Miêu Ái Xuyên Không

Chương 59: Chương 59: Không nỡ xuống tay.






“ Cha già! ” Hứa Thanh vui mừng khôn xiết chạy về phía cha già nhưng “ tình cờ” bị cái còng tay kéo lại. - Aw!

“ Ôi Tiểu Thanh bé bỏng của cha. Con phải chịu khổ rồi.” Ông vừa nói vừa không ngừng hôn lên trán Hứa Thanh, “ Nào lại đây cha mở khóa cho… Phải công nhận … thằng lỏi này khôn ranh thật.”

“ Con biết cha sẽ đến nhưng không ngờ là cha lại đến nhanh vậy?”

“ Con có ấm đầu không vậy, cha có thể chỉnh thời gian tới mà.” Ông vừa nói vừa loay hoay tra chìa khóa vào ổ.

Hứa Thanh cảm thấy kỳ lạ, có chút hụt hấng khi Hàn Tuấn Phong không hề kéo cái còng lại để cha già không mở được

“ Oh… thế sao cha không đến sớm hơn khoảng… uhm… con không biết… 1h trước.”

“ Hứa Thanh, phát minh của ta chứng minh dòng thời gian tồn tại, nó không phải là một thứ quá trìu tượng như các nhà triết học gọi tên. Ta chưa thể kiểm soát hoàn toàn cỗ máy thời gian, càng không thể kiểm định việc chúng ta đi đi lại lại có ảnh hưởng đến dòng thời gian không. Nếu cha chọn thời điểm quá gần con, việc xuyên qua lặp đi lặp lại rất dễ bẻ cong thời gian.”

Cuối cùng cái khóa cũng được mở, Hứa Thanh thoáng nhìn Hàn Tuấn Phong, tại sao trông hắn lại vô hồn như bức tượng vậy

“ Hứa Thanh, ngươi còn coi bổn cung vào trong mắt nữa không.”

Một thị nữ đứng gần Thái Hậu, chua ngoa lên tiếng

” Điêu dân to gan kia, nhìn thấy Thái Hậu còn không mau quỳ xuống”

“ Lão già này ngoài chính mình và cha mẹ ra thì không quỳ trước bất cứ ai, và nhân tiện, cha mẹ ta đã mất rồi.” Cha già hậm hực, cô nhóc đó có khi chỉ đến 1/3 tuổi của ông mà lại giọng điệu lại không chút lễ phép…

“ Được… to gan lắm..”

“ Xin Thái Hậu, cha già của con từ cấp 1 lên cấp 3 đều học theo ý mình, ngoài các môn tự nhiên thì ông không bận tâm vào bất cứ cái gì khác, ti vi ngoài thời sự và các kênh khoa học, ông ấy không xem bất cứ một thứ gì khác . Uhm.. Harvart, ở đó họ không dạy sử trung quốc nên về cơ bản, cha già gần như mù khái niệm hoàng thượng, vua phong kiến. Xin người đại xá khoan hồng.”

Một điều Hứa Thanh học được trong thế giới này, ngoài Hàn Tuấn Phong ra, nàng không nên có thái độ ngông cuồng với những người có quyền ở xã hội phong kiến này.

“ Hả?” Không chỉ Thái Hậu mà những người xung quanh cũng trố mắt ra nhìn…

“ Uhm… ý con là ông ấy ở một nơi xa xôi không biết uy nghiêm của Thái Hậu – Hứa Thanh quay mặt sang phía cha già ra hiệu – và điều ông ấy phải làm bây giờ là quỳ xuống và ăn nói thật lễ phép… hoặc chết.”

Ôi trời, tại sao cô lại có một… cha già như thế này chứ

“ Vậy ta có phải dùng kính ngữ với Thái Hậu cao tuổi không?” Mặt ông rất chi là ngây thơ

“ Cha già.” Hứa Thanh lén nhìn Thái Hậu, không quá 5’ nữa thì núi lửa phun trào. Gương mặt kiêu sa kia dường như hoàn toàn thích hợp với xúc cảm giận dữ, từng đường nhăn hiện rõ trên gương mặt bà.

“ Thôi nào Hứa Thanh, cha biết ý của con, nhưng chúng ta đâu liên quan gì đến thời này, chúng ta, đều là công dân hoàn toàn tự do. Giờ ra ngoài đi, cha sẽ bật máy thời gian nhanh nhất có thể.”

Không cần chờ đến quyết định của nàng, Thế Hiên kéo Hứa Thanh ra ngoài sân. Thật êm ả đến đáng ngờ, đáng lẽ lúc này hắn phải chạy ra không cầu xin thì dùng vũ lực ép nàng đừng đi chứ.

Cha già đang ngồi đó bấm máy tính thời gian thích hợp, trong khi Hứa Thanh mắt không rời cánh cửa, nàng đang chờ… thật sự chờ hắn bước ra. Nhưng thay vì hắn là Thái Hậu, bà muốn xem hai điêu dân kia rốt cuộc muốn giở trò gì.

Hứa Thanh cố gắng tìm lý trí trấn tĩnh mình lại, nàng vòng tay vào tay cha, cố gắng giữ cho lòng kiên định. Lòng theo nghĩa bóng thì đã tìm được sự kiên định, còn nghĩa đen thì không. Có thứ gì đó đang rộn rạo trong bụng nàng. Ôi trời, nhìn cách phối màu quần áo và loại trang sức thô sơ của Thái Hậu thật sự làm cho nàng muốn buồn nôn… Và… nàng phải nôn.

“ Khụ! Khụ!”

“ Tiểu Thanh, con có sao không, Tiểu Thanh, Tiểu Thanh.” Cha già khẽ vỗ lưng Hứa Thanh

“ Không sao đâu cha con chỉ buồn nôn.”

“ Hứa Thanh con có thai à.”…

Là lúc nào rồi mà cha già của cô có thể phát ngôn một câu như vậy chứ…

“ Hả.” Hứa Thanh ngẩng mặt lên nhìn cha già “Cha già, sao cha lại có đầu óc tưởng tượng phong phú thế cơ chứ. Con rút lại câu lúc nãy, chắc chắn cha đã từng là nhà văn phải không hay cha nghiên cứu khoa học viễn tưởng… mà… xì… con nghĩ gì thế này… cha đúng là như vậy mà…”

“ Ngươi… ngươi… thật có thai? Là thai của” Giọng Thái Hậu run run từ xa. Hứa Thanh và Phong nhi luôn chung phòng ngủ… nếu vậy cái thai này…

“Tất nhiên là của tên Phong Phong gì đó rồi. Tiểu Thanh trong trắng thuần khiết của ta bị hắn bôi bẩn rồi.”

” Awh… Ôi trời ơi..” Thái Hậu đưa tay ra sau chống lấy đầu mình – tưởng như sắp rớt ra ngoài. Nữ nhân ngang ngược này sáo có thể đang mang thai cháu nội của bà, thân phận thấp kém như vậy…

Hứa Thanh cứng đơ người khi thấy Thái Hậu ngất xỉu, hình như cha già có chút đắc ý. Mọi người xung quanh đều vây quanh Thái Hậu, cha già cũng vậy, có lẽ ông không thật sự muốn trọc tức bà ấy đến nỗi này, phải rồi… còn gì nữa. Tại sao thế giới trước mắt nàng lại chao đạo thế này. Mất thăng bằng, Hứa Thanh trực đổ ngường xuống đất. Nhưng thay vì nói Hello với mặt đất giá băng, cô rơi vào vòng tay ấm áp của hắn.

Tại sao đến giờ hắn mới xuất hiện, chẳng lẽ hắn thật sự chẳng còn quan tấm tới việc cô đi hay ở nữa sao?

“ Hàn Tuấn Phong, ngươi… không quan tâm đến ta nữa?”



“ Không phải.”

Cứ thế, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hắn bế nàng tiến về Lãnh Hàn lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.