu nhân vừa nghe, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nhưng lại không thể không thuận theo , “Thần phụ xin cảm tạ hoàng thượng!” nói xong lại dập đầu một cái.

Liễu Mộc Nhiên thì lại không như vậy, tâm tình trong nháy mắt tốt hẳn, có tấm thân thuần khiết, thái tử ca ca sẽ muốn nàng .

Lương Kiêu nói lời này thì trong lòng từng trận sóng lớn, bạch y cô nương hỏi qua hắn, làm sao phụ trách, bây giờ vì không cưới Liễu Mộc Nhiên mà nói ra lời ấy, rối rắm!

Nghĩ đến hắn Lương Kiêu không phải người vô tình vô nghĩa, trong nhà còn có thê tử mới cưới chưa từng gặp gỡ, hiện tại cản vụ hôn nhân này không phải giả vờ, nhưng là bạch y cô nương kia từ lâu đã cắm rễ trong lòng hắn, hưu thê? Cũng không có khả năng lắm.

Kinh thành dưới chân thiên tử, người đông chen chúc trên đường cái.

“Tiểu thư, chúng ta rốt cục đã về rồi! Vẫn là nơi này náo nhiệt nhất, chẳng qua là không có không khí trong lành giống như trong thôn!” tiến vào trong thành hai người đều xuống ngựa, người thực sự là quá nhiều, Tiểu Thúy nhìn đông nhìn tây, giống như chưa từng tới nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.

Liễu Lâm Ba nhìn dáng vẻ của nàng bật cười, sự tình phi thường làm người ta rối rắm giờ khắc này bày ra trước mắt, là hồi Tướng quân phủ hay là Nam Lăng vương phủ?

Giữa lúc Liễu Lâm Ba hao tổn tâm trí suy nghĩ, trước mặt đột nhiên vọt tới một chiếc xe ngựa, ngay phía trước xe ngựa không đến hai mét, một cậu bé gầy gò ngồi chồm hỗm trên mặt đất đối diện chiếc xe ngựa chơi đùa, dĩ nhiên không hề hay biết còn không cảm nhận được nguy hiểm đến gần, Liễu Lâm Ba không kịp nghĩ trực tiếp buông dây cương trogn tay, một bước lao ra, mũi chân điểm lên mặt đất chạy đến trước mặt hài tử kia.

“Tiểu thư, cẩn thận a!” Tiểu Thúy sợ hãi xông vào đoàn người, vội vàng cầm lấy dây cương Liễu Lâm Ba đưa tới.

Tức khắc , Liễu Lâm Ba trực tiếp chạy vội tới trước mặt hài tử kia, “Tiểu đệ đệ, đừng sợ!”

“Cùng tiểu gia đi thôi!” Nào ngờ đứa bé kia tiếng nói cực thô, giống một hán tử, đột nhiên xoay người năm ngón tay mở ra, mê dược trong lòng bàn tay phút chốc bay tới Liễu Lâm Ba, ánh mắt đột nhiên bị cản trở, thời điểm nàng còn chưa kịp thích ứng hai hắc y nhân trên xe ngựa cấp tốc nhảy xuống, một bao tải to nhanh như cắt chụp xuống đầu Liễu Lâm Ba, buộc chặt miệng bao tải liền trực tiếp đem Liễu Lâm Ba khiêng lên xe ngựa.

“A! Tiểu thư! tiểu thư!” Thời điểm Tiểu Thúy kịp phản ứng thì xe ngựa đã chạy đi rất xa, trong tay còn nắm hai con ngựa lại không đuổi kịp, coi như đuổi được cũng đánh không lại, vậy phải làm sao bây giờ?

Có, đi tìm Chiến thần cô gia hỗ trợ! Tiểu Thúy vội vội vàng vàng tìm đường tới Nam Lăng vương phủ, bắp chân như nhũn ra chạy về hướng đó.

“Đem nàng nhốt vào Tây Sương các, một lát nữa chủ tử muốn tới thẩm vấn.”

“Vâng.”

Liễu Lâm Ba ở trong bao tải buồn quá chừng, dọc theo đường đi đã rất mệt, hiện tại lại bị ném như hàng hóa một đường xóc nảy thực sự khiến người ta phát điên.

Chủ tử? Chủ tử nhà ai? Chủ tử là người nào?

Liễu Lâm Ba trong đầu cấp tốc nghĩ tới những ứng cử viên có khả năng, nghe được tiếng đóng cửa, vẫn nhắm mắt lại vận nội lực, con mắt vừa mở, bao tải oành một tiếng vỡ tan.

Mặc kệ chủ tử trong miệng hai người kia là ai, nếu như thân thiện có thể sử dụng cách này sao, vẫn là rời đi mới là thượng sách.

Liễu Lâm Ba đi tới cửa liếc mắt nhìn cánh cửa bị khóa trái, chậm rãi đi tới giữa phòng đánh giá một phen, cửa sổ cũng bị đóng kín , đột nhiên cảm giác đỉnh đầu một cơn gió thổi qua, Liễu Lâm Ba nhìn về phía nóc nhà, quả nhiên không ngoài dự đoán, cửa sổ trên mái chưa bị đóng kín.

Liễu Lâm Ba không do dự nữa trực tiếp từ bên hông rút ra bạch lăng, triển khai khinh công đem bạch lăng vắt lên song cửa sổ, tay nương theo bạch lăng nhẹ nhàng bay lên, bám vào phần gồ ra của mái nhà phi thân ra ngoài.

Liễu Lâm Ba thu lại bạch lăng, từ nóc nhà cao cao nhẹ nhàng hạ xuống, lại như tiên nữ hạ phàm, thị vệ trông cửa sững sờ mấy giây sau mới hoàn hồn.

“Nhanh! Bắt lấy nàng! Đừng để nàng chạy mất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.