Mẹ Trình ăn mặc chỉn chu, khí chất cao quý.
Tần Chân cảm thấy mình cần phải nói gì
đó, dù sao người phụ nữ nghiễm nhiên xuất hiện trong nhà của con trai
đối phương như kiểu sống chung chính là cô, nếu không nói rõ tình hình,
không chừng sẽ để lại ấn tượng không tự trọng trong lòng mẹ Trình.
Tần Chân đặc biệt tỏ vẻ thân thiết tự
nhiên, thể hiện quan hệ thân mật giữa mình và con trai bà, cho nên đầu
óc không suy nghĩ đã nhớ đến tên thân mật gần đây Trình Lục Dương đặt
cho cô: “Bác gọi cháu là Trình Tần thị là được rồi ạ!”
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Tần Chân khóc: “không phải, ý cháu là,
cháu là Tần Chân! Không biết Trình Lục Dương chập cheng thế nào, cứ muốn gọi cháu là Trình Tần Thị!”
Tần Chân mặt như đưa đám, lặng yên cúi đầu.
Mặt của Tần Chân đều sắp bị thiêu cháy
rồi, cô cúi đầu nhìn tay để trên đầu gối mình: “Anh ấy đi làm rồi, trưa
mới về. Bác đừng hiểu lầm, cháu ngã bị thương chân, anh ấy sợ cháu một
mình ở nhà bất tiện, cho nên mới đón cháu về đây để chăm sóc–”
Lục Thư Nguyệt lại cười, vội vàng vỗ vỗ
tay cô: “Đừng căng thẳng, bác chỉ ghé xem thôi, nếu Lục Dương không có
đây thì bác cũng nên đi rồi.”
“Đừng, nó đến công ty cũng có việc, vội
vội vàng vàng chạy về làm gì? Bác chẳng qua là rảnh rỗi nhàm chán nên
mới ghé thôi.” Dường như cảm thấy hứng thú với vẻ đỏ mặt của Tần Chân,
Lục Thư Nguyệt cười híp mắt kéo tay cô, để cô ngồi xuống: “Nào, ngồi đi, đừng có đứng lâu, chân cháu đang bị thương đấy?”
Lục Thư Nguyệt hỏi cô: “Các cháu đến với nhau được bao lâu rồi?”
“Vậy các cháu quen biết nhau được bao lâu?”
“Vậy cháu làm công việc gì vậy?”
Tuy là, được rồi, điểm ấn tượng về cô đoán chừng đã tiến thẳng về số âm do tạo hình tràn trề mỹ lệ và sáng tạo này rồi.
Cái này thật khơi dậy lòng tò mò của Tần Chân, lần đầu tiên cô nêu ra nghi vấn: “Ba người trước kia? Ba người đó như thế nào ạ?”
Nghe giới thiệu một lượt, Tần Chân quả
thực chỉ muốn che mặt khóc nức nở rồi, đến hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể tự học kỹ năng của anh chàng Phương Khải, khi đối mặt với bất cứ
chuyện buồn phiền gì cũng có thể trưng ra dáng vẻ QAQ để thể hiện nội
tâm buồn đau không nói nên lời.
Tần Chân trừ QAQ thì không có biểu cảm gì khác nữa.
Cô lúng túng cúi đầu, ấp úng nói: “Bác Lục, cháu xin lỗi…”
Cô cũng từng cảm thấy đối với cô, Trình
Lục Dương là mặt trăng xa không thể với tới, giống như chữ viết trên tấm danh thiếp anh đưa cho cô lúc đầu mới gặp: La Lune.
Mà hiện giờ, khi mẹ của Trình Lục Dương nhắc đến những người bạn gái cũ của anh, Tần Chân vẫn không thể thoát khỏi tự ti.
Lục Thư Nguyệt lặng yên nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, sóng mắt lưu chuyển.
Lông mi của cô hơi run run, nhưng cô vẫn dũng cảm nhìn Lục Thư Nguyệt, vững vàng nói xong câu cuối cùng: “Cháu
rất thích anh ấy, cho nên dù hai bác có phản đối, cháu cũng sẽ không dễ
dàng từ bỏ…cháu xin lỗi.”
Cuối cùng, Lục Thư Nguyệt cười phá lên,
sờ sờ mặt Tần Chân như đứa trẻ: “Cháu dùng mặt nạ hiệu gì mà da dẻ đẹp
thế, láng mịn như nước mật đào!”
Tần Chân hoảng sợ nhìn vị phụ huynh
trước mặt, cẩn thận suy xét xem bà nói lảng sang chuyện khác là chiến
thuật đánh vu hồi hay là kéo dài thời gian để đánh du kích, nhưng vẻ mặt của Lục Thư Nguyệt rất chân thành, trong mắt đích thực là sự tò mò.
Lục Thư Nguyệt lại bắt đầu truy hỏi nhãn hiệu nước dưỡng da, chủ đề bắt đầu vô cùng kỳ lạ từ đồ trang điểm nói
thẳng tới loại quần áo bình thường Tần Chân mặc, kế đó lại phát triển
đến món ăn yêu thích, cuối cùng lại chuyển đến việc có nhận xét gì về
phong cách thiết kế của Trình Lục Dương.
Tuy cô cũng không biết trong đầu của mẹ
Trình Lục Dương có tính toán gì, dù sao thì binh tới tướng đỡ, nước tới
đất ngăn, gặp lúc ra tay phải ra tay, lúc khói lửa vẫn xông pha chín
châu. (lời bài hát “Hảo hán ca”)
Bà nói: “Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, bác cũng không biết cháu là cô gái thế nào cho nên mới nói hơi nhiều
chút, hi vọng con đừng để bụng.”
“Chắc hẳn cháu cũng biết, Lục Dương lúc nhỏ không ở cùng với các bác cho nên quan hệ với các bác …”
Lục Thư Nguyệt dừng một chút rồi lại
nói: “Là mẹ, bác vẫn luôn tự trách vì trước kia đã không làm tròn nghĩa
vụ của một người mẹ, những năm gần đây bác luôn muốn bù đắp, nhưng tính
tình Lục Dương bướng bỉnh, không chịu cho các bác cơ hội để hòa giải.
Nhưng mà chuyện cưới xin của con cái, bác vẫn rất chú trọng, không hi
vọng nó lầm đường lạc lối, để rồi sau này phải chịu khổ. Cho nên lúc nãy trong lời nói có chỗ nào làm cháu không vui, mong cháu đừng để trong
lòng.”
Lục Thư Nguyệt bị vẻ siêu cấp ngoan
ngoãn của cô làm cho vui vẻ mà bật cười: “Cháu đừng gò bó thế, lúc nãy
bác nói tiêu chuẩn chọn vợ của Lục Dương cứ không ngừng hạ xuống, thật
ra còn có đoạn sau.”
Lục Thư Nguyệt cười híp mắt nhìn cô:
“Mặc dù thoạt nhìn thì tiêu chuẩn chọn vợ cứ không ngừng giảm xuống
nhưng tình cảm bỏ ra cũng ngày càng tăng lên. Trước kia nó chưa từng dẫn bạn gái về nhà, cũng tuyệt đối sẽ không chủ động muốn chăm sóc đối
phương, mà nay –”
“Cháu thích nó cỡ nào bác tạm thời chưa xác định được, nhưng nó để ý tới cháu rất nhiều, người làm mẹ không thể không nhìn ra.”
Trong ánh mắt hơi hoảng sợ của Tần Chân, mẫu thân đại nhân lại nói với giọng điệu thương xót vô cùng bí hiểm:
“có thể còn khó hơn bác nhiều.”
Loại giọng điệu này…………
Bà Lục Thư Nguyệt, Trình Viễn Hàng có
thực sự là người chồng trong hộ khẩu của bà không? Khẳng định không phải là con dâu nuôi từ bé được mua từ vùng núi xa xôi chứ?