Thông thường một người đàn ông chững chạc muốn tiến đến một mối quan hệ nghiêm túc thì sẽ chẳng dại mà chọn một cô ả lẳng lơ nhăng nhít, hở ra là làm trò cho đám đàn ông khác để ý.
Thậm chí họ cực kỳ "dị ứng" với loại phụ nữ như vậy, nhưng xét về bản năng có chăng anh ta có vui thích bọn phụ nữ ấy thật thì không phải chuyện to tác, nhưng chơi chán chê rồi họ cũng phũi tay một cái ... rụp.
Họ luôn đặt vô số tiêu chuẩn về người phụ nữ sẽ bên cạnh mình suốt đời, cứ như rằng "tiêu chuẩn" là tất cả, tình yêu chỉ là thứ phụ, thậm chí không cần thiết đến, như vậy quá lộ rõ bản chất rồi. Đàn ông ích kỷ lắm phải không? Phụ nữ thì sao? Họ cũng thế thôi, chỉ là ích kỷ ở góc độ khác, ở những điểm khác.
Dù có hoàn hảo đến độ nào thì cũng chỉ là con người, cũng sẽ có ưu và khuyết.
Còn riêng Uyển My, khuyết điểm đều chiếm ưu thế và trội hơn hết thẩy ưu điểm của cô.
Đang ngồi nhăm nhi tách trà bằng thủy tinh trong suốt trên tay, cô bật cười nhẹ.
Cô nhìn từng làn khói mỏng manh đang quyện xung quanh miệng tách, tặc lưỡi:" Cũng có thể anh ta chưa hiểu hết về mình, cũng có khi anh ta đang có một trò chơi sắp bày ra... Dù thế nào, mình sẽ không để anh ta chiếm trọn ưu thế đâu..."
Cô chưa bao giờ thi vào trường Sân Khấu Điện Ảnh, cũng chưa bao giờ tham gia bất cứ cuộc thi đóng kịch nào khi cô còn ngồi trên ghế nhà trường.
Nhưng với độ tự tin "hiếm thấy" của cô hiện giờ thì đóng vai một cô nàng lẳng lơ để quyến rũ đàn ông không khó, huống chi cô đang muốn Gia Hoàng thật sự "hiện nguyên hình" con cáo già của hắn.
Uyển My khẽ đặt tách trà xuống bàn, dù đã nhẹ tay nhưng vẫn nghe được tiếng "Tách".
Đoạn bật dạy ngắm lại một lần nữa trang phục mình đang mặc trên người từ trên xuống dưới. Cô đang mặc một chiếc váy không dây màu đen với độ dài chưa đến gối, vô cùng quyến rũ. Tóc được xỏa dài và được vén cẩn thận về đằng trước.
" Được đấy..."
Cô mỉm cười vô cùng đắc ý, rồi vội bước ra khỏi nhà...
"Con đi đâu vậy ?" Tiếng của mẹ cô đang rất gần, không cần quay đầu lại cũng rõ biết bà đang đứng sau lưng cô và chỉ cách chừng 5 mét trở lại.
"Con đi làm chuyện đại sự..."
" Đại sự? Thật ra là đại sự gì đây? Đi hẹn hò thì nói, còn dám trả lời với mẹ như thế à?" Tiếng của bà có vẻ giận dõi với Uyển My. Bà vẫn tiếp tục nói, nhưng cảm xúc trong giọng nói này có phần khác hơn "Con đang quen một anh chàng Giám Đốc đẹp trai, con tưởng mẹ không biết sao? Ba con đã nói cho mẹ biết hết rồi..."
Đầu mày Uyển My hơi chau lại, dù biết đằng nào cái tin này cũng bị "bung ra" khỏi miệng của ba, nhưng vẫn cảm thấy hơi sỡn gai óc với giọng điệu của mẹ! Bà trước giờ vẫn là một người phụ nữ ham thích danh lợi như thế này. Nhưng dù thế nào, thì mọi tính cách khác của mẹ thì vô cùng vô cùng tốt, yêu thương con cái hết mực, thậm chí bà sẵn sàng hy sinh những gì về mình để các con được vui vẻ, hạnh phúc.
Uyển My có một anh trai đang du học ở Úc, đó là Lê Duy Minh. Minh rất yêu thương Uyển My, nhưng một khi đã nghiêm khắc thì sẽ không bao giờ nhẹ lòng với ai, tính cách đó rất giống mẹ.
"Dạ! Sao cũng được mẹ à! Con đi đây..." Cô cố nén cái cảm xúc ức chế này, vội quay sang niềm nở ôm bà hôn cái "chụt" một phát rồi vội đi nhanh ra cổng.
Đôi lúc cô đã bị cái tính "hám danh" đó của mẹ mình lây nhiễm, cô sợ rằng không biết sau này mình sẽ có những cách suy nghĩ gì nữa đây, sự đấu tranh giữa bản thân và tư tưởng của mẹ truyền lại cho mình, thật khiến cô chẳng còn biết mình là con người như thế nào.
Uyển My bước ra đến cổng, bầu trời bây giờ đã tối mịt, cố ngước mặt lên để tìm vài ngôi sao sáng để ngắm cũng chẳng có, đèn đường thành phố quá sáng khiến cô chẳng nhìn thấy gì nữa. Rồi cô tự mắn mình "Đúng là mình rõi thật, giờ này còn tìm sao để ngắm..."
"Em làm gì vậy hả? Định để anh đợi đến khi nào nữa?"
Giọng nói là lạ mà lại quen quen phát ra khiến cô giật mình ý thức được rằng trước mắt mình, Gia Hoàng đang ngồi trong chiếc xe ô tô của anh ta nhìn ra qua ô cửa kính được bật xuống.
Cô vội sửa lại tư thế của mình, cố gắng ra vẻ nữ tính một chút! Xong! Hoàn hảo rồi.
À khoang đã!
Phải "khuyến mãi" thêm một nụ cười nữa chứ.
Vừa nghĩ đến đó, cô vội mỉm cười một nụ cười vô cùng đáng yêu và dịu dàng.
Kết quả thu về không tệ chút nào, cô nhận ra cái nhìn như chết đứng của Gia Hoàng khi nhìn thấy nụ cười của cô.
Cứ ngỡ như anh ta sắp chết vì bị sock vậy.
Cũng phải, từ cái hôm mà anh ta tự dưng xuất hiện trong công ty của ba cô cho đến hôm nay, đây là nụ cười duy nhất cô cười với anh ta.
Ngồi trong xe, hơi máy lạnh phà vào người khiến cô phải rùng mình mấy bận, nhưhg vẫn cố tỏ ra không có gì. Vẫn mím chặt môi, đôi mắt luôn nhìn về phía trước
Gia Hoàng ngồi kế bên, tuy mắt không thường xuyên dõi theo cô, nhưng anh ta rõ biết Uyển My đang run cằm cặp vì lạnh.
"Hình như..." Lần đầu tiên kể từ khi Uyển My lên xe, Gia Hoàng mới mở miệng nói chuyện. Câu nói của anh ta khiến Uyển My vội đưa mắt sang đón chờ câu nói tiếp theo của anh ta: "Em có gì khác phải không?"
"K..khác..?" Câu nói không hoàn chỉnh được thốt ra khỏi miệng của Uyển My, khiến cô mất hết "dũng khí" để tiếp tục "trò chơi" của mình, nhưng cố lấy lại giọng nói hoàn chỉnh: "Ý anh là sao? Em khác gì?"
Không trả lời cô, anh ta chỉ quay sang mỉm cười.
Xe dừng lại, Gia Hoàng vội cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Uyển My:" Buổi tối, đừng có mặc những thứ này! Đẹp thì đẹp đấy, nhưng bệnh rồi thì khổ lắm..."
Xong, anh ta cho xe tiếp tục chạy.
Cô chẳng biết phải nói gì nữa, cứ ngỡ anh ta thích thú lắm, thì ra còn tỏ vẻ như vậy. Xem thường cô đến vậy ư? Thật đáng ghét.
Uyển My mím môi
Đôi mắt cô tròn xoe ngắm nhìn những cây cột đèn cao cao đang lướt nhanh qua, nhìn bóng mình phản chiếu qua tấm kính, tiện mắt nhìn Gia Hoàng, anh ta đôi khi vẫn hay quay sang nhìn cô, rồi có khi lại khẽ mỉm cười như kẻ tự kỷ.
"Chúng ta đi đâu đây?" Sau một khoảng im lặng đến chán ngấy, cô mới mở giọng.
Gia Hoàng vẫn đưa mắt về phía trước, không quay sang nhìn cô nữa.
"Anh cứ tưởng em biết rồi chứ?" Nói rồi anh ta chợt quay sang cười đắc ý, ẩn chứa trong nụ cười đó có điều gì đó bất thường.
Uyển My chau mày lại, mắt vẫn hướng về tấm kính trong suốt.
"Ý hắn là sao chứ? Biết rồi...? Biết gì? Chẳng lẽ..." Tuy rằng trong lòng cô đang nghĩ đến một thứ gì đó vô cùng không trong sáng, nhưng khẽ hít thật sâu nhưng nhè nhẹ cố để Gia Hoàng không nhận ra.
"Không lẽ..." Cô thầm nói với bản thân... "Không! Không... Mình và hắn chỉ mới biết nhau chưa đầy một tuần mà! Hắn không sợ mình sẽ bỏ chạy sao? Vậy những việc hắn làm hôm đó, chuyện ký hợp đồng... chẳng lẽ chỉ vì cái mục đích "xấu xa" này sao? Không thể nào..."
Nhận thấy Uyển My không trả lời, trong lòng Gia Hoàng ngầm nhận ra những gì đang tiếp diễn trong đầu cô, khẽ bật cười thành tiếng.
"Em đang lo sợ gì thế? Sao lại không trả lời...?"
"Lo sợ?" Cô quay sang trừng mắt nhìn "Một người quang minh chính đại như anh, làm gì mà tôi phải sợ?" Uyển My nói với giọng chắc nịch, giọng điệu khác xa với cảm xúc đang dâng trào trong lòng cô.
Nhận ra thái độ của Uyển My, Gia Hoàng cũng khá bất ngờ, xem như mình đánh giá thấp cô gái này rồi.
Sau 20 phút khi lên xe. Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh chạy thẳng vào một cánh cổng to lớn tự động đang mở dần ra, hai bên bao quanh bởi bức tường sừng sững cao khuất mắt màu trắng.
"Nhìn chẳng giống khách sạn tí nào..." Uyển My ngầm nói với bản thân. Rồi suy nghĩ của cô chuyển dòng "Chẳng lẽ chính là... nhà của hắn? Nhưng chỉ mới quen nhau, làm sao hắn lại dẫn về ra mắt gia đình nhanh như vậy?"
Chiếc xe càng chạy vào trong, đôi mắt Uyển My càng mở to trong sự ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, một khu vườn trồng đầy hoa và cây cảnh ở dọc lối đi, ánh đèn sáng rực pha xuống rõ như ban ngày.
Lúc này cô mới nhận ra trước mắt, ngôi biệt thự to như lâu đài đang hiện diện trước mặt cô vô cùng... chân thực.