Edit: Vi Vi
Lúc đó, anh chàng số hai còn chưa kịp đưa khăn cho Tần Chân thì đã bị Trình Lục Dương giận dữ mà giật đi, anh ta sửng sốt, ngạc nhiên kêu lên: “tổng giám đốc Trình?… sao anh lại ở đây?”
“Ơ, kìa.” Tần Chân cũng đứng bật dậy, nhìn ra nét mặt của Trình Lục Dương không ổn lắm nên vội vàng giải thích: “Vừa rồi khăn tay của tôi rơi, anh Trương nhặt lên giúp tôi –”
“Nhặt lên giúp cô hay là nhân cơ hội lợi dụng cô?” Trình Lục Dương ngắt lời cô với giọng không tốt.
Anh chàng số hai vội vã giải thích: “tổng giám đốc Trình, anh hiểu lầm, thật ra chuyện không phải như anh nhìn thấy đâu –”
“Dừng!” Trình Lục Dương quyết đoán giơ tay ngăn cản anh chàng số hai, sau đó chỉ vào hai mắt mình: “Đây là cái gì?”
“….Con mắt?”
“Cái được lòng trắng bao quanh?”
“…Tròng mắt.”=_=,
“Vậy đúng rồi, tôi có mắt mà lại không nhìn thấy xảy ra chuyện gì? Ý anh Trương là cười nhạo tôi có mắt không tròng phải không?” Trình Lục Dương muốn đập bàn đứng lên thì phát hiện mình vốn đang đứng, nên vội ngồi xuống bên cạnh Tần Chân, sau đó đập bàn rồi lại đứng lên lần nữa.
Tần Chân lén kéo ống tay áo của anh, hỏi nhỏ: “anh làm gì đấy?”
“Như vậy cho có khí thế hơn!” Trình Lục Dương trừng cô, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Trình Lục Dương anh có bệnh hả?” Tần Chân dở khóc dở cười, “Chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, tự nhiên anh nhảy ra dữ dằn với người ta, anh bảo người ta làm thế nào? Khăn giấy tôi rơi, nếu đổi lại là anh, xuất phát từ lễ độ, thì anh cũng sẽ giúp tôi nhặt mà! Sao anh lại nghĩ người ta đến mức… hèn hạ thế chứ?”
Trình Lục Dương mở to hai mắt, cô phê bình anh trước mặt anh chàng số hai? cô lại đi giúp đỡ người ngoài, nói anh hèn hạ?
Anh chàng số hai tốt tính cười cười, nhìn anh ôn hòa, tỏ vẻ không so đo.
Tần Chân áy náy nhìn anh chàng số hai, rồi lại kéo ống tay áo của Trình Lục Dương: “Được rồi, anh đi trước đi, anh Trương tốt lắm, chúng tôi đang trò chuyện rất vui, anh cũng đừng lo lắng.”
Cô bảo anh đi?
Cô lại bảo anh đi!
Trình Lục Dương thừ người ra, anh chàng số hai lại còn săn sóc gật đầu với anh: “Đúng vậy, tổng giám đốc Trình yên tâm, lát nữa tôi nhất định tự mình đưa cô Tần trở về, anh không cần lo lắng.”
Cái gì? Anh ta còn muốn tự mình đưa Tần Chân trở về? Đây là kiểu muốn biết nhà sao?
Nào có ai vừa gặp mặt lần đầu đã về nhà cho biết nhà biết cửa?
Còn bảo anh không cần lo lắng, chết tiệt, đây rõ là muốn anh nóng ruột nóng gan mà!
Trình Lục Dương không bình tĩnh, nhìn hai ly cà phê trên bàn mà nói hùng hồn: “Cà phê cũng uống xong rồi, trò chuyện cũng đã trò chuyện đủ, xem mắt cũng có thể thể kết thúc rồi?”
Anh chàng số hai nhã nhặn nói: “Chúng tôi đang chuẩn bị gọi tiếp.”
Cái gì? Gọi thêm? Anh ta còn định gọi thêm tiếp tục chiến đấu?
Trình Lục Dương sưng mặt lên như sắp vắt ra nước, làm ra vẻ nhìn đồng hồ trên tay rồi giật mình nói với Tần Chân: “sắp đến giờ đi làm rồi, mau lên, theo tôi về công ty !”
Tần Chân nói: “Phải về cũng là về Âu Đình mà, anh cứ về chỗ anh đi. Tôi hỏi rồi, ngân hàng của anh Trương tiện đường với Âu Đình, lát nữa anh ấy sẽ đưa tôi về.”
Bị từ chối liên tục khiến Trình Lục Dương không bình tĩnh rồi, nhưng rồi anh lại phát hiện mình không có lý do chính đáng gì để đưa Tần Chân đi.
Người phụ nữ này bị mù sao? Anh chàng số hai này có gì tốt? Bề ngoài ra hồn, ăn mặc cũng không tệ lắm, công việc khá ổn định, thu nhập cao hơn người bình thường một ít, ngoài ra anh ta đâu còn ưu điểm gì chứ?
Nếu anh chàng số hai nghe thấy tiếng oán thầm của Trình Lục Dương thì chắc sẽ ngồi góc tường trồng nấm độc cả ngày.
Nhưng trong sự khuyên bảo liên tiếp của đôi nam nữ “hợp cạ”, “nhất kiến chung tình” này thì Trình Lục Dương chỉ có thể giận dữ phẩy tay áo đi khỏi, anh thậm chí trốn ở góc sảnh để nhìn lén bọn họ chuyện trò vui vẻ rất lâu, rồi mới không thể nhịn được nữa mà rời đi.
Ra khỏi quán cà phê, đầu tiên là anh gọi điện cho Phương Khải: “Tra, lập tức điều tra tổ tiên mười tám đời của tên họ Trương kia cho tôi! Không bỏ qua chút manh mối nào, trong nhà có con gián con chuột gì gì cũng liệt kê hết ra cho tôi!”
Phương Khải: “…”qaq lại nữa! Tổng giám đốc anh còn cho người ta sống không!!!
***
Chiều nay, nhiệt độ văn phòng xuống thấp tới dưới 0 độ.
Phương Khải như nàng dâu nhỏ đau khổ vùi đầu vào notebook, cẩn thận làm việc cho tổng giám đốc đại nhân, nỗ lực bới móc từng li từng tí, tra ra chấm đen nhỏ xíu từ trong hoàn cảnh gia đình vô cùng trong sạch của anh chàng số hai.
Trình Lục Dương thì ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt chẳng đẹp đẽ gì, cầm bản vẽ phác thảo sơ bộ, thỉnh thoảng chọc thủng tờ bản vẽ, lòng rối bời vo thành nắm ném vào thùng rác.
Buổi tối Tần Chân đang xem ti vi thì Trình Lục Dương điện thoại đến.
“Cô cảm thấy tên họ Trương hôm nay thế nào?” Anh đi thẳng vào vấn đề chính.
Tần Chân trả lời đúng trọng tâm: “Được đấy.”
Được cái quái gì! Trình Lục Dương muốn mắng người, nhưng nghĩ vừa gọi điện thoại đã mắng chửi người dường như quá bất lịch sự, người đàn ông tốt vừa phong độ vừa đẹp trai như anh thỉnh thoảng phải chú ý hình tượng chứ.
Vì thế anh khách sáo hắng họng, “Tần Chân, là thế này, về chuyện cô xem mắt hôm nay, tôi cảm thấy đối tượng là do tôi giới thiệu, cho nên về kết quả xem mắt của hai người, người trung gian như tôi cần phải nói mấy câu, cô thấy sao?”
“Anh cứ nói đi.” Trình đại gia bỗng nhiên dùng giọng nói khách sáo thế để nói chuyện với cô, thật sự là dọa người.
“Cô đã đồng ý thì tôi nói uyển chuyển một tí vậy.” Trình Lục Dương vừa lòng thay đổi tay cầm di động, “Mau đá văng người này, tên họ Trương này không cần cân nhắc nữa!”
Ái chà, quả nhiên là đủ uyển chuyển!
Tần Chân tức giận nói: “Làm sao làm sao, còn ngại hôm nay phá bĩnh còn chưa đủ à? Anh Trương rất tốt, sao lại phải bị đá?”
“Chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên, sao cô biết cậu ta rất tốt? Tần Chân này, tôi nói cho cô biết nhé, biết người biết mặt không biết lòng, cô không biết nhiều lắm à!”
“Ngài chọn điểm chính mà nói được không?”
“Được rồi, tôi bảo Phương Khải tra xét xem, phát hiện ba đời phía trên của tên họ Trương có người có vấn đề về đầu óc.” Trình Lục Dương rất nghiêm túc, “Cho nên cô đừng có cân nhắc đến cậu ta, mau mau xóa số anh ta đi!”
Tần Chân đang uống nước thì bị sặc, nước bọt tắc lại ở cổ họng. Cô vỗ ngực ho một lúc, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Trình Lục Dương anh lại điên điên gì đấy?”
“Tôi nói thật mà!” Trình Lục Dương nóng nảy, “Người điên là ông họ của anh ta, chính là anh trai của bà nội anh ta!”
“Thế thì liên quan gì đến anh ấy chứ?”
Trình Lục Dương nghe giọng điệu không đồng ý của cô thì nóng nảy, “Sao lại không liên quan? Điều đó chứng minh gien nhà anh ta bị thiếu sót, không chừng sẽ di truyền cho anh ta, cô xem đầu óc cô đã thế rồi, gien chắc chắn không tốt lắm, nếu hai người còn kết hợp, ngộ nhỡ sinh ra đứa ngốc thì làm thế nào?”
“Thủi phui!” Tần Chân đặt mạnh cốc nước lên trên bàn, “Trình đại gia tôi van xin anh, thích chút khẩu đức là chết chắc? Anh mới là có vấn đề về gien, anh mới là đầu óc có vấn đề! Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn cứ trốn ở góc âm u rề rà thì có khi sau này sinh ra đứa con ngốc nghếch thật ấy chứ, cái này gọi là báo ứng anh hiểu không?”
Trình Lục Dương tức giận, “Cái cô này sao lại chả biết cảm kích gì cả? Tôi bắt Phương Khải bận bịu cả buổi mới điều tra ra được đấy, đây là vì ai? Còn không phải vì cô chắc?”
“Tôi cảm ơn anh nhiều! Có thời gian rảnh thế gì làm thêm hai bản vẽ đi, kiếm thêm ít tiền, thế giới này cần anh, hoàn cảnh cư trú và trình độ thưởng thức của nhân loại cần anh, sao anh lại lãng phí thời giờ tốt đẹp vào tôi đây? Trong đầu anh không chứa bánh đậu mà là kết tinh trí tuệ của nhân loại, tổng giám đốc Trình, anh nói đi?” Nói xong, Tần Chân cúp máy, ném di động vào sô pha.
Có thể tưởng tượng ra Trình Lục Dương ở bên kia giận tới mức nào, giận sắp nổ phổi rồi, càng nghĩ càng không hiểu, cô nghĩ xem anh làm mấy chuyện linh tinh này là vì cái gì? Còn không phải gì cô sao? Thế mà cô còn không biết cảm kích!
Chẳng phải anh ôm bầu nhiệt huyết phụ làm bà mối, nghĩ làm người tốt phải làm đến cùng, đưa phật đưa đến tây thiên, không thì ai mà để ý cô chứ?
Trình Lục Dương không hiểu ra nên lại bắt đầu gọi điện thoại cho người phụ nữ không biết tốt xấu kia, thế nhưng gọi mấy cuộc liên tiếp đều không có người nhận máy, bởi vì Tần Chân đã chuyển sang chế độ rung, nhét xuống dưới sô pha, sau đó thoải mái xem TV.
Trình Lục Dương giận dữ cả buổi, cuối cùng thở hổn hển đi tắm rửa rồi ngủ. Trước khi ngủ, anh còn gửi một tin nhắn cho Tần Chân: Ngày mai gặp, quản lý Tần J
Hình mặt cười cuối cùng kia cười rất to, hàm ý “cô chết chắc rồi”.
Trước khi đi ngủ, Tần Chân rốt cuộc nhớ tới di động của mình, lúc ngã ra giường, cô mở ra xem thì thấy có đến tận mười sáu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Trình Lục Dương. Cuối cùng mở ra tin nhắn kia, da đầu cô tê dại, nhưng khi tắt máy đi ngủ thì không hiểu sao khóe miệng cô lại nhếch lên.
Cô cảm thấy anh quản rộng quá, dù làm bà mối, cũng không cần phải tham gia vào nhiều thế, cứ như mình thật sự là bà mối, nhưng trong tiềm thức cô lại lén vui vẻ vì anh xen vào việc của người khác.
Tần Chân cảm thấy mình trúng độc rồi, một loại độc tên là Trình Lục Dương.
***
Hôm sau, sau mấy hôm quang đãng, trời đã bắt đầu đổ mưa, mưa rơi tí tách không ngừng nghỉ, nhiệt độ không khí cũng theo đó mà hạ xuống.
Tần Chân đợi đến buổi trưa cũng không thấy trời tạnh nên đành đội mưa chạy đến công ty của Trình Lục Dương. Kết quả lúc còn ở trên xe buýt thì bỗng nhận được điện thoại của Phương Khải, nói là Trình Lục Dương lâm thời có việc, đi ra ngoài gặp khách hàng, bảo cô tối nay hẵng đến.
Thấy đã đi được hai phần ba quãng đường rồi, giờ chẳng lẽ về Âu Đình? Tần Chân buồn bực cúp điện thoại? Cuối cùng vẫn xuống xe ở dưới La Lune, đi mấy bước tới quán trà sữa ven đường mua một ly trà sữa nóng hổi, cắn ống hút ngồi trên sô pha trong sảnh lớn công ty.
Ngày nào cô cũng tới đây nên bảo vệ cũng quen biết cô, chào hỏi cô từ xa, cô thì vừa nghịch di động vừa chờ người.
Mấy avatar trên Wechat (*) đều sáng lên, tên của Trình Lục Dương cũng trong số đó, cô nghĩ nghĩ rồi gửi đi một câu: Anh về chưa?
[(*)WeChat (Weixin tại Trung Quốc) là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone, hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội]
Vài giây sau, bên kia trả lời: Ở trên đường, sao, cô đến rồi?
Cô nói: Đúng vậy, đến rồi, đang chán đây.
Trình Lục Dương: Thật đáng thương, cô chứ chờ, tôi sẽ đi ba bước lùi năm bước, nhanh chóng tới gặp cô. Trước khi cô gọi mười sáu cuộc gọi nhỡ cho tôi, tôi khẳng định sẽ không xuất hiện trước mặt cô.
Tần Chân bĩu môi, cô chỉ biết người này nhớ mãi chuyện tối qua cô không nhận điện thoại.
Cô nhanh chóng gửi tin nhắn lại: vậy trong quá trình anh chạy vội về, chúng ta có thể nói chuyện phiếm không?
Trình Lục Dương nói: Nói chuyện gì? Chuyện cuộc đời chuyện lý tưởng?
Cô trả lời bằng biểu cảm gật đầu.
Trình Lục Dương cũng trả lời cô bằng một mặt cười: Người mà cuộc đời là một đống hỗn độn, lý tưởng là sinh một đứa ngốc, có gì mà nói chuyện với tôi?
Tần Chân không để ý đến lời châm chọc của anh, mà lại nghiêm túc chọn một đề tài: anh đẹp trai này, nói cho tôi biết về tình nhân trong mộng của anh được không?
Trình Lục Dương nhanh chóng trả lời: Cô nói trước kia hay hiện tại?
Tần Chân nghĩ nghĩ, cảm thấy từng bước từng bước thì hay hơn, vì thế đáp lại: Trước kia thì thế nào?
Trình Lục Dương trả lời là: dịu dàng lương thiện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tóc dài áo choàng, sóng lọn to.
Tần Chân lại hỏi: Thế hiện tại thì sao?
Lúc này đây, Trình Lục Dương cực nhanh, gần như chỉ copy đoạn trên: dịu dàng lương thiện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tóc dài áo choàng, sóng, lọn to. (*)
Nhìn qua thì Tần Chân không nhìn ra cái gì khác biệt, nhìn kỹ rồi mới nhìn ra vấn đề từ ba chữ cuối, lập tức mở miệng chửi thề.
[(*) chỗ này mình đã tìm hiểu rất nhiều nhưng không thể hiểu được ý nghĩa ngầm ẩn của TLD, mọi người thông cảm]
Người ở sảnh lớn lập tức ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, Tần Chân đỏ bừng mặt khép lại di động, không nói gì nữa.
Bên ngoài mưa càng ngày càng to, cô uống trà sữa đang dần lạnh ngắt, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài.
Cuối cùng vừa quay đầu lại thì cô thấy Trình Lục Dương và Phương Khải mỗi người cầm một chiếc ô màu đen xuống khỏi xe Bingley.
Trình Lục Dương là đi tới trường hợp chính quy, anh mặc bộ âu phục màu đen đã tháo cúc áo khoác, lộ ra áo sơ mi bên trong phẳng phiu không một nếp gấp, thậm chí anh còn thắt một chiếc cà-vạt ca-rô, Tần Chân nhớ rõ mình từng dán giấy nhớ lên đó, nghĩ rằng cuối cùng anh vẫn ngầm đồng ý sự giúp đỡ của cô, bằng không sẽ không ăn mặc bình thường như thế.
Lúc không nói lời nào, anh thoạt nhìn rất không giống tên độc miệng kia, quần áo tinh tế, cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ. Không biết Phương Khải nói gì với anh, mà anh ngẫu nhiên mở miệng, trông nhu hòa hơn vài phần.
Trong phút chốc trong đầu Tần Chân nảy ra tám chữ: Cảnh đẹp ý vui, khuynh quốc khuynh thành.
Sau một chốc, cô thấy Trình Lục Dương đang đi vào sảnh lớn thì đột ngột dừng bước, rồi đi vài bước tới cạnh cổng chính. Cô đứng dậy đi qua nhìn xem thì thấy anh đang khom lưng đưa ô cho một người tàn tật đang trú mưa dưới mái hiên trước cửa.
Người nọ đã mất một bên chân, đang ngồi trên cầu thang đợi mưa tạnh.
Tần Chân thấy Trình Lục Dương khom lưng, nhẹ nhàng nhét ô vào tay người nọ. Trái tim cô thót lên, như đã phát hiện ra bí mật gì không thể cho ai biết nên không khỏi trốn ra sau bồn hoa bên cạnh.
Khi Trình Lục Dương và Phương Khải đi vào, cô nghe thấy Phương Khải hỏi nhỏ: “… cái ô kia trị giá vài ngàn đồng đấy, tổng giám đốc cứ thế tặng người ta?”
“Dù sao cũng chỉ là cái ô che mưa mà thôi, tôi cũng không cần dùng đến nữa.” Trình Lục Dương thuận tiện nói.
“Thế cũng không cần phải tặng người ta chứ, dù sao anh ta đang trú mưa, đợi thêm lát nữa là được rồi.”
Trình Lục Dương nở nụ cười, dường như nhớ tới cái gì, anh cong cong khóe miệng nói: “Dù là người tàn tật hay người bình thường, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có lúc gặp phải khó khăn. Người ta không có quan hệ gì tới cậu, cậu có thể đứng bên chế giễu, nhưng nếu đó là người nhà của cậu thì sao? Cậu còn có thể cao cao tại thượng làm như không liên quan đến mình được sao?”
Phương Khải cúi đầu không nói.
Người sau bồn hoa lại lập tức sửng sốt, nhìn bóng dáng Trình Lục Dương rất lâu không nói nên lời.
Lời này nghe rất quen tai, rõ ràng chính là lời cô nói với anh sau khi cô giúp cô gái tàn tần lên xe buýt lần trước. Khi đó anh cũng nghi vấn về hành động này của cô giống như Phương Khải bây giờ, cô lãnh đạm đáp lại anh mấy câu này.
Nhưng không ngờ rằng, anh còn nhớ rõ…
Tần Chân cảm thấy ấm lòng, không nhịn được mà bật cười.