Ban ngày còn từng hỏi thăm thân huynh đệ tin tức về nàng, không nghĩ rằng, nàng lại ở trong quân doanh, hơn nữa còn là trong lều đại tướng quân Lệ Đô thành!
Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc mất hồn.
Ánh nến do hơi nước bốc lên mà nhẹ lay động, tựa hồ cũng bị kinh động.
Như hoa sen mới nở, dung nhan yêu kiều, môi đỏ ướt át, vai phải còn vắt một cái khăn lông ướt, Liễu Lâm Ba thu hồi ám khí trong tay, cả người mềm yếu chui vào trong thùng tắm, tựa sát vào thành thùng, kinh hãi không nói nổi một lời.
“Ngươi, ngươi sao lại ở đây!”
Liễu Lâm Ba tuyệt đối không ngờ sẽ là hắn! Đương nhiên, nếu là người khác cũng rất tồi tệ!
Ai có thể giải thích cho nàng, vì sao mỗi lần nàng tắm hắn đều kiên trì xuất hiện, Liễu Lâm Ba sững sờ một lát, đầu óc một trận sửng sốt, đến cùng làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Kinh sợ đến mức tim sắp nhảy khỏi lồng ngực, Cửu vương gia đến lúc nào vậy! Trời ạ! Lúc này là chết chắc rồi sao?
Lương Kiêu trợn to hai mắt, khó mà tin nổi nhìn, qua một hồi lâu mới phản ứng được, “Cô nương, xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý muốn nhìn ngươi!”
Lương Kiêu dừng một chút, từ trong trạng thái ngây người hoàn hồn, quay người đi, Liễu Lâm Ba xác định hắn thật sự không có ý quay lại, tay như ngó sen rời khỏi mặt nước, từng chút từng chút, vươn tới y phục vắt trên bình phong, suy nghĩ một chút, Liễu Lâm Ba cũng không thừa cơ hội này mặc quần áo vào.
“Công tử ~” Liễu Lâm Ba mềm mại yếu đuối kêu một tiếng, xương cốt toàn thân Lương Kiêu mềm nhũn, tâm tư rối loạn, vừa mới nhìn thấy tình cảnh đó đã khiến người ta không nhịn được nhiệt huyết sôi trào, hiện tại càng là đỏ mặt tía tai, toàn thân nóng vô cùng.
“Công tử ~ xiêm y của ta rơi xuống đất, có thể giúp ta nhặt lên không, ta thực sự không với tới!”
Cửu vương gia ở phương diện này vẫy còn ngây ngô đêm nay triệt để vượt giới hạn, máu mũi cũng sắp chảy ra , đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, bị nàng nũng nịu gọi như vậy, đến việc hỏi nàng nàng vì sao lại xuất hiện ở này cũng quên luôn.
Lương Kiêu mới vừa xoay người lại, còn chưa thấy rõ quần áo đến cùng ở đâu, đột nhiên cảm giác choáng váng, mỹ nhân giống như hoa sen mới nở trước mắt càng ngày càng không chân thực, rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
Liễu Lâm Ba động tác cấp tốc nắm lấy xiêm y treo trên bình phong, vận nội lực oành một tiếng từ trong thùng nước tắm bay ra, nhất thời, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Liễu Lâm Ba lôi kéo xiêm y vội vàng khoác lên người, liếc mắt Lương Kiêu còn nằm trên đất hôn mê bất tỉnh, khóe môi giương lên một độ cong hoàn hảo, cũng may cũng may, hữu kinh vô hiểm, Liễu Lâm Ba thầm an ủi chính mình, nín thở, để chân trần, chân dài trắng tuyết bước từng bước phong tình vô hạn hướng về phía Lương Kiêu.
Mê dược trong túi áo Liễu Lâm Ba chỉ dùng để phòng thân, phốc, đột nhiên nhớ đến ở hiện đại thường giấu bình phun trong túi phòng sắc lang, không phải nói hắn không thích nữ nhân sao? Vậy hắn nhìn thấy nàng không mặc quần áo kích động cái gì.
Liễu Lâm Ba khom người hướng về phía hắn thăm dò, dù không phúc hậu thì người ta ngủ mê man vậy cũng nên đưa người ta về nha, haiz, tuy rằng một thân võ công, nhưng Cửu vương gia vẫn là nam nhân a, trong chuyện này làm sao đấu lại Liễu Lâm Ba.
“A! Ngươi!”
Thân thể đột nhiên bị hắn kéo xuống, Liễu Lâm Ba bất ngờ không đề phòng ngã vào lồng ngực to lớn của hắn, một đôi màu con ngươi đen nhánh ở dưới ánh nến có vẻ đặc biệt trong suốt, Liễu Lâm Ba sau một lúc sửng sốt giẫy giụa muốn từ trên người hắn đứng lên.
“Đã từng có một lần, ngươi cho rằng Bản vương sẽ lại rơi vào bẫy của ngươi sao?”
Lương Kiêu phút chốc đứng lên, vẫn lôi kéo tay Liễu Lâm Ba không chịu buông ra, lần trước hắn chính là bị nàng lừa, Hàn Ngọc vẫn nói đó là mộng, luôn luôn ngủ không sâu, làm sao có khả năng ngủ say đến như vậy, trong nháy mắt lúc nàng tung mê dược, Lương Kiêu nín thở ngã xuống đất, chính là vì muốn xem nàng còn muốn đùa giỡn gì.
“Ngươi nói cái gì đó, ta nghe không hiểu, chúng ta rất quen sao?”
Thái độ giả ngây giả dại đánh chết không thừa nhận, Liễu Lâm Ba sửa lại tâm tình mới vừa chạy đi lại bị hắn bắt được, đang lúc lôi lôi kéo kéo, dây lưng buộc hờ bên hông dây lưng càng ngày càng lỏng ra, Lương Kiêu lại không cảm giác được dùng lực lớn, y phục khoác hờ trên người Liễu cô nương lặng yên tuộc xuống.
Ầm!
Đầu óc hai người đều trống rỗng, Liễu Lâm Ba nhịn không được thét chói tai, đánh động binh lính gác bên ngoài.
“Tướng quân! Đã xảy ra chuyện gì?” Hai tên lính canh gác ngoài cửa rất lo lắng nhưng lại không dám tùy tiện xông vào, chỉ nghiêng lỗ tai sát vào cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, không đúng, Cửu vương gia cũng ở bên trong, có thể xảy ra chuyện gì đây?
Liễu Lâm Ba vội vàng mặc lại xiêm y, không ổn, chỉ cần thay đổi thanh âm, đêm nay chắc chắn phải chết, nắm đấm nắm chặt ngồi ở chiếc ghế đẩu bên cạnh bình phong, im lặng không lên tiếng hồi lâu, Lương Kiêu nhìn một chút gương mặt tái nhợt của nàng, mày nhíu chặt, thâm trầm nói vọng ra phía ngoài.
“Không có chuyện gì, là ta cùng tước quân các ngươi so chiêu luận võ, các ngươi đều lui xuống đi.”
“Vâng, Cửu vương gia!”
Binh lính canh gác ở bên ngoài lĩnh mệnh dồn dập lui xuống, lúc này đã hơn nửa đêm, hai đại nam nhân ở trong doanh trướng lại so chiêu luyện võ, còn tạo ra động tĩnh lớn như vậy, trong giây lát nhớ tới Cửu vương gia cùng tướng quân của mình cử chỉ thân mật, chúng tướng sĩ ở giữa ban đêm nóng rực lại ôm cánh tay rùng mình một cái.
Ôi ôi ôi, biết quá nhiều không tốt lắm!
Liễu Lâm Ba nghe hắn nói như vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài trướng vừa mới không còn tiếng chân của các tướng sĩ, Liễu Lâm Ba đột nhiên đánh tới sau lưng Lương Kiêu đang ngồi trên ghế đẩu.
Tuy rằng Liễu Lâm Ba không xỏ giày, nhưng Cửu vương gia luôn luôn cảnh giác nhạy cảm cũng không phải ngồi không, Lương Kiêu chợt xoay người bắt lấy cổ tay nàng đang muốn đánh lén.
Da trắng như ngọc, cổ tay tinh tế không đủ một nắm, tay áo mỏng rộng theo cánh tay trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt, Lương Kiêu cuối cùng cũng cảm giác ngượng ngùng thoáng quay đầu đi, nhưng lại không dám buông tay, đây không phải nữ tử bình thường, nàng biết võ công a!
“Không quen biết ta?”
Đôi con ngươi như nước mê hoặc lòng người của Liễu Lâm Ba vụt sáng nhìn hắn, “Không quen biết!”
“Vậy vì sao nàng lại xuất hiện ở này?”
“A, nói như vậy, thật giống bổn cô nương bám theo ngươi vậy,” Liễu Lâm Ba khẽ động cổ tay mấy lần, Lương Kiêu lại càng nắm chặt.
“Chẳng lẽ không phải?”
“Đương nhiên không phải! Ta sao phải đi theo ngươi, ta thích ngươi chắc?”
Lương Kiêu nghe xong im lặng không lên tiếng, xem ra lời này nên ngược lại, là hắn thích nàng mới đúng.
Liễu Lâm Ba cười khẽ hướng đến gần hắn, mặt tựa vào trước ngực hắn, khanh khách cười, Lương Kiêu cảm giác sâu sắc chính mình sắp không kiềm chế được, trực giác nói cho hắn, nữ nhân này nhất định không đơn giản.
Nhưng vào đúng lúc này, Liễu Lâm Ba trong lòng cũng đang âm thầm nghĩ biện pháp, làm sao mới có thể đuổi hắn đi, đang suy nghĩ tay liền không nặng không nhẹ đánh một chưởng vào thẳng mặt Lương Kiêu, Lương Kiêu chợt xoay người tránh được, tay lôi kéo cổ tay nàng vẫn không buông ra.
“Không nghĩ tới đường đường Lương quốc Chiến thần Cửu vương lại gây khó dễ cho một nữ tử yếu đuối, nếu bị người trong thiên hạ biết, còn không cười đến rụng răng!”
Liễu Lâm Ba khắp toàn thân trong ngoài chỉ sót lại có một kiện áo choàng, cứ dây dưa như vậy nàng thật sự rất sợ nó cũng rớt xuống nốt, sự việc vừa nãy rõ ràng trước mắt, Liễu Lâm Ba nhìn thấy hắn đã muốn đánh một trận, nếu không e khó mà xả được cơn hận trong lòng.
Sự trong sạch của nàng tất cả đều hủy ở trong tay hắn !
Hắn gây khó dễ cho nàng?
Hắn nếu muốn gây khó dễ cho nàng, vừa nãy sẽ không sai binh lính lui ra ngoài, còn có thể có tình cảnh hiện tại sao?
“Nàng là nữ tử yếu đuối? Mưu kế, dùng độc, võ công, nàng loại nào cũng đều tinh thông, tâm tư kín đáo như vậy, hành tung bất định, người nam nhân nào sẽ là đối thủ của nàng?”
Lương Kiêu hơi nhướng mày, từng hình ảnh trước đây cùng nàng gặp gỡ lướt qua trong đầu, trực giác nói với hắn, sự xuất hiện của nàng tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Chẳng lẽ?
Đúng là thái tử hoặc là địch quốc phái tới mê hoặc lòng người ?
Quả nhiên yêu tinh ~
Liễu Lâm Ba nghe thấy lời ấy mím môi nở nụ cười, “Đa tạ vương gia khích lệ.”
“Ngươi đến cùng là ai?”
Lương Kiêu bỗng nhiên lôi kéo cổ tay nàng lại gần chính mình, Liễu Lâm Ba đang đắc ý nở nụ cười, không hề phòng bị liền rơi vào vòng tay của hắn, chóp mũi đau đớn, cứ kéo dài như vậy đối với mình không có chút lợi ích nào, nếu kéo dài đến khi trời sáng lại càng hỏng bét, Liễu Lâm Ba đập nồi dìm thuyền tư thế liều chết, một đường quét chân liền đá tới.
Liễu Lâm Ba mím môi không nói, nhất thời trong doanh trướng đùng đùng đùng đùng từng tiếng đánh nhau truyền ra, so với thanh âm mới vừa rồi càng to hơn, trong phòng chậu rửa mặt, ly trà tất cả đều ào ào rơi xuống đất, binh lính đứng cách đó không xa nghe được tiếng vang cũng không dám tiến lên.
Nơi đó chính là Cửu vương gia cùng Đại tướng quân a!
Người nào không biết hai bên đều tốt!
Vạn nhất nhìn cảnh cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía, không có vạn nhất, ai cũng không muốn rơi đầu a a a!
Hai người đánh đến khó phân thắng bại, Liễu Lâm Ba trên người chỉ khoác một cái áo choàng thực sự là không thích hợp đánh nhau, thời điểm phân không ra thắng bại, Liễu Lâm Ba dẫn đầu thu tay.
“Ta là ai quan trọng vậy sao?”
“Nói! Là ai phái ngươi đến ?”
Lương Kiêu vẫn cầm lấy cổ tay cô nương nhà người ta không buông, Liễu Lâm Ba nhìn trong mắt hắn bắn ra ánh nhìn sắc bén, không thể nào? Hắn tưởng nàng là gián điệp địch quốc?
Cắn răng một cái, quyết tâm, miệng mếu máo, mắt ẩn ẩn nước mắt, “Đau ~ ”
Liễu Lâm Ba cầm tay áo che mặt, nửa che nửa hở quyến rũ vô cùng, chỉ nhìn mặt, cũng đủ để cho nam nhân kích động ra sức giày vò.
Lương Kiêu vội vàng buông lỏng tay, quả nhiên thấy trên cổ tay bạch ngọc của nàng có một vệt hồng hồng, một cảm giác áy náy bắt đầu nảy sinh trong lòng Lương Kiêu, tâm mền nhũn, liền đứng ở đó, muốn bắt, lại không biết làm sao bắt.
Hắn liền quên luôn, mới vừa rồi còn đang chất vấn nàng có phải do địch quốc phái tới, vì sao lại ở trong quân doanh.
Ai ai ai, Tôn Tử binh pháp quả nhiên dùng được, mỹ nhân nhất kế, anh hùng quả nhiên không qua được ải mỹ nhân.
Cửu vương gia nha Cửu vương gia, trên chiến trường luôn luôn quả cảm dũng mãnh, hắn liền đã quên, vừa nãy là ai cùng mình đánh đến bất phân thắng bại, nắm cổ tay một lúc sẽ rất đau sao?
Có người đau lòng là thật!
“Kỳ thực, kỳ thực ta là thiếp của Đại tướng quân!”
Liễu Lâm Ba lấy tay áo, lau lau mặt, nào có một chút nước mắt, suy nghĩ hồi lâu mới bật ra được một lời giải thích tệ như vậy.
Thân hình Lương Kiêu chấn động, thực sự cả kinh!