Hứa Thanh cũng Lục Song dạo bước trong Ngự Hoa viên. Chỉ một thời gian không gặp mà Lục Song đã lớn đến vậy rồi, càng ngày càng xinh đẹp.
“ Hứa Thanh tỷ tỷ, sao tỷ không chịu hoàng huynh chứ. Chiến Cơ ca cũng tốt, Phong ca cũng tốt. Nhưng nếu tỷ chịu hoàng huynh, Yên Tử đến với Phong ca, chẳng phải mọi người đều vui sao?”
Hứa Thanh đôi lúc cảm thấy muốn cười thật to trước sự ngây thơ của cô bé này, giá như thế giới cũng đơn giản như vậy thì mới đẹp làm sao.
“ Lục Song, ta không thể. Ah… hoàng huynh của muội dạo này thế nào rồi.”
“ Uhm, Lục Song nhăn mặt, không tốt chút nào. Cả Yên Tử tỷ cũng thế. Hai ngươi hình như đều đang rất buồn.”
“ Lục Song, muội giúp ta an ủi họ được không. Ta thật sự cần… phải nghĩ.”
…
Hứa Thanh chưa bước vào đến chính điện đã nghe tiếng lục cục trong phủ. Hôm nay là ngày gì mà mọi người trong phủ đều bận rộn hết thế này.
Mải đi không nhìn, Hứa Thanh va phải một nô tỳ đang chạy vội. Chưa kịp ngã xuống đất thì nàng đã rơi vào vòng tay của hắn. Nô tỳ kia khi vừa nhận ra mình vừa đụng phải ai thì lập tức quỳ xuống xin tha tội.
“ Đem đuổi ra ngoài phủ.” Giọng hắn lạnh lùng vang lên, nhưng trong tích tắc trở nên vô cùng trầm ấm “ Ngươi không sao chứ, đứa bé có sao không.”
Hứa Thanh ánh mắt vô cùng tức giận nhìn hắn “ Ta không sao, và ngươi đang lo cho ta hay đứa bé nữa. Còn nữa, cô ấy không đi đâu cả, ngươi thật sự phải bỏ cái thói quen coi rẻ người khác đi.”
Nàng vùng vằng tách ra khỏi người hắn. Hàn Tuấn Phong quay ra lườm nô tỳ ban nãy với cái lườm muốn cứa đứt ra thịt.
…
Hứa Thanh không khỏi kinh ngạc khi bước vào trong chính điện. Khắp nơi đều là những thứ chuẩn bị cho một bà “ bầu”.
Thức ăn hảo hạng, nhân sâm, linh chi, tổ yến và bla bla bla. Những bộ quần áo rộng hơn so với mức bình thường đến nỗi chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ biết nó rộng. Đồ chơi cho trẻ con??? Và cái này nữa, quần áo cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ… Hắn nghiêm túc sao.
Choáng ngợp bởi những thứ trước mắt, Hứa Thanh vội vàng quay người lại và đập vào mắt nàng lần nữa là những thứ không mấy lạ mắt. Tất tần tật mọi thứ liên quan đến hôn lễ.
…
Hứa Thanh nằm trên giường, nghiêng mặt về phía tường, nàng hiển nhiên nhận thấy sự có mặt của hắn trong căn phòng
“ Ngươi… không hài lòng về những thứ đó à?” Hắn hỏi
Nàng khẽ cắn môi rồi ngồi bật người dậy
“ Trông ta có giống hài lòng không?”
Hắn thật sự không thích nàng như thế này. Nàng có biết hắn đã phải tự trấn an mình lắm mới không nổi khùng lên không. Nàng có thai và thay vì tìm đến hắn, cha của đứa bé thì lại đi tìm tên vương gia… mà hắn không nhớ tên đó nữa. Nàng phải cảm thấy may mắn vì đứa con của hai người đang nằm trong bụng nàng.
“…”
“ Hàn Tuấn Phong, ngươi không hiểu. Ta chỉ là nói với ngươi ta có thai và ngươi chuẩn bị tất cả những thứ đó trong khi cái thai của ta mới chỉ gần hai tháng. Chính bản thân ta còn chưa chấp nhận được chuyện này, tại sao ngươi lại làm những thứ đó, những thứ đó có khác gì ép ta phải chấp nhận.”
Hàn Tuấn Phong tiến đến ngồi bên cạnh giường, nhìn nàng với khuân mặt ngỡ ngàng
“ Ý ngươi nói, là ngươi không muốn chấp nhận cái thai trong bụng.”
“ Không, ý ta không phải như vậy… chỉ là, ta không sẵn sàng để làm một người mẹ. Chỉ là… không phải bây giờ.” Hứa Thanh đưa hai tay lên xoa Thái Dương, ngày hôm nay với nàng là quá đủ rồi.
“ Được… ta hiểu.”
Hàn Tuấn Phong nói rồi vứt giầy xuống giường, thổi tắt nến và quay người về phía ngược lại.
Bóng đêm chìm dần và bao phủ lên tâm trạng của cả hai người…