Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 26: Chương 26: Phu thê đồng lòng, bia đỡ đạn thương tâm




“Vương gia, thái tử điện hạ không đi ra cùng ngài.” Hàn Ngọc dắt ngựa đi tới trước mặt Lương Kiêu.

“Hắn sợ là đêm nay cũng không trở về đâu, đi thôi, hồi phủ.”

Tính cách đại ca hắn hắn rõ nhất, vừa nãy ánh mắt tú bà kia lộ ra ý tứ trêu chọc, lúc trước còn bởi vì chuyện của bạch y cô nương mà ồn ào cùng thái tử phi, hắn càng không muốn trở về đi.

“Hàn Ngọc.”

“Có thuộc hạ.”

“Không được làm kinh động đến những người khác, giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của thái tử, xem hắn đến cùng phái ra bao nhiêu người điều tra tất cả sự tình có liên quan đến vương phủ.”

“Tuân mệnh, thuộc hạ lập tức đi!” Hàn Ngọc nhảy một cái lên ngựa, nhanh chóng rời đi, phút chốc đã cách xa phố lớn phồn hoa huyên náo.

Haiz, nhưng vẫn không biết cô nương kia giờ khắc này đã thật sự an toàn hay chưa, Lương Kiêu lắc đầu một cái, lấy tính tình hào hiệp không chịu trói buộc của nàng hẳn là thường thường xông xáo giang hồ, có thể thoát khỏi biệt viện phủ thái tử, hẳn là không sao rồi, vẫn nên trước trở về phủ.

Lại nói, Tiểu Thúy không tìm được cứu binh ở cửa Cửu vương phủ ôm bao quần áo gấp sắp khóc, thị vệ canh cửa gây khó dễ làm nàng hết cách, không cho phép đi vào lại cũng nói không thể đứng ở cửa các loại, Tiểu Thúy ngồi bên cạnh sư tử đá mong chờ.

“Quận chúa, nghe nói Cửu vương gia đã xuất cung, hẳn rất nhanh sẽ hồi phủ, ồ? Quận chúa, ở cửa giống như có một người đang ngồi a!” Lục Hà nhắc tới Bàng Mị Nhi mới để ý, mắt thấy khoảng cách tới cửa lớn vương phủ ngày càng gần, mới nhìn rõ, nguyên lai là một tiểu nha hoàn ngồi ở bên cạnh sư tử bằng đá.

“Không chăm chỉ làm việc, ở chỗ này lười biếng sao? Phúc quản gia!” Bàng quận chúa hôm nay tiến cung tới chỗ cô mình là Thục phi thỉnh an mới biết được, nguyên lai Chiến thần Cửu vương gia đã hồi phủ, trước Liễu phu nhân ồn ào tiến cung xin giải oan, người nào không biết Tướng quân phủ xảy ra chuyện ly kỳ, hừ, một xấu nữ còn vọng tưởng bay lên đầu cành làm con dâu thánh thượng, con vịt xấu xí có thể biến thiên nga đó là bởi vì con vịt xấu xí là con của thiên nga trắng, một nha đầu không có nương lại không được sủng ái có thể làm nên trò trống gì.

“Ôi chao, có lão nô!” Phúc quản đi theo phía sau Bàng quận chúa cúi người thi lễ, liếc mắt Tiểu Thúy ở cửa lớn.

“Vương gia quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, thân là Đại quản gia Cửu vương phủ lẽ ra nên quản lý tốt hạ nhân, giờ mặt trời đã lên cao, nàng sao còn lười biếng ngồi đây?”

“Lớn mật! Thấy quận chúa còn không hành lễ!” Phúc quản gia chưa kịp trả lời, Lục Hà đột nhiên cao giọng hét ra một câu, Tiểu Thúy lúc này mới nhìn vào trong, Bàng Mị Nhi một thân màu vàng nhạt mây khói uốn lượn, xuyên qua búi tóc buông lỏng là trâm cài hoàng kim, bộ ngực mềm lộ quá nửa, khuôn mặt tựa phù dung, nữ tử diễm lệ a, bên cạnh là nha hoàn một thân quần áo nha hoàng xanh biếc, mặt mày hung dữ.

Tiểu Thúy quay đầu lại xem xét một vòng, hoá ra đây là nói nàng hả? Ngẩng đầu nhìn một chút, là Nam Lăng vương phủ a! Cửu vương gia có muội muội cái kia cũng chỉ là công chúa a, từ đâu mọc ra quận chúa a!

“Quận chúa vạn an.” Tiểu Thúy nhìn Phúc quản gia còn đang khom người, thả xuống bao quần áo trên tay cúi người thi lễ một cái.

“Nhanh đi làm việc đi!” Bàng Mị Nhi xem thường liếc một cái.

“Quận chúa, nàng là nha hoàn thiếp thân của hồi môn của Cửu vương phi.” Phúc quản gia vẫn còn nhận ra, thất lễ vương phi tự nhiên cũng không được, dù sao quận chúa này chỉ là tới làm khách.

“Đúng, ta ở đây chờ chủ nhân của ta, Phúc thúc, vương gia lúc nào mới trở về vậy?”

“Người đến, đem ả trói lại, đánh năm mươi bạt tai” Bàng Mị Nhi mắt phượng phút chốc nheo lại, nha hoàn của kẻ xấu xí kia, hừ, hôm nay liền muốn giết gà dọa khỉ, trở về thì làm sao, không trở lại thì làm sao, vị trí chính phi này nàng giữ được sao?

“A, không muốn a, không muốn a, nô tỳ làm sai cái gì?” Tiểu Thúy bị hai tên thị vệ Bàng Mị Nhi mang đến trực tiếp nhấc lên, cánh tay trong nháy mắt có loại cảm giác sắp trật khớp.

“Ngươi không có quyền chất vấn ta, đây chính là sai, vả miệng cho ta!”

“Dừng tay!”

Hai tên thị vệ mỗi người một bên, đang chuẩn bị động thủ, Tiểu Thúy mắt thấy lòng bàn tay khổng lồ sắp đến liền muốn hô to, đột nhiên một giọng nữ uy nghiêm mà dễ nghe truyền đến, Bàng Mị Nhi cùng một đám người dồn dập quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn.

Là tiểu thư nhà mình! Tiểu Thúy hầu như mừng đến phát khóc.

Cách đó không xa, Liễu Lâm Ba một thân màu phấn nhạt thanh lịch, quần sam, tay áo như mây, áo đơn tựa bướm, lông mày như liễu, chỉ là, trên gương mặt đó da thịt ngăm đen, đặc biệt còn có thêm một cái bớt lớn màu đen thui, ngoại trừ vóc người, quả thật không có j có thể để vào mắt .

“Lão nô thỉnh an vương phi, vương phi vạn phúc kim an ”

“Phúc quản gia mau mau đứng lên, ngài là lão nhân Cửu vương phủ, sau không phải làm đại lễ này.”

“Tạ vương phi ân điển.”

Vương phi này mặc dù có chút xấu, nhưng cùng tính tình vương giah ngược lại thật hợp, đều bình dị gần gũi như vậy.

Liễu Lâm Ba vòng qua Phúc quản gia đi tới trước mặt Tiểu Thúy, hai tên thị vệ dồn dập lui qua một bên.

“Nha, là Cửu vương phi trở về , thực sự là thật đáng mừng nha, ta còn tưởng rằng ngài muốn ở bên ngoài thêm tám, mười năm nữa.” Bàng Mị Nhi nhìn như cung kính thi lễ, trong lời nói lại tràn ngập trào phúng, môi đỏ hơi giương lên, phác ra một độ cong nham hiểm.

“Nguyên lai là, Bàng quận chúa đại giá Cửu vương phủ, thân là đương gia chủ mẫu, ta đương nhiên phải sớm chút trở về cố gắng chiêu đãi quân chúa, huống chi, quận chúa còn khổ cực thay ta giáo huấn nha hoàn.” Liễu Lâm Ba vừa nhìn, đây không phải là nữ nhân quần áo lụa là nổi danh trong kinh thành, ỷ vào chính mình có cô ở trong cung là sủng phi của hoàng thượng liền kiêu căng ngạo mạn, Liễu Lâm Ba lời nói nhỏ nhẹ khoan thai, không vội không nóng, người tới là khách, vốn không muốn cùng nàng tính toán, nàng ta sao cứ cố ý tìm cớ, đây đúng là khi dễ tới tận cửa!

“Quận chúa là đặc biệt đến thăm Cửu vương gia!” Liễu Lâm Ba vừa mới nói xong Lục Hà liền không nhịn được chen miệng vô, vốn đã theo chủ nhân của nàng đến các loại sự kiện lớn, không phải không hiểu chuyện, chẳng qua là có mấy phần xem thường vị Cửu vương phi này, Liễu Lâm Ba làm sao không thấy được đây.

“Người đến, đem đi vả miệng một trăm cái!” Liễu Lâm Ba khóe miệng ẩn hiện một độ cong lạnh lẽo, hai thị vệ canh gác đại môn Cửu vương phủ đem nha hoàn phía sau Bàng quận chúa lôi ra, từng cái ba ba đánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng ta, mới có vài cái đã có điểm đứng không nổi.

“Quận chúa, quận chúa cứu ta!” Lục Hà há mồm hét lên, quai hàm tiếp được ngoại lực tập kích cùng hàm răng đụng nhau, khóe miệng rất nhanh tràn ra một vệt máu, đôi tay trắng như phấn của Bàng Mị Nhi nắm chặt, ánh mắt sắc bén như muốn giết người.

“Trước mặt đường đường Lương quốc Bàng quận chúa lại dám xưng ta, thêm năm mươi cái! Quận chúa muội muội, ta làm như vậy muội không có ý kiến chứ?” Liễu Lâm Ba giọng điệu mềm nhẹ vô cùng, Tiểu Thúy ở trong lòng vụng trộm vui mừng, tiện nhân chính là thích ăn đòn! Ở nhà người ta mà còn dám to mồm.

“Họ Liễu, ngươi cái đồ xấu xí, ngươi đừng tưởng rằng ngươi gả tới vương phủ chính là người của vương phủ, kẻ dưới sẽ nghe lời ngươi, ngươi coi trời bằng vung, ngươi, người của bản quận chúa ngươi cũng dám đánh, xem ngươi khuôn mặt như quỷ, ngươi có cái gì để hung hăng, ta liền không tin ngươi có thể ở nơi này thêm mấy ngày!” Bàng Mị Nhi nào đã từng nhận được khi dễ như vậy, tức giận đến cả người run rẩy, lời nói hầu như từ trong kẽ răng rít ra.

“Vương phi của bản vương, đương nhiên là người của Cửu vương phủ.”

Thanh âm trần đầy từ tính êm tai càng ngày càng gần, Liễu Lâm Ba sững sờ, Bàng Mị Nhi lập tức thu hồi sắc mặt giương nanh múa vuốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.