Hắn vốn muốn chia sẻ cho nàng chút không khí, nhưng khi bốn cánh môi chạm vào nhau, hắn lại không cách nào khống chế được dục niệm đang hoàn toàn chiếm giữ trong lòng hắn.
Mạnh mẽ bỏ đi mạng che mặt của nàng, lưỡi của hắn mang theo đòi hỏi dùng sức tiến lên phía trước thăm dò, cậy mở hàm răng, khuấy đảo đến nơi sâu nhất, dùng sức tận tình hút.
Kỳ quái, trên người Tuyết Tuyết không có vảy, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc của nàng, không hề có điểm gì khác thường.
Đương nhiên, trong lúc âu yếm hắn cũng không quên đem nội lực truyền vào trong cơ thể Tuyết Tuyết. Tuy nội lực của nhân loại không nhất định sẽ có hiệu quả với Tuyết Tuyết, nhưng ít ra tạm thời có thể giảm bớt cảm giác khó thở của nàng.
Mà lúc này dĩ nhiên Tuyết Tuyết không có năng lực để đi suy xét vấn đề hô hấp, trong nháy mắt khi Cảnh Hiên hôn nàng, trong đầu nàng tự nhiên "ong" một tiếng vang lên, sau đó hoàn toàn trống rỗng.
Theo môi lưỡi không ngừng xâm nhập của hắn, ban đầu Tuyết Tuyết còn hoảng sợ dần dần cảm thấy vừa xa lạ, lại vừa có chút hưng phấn.
Nàng cứ như vậy ngã vào trong lòng Cảnh Hiên, khẩn trương cùng xa lạ hưởng thụ nụ hôn của hắn.
Dần dần, cảm giác khó thở bắt đầu giảm bớt, khí lực trong cơ thể cũng ổn định.
Nàng biết nhất định là Cảnh Hiên truyền không khí cho nàng, bây giờ thân thể đã chuyển biến tốt, nàng hẳn là nên đẩy hắn ra, sau đó nói với hắn là mình đã tốt hơn rồi.
Nhưng nàng không cách nào đem môi mình dời khỏi môi hắn, cái loại cảm giác ngưa ngứa này chẳng những khiến thân thể của nàng bắt đầu khô nóng, thậm chí... Thậm chí còn có một chút xúc động không nói rõ được đang không ngừng thôi thúc muốn nàng tiến lên.
Cảnh Hiên cảm giác được biến hóa của nàng, biết nàng tạm thời không có chuyện gì, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả xuống.
Nhưng khi nhìn, thân thể không ngừng phập phồng của Tuyết Tuyết, lại khiến hắn muốn kéo dài nụ hôn này mãi mãi.
Bởi vì hai người dựa vào quá gần nhau, nên bộ ngực phập phồng của Tuyết Tuyết gắt gao dán vào trước ngực Cảnh Hiên, hai luồng mềm mại mang theo hương thơm khiến cho khí huyết của Cảnh Hiên lập tức dâng trào đến đỉnh điểm.
Hắn là một nam nhân bình thường, hắn hôn, ôm lấy nữ tử mình cực kỳ yêu mến. Cảnh Hiên không có cách nào khống chế tâm tình của mình, thậm chí hắn không cách nào khống chế hai tay của mình.
Cứ như vậy mặc cho bọn chúng không ngừng vuốt ve trên lưng Tuyết Tuyết, cứ như vậy mặc cho bọn chúng từ sau tới trước, cuối cùng... đặt lên trên chỗ mềm mại kia.
Tuyết Tuyết bị động tác này của hắn làm cho sợ hết hồn, muốn trốn, nhưng trong thân thể truyền đến cảm xúc khiến cho nàng không nỡ trốn, ngược lại càng rúc sâu vào trong lòng Cảnh Hiên.
Lúc môi Cảnh Hiên rời xuống cổ nàng, từng cái từng cái dùng sức nồng nhiệt hôn lên gáy trắng muốt của nàng.
Cái loại cảm giác tùy thời có thể sẽ mất đi khiến Cảnh Hiên sợ hãi, thế cho nên hắn không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, cũng không để ý đến thời gian hay địa điểm, giờ phút này hắn chỉ nghĩ ôm chặt nha đầu ngày nhớ đêm mong này vào trong lòng, khảm nàng vào sâu trong thân thể!
"Tuyết Tuyết, đừng tránh ta!" Một câu nỉ non, lại nói hết tình cảm chân thành của Cảnh vương gia.
Rốt cuộc khi đụng tới một nút buộc, trong lòng Cảnh Hiên một lần lại một lần nhắc nhớ hắn phải dùng lại, phải dừng lại. Những hắn không dừng lại được, răng nanh của hắn đã không tự chủ cắn lên nút buộc, chỉ trong phút chốc, nút thắt này liền đáp lại mà mở ra.
Cái thứ hai lập tức mở, cái thứ ba mở... Cuối cùng, yếm dây lưng cũng cùng mở ra, cần cổ không còn gì trói buộc!
Hai tròng mắt đẹp của Tuyết Tuyết nhắm chặt, lông mi nhỏ dài hơi lay động, khóe môi hơi nhếch lên, thật giống như đang ở trong một giấc mộng ngọt ngào.
Lưỡi Cảnh Hiên dao động giữa gáy và bộ ngực sữa, khiến cho Tuyết Tuyết run rẩy từng đợt.
Có gió thổi đến, cảm giác mát mẻ nhắc nhở Tuyết Tuyết đang trong ý loạn tình mê, nàng hít một hơi --
"Cảnh Hiên... Không, không thể..."
Nhưng, ngăn cản này lại không hề có một chút tác dụng, ngược lại càng làm cho thân thể bọn họ dán chặt vào nhau hơn.
Thần chí Tuyết Tuyết trong phút chốc hoàn toàn tan rã, thân mình càng lúc càng mềm nhũn, giống như toàn bộ sức lực đều tan biến hết. Chưa bao giờ thử qua cảm giác như thế này, nàng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuống từ hạ thân xông lên, trước ngực càng ngày càng tê dại.
Rốt cuộc, khi mảnh y phục trước ngực bị mở ra, cảm giác rét lạnh đánh úp khiến thần kinh của nàng căng lên, lần nữa tìm lại được lý trí.
"Cảnh Hiên!" Nàng sợ hãi gọi ra một tiếng.
Cùng lúc này, lửa nóng rốt cuộc cũng ngừng, một câu này của nàng, khiến Cảnh Hiên phục hồi lại ý thức như thường.
Xấu hổ nhìn y phục của Tuyết Tuyết bị mình cởi ra, đang muốn lên tiếng nói xin lỗi, nhưng Cảnh Hiên lại lập tức kinh ngạc nói cho Tuyết Tuyết một sự thật --
"Tuyết! Không có vảy! Trên người nàng không có vảy!"
Tuyết Tuyết sửng sốt, lập tức nghĩ lại xem hắn vừa nói cái gì.
Vốn vẫn bao bọc mình cẩn thận, nhưng vừa rồi bị Cảnh Hiên hôn đến tâm tư rối loạn, trong lúc nhất thời quên đi tình huống của bản thân.
Bây giờ nghe hắn nói như vậy, Tuyết Tuyết mới nhớ tới. Vội vàng cúi đầu nhìn, lại phát hiện da thịt trắng như tuyết, nào có bóng dáng của vảy cá!
Lại giơ đôi tay lên, đồng dạng trơn bóng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tuyết Tuyết không hiểu, cũng quên mất việc phải sửa sang lại quần áo, nhìn Cảnh Hiên hỏi một lần nữa: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cảnh Hiên lắc đầu:
"Không biết... Buổi sáng hôm nay trước khi xuất môn trên người có không?"
"Có!" Tuyết Tuyết khẳng định gật đầu, "Vừa rồi khi ở trên xe ngựa vẫn có."
"Vậy không phải nói thân mình nàng đã tốt hơn sao?" Cảnh Hiên có chút vui mừng, chờ mong đáp án của Tuyết Tuyết.
Nàng suy nghĩ một lúc, liền bất đắc dĩ lắc đầu:
"Không, không phải là tốt! Chắc là do phù chú này đặt ở dưới tảng đá quá lâu, mất pháp lực, cho nên vảy trên người ta không mọc được lâu. Loại tình huống một trăm năm trước ta đã từng nghe đồng tộc nói qua, cái gọi là Vãng Sinh Chú, có thể khiến cho trên người cá tinh mọc vảy lần nữa. Nếu không đủ pháp lực, vảy kia chỉ mọc một lần một tháng, một lần cũng chỉ lưu lại mất ngày. Hiện giờ tạm thời biến mất, nhưng một tháng sau lại có thể xuất hiện lần nữa, sau đó sẽ lưu lại vài ngày. Loại phù chú này sau khi bị người hạ, trừ khi có cao nhân giúp đỡ, bằng không rất khó giải. May mà phù chú này mất đi một nửa công hiệu, bằng không cả đời này chỉ sợ ta sẽ phải ở chung với vảy cả đời, không bao giờ có thể biến mất được."
"Tuyết..." Trong lòng Cảnh Hiên cảm thấy chua xót, lập tức ý thức được tình huống của Tuyết Tuyết, vội vàng đưa tay giúp nàng buộc lại y phục.
Tuyết Tuyết đỏ mặt, quay người đi:
"Để ta tự làm!"
"Để ta!" Cảnh Hiên kiên trì đem thân thể nàng dựa vào mình, tiếp tục cẩn thận sửa sang lại vạt áo. "Ta mặc kệ nàng là gì, là người hay là yêu. Ta chỉ biết, Tuyết Tuyết, từ giờ trở đi, nàng chính là nữ nhân của ta! Chỉ thuộc về một mình ta!"
Tuyết Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng chống lại hai mắt thâm tình của hắn, xúc động trong lòng không nói lên lời, thật lâu cũng không tiêu tan.
"Được!" Nàng nói, "Được! Từ giờ trở đi, ta chính là nữ nhân của chàng! Cảnh Hiên, ta vì chàng mà đến thế giới nàng, vì chàng mà sống! Một đời một kiếp, kiếp sau, kiếp sau nữa, vẫn như vậy!"
Cuối cùng lại một lần nữa đứng dậy, Cảnh Hiên nhìn đỉnh núi, sau đó đưa lưng về phía Tuyết Tuyết, ngồi xổm xuống trước mặt nàng --
"Lên đi, ta cõng nàng, chúng ta phải nhanh một chút lên đỉnh núi."
"Vâng!"