Miêu Ái Xuyên Không

Chương 29: Chương 29: Hủy dung (2)






Lúc Hứa Thanh thức dậy đã gần tới bữa trưa, dù là bị xích thật nhưng được nằm trên chiếc giường hiện đại vẫn là làm cho nàng ngủ ngon giấc. Tay không còn bị xích nữa, có lẽ hắn chỉ xích nàng vảo buổi tối.

Hứa Thanh uể oải ngồi dậy làm vệ sinh buổi “ trưa”, sực nhớ ra điều gì, Hứa Thanh vội vội vàng vàng đổ hết mấy cái vali ra tìm đồ. Năm học lớp 12, lớp cô có một thằng bạn rất biến thái nhưng học giỏi cũng biến thái luôn. Không hiểu nó nghiên cứu bao lâu mà chế ra được loại thuốc, uống vào thì đảm bảo sau một ngày là mọc lên một cái mụn to bằng hạt đỗ đen… Hồi đó, loại thuốc này chủ yếu được dùng để trả thù mấy bà giáo viên biến thái, Hứa Thanh mang theo dự định chơi khăm mấy boss biến thái ( nếu có)…

Được lắm Hàn Tuấn Phong, dám xích ta sao…



Hàn Tuấn Phong lấy làm kỳ lạ, hôm nay tiểu miêu này ngoan ngoãn lạ thường, đặc biệt là bữa ăn liên tục múc cho hắn mấy bát canh vịt tiềm, hắn sinh ra đã chúa ghét thịt vịt nhưng vì được nàng múc cho, hắn không lần nào từ chối. Có thể nàng đang muốn nịnh nọt để hắn không xích nàng nữa. Mặc kệ, nàng quan tâm hắn, là giả vờ cũng được. Dần dẫn hắn sẽ khiến nàng thích hắn.

Hàn Tuấn Phong cũng nhiều lần tự hỏi mình, tại sao lại muốn nàng thích hắn, nhưng là nghĩ mãi cũng không ra câu trả lời… ( Mèo : từ đơn giản thế mà anh nghĩ không ra là sao )



Hoàng cung – Chính điện

Điều lạ là một người như Hàn Tuấn Phong không vào triều, hắn xưa nay chưa từng bỏ lỡ một buổi triều nào…

Mọi người không ngừng thắc mắc còn Hàn Chiến Cơ thì ho hắng, tiếp tục buổi triều như thường. Hắn đã sớm nhận được tin cáo ốm của Hàn Tuấn Phong, chỉ có điều lạ là một người luyện võ như hắn thì có thể ốm kiểu gì.



Vũ Hứa Thanh ngồi trên giường, tay lật sách trong khi ánh nhìn lại hướng về nam nhân lạnh lùng đang đội nón che kín mặt đang ngồi viết gì đó. Hứa Thanh không nhịn được cười thành tiếng, nàng vốn không nghĩ chỗ thuốc đó sẽ có hiệu nghiệm, hắn “lạnh” như vậy mà cũng bị viên thuốc làm cho nhiệt phát đến mức mọc mụn. ( Ô lala, vụ cái nón này là Mèo cho Phong ca học theo Ngôn ca, *lạnh lùng bí ẩn*)

Hắn cố gắng không để ý đến nàng, tiếp tục đọc sách

“ Chỉ cần ngươi không xích ta nữa, cuốn gói trở về Lãnh Hàn lâu, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.”

Hắn trả lời cộc lốc “ Kinh thành không thiếu đại phu.”

“ Hứ, ngươi đâu có thiệt thòi gì đâu chứ, ta sẽ không gây chuyện nữa mà. Nếu ngươi không dọn tới đây ở, thì ta đâu cần phải bày nhiều trò thế chứ.”

“ Ta sớm biết ngươi là tác giả của việc này.”

Hứa Thanh mím môi, đúng là do nàng nhưng hắn hoàn toàn không có bằng chứng, tất cả chỉ là suy đoán thôi.

“ Đại phu cũng phải mất thời gian mới khiến cho cái đó biến mất, ngươi trong mấy ngày hôm đó lại không thể vào triều, với cách của ta, ngươi sẽ khỏi rất mau chưa kể vẫn có thể đường đường mà nhìn người khác.”

Hàn Tuấn Phong trầm ngâm một lúc, Hứa Thanh không khỏi hy vọng….

“ Ta sẽ không xích ngươi nữa, bù lại ngươi không giở thêm trò gì nữa. Còn việc ta chuyển về Lãnh Hàn lâu, ngươi cứ nắm đó mà mơ đi.”

Được lắm, đừng tưởng chị đây chỉ biết xài hàng hiệu, người Việt Nam mà không biết mặc cả thì hơi phí cưng ạ.

“ Không được, đó là cái giá duy nhất của ta. Nếu ngươi không đồng ý thì thôi, nói cho ngươi biết nếu ta muốn thì chỉ cần một ngày, chuyện Hàn vương gia mọc một cái mụn to bằng hạt đỗ, không thể gặp ai, không thể vào triều sẽ lan khắp cái thành này, bao gồm cả hoàng cung.”

Dù không nhìn thấy mặt hắn, Hứa Thanh có cảm giác hắn đang cười

“ Vũ Hứa Thanh, ngươi thật quên mất địa vị của mình rồi. Để ta nói cho ngươi biết hoặc là ngươi chấp nhận yêu cầu trên hoặc rằng ta sẽ hạnh hạ cho ngươi sống không bằng chết. Định loan truyền chuyện này ư… Vũ Hứa Thanh, ngươi có khả năng sao.”

Hứa Thanh bực mình, tại sao cô lại phải ở cái thời này chứ, nơi mà công lý tồn tại trong tay người nắm quyền. Biết thế cô đã theo học Luật để cãi nhau với tên này rồi. Hứa Thanh ôm Bảo Bối vào lòng, tại sao số cô lại khổ thế này cơ chứ, giá như có Thiên Hạo hay Chiến Cơ ở đây, cô sẽ không bị bắt nạt thế này.

“ Được, với một điều kiện ngươi không được phép động vào người ta đếm đến ba ngươi không nói gì tức là đồng ý. .. Ba. Được rồi, ngươi hứa rồi đó.”

Hàn Tuấn Phong không nói gì, hắn không phản kháng sao? Dù vậy Hứa Thanh vẫn có cảm giác mọi chuyện sẽ không dễ dàng thế.

Hứa Thanh lấy trong tủ mấy cái urgo ra và hai viên thuốc trị mụn, tiến lại phía hắn toan cởi cái nón ra. Hàn Tuấn Phong chặn tay nàng lại

“ Ngươi có muốn khỏi không thì bảo. Ta thèm vào mà để ý cái đó.”

Hàn Tuấn Phong buông lỏng tay, hắn không hề muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn…

“ Ngươi không được phép cười” Chết tiệt, chưa bao giờ hắn thấy mình “e thẹn” như thế này, hắn đường đường là một vương gia tôn quý.

“ Ta thề.”

Được rồi, nghĩ đến cảnh một con mèo bị thương, vô cùng vi thương, không được cười… Hứa Thanh, chó con bị đánh đâp, chó con bị thương…

Hứa Thanh nhẹ nhàng tháo miếng urgo dán lên “cái đó”, nàng đoán đâu có sai, cái mụn này nhỏ hơn so với dự tính rất nhiều, hắn đúng là đồ máu lạnh. Nàng dùng urgo trong suốt, chỉ có một miếng băng trắng nhỏ che đi cái đó nên trông hắn không khác trước là mấy

Nàng cầm chiếc gương đem đến trước mặt cho hắn soi

“ Được rồi, có ai hỏi thì cứ bảo là bị Bảo Bối cào là được. Còn giờ thì uống hai viên thuốc này.”

“ Mọi thứ liên quan đến ngươi đều rất kỳ lạ” Hàn Tuấn Phong vừa nói, vừa cầm hai viên thuốc cho vào trong miệng nuốt chửng.

“ Trời ạ, đồ ngốc, ngươi phải uống thuốc với nước chứ, uống như vậy hại dạ dày lắm có biết không.” Nhìn thấy hắn nuốt chửng hai viên thuốc, Hứa Thanh kinh ngạc, vội vàng lấy cốc nước đầy đưa cho hắn, Hàn Tuấn Phong khẽ mỉm cười

“ Ngươi là đang quan tâm ta sao?”

Hứa Thanh cau mày lại dứ cốc nước về phía hắn ( có uống không thì bảo?). Hàn Tuấn Phong nhẹ nhàng đón lấy cốc nước uống. Nhìn hắn uống mà Hứa Thanh cũng thấy khát, quay ngươi ra bàn rót cốc nước chưa mình. Côc chưa kịp cầm, Hứa Thanh đã bị người phía sau – còn ai ngoài hắn kéo quay người lại, nắm gáy nàng hôn mạnh.

Hứa Thanh đẩy vội hắn ra, ho sặc sụa

“ Ta chẳng phải giúp ngươi uống nước rồi sao.”

“ Hàn Tuấn Phong, ai kêu ngươi giúp hả, còn nữa chẳng phải ngươi đã hứa với ta…”

Nhưng là chưa kịp nói hết câu, đôi môi nàng đã bị hắn cướp mất. Hứa Thanh cố sức giãy dụa, trái lại càng kích thích dụng vọng nơi hắn. Hàn Tuấn Phong bế nàng lên giường, không một giây phút để cho môi nàng được yên…_to be continue_

Ps: Ai muốn ném đá, ném đá vô Phong ca nha, ít ra anh ấy còn tránh được, mèo thì chịu chết>0


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.