Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi

Chương 8: Chương 8




Nhưng mà vẫn còn có hi vọng!

Nghĩ đến đây, Tuyết Tuyết lập tức phấn chấn hẳn lên!

Kỳ hạ tu luyện mười năm sắp đến, ngay tại ngày trăng tròn kế tiếp nàng có thể chân chân chính chính biến thành một nữ tử xinh đẹp.

Nàng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười sáu,lqd cái tuổi đẹp nhất này sẽ đi theo nàng cả đời, cũng đi theo Cảnh Hiên cả đời.

Hiện tại trên mặt nàng chỉ còn lại một khối vảy cá có kích thước bằng móng tay, nhưng lập tức sẽ trơn bóng như mới.

Đến lúc đó, nàng không chỉ ở trong mộng, cũng không chỉ ở trong nước. Nàng có thể quanh minh chánh đại đứng trước mặt Cảnh Hiên...

Thật là một chuyện khiến người ta mong đợi!

Cuối cùng, trăng tròn trung thu mười năm tháng tám cũng đến.

Cảnh Vương phủ trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, dĩ nhiên là đối tượng cho các quan viên lớn nhỏ đến nịnh nọt.

Từ khi cửa chính mở rộng từ buổi trưa đến giờ, người đến người đi không dứt, quà tặng cơ hồ muốn ẩy đổ cửa chính của Cảnh Vương phủ, thậm chí ngay ở hoàng cung cũng phái người đưa đến rất nhiều đồ ban thưởng.

Ở Cảnh Vương phủ, Bình Tử bắt đầu chỉ huy mọi người giăng đèn kết hoa, mời gánh hát đến nhằm tăng thêm náo nhiệt, hạ nhân cũng thu xếp dẫn theo rất nhiều tiểu thương trực tiếp nhận phủ cùng quản sự lựa chọn trái cây rượu ngon đồ ăn.

Trong phút chốc, cả Cảnh Vương phủ đều chìm đắm trong không khí vui mừng.

Nói tới, đây cũng là lần đầu tiên Tuyết Tuyết chứng kiến qua một tiết trung thu náo nhiệt như vậy.

Tuy rằng ngày lễ trong quá khứ cũng rất vui vẻ, nhưng chung quy vẫn không được chờ mong như hôm nay.

Bởi vì ngày mai, Cảnh Hiên sẽ trở về!

Khi Cảnh Hiên vừa tròn hai mươi tuổi lần đầu tiên nhận binh phù từ chỗ Hoàng đế, chiến sự biên quan giằng co tám tháng cuối cùng cũng hạ màn. Có tướng lĩnh đi trước báo lại, ngày mai Cảnh vương đại tướng quân sẽ vào thành phục chỉ.

Chính vì tin tức này, nên Cảnh vương phủ khiêm tốn nhiều năm rốt cục cũng không chịu nổi lạnh lẽo nữa, bắt đầu tận tình phát tiết vui sướng của mình.

Bởi vì mười sáu tháng tám Cảnh Hiên mới trở về, cho nên yến tiệc trung thu đoàn viên ở Cảnh Vương phủ cũng được hoãn lại một ngày.

Nửa đêm, ánh sáng của trăng tròn xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào trong phòng, ánh sáng vàng nhạt kia vừa vặn rơi vào thùng nước của Tuyết Tuyết.

Cá chép vàng trong nước bị ánh sáng ấm áp này chiếu vào,lqd ngẩng đầu lên nhìn, khi ánh mắt đang chống lại ánh trăng, chỉ thấy nàng đột nhiên nhảy lên không trung, ngay sau đó ở giữa không trung động thân mình một cái, lại hoa lệ xoay tròn.

Chỉ trong nháy mắt, một nữ tử mặc quần áo vàng óng ánh bồng bềnh rơi xuống đất.

Chiếc váy dài lóe sáng rực rỡ, tôn lên ánh trăng của ngày rằm tháng tám, nhìn thật là đẹp.

Trong lòng Tuyết Tuyết nhảy dựng lên, loại cảm giác thích thú vui mừng không rõ lắm.

Cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi cái đuôi cá nặng nề kia rồi, cuối cùng có thể dùng hai chân của con người đứng trên mặt đất!

Trời ạ!

Tuyết Tuyết đi đến chỗ gương đồng, mượn ánh trăng tỉ mỉ nhìn mặt mình thật lâu.

“Không còn vảy cá nữa rồi!” Nàng kích động nỉ non, “Rốt cục ta có cũng biến thành một con người chân chính rồi! Ông trời!” Đặt gương xuống, hai tay nàng tạo thành chữ thập. “Ông trời rốt cục ta có thể chải tóc rồi, cảm ơn ngươi cảm ơn ngươi, Tuyết Tuyết ta kiếp sau nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi...Ừ, đương nhiên, người là nhân vậy lớn làm sao có thể để ý đến chuyện nhỏ này của ta, ân tình này không chừng cũng không cần phải hoàn. Trời ơi tóm lại là cực kỳ cảm ơn ngươi!”

Vui vẻ giật nhẹ làn váy của mình,lqd lại đi tới đi lui vài vòng trong phòng.

Tuyết Tuyết phát hiện mình thật là một thiên tài, chuyện đi bộ bằng đôi chân này cũng không cần học, có thể lập tức thích ứng.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cửa phòng, trong mắt Tuyết Tuyết chợt lóe sáng, một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu.

Ngày mai Cảnh Hiên hồi phủ, như vậy hôm nay hẳn là cách không kinh thành chứ?

Có phải nàng nên đi ra ngoài nghênh đón hắn trước không?

Đúng! Nên đi tìm hắn trước, hơn nữa có thể tạo ra một cơ hội để mình gặp mặt hắn. Bằng không chờ hắn trở về, sẽ phát hiện trong phòng vô duyên vô cớ có thêm một người, vậy giống như là một chuyện rất đáng sợ.

A...! Quỳnh-diendanlequydon.com

Tuyết Tuyết vỗ vỗ tay, vì thông mình lanh lợi của mình kêu lên một tiếng.

Sau đó theo bản năng sửa sang lại quần áo tóc tai, tiếp sau đó, hướng về phía không khí làm một động tác Phi Thiên.

Chỉ tiếc, chân của nàng vừa mới đặt cách mặt đất, lập tức liền rơi xuống trở lại.

Âm thanh tê dại tận xương.

Nàng không cam lòng, thử thêm mấy lần nữa, nhưng tất cả đều giống nhau không có hiệu quả.

Tuyết Tuyết khóc, làm sao đây! Dù gì nàng cũng là cá yêu! Làm sao có thể bay cũng không bay được, hóa khói cũng không được sao!

Ách... Được rồi! Là nàng quá nóng lòng, một lòng muốn biến thành người, cho nên đem toàn bộ tinh lực dùng ở phương diện này. Thế cho nên những pháp lực khác căn bản cũng không luyện nhiều, thậm chí tinh lực trong cơ thể cũng không tự tập đủ để nàng bay, không đủ để nàng hóa khói...

“Thôi!” Tuyết Tuyết dậm chân, “Xem ra có chân cũng không phải là chuyện tốt gì, ông trời ngươi hẳn không nên mượn chuyện này cho ta biết về sau chỉ có thể dựa vào chân mà hành động chứ? Ta đây thật sự là một dung yêu đấy!”

Không có biện pháp, bực tức vẫn bực tức, không bay được, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mưu kế khác.

Tuy tối nay là trung thu,lqd nhưng hoạt động trong phủ đều tập trung vào ngày mai, nguyên nhân bởi vì chủ nhân không có ở đây, cho nên bọn hạ nhân đều đi ngủ sớm, lấy sức cho ngày mai.

Tuyết Tuyết rón rén chuồn ra khỏi phòng, nhìn khắp nơi một chút, cuối cùng dựa vào quen thuộc hai mươi năm của mình ở trong phủ nhận ra đường rời khỏi phủ.

Nhưng mà không phải cửa chính, mà là một cửa nhỏ ở phía tây.

Không tồi trên đường không có người, nàng thành công chạy tới của nhỏ kia, phát hiện có thị vệ đang canh gác ở đó. Chỉ là người nọ tuy đứng, nhưng hai mắt đã khép hờ, bộ dạng giống như đang ngủ gật.

Tuyết Tuyết che miệng cười trộm, thấy người này lười biếng, vừa lúc có lợi cho nàng trốn đi. Nhưng mà về sau phải quản giáo tốt hạ nhân trong phủ này, khi người hầu lười biếng, sẽ khiến cho Vương Phủ không an toàn.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.

Ai nha, nàng đang nghĩ cái gì vậy! Sao lại tự giác đem mình đạt vào vị trí nữ chủ của Vương phủ chứ?

Thật là mắc cỡ quá!

Rốt cục cũng thành công trốn ra khỏi phủ, nhưng đi một đoạn đường, nhìn đường đi lạ lẫm bên ngoài, Tuyết Tuyết lại vò đầu.

Đây là chỗ nào? Đông Tây Nam Bắc, nàng nên đi về hướng nào đây?

“Ôi!” Một trận âm thanh truyền vào lỗ tai, Tuyết Tuyết sợ run cả người, nhưng nghe thấy âm thanh kia vẫn còn tiếp tục, “Đáng ghét, ngươi nói đi Ỷ Thúy lâu uống, sao lại đến Phong Nhã các!”

Trời ạ! Có người ve vãn trên đường cái.

Nơi phát ra thanh âm đó là quán rượu ở đối diện, Tuyết Tuyết ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên tấm biển kia viết ba chữ to “Phong Nhã các”.

Nàng rất cảm ơn Cảnh Hiên mười năm trước đã chuyển nàng vào phòng mình, lúc này mới làm cho nàng thừa dịp chủ nhân không có nhà đi xem mấy quyển sách.

Nàng cố gắng mười năm, lqdcuối cùng cũng biết chữ.

Nói chuyện là một nam một nữ đang ôm nhau rời khỏi Phong Nhã các, Tuyết Tuyết lắc mình một cái trốn vào phía sau cây đại thụ, lại liếc mắt nhìn trộm, chỉ thấy mờ mờ nàng kia mặc một bộ váy màu hống phấn, cạp váy rộng dây trên vai đã rơi xuống tới khuỷu tay, mắt nhìn thấy bộ ngực sữa muốn bại bộ ra ngoài, nhưng nam nhân ôm nàng đang dùng lực lôi kéo.

Tuyết Tuyết trừng mắt nhìn một nàm trước mặt, nàng thật không thể lý giải được.

Lẽ ra loại chuyện yêu đương vụng trộm này ở trong Vương phủ nàng thấy không ít, bản thân không có chuyện gì cũng vui vẻ YY kịch liệt một phen.

Nhưng mà dù sao trong phủ cũng phải tránh chỗ có người, mà loại ở trên đường cái này liền... liền... Khụ, tay lão nam nhân kia còn nhào nặn nửa trên mượt mà của nữ tử. Chuyện kinh hãi thế tục như vậy, bọn hắn thế nào lại có thể quanh minh chính đại làm được như vậy?

Tuyết Tuyết xoa xoa mắt, lúc liếc mắt ra lần nữa, lại phát hiện một nam một nữ kia đã dừng bước, đứng ở trên đường cái trống trải.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi thật sự càng ngày càng làm cho nam nhân mất hồn rồi!” Lão nam nhân có chút mập mạp kia vừa nói xong liền đưa miệng tiến đến trên mặt nữ nhân, hôn từng cái từng cái một.

Nhìn nữ nhân kia, toàn thân mềm nhũn dựa vào hắn, một tay ôm hông hắn, một tay khác giật áo đã lộ quá nửa của mình ra một chút.

Theo động tác của nàng, một nụ hoa vùng vẫy thoát ra khỏi vật liệu may mặc, cùng với nước miếng của nam nhân kia, một ngụm đã bị người ngậm chặt.

Hai mắt Tuyết Tuyết nóng lên,lqd bắt buộc ánh mắt của mình dời khỏi hai người đó, nhưng vô luận thế nào lỗ tai cũng không thoát khỏi tiếng rên rỉ mà nữ nhân kia phát ra.

Mười năm nay nàng cực kỳ may mắn, Cảnh Hiên là một vương gia giữ mình trong sạch, hắn ở bên ngoài là dạng gì nàng không biết, nhưng lúc bọn họ cùng ở chung trong phòng, chưa từng xuất hiện qua chuyện tình này.

Đây rõ ràng là Xuân Cung Đồ mà.

Đang suy nghĩ tìm một con đường đi, nhưng không đợi nàng nhấc chân, bỗng nghe tháy nữ nhân kia mở miệng nói”

“Vương gia, chúng ta đi Ỷ Thúy lâu thôi! Để cho A Oánh hầu hạ người. Trên đường này có người qua lại, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.”

“Ai dám nói cái gì?” Lão nam nhân khẽ ngẩng đầu, “Hơn nữa nửa đêm không có người, cho dù có, hắn dám trông nom Bổn vương sao?”

“Đương nhiên là không ai dám!” Nữ nhân lại nói “Người là Vương gia, ai có thể làm gì được người! Nhưng mà nghe nói ngày mai Cảnh Vương sẽ trở về, ban đêm ngày hôm trước khó tránh khỏi quan phủ sẽ tăng thêm số người chuẩn bị nghênh đón hắn. Ngộ nhớ một lát nữa có người đi qua vậy không phải... không phải sẽ phá hủy thanh danh của Vương gia người sao!”

“Hừ!” Lão nam nhân vừa nghe thấy lời này, thở phì phờ đẩy nữ nhân ra, “Cảnh vương Cảnh vương, ngươi nói một chút ngươi cả ngày lẫn đêm đề cập tới Cảnh Vương bao nhiêu lần? Đừng tưởng rằng bổn Vương không biết trong lòng ngươi luôn nghĩ đến hắn, ngươi cho là ta không biết, ngươi chỉ là gái điếm! Bổn vương thích ngươi thì chơi đùa, không thích liền ném ngươi qua một bên, đừng có nghĩ muốn gả vào Cảnh Vương phủ! Ngươi cho là Cảnh Hiên có thể tới với một gái điếm như ngươi sao?”

Vừa nghe thấy hai người nhắc đến Cảnh Hiên,lqd Tuyết Tuyết đã nâng một chân lên liền đặt xuống. Thân thể lùi về chỗ, quyết định nghe tiếp.

Nữ nhân kia vừa thấy lão nam nhan tức giận, cũng sợ hãi, vội vàng giải thích

“Không phải không phải! Vương gia người đừng tức giận, A Oánh nói đùa thôi, chỉ cần người nguyện ý, A Oánh ở đâu cũng có thể hầu hạ.” Vừa nói xong liền tiến lên trước, chỉ động cơi quẩn áo tới bên hông, một tay không ngừng sờ loạn trên thân nam nhân.

“Hừ!” Nam nhân rên lên một tiếng, “Tiểu tử Cảnh Hiên kia tám phần là đã vào đến hoài sơn, chậm nhất là buổi trưa ngày mai có thể vào thành, Bổn vương ngược lại muốn nhìn tiểu nữ tử đệ nhất Ỷ Thúy lâu như ngươi có bản lĩnh gì để quyến rũ hắn!”

“Hoài sơn?” Tuyết Tuyết nói khẽ, lập tức lấy tay bụm miệng.

Ừ, không sai. Ít nhất sau khi nàng hi sinh lỗ tai đôi mắt đến xem nửa trận Xuân Cung Đồ này, lại nghe thấy tin tức hữu dụng với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.