Miên Nguyệt

Chương 19: Chương 19




Đội lạc dà lại bắt đầu đi, vương phi có chút lo lắng nhìn phương hướng Trữ Thiên Phong biến mất, lẩm bẩm nói: “Đứa con a, ngươi nói đứa bé kia có thể đi ra sa mạc không? Đừng để vì truy theo ca ca hắn một đoạn đường, kết quả đem mạng nhỏ bỏ luôn ở trong này, vậy cũng không đáng giá. Chậc chậc, làm ca ca như thế cũng đủ tâm ngoan, có thể yên tâm làm thế sao?”

Nam Cung Dạ Hiên cười nói: “Yên tâm đi nương, Trữ Thiên Phàm sao có thể không biết đệ đệ của hắn chứ, bọn họ đều lớn lên ở chung quanh sa mạc, đối với hoàn cảnh sa mạc khẳng định rất quen thuộc. Đừng nói ta cho hắn ngựa cùng đồ ăn nước uống, dù không cho hắn, hắn cũng tuyệt đối có thể đi ra.”

Hắn vừa nói như thế, vương phi mới yên lòng, tuy rằng tính cách của nàng thực làm cho người ta đau đầu, nhưng lòng của nàng lại thật là thiện lương.

“Nguyệt Nha Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Dạ Hiên bình tĩnh lần nữa mới phát hiện có chút không thích hợp, lúc đầu nhìn mặt vợ có chút dơ ra, lúc này nhìn kỹ nữa, ngay cả thân mình cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.

“Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi…” Nam Cung Dạ Hiên hoảng thần, vội vàng ôm lấy Nguyệt Nha Nhi, liền mệnh truyền đại phu lại đây. Lúc rời khỏi vương phủ, trừ bỏ hộ vệ cùng ảnh vệ, còn dẫn theo hai đại phu có võ công.

Hai đại phu vội chạy tới, mà ngay cả Giang Thanh Hiểu cũng chạy tới, mọi người đều rồi tung rối mù, nghĩ đến Nguyệt Nha Nhi chắc bị độc vật nào đó cắn, phải biết rằng, độc vật trong sa mạc, độc tính đều rất mạnh. Cho nên ngay cả Trữ Thiên Phàm đều yên lặng đi lại.

Ai biết Nguyệt Nha Nhi vừa nhìn thấy Trữ Thiên Phàm, cuối cùng phục hồi tinh thần lại. Bắt lấy tay áo Nam Cung Dạ Hiên khóc lên: “Nam Cung, Nam Cung… Đại ma đầu kia chính là xa phu a, ô ô ô, ngươi… Ngươi tại sao không đuổi hắn đi? Không… Không đúng, là ngươi đem hắn đưa vào, ngươi căn bản là ngay từ đầu đã biết thân phận của hắn, Nam Cung, ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi bị hắn hiếp bức hay không…”

Nguyên lai là vì vậy. Nam Cung Dạ Hiên yên tâm. Bất quá Nguyệt Nha Nhi chất vấn lại làm hắn khó xử. Nghĩ thầm lần này ta phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ ta nói phải tác hợp cho đôi sinh tử oan gia này à? Muốn thử làm bà mối một lần, nga, không cần Nguyệt Nha Nhi, phỏng chừng nhạc phụ ta cũng có thể một tát đem ta bay đến chân trời đi.

Kỳ thật loại chuyện này, ngay từ đầu chỉ là thọc lỗ trên cửa giấy* mà thôi. Giang Thanh Hiểu cùng vương phi cũng biết thân phận của Trữ Thiên Phàm, nhưng ai cũng không chịu nói mà thôi. Chỉ có Nguyệt Nha Nhi chẳng hay biết gì, nếu không có ai chọc phá chuyện này, mọi người có thể tiếp tục giả bộ hồ đồ. Nhưng cố tình, bởi vì lần gặp gỡ Trữ Thiên Phong này, tầng cửa sổ này đã bị Nguyệt Nha Nhi chọc phá.

_ Thọc lỗ trên cửa giấy: ám chỉ 1 chuyện vốn bí mật nhưng đã đi bật mí hết rùi, mọi người chỉ giả vờ không biết mà thôi.

“Nguyệt Nha Nhi, chuyện này, chờ ta chậm rãi cùng ngươi giải thích a.” Nam Cung Dạ Hiên xấu hổ, trước mặt nhạc phụ tương lai, bị Nguyệt Nha Nhi trạc phá chuyện này, thật sự là rất nhục nhã, cố tình hắn chỉ có thể cắn răng nuốt trong bụng. Lúc này lòng hắn hối hận muốn chết, nghĩ thầm ta nên nhớ kỹ giáo huấn này, về sau không nên quản nhàn sự, kiên quyết mặc kệ, tốt nhất đừng xen vào.

Chợt nghe Giang Thanh Hiểu thản nhiên nói: “Tiểu Huy, có lẽ ngươi vừa mơ thấy ác mộng thôi, để Nam Cung hảo hảo cùng ngươi một chút, chờ tỉnh lại thì tốt rồi.” Nói xong, hắn liền đứng lên rời khỏi xe ngựa, về lại chiếc xe của mình.

Nam Cung Dạ Hiên nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đem mọi chuyện nói cho Nguyệt Nha Nhi nghe. Cuối cùng hắn cảm thán nói: “Nguyệt Nha Nhi, kỳ thật ngươi không cần kinh hoảng như vậy, ngươi xem Trữ Thiên Phàm căn bản sẽ không làm gì cha ngươi. Mà cha ngươi cùng hắn ở chung mười năm, có thể nói, đối phương dù hóa thành tro, hắn cũng có thể nhận ra, cho nên ngươi nghĩ đi, ngay từ đầu hắn nhất định đã biết chuyện này, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.”

“Tại sao? Cha ta sao lại làm như vậy?” Lòng Nguyệt Nha Nhi vẫn tràn ngập nghi hoặc: “Chẳng lẽ là bởi vì… Là bởi vì cha ta không muốn để đại ma đầu kia luyện băng tâm quyết, sợ toàn bộ võ lâm Trung Nguyên sẽ gặp tai ương sao?”

Nam Cung Dạ Hiên nói: “Đây cũng là một nguyên nhân đi. Cha ngươi không có khả năng không biết chuyện băng tâm quyết. Bất quá về phương diện khác, ta cảm thấy, kỳ thật cha ngươi đối với Trữ Thiên Phàm, có lẽ không oán hận như chúng ta tưởng. Sở dĩ mười năm nay hăn không chịu cho đối phương một sắc mặt hòa hảo, đó là bởi vì Trữ Thiên Phàm luôn luôn bức bách hắn, một khi thân phận của bọn họ ngang nhau, không hề tồn tại vấn đề ai bức bách ai, ở trong lòng hắn, Trữ Thiên Phàm liền khôi phục lại thân phận sư đệ hắn.”

Nguyệt Nha Nhi bất mãn trừng mắt nhìn Nam Cung Dạ Hiên một cái: “Uy, ngươi lời này ý gì? Là nói cha ta kỳ thật là thích Trữ Thiên Phàm sao? Vậy ngươi đem mẹ ta quăn ở đâu? Lại đem ta quăn chỗ nào?” (mẹ ngươi vốn là pháo hôi)

Nam Cung Dạ Hiên buông lỏng tay, giả vô tội nói: “Chính là nương ngươi đã sớm rời khỏi nhân thế rồi sao? Cái đó và nàng cũng không có quan hệ gì. Cùng ngươi càng không quan hệ. Cha ngươi thích chính là Trữ Thiên Phàm, cũng không phải ta.”

“Nam Cung Dạ Hiên.” Nguyệt Nha Nhi rống giận, vương phi ở một bên lấy khăn tay che miệng cười run rẩy hết cả người, thực vô tâm vô phế thưởng thức con mình nhà bị Nguyệt Nha Nhi nhéo lỗ tai đến vui vẻ, một chút cũng không có ý hỗ trợ.

“Ta nói chính là thật sự a, Nguyệt Nha Nhi, người như Trữ Thiên Phàm, yêu hận đều là mãnh liệt mà rõ ràng, cha ngươi lại không ngốc, ngươi cho là trong lòng hắn thật sự không hề biết tí gì về chuyện sư đệ hắn thích hắn sao?”

“Còn cưới ngươi nương, ngươi không thích nghe cũng phải nói. Khi đó hắn, nhất định là coi sư phụ mình như trời, thế tục đạo đức luân lý, cho dù đối với sư đệ cũng có thích một chút, cũng không thể biểu hiện ra, cho nên lấy ngươi nương, sinh hạ ngươi cũng là theo lẽ thường phải làm. Dù sao rất nhiều người đều chọn cuộc sống như thế, ngươi cho là vợ chồng trong thiên hạ đều là giống chúng ta, bởi vì lưỡng tình tương duyệt mới ở bên nhau sao?”

“Uy uy uy, ngươi càng nói càng kỳ cục.” Nguyệt Nha Nhi nghiến răng, giống như con thỏ phẫn nộ: “Nếu ngươi như thế nói, cha ta giống như là ngay từ đầu liền thích nam nhân, đây chính là nhạc phụ tương lai của ngươi, ngươi sao nói xấu hắn như thế, mặc kệ, ngươi còn dám nói như vậy, ta sẽ không để ý tới ngươi.”

Y nói xong, liền đem đầu quay qua một bên làm bộ tức giận.

Nam Cung Dạ Hiên vội vàng ôm chầm Nguyệt Nha Nhi, biểu tình đau thương: “Bảo bối nhi, nguyên lai ngươi cũng nghĩ chuyện của hai ta như thế, ta… Ta thật sự rất thương tâm, thực xin lỗi, ta vẫn không biết ngươi ở bên ta, lưng lại đeo áp lực thế tục đạo đức luân lý còn có cha mẹ sư phụ thật lớn …”

Không đợi nói xong, đã bị Nguyệt Nha Nhi tát một cái, nghe y nổi giận đùng đùng nói: “Nói… Nói bậy, hai chúng ta… Hai chúng ta rõ ràng không giống thế… Ta… Ngươi…”

“Hai ta sao lại không giống?” Nam Cung Dạ Hiên tội nghiệp nhìn Nguyệt Nha Nhi, bởi vì vẻ mặt kia quá mức rất thật, cho nên dù Nguyệt Nha Nhi biết rất rõ hắn đang giả bộ, trong lòng cũng không khỏi mềm nhũn.

Không hề phòng bị, liền thốt ra nói: “Hai chúng ta rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, sao vậy… Sao vậy có thể giống nhau? Hay là nói, ngươi căn bản là không thích ta, trước kia đều là giả bộ cho ta xem? Trừ phi là như thế này, bằng không ta đối với ngươi… Ta đối với ngươi chính là khăng khăng một mực.”

Nguyệt Nha Nhi bằng mọi giá rống hết lời trong lòng, Nam Cung Dạ Hiên mừng như điên, nhào lại ôm lấy y, thâm tình nói: “Nguyệt Nha Nhi, ta đối với ngươi cũng là yêu say đắm sâu vô cùng, thiên trường địa cửu tình này khôg thay.” ác ~~>0<~~~

Đang nói lạc, vừa muốn tặng một nụ hôn thâm tình, chợt nghe bên cạnh có tiếng ho khan, tiếp theo giọng vương phi vang lên: “Hai người các ngươi, không cần đừng coi ta như kẻ vô hình có được không? Tốt xấu gì ta vẫn sống sờ sờ ở đây, vẫn là một nữ nhân, nữ nhân thủ tiết, các ngươi ở trong này ngọt ngào ân ái như vậy, rõ ràng đang kích thích ta…”

Tình cảm mãnh liệt của Nam Cung Dạ Hiênliền như bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt, nháy mắt tắt luôn. Chênh lệch quá lớn làm cho hắn suýt nữa á khẩu.

Oán giận trợn trắng mắt nhìn mẫu thân nhà mình kia còn đang nghiêm túc pha trò một cái, Nam Cung Dạ Hiên nhỏ giọng nói: “Uy, nương, ngươi căn bản là xem thật cao hứng không phải sao? Tại thời điểm này mà sát phong cảnh, ngươi cố ý đi? Nếu không muốn bị hai chúng ta kích thích, không bằng ta cho ngươi ngồi cùng xe với nhạc phụ nha, hai người nơi đó nhất định là hai lưng đối nhau không nói lời nào, tuyệt không kích thích ngươi.”

Nguyệt Nha Nhi vừa nghe, cảm thấy được chủ ý này được, còn có thể kính nhờ bà bà tương lai bảo hộ phụ thân nhà mình một chút.

Vừa muốn gật đầu phụ họa, chợt nghe vương phi khụ hai tiếng, oán hận nói: “Đứa con, ngươi là muốn đem nương bỏ vào miệng hổ sao? Ân, ngươi vừa rồi đã xem qua thân thủ của Trữ Thiên Phàm kia, ngươi cảm thấy, nương có thể đánh thắng hắn sao? Nếu có thể đánh thắng, ta cũng không ngại nay bây giờ làm cây gậy đánh tan uyên ương, chỉ sợ ta không thắng được hắn a.”

Nam Cung Dạ Hiên cẩn thận lo lắng một chút, cuối cùng tiếc nuối lắc đầu, giận dữ nói: “Thực xin lỗi a mẫu thân đại nhân, ta cảm thấy ngươi cùng Trữ Thiên Phàm, căn bản không phải vấn đề đánh thắng không, mà là vấn đề ngươi có thể đón được mấy chiêu của hắn. Theo ta phỏng chừng, ngươi có thể trong vòng trăm chiêu không thua, cũng đã xem như lót thêm vàng vào mặt con ngươi.”

“Xú tiểu tử, nương ngươi ở trong mắt ngươi vô năng như thế sao?” Vương phi lập tức bạo phát, nhào qua muốn thọt lét Nam Cung Dạ Hiên, Nam Cung Dạ Hiên sợ tới mức vội vàng tránh né, thuận tiện ôm lấy Nguyệt Nha Nhi, hai mẫu tử ở trong xe tỷ thí khinh công.

Giữa trưa mọi người ở tại sa mạc thời nghỉ ngơi một chút. Bọn lính nhìn hộ vệ giỡn đùa, nhất là vương phi tinh thần dịch dịch cùng vương gia còn có tiểu vương phi tương lai, một đám đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ là lớn lên trong ở sa mạc, vẫn là lần đầu nhìn thấy có người ở trong sa mạc mà tinh thần vẫn phấn khởi như thế, một đám không khỏi cảm thán ở trong lòng, thầm nghĩ vương phi không phải là yêu tinh đi? Cho nên sinh ra một quái thai như sát thủ vương gia.

Trữ Thiên Phàm ngồi ở trên càng xe, Giang Thanh Hiểu đã xuống xe, đang ngồi trong bóng râm của một gốc cây sương rồng lớn, vừa ăn bánh chiên, vừa mỉm cười nhìn Nam Cung Dạ Hiên cùng Nguyệt Nha Nhi đùa giỡn bên kia, trên mặt hắn đều hiện vẻ không màng danh lợi cùng thỏa mãn, Trữ Thiên Phàm nhìn mà động tâm không thôi.

Có lẽ, ta thật sự sai rồi, không nên tước đoạt tự do của ngươi. Nam Cung Dạ Hiên nói có lẽ là đúng, cái loại tình yêu này, chỉ có thể bóp chết một chút tình nghĩa vỏn vẹn giữa chúng ta. Sư huynh, ngươi muốn, chính là cuộc sống như vậy đi? Đích xác, cuộc sống như thế nhìn qua so với lúc ở thánh giáo hạnh phúc hơn, chỉ mong ta tỉnh ngộ còn kịp.

Trữ Thiên Phàm ở trong lòng yên lặng nói, chợt thấy Giang Thanh Hiểu quay đầu, ánh mắt hình như là nhìn xe ngựa, nhưng là hắn có thể khẳng định, đối phương quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kia săm vài tia oán trách.

Trong lòng rùng mình, hắn lập tức hiểu được sư huynh là bởi vì mình mãi nhìn chăm chú hắn, biến thành hắn không được tự nhiên, thế là vội vàng rũ xuống tầm mắt, nhưng trong lòng là vui sướng nhảy nhót không thôi.

Lúc này không có may mắn như lần trước, đội lạc dà ở nửa đường gặp phải gió lốc, cũng may dẫn đường có kinh nghiệm, trước đó đã dẫn mọi người đào một hố cát lớn, lấy lều trại chặn ở bốn phía bên ngoài.

Mọi người đều tránh trong hố cát, khi gió lốc nổi lên, cái loại tiếng gió coi rẻ thiên địa vạn vật này làm cho Nguyệt Nha Nhi run sợ, nắm chặt t tay áo rứ Nam Cung Dạ Hiên không chịu buông ra.

Trữ Thiên Phàm bỗng nhiên ngồi xuống, thản nhiên nói với Nam Cung Dạ Hiên: “Gió lốc quá lớn, hố cát này thực dễ dàng bị gió bạo cuốn thành lưu sa, tất cả người có võ công ngồi vào bên cạnh hố cát, sử xuất các loại công phu như thiên cân trụy cố định cát ở ngoài hố cát.

Mọi người vội vàng nghe theo, trong lúc nhất thời, chỉ có thể nghe được tiếng rống giận dử bên ngoài của gió lốc, Nguyệt Nha Nhi lặng lẽ sờ soạng Nam Cung Dạ Hiên một chút rồi dựa vào vác tường cát, phát hiện các hạt cát đều đang kịch liệt lưu động, trong lòng không khỏi líu lưỡi, thầm nghĩ đây là một cổ lực lượng cường đại như thế nào a, không biết bọn Nam Cung có không chống đỡ nổi không.

Vừa nghĩ đến đây, chợt nghe một sĩ binh ở trong bóng tối nói: “May mắn lần này vương gia cùng giáo chủ cùng với các vị hộ vệ đại ca đều có võ nghệ tuyệt thế, bằng không thương đội tầm thường nếu gặp gỡ gió to như vậy, vừa rồi không tìm được chỗ tránh nạn đúng lúc, cũng chỉ có thể chờ bị cát vàng vùi lấp. Ai, thật là thực may mắn a.”

Có chút người lập tức phụ họa hắn. Trong Nguyệt Nha Nhi liền dâng lên một cỗ kiêu ngạo cùng tự hào trước nay chưa có.

Chợt nghe trong bóng đêm thanh âm Trữ Thiên Phàm vang lên nói: “Ngươi đừng vận dụng công lực, loại này gió lốc đi rất nhanh, có chúng ta đã muốn cũng đủ, chất độc trên người của ngươi mới cởi bỏ không lâu, không thể lại động chân khí, nếu không ai cũng không biết sẽ sinh ra hậu quả gì.”

Nguyệt Nha Nhi sửng sốt, nghĩ thầm đại ma đầu này đang nới chuyện với ai nha? Bất quá lập tức liền tỉnh ngộ lại, thầm nghĩ đúng rồi, tất nhiên là nói với phụ thân hắn, nơi này chỉ có phụ thân lúc trước trúng cái loại độc tên là nhật cốt hương, cũng chỉ có phụ thân, có thể làm đại ma đầu mắt cao hơn đỉnh, đạm mạc lãnh khốc quan tâm như vậy đi.

Nghĩ đến đây, không khỏi đem phần oán hận sợ hãi đối với Trữ Thiên Phàm thoáng đi một ít, chỉ cảm thấy đối phương cũng là một con người, tuy rằng hành vi đối với phụ thân thật làm người ta giận sôi, nhưng dù sao coi như là thiên lương* không bị mất đi hoàn toàn, không thể xem như ma quỷ đáng sợ.

_thiên liên: bản tính lương thiện trời sinh.

Gió lốc quả nhiên rất nhanh liền qua, Nguyệt Nha Nhi tựa vào trong lòng Nam Cung Dạ Hiên uồn ngủ. Các binh lính khác cũng đều ngươi dựa vào ta ta dựa vào ngươi ngủ theo. Ở trong ban đêm sa mạc nổi lên gió lốc, mà có thể có nơi nghỉ ngơi như vậy, đã xem như phúc khí thật lớn rồi.

Cuối cùng, còn thẳng thân mình mà ngồi chỉ còn Trữ Thiên Phàm cùng Giang Thanh Hiểu. Không biết tại sao, hai người nhìn đều không có buồn ngủ, cố tình bởi vì chống đỡ gió lốc vừa rồi, hai người bọn họ ngồi còn rất gần.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ. Giang Thanh Hiểu yên lặng nhìn chăm chú đầu gối mình, hai mắt Trữ Thiên Phàm liền không nháy mắt nhìn hắn.

“Nếu muốn ngủ, ngươi có thể tựa vào trên người của ta.” Trữ Thiên Phàm bỗng nhiên mở miệng, sau đó hướng chỗ Nam Cung Dạ Hiên đang ôm Nguyệt Nha Nhi ngủ bĩu môi: “Tựa như con của ngươi cùng nhi tế vậy.”

Giang Thanh Hiểu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, trong bóng đêm, vốn thấy không rõ ánh mắt màu đen của hắn đích, cố tình Trữ Thiên Phàm võ công cao cường, nhãn lực sắc bén lợi hại, lại nhìn thấy được. Mỉm cười, hắn không nói nữa.

Cho dù là dười nền đất của sa mạc, cũng là có chút âm lãnh, nhưng mọi người lại ngủ như đang ở trong ấm thất cẩm tháp, có mấy ngườ còn ngáy, thanh chấn như sấm.

Vừa cảm giác ngủ thẳng bình minh, lại ra bên ngoài nhìn, toàn bộ cảnh tượng sa mạc đều khác hôm qua.

“A…” Nguyệt Nha Nhi chưa quen thuộc sa mạc, thấy cảnh này không khỏi kêu to lên, khẩn trương kéo tay áo Nam Cung Dạ Hiên kêu lên: “Nam Cung… Tối hôm qua… Tối hôm qua có phải hay không có thần tiên đem chúng ta mang đến nơi đây không? Tính sao đây? Chúng ta còn có thể tìm được được về nhà chứ?”

Không đợi Nam Cung Dạ Hiên nói chuyện, một sĩ binh liền nói: “Công tử không cần lo lắng, sa mạc chính là như vậy, một khi gió lốc nổi lên, cát vàng đều bị cuốn trôi, cồn cát có thể biến thành đất bằng phẳng, đất bằng phẳng cũng có thể nổu thành cồn cát. Cho nên ở trong sa mạc, rất dễ lạc đường, thường thường ngươi ngủ một giấc tỉnh lại, cảnh vật bên ngoài cũng đã thay đổi. Bất quá chúng ta vẫn ở chỗ ngày hôm qua, bằng kim chỉ nam cùng lạc đà, có thể tìm được đường, huống chi chúng ta còn có nhiều đồ ăn nước uống như thế.”

Hắn vừa nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi mới yên lòng. Kỳ thật Nam Cung Dạ Hiên thấy cảnh vật quanh mình biến thành bộ dáng này, trong lòng cũng không để ý, nhưng gặp bộ dáng tin tưởng chắc chắn của bọn lính đích, hắn cũng không lo lắng nữa.

Quả nhiên, lại dùng sáu bảy ngày, liền đi khỏi sa mạc.

Trong lúc này, Nguyệt Nha Nhi vẫn đều kéo Nam Cung Dạ Hiên ngồi trong xe Giang Thanh Hiểu ngốc. Tuy rằng Trữ Thiên Phàm kia hiện tại nhìn qua chỉ là một xa phu thập phần vô hại, nhưng y thật sự không dám hoàn toàn yên tâm với đối phương, bởi vậy vẫn đều độ cao cảnh giới mọi lúc mọi nơi.

Đối vu hành vi này của y, Nam Cung Dạ Hiên chỉ có thể cười khổ, nghĩ thầm Nguyệt Nha Nhi a Nguyệt Nha Nhi, ngươi không hiểu sao? Hay là cố tình giở trò? Nếu Trữ Thiên Phàm thật sự bạo phát, lấy công lực của ta, không có khả năng là đối thủ của hắn, huống chi, lúc trước hắn muốn ép chúng ta lưu lại, có lẽ chúng ta cũng không ra khỏi tổng đàn thánh giáo Ba Tư, ngươi xem cha ngươi, người ta còn trấn định hơn ngươi.

Cũng may tính kiên nhẫn Trữ Thiên Phàm tựa hồ bỗng nhiên tốt lên, đối với hành vi gần như khiêu khích này của Nguyệt Nha Nhi, lại không nói gì.

Sau khi tiến vào quan ải, thủ thành tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ có thể trở về nhanh như thế, thấy Nam Cung Dạ Hiên, hai mắt đều nghệch ra, lẩm bẩm nói: “Vương gia… Vương gia là từ thánh giáo Ba Tư trở về sao? Ngài… Người ngài muốn cứu… Chẳng lẽ… Đã chết?”

Nam Cung Dạ Hiên chưa trả lời, Nguyệt Nha Nhi đã bất mãn nói: “Uy, tướng quân đại nhân ngươi nói cái gì vậy? Cái gì mà chết? Ngươi đây là nguyền rủa có biết hay không?”

Thủ thành lập tức phát hiện mình nói lỡ lời, bởi vì hắn thấy được trong đội của vương gia nhiều ra một Giang Thanh Hiểu. Có thể làm cho vương gia đem đối phương an bài ở trong xe ngựa, khẳng định không phải nhân vật tầm thường. Thủ thành có chút hối hận a, còn kém không vả miệng mìng một cái.

Dưới tình thế cấp bách vội vàng giải thích: “Vương gia, mạt tướng không phải ý này, chính là mạt tướng thật không nghĩ tới vương gia có thể đem người cứu ra nhanh như thế. Ngài là không biết, thánh giáo Ba Tư kia thật tà môn, ngay cả quốc vương bọn họ đều đem thánh giáo tôn thờ, nghe nói giáo chủ kia biết yêu pháp, có thể phóng kiếm chém bay đầu người ngoài mấy chục dặm. May mắn ta giao hảo cùng Ba Tư, bằng không thật sự xảy ra chuyệnn gì, mạt tướng thật đúng là người sợ đầu khó giữ được, hắc hắc…”

Đầu Nam Cung Dạ Hiên đầy hắc tuyến, nghĩ thầm ngài đừng nói nữa, đây là điển hình càng nói càng đen a. → hắc tuyến là thế này =.=

Lại nghe Nguyệt Nha Nhi bĩu môi nói: “Lấy đầu ngoài mấy chục có gì hay? Quan Sơn quốc sư của chúng ta, còn có thể phi kiếm lấy đầu người ngoài mấy ngàn dặm, đến lúc đó đem hắn mang đến đây không phải tốt lắm sao?”

Nhắc tới Quan Sơn, thủ thành kia đem lập tức nghiêm nghị, một bên chà tay cười nói: “Điều này sao được? Quốc sư là người tu đạo, người tu đạo là nghiêm cấm tham dự đến việc thế gian. Tốt lắm tốt lắm, vương gia phong trần mệt mỏi mã xa mệt nhọc, tất nhiên đều mệt mỏi, mau đi vào nghỉ ngơi đi, yến tiệc đón gió tẩy trần đã chuẩn bị xong.”

Đoàn người liền đi vào bên trong. Trữ Thiên Phàm đi theo phía sau Giang Thanh Hiểu, chợt thấy vương phi thần bí bu lại như vậy, nhỏ giọng hỏi: “Uy, ngươi thật có thể phóng kiếm chém bay đầu người ngoài mấy chục dặm sao? Có phải nhiều thế hệ nhà các ngươi đều là tu đạo thế gia không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.