Miêu Ái Xuyên Không

Chương 48: Chương 48: Điều không tưởng.






Bằng Kiều đứng trước cỗ máy đi đi lại lại, bà quả thực rất lo cho hai người. Ngay lúc đó, giữa vòng tròn của cỗ máy phát ra những tia điện xét, một luồng ánh sáng phát ra, cuốn như hình lốc, và chưa đầy 2 giây sau đó, bà thấy bóng người văng ra, tiếp theo sau là tiếng đồ vật rơi.

Cha già và Hứa Thanh gượng người dậy. Hứa Thanh một tay ôm đầu một tay đỡ lưng gập người ngồi dậy

“ Wow, đau hơn con nghĩ rất nhiều đấy.”

“ Vậy chứ con nghĩ như thế nào, con vừa đi xuyên thời gian đó nhóc ạ. Không có chuyện gì là dễ dàng đâu.”

Cha già vừa nói vừa đứng dậy, Bằng Kiều trải qua vài giây kinh ngạc cũng vội vàng chạy đến đỡ.

“ Wow, cha già chu đáo thật còn để sẵn đệm ở đây nữa.”

“ Tất nhiên, con nghĩ ta là ai nào.”

“ Uhm, tất nhiên số đệm vừa đủ để đỡ cả thân hình bé bự của cha và một phần đầu của con. Wow, đúng là một chuẩn bị đầy kỹ lưỡng và không keo kiệt chút nào.”

“ Hey, con còn đỏi hòi gì hơn nữa, cha tất nhiên hy vọng tìm thấy con nhưng giả sử như chỉ có mình cha quay về..”

Hứa Thanh mở to mắt nhìn ông

“ Được rồi, được rồi. Là lỗi của lão già này hết. Lần sau ta sẽ chuẩn bị kỹ hơn.”

Hứa Thanh nhìn cha già của mình mà không khỏi mỉm cười, có người đàn ông nào trên thế giới có thể vừa mập vừa đáng yêu cùng một lúc như cha già của cô không. Hứa Thanh vươn tay đưa chiếc kính tới cho ông.

“ Cha à, con không nghĩ sẽ có lần sau đâu.”

“ Ý con là sao? Con không hứng thú với phát mình này sao. Đây có thể là một bước tiến mới trong lịch sử…”

“ Được rồi, hai người đừng nói nữa. Vào phòng nghỉ đi, ngay bây giờ. Ta sẽ lấy cho cả hai túi chườm đá. Thiên địa ơi, có ai chịu đựng nổi những chuyện điên rồ này chứ.”

Giá có ai hiểu được tâm trạng lo lắng, bấn loạn của dì Bằng Kiều lúc này. Hứa Thanh có thể thông cảm nhưng so với dì cô bình tĩnh hơn nhiều.

Hứa Thanh nhìn khéo cha, ánh mắt tinh nghịch đầy trách móc

“ Dì Bằng Kiều à, cha và con không sao đâu mà, thật đấy. Well, con có chuyến bay ngày tới nên dì lấy cho con túi chườm là được, con sẽ xách đống vali này đi. Ơn chúa là nó còn nguyên vẹn.”

“ Tiểu Thanh à, con không sao thật chứ.” Cha già quay lại nhìn cô, ông có thể già nhưng trí óc vẫn luôn minh mẫn, chỉ vài ngày ở thế giới đó ông đã nhận ra được sự khác thường.

“ Yeah… Con không sao…Thật mà.”

Hứa Thanh gượng cười quay lại thu xếp vali. Phải chính cô đã lựa chọn, vĩnh viễn rời khỏi hắn. Giây phút đó cô đã mềm lòng nhưng lý trí không cho phép cô làm vậy, cô không thuộc về thế giới đó, không thuộc về hắn. Tạo hóa thật trêu ngươi, nó đã đẩy cô đến một tình cảnh không sao diễn tả bằng lời…



“ Tiểu Thanh à, nhắn tin, email, gọi điện, bất cứ thứ gì, con phải giữ liên lạc với ta đó.”

“ Chắc chắn rồi cha già, con sẽ cần người giúp con hoàn thiện các bài luận mà. Các bạn học sẽ phải ganh tỵ lắm khi biết con nhận được sự giúp đỡ từ vị tiến sĩ của Harvard. Ôi, con sẽ nhớ cha lắm đấy.”

“ Cha cũng vậy.”

Hai người trao cho nhau một cái ôm ấm áp. Hứa Thanh khẽ thì thầm bên tai cha “ Cha nhớ đối xử tốt với dì Bằng Kiều nhé.”



Hứa Thanh cố gắng đóng gói nốt đống đồ còn lại, gửi tặng con mèo không – rõ – gốc – tích – mà – ai – cũng – biết – là – cái – gì – rồi – đấy cho một người yêu mèo mà cô tìm được trên mạng, ok việc còn lại là giải thích về vụ việc đống đồ bị trộm viếng không cánh mà quay về.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện đi Standford. Nếu không có gì bất lợi cô sẽ học đến bằng tiến sĩ rồi định cư luôn tại Mỹ, không thì quay về Việt Nam. Ở đâu cũng được nhưng không phải Trung Quốc. Nơi đây đối với cô thật kỳ lạ, nó kéo theo những ký ức mà cô không muốn nhớ lại. Cha mẹ cô cũng chỉ vì chuyến bay tới Trung Quốc mà vĩnh viễn rời xa cô, tại nơi này cô đã xuyên không hai lần để rồi gặp hắn, không, quên hết đi, coi như những chuyện này chưa từng xảy ra. Cái cô cần là tiếp tục bước đi mà không ngoảnh đầu lại.

….

“ Xin hỏi cô đi đâu.”

“ Sân bay, cảm ơn.”

Hứa Thanh nhìn theo những ngôi nhà chạy ngược về phía sau, tâm trạng rối bời, tại sao hình ảnh của hắn, giọng nói của hắn cứ xuất hiện trong đầu cô. Ôi không, thậm chí là những hình ảnh … giữa hai người nữa. Chuyện quái gì đang xảy ra với cô thế này ( hình ảnh … là hình ảnh gì vậy. Cả nhà có ai biết hok 0.0 )

Điện thoai rung, là từ anh trai

“ Alo”

“ Hứa Thanh, em dậy chưa, không muộn ra sân bay bây giờ. Chỗ vali đã sửa soạn ý, một thứ em cũng không được quên…”

“ Được rồi, em đã 23 tuổi rồi anh có thôi ngay cái vụ gọi điện kiểm tra được không, xem em là con nít không bằng.”

Đầu dây bên kia đang im ắng chợt vang tiếng trả lời “ Vẫn là con nít.”

“ Grr. Nếu anh ọi chỉ vì mấy chuyện này thì em dập máy đây.”

“ Tút..tút..” Em đúng là đồ con nít.

Lại một cuộc gọi nữa, Hứa Thanh bực mình, nàng sớm phải đặt chế độ “ im lặng” mới đúng

“ Alo”

“ Tiểu Thanh, ơ ừm…”

“ Cha già, cha gọi cho con làm gì, vào giờ này. Con đang trên đường tới sân bay rồi. Lúc nào tới nơi con sẽ nhắn cho cha mà.”

“ Ơ, ừm, chuyện này không thể rồi. Tiểu Thanh cha đã nói với con chưa, báo động đỏ đấy..”

“ Cái gì đây cha, con đang sang Mỹ đó, Standford, báo động đỏ phải chờ thôi.”

“ Không được Tiểu Thanh, lần này là trường hợp đặc biệt, Tiểu Thanh dẹp Standford của con sang một bên và đến đây ngay đi. Chuyện này không thể đùa được, máy thời gian… di chứng … và..”

“ Cha… cha đang nói cái quái gì vậy.”

“ Tiểu Thanh..đến đây ngay…/Phụt/”

Tuyệt thật, sao giờ phút này máy cô lại hết pin cơ chứ. Hứa Thanh bực mình quẳng cái máy xuống salon.

Không phải chuyện thực sự “ đặc biệt” chắc chắn cha già sẽ không gọi cô như thế này. Chuyện gì đó liên quan tới máy thời gian…di chứng… cái quái gì mà. Tại sao cuộc sống của cô cứ lộn tùng phèo lên thế này, cô vốn trở lại với bình thường rồi mà, cô đang hướng tới… đi….tới Stadford… suất khóa học thêm trước 2 tuần cho… Ahhh. Cha già sẽ phải trả giá cho việc này

“ Phiền anh quay xe về Quảng Châu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.