Và đây, câu chuyện của chúng ta một lần nữa bắt đầu
__________________________________________________________________
“ Aw!!!” Giọng một cô gái thánh thót vang lên
“ Xin lỗi.” Kỳ Phong vội vàng nhìn xuống, mũi kim đã cắm quá sâu và quá lệch ven trên cánh tay trắng nõn nà của cô gái
“ Không sao đâu.” Cô gái khẽ ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt “gợi cảm” nhất mức có thể, quả thực với vẻ đẹp trai lạnh lùng của Kỳ Phong, thế
này chứ vài mũi nữa chắc cũng chẳng ăn thua.
“ Bác sĩ Diệp, anh có thể ra ngoài trước đi, tôi sẽ lo cho bệnh nhân
này.” Một giọng nam trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm nghị vang lên.
“ Làm phiền anh rồi, bác sĩ Hà”
…
Kỳ Phong bước từng bước trên hành lang, một chốc sau thì nghe tiếng bác sĩ Hà bên cạnh
“ Kỳ Phong, cậu có sao không? Tôi chưa từng thấy cậu lơ là trong công việc như vậy. Cậu phải hiểu trong ngành này, một mũi kim sai cũng có
thể lấy đi mạng sống một người. Hơn nữa, tôi sẽ không nói chuyện này
nếu sang nay cậu không kê nhầm thuốc xổ cho bệnh nhân bị đau bụng, chuẩn đoán nhầm bệnh ung thư não Nhật Bản cho người chỉ bị rối loạn thần
kinh… Nếu thật sự có chuyện khiến cậu phân tâm thì hãy giải quyết chuyện đó đi. Sau giờ nghỉ, tôi hy vọng sẽ không gặp lại thái độ làm việc này
của cậu.”
Bác sĩ Hà – người khó tính nhất trong bệnh viện Bắc Kinh, không phải
dễ dàng gì mà anh là một trong thực tập viên ưa thích của ông
“ Xin lỗi, cháu xin hứa chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Kỳ Phong bước vào phòng nghỉ dành cho bác sĩ, vừa đi vừa nới lỏng cà
vạt ra. Xì, anh khẽ cười nhạo bản thân, anh khó thở đâu phải vì cái cà
vạt đã được nới siêu lỏng vài lần trước đó.
Cảm giác mát lạnh từ nước đá chảy xuống họng làm anh dịu đi một chút. Tất cả chỉ tại cô, nếu không phải là cô thì đâu có chuyện anh tiêm cho
bệnh nhân nữ đó như cầm một mũi tiêm đâm thẳng vào cánh tay người đàn
ông hôm nay đã đến thăm cô. Đến thăm thì đến thăm có cần thiết phải cười đùa thân mật vậy không chứ, đây là bệnh viện chứ không phải trung tâm
hẹn hò. Đã vậy còn nói thứ tiếng lạ hoắc khiến anh không tài nào đoán
nổi nội dung cuộc trò truyện ngoại trừ những cử chỉ thân mật như muốn
bóp nghẹn cổ mình. Làm ơn, Tiếng Anh, ngôn ngữ chung của thế giới., bộ
nói bằng cái đó thì khó lắm à? Máu trong người anh nóng dần lên, tập
trung vào bàn tay
“ Bác sĩ Diệp, anh đang để ngón tay trong tách cà phê của tôi.”
Câu nói khiến Kỳ Phong chợt tỉnh, thảo nào ngón tay anh nóng đến
vậy??? Vân Hà mừng rỡ khi lấy được sự chú ý của anh, khẽ khàng kéo tách
cà phê ra
“ Chuyện gì làm anh bực mình vậy.” Cô vừa nói vừa mở ngăn tủ lấy thuốc “ Dạo gần đây anh có vẻ hơi khác thường.”
“ Tôi không sao, thuốc cho bệnh nhân nào vậy.”
“ Oh, phòng 109, giường 5, bệnh nhân Vũ Hứa Thanh.”
Nghe đến 3 từ cấm, mắt anh giường như sáng lên “ Để tôi đưa cho, đằng nào thì tôi cũng không có việc làm.”
Vân Hà nhìn anh bằng ánh mắt to tròn khó hiểu “ Kỳ Phong, anh thật sự kỳ lạ đấy. Bệnh nhân Vũ Hứa Thanh chỉ là bị choáng nhẹ, vậy mà anh cho
cô ấy nằm viện những ba ngày. Hơn nữa, đơn thuốc anh kê toàn là thuốc
bổ, thực phẩm chức năng và cái gì cơ, giúp tăng cân nặng…”
Cô vừa nói, tay không ngừng tráo, lật những vỉ thuốc trên tay để xem nhãn hiệu
Kỳ Phong không để cô nói nhiều, chộp lấy đống thuốc trên tay cô,
nhanh chóng bước đi, để lại cho người phía sau vẻn vẹn một câu nói
“ Cô ấy gầy mà.”
…
Bước chân Kỳ Phong chậm lại khi đến gần phòng 109. Anh thật sự không
hiểu nổi bản thân mình nữa, tại sao lại trở nên như vậy. Chỉ là một bệnh nhân như bao nhiêu người khác, nếu không muốn nói thẳng ra là một cô
gái không khác những cô gái khác là bao.
Lưỡng lự đôi chút, anh khẳng khái đặt tay lên nắm vặn cánh cửa
“ Vũ Hứa Thanh, tới giờ dùng thuốc của cô.”
Hứa Thanh bỏ dở việc đang làm, trầm ngâm 2s trước khi quay đầu lại.
Đây chẳng phải là giọng nói mà cô đã quen thuộc từ ngàn năm trước sao.
“ Bác sĩ Diệp.”
“ Gọi tôi Kỳ Phong được rồi.” Câu nói thoát ra từ miệng anh như một
phản xạ. Đây là cách xưng hô xa lạ mà mọi người vẫn dùng, không phải anh không thích nhưng đặc biết ghét khi cô cũng gọi anh như vậy.
“ Tôi chỉ gọi như mọi người thôi mà.” Cô nhẹ nhàng đón lấy túi thuốc
từ tay anh. Cái chạm tay thật khẽ nhưng dường như cả hai đều muốn giữ
khoảnh khắc đó là mãi mãi.
Cách cô cương quyết gọi anh cho thấy cô muốn phân rõ khoảng cách,
khẳng định mối quan hệ giữa anh và cô chỉ là Bác sĩ và người bệnh. Chấm
hết. Và tất cả những gì anh cảm thấy chỉ vẻn vẹn 2 từ: khó chịu.
Người Kỳ Phong cứng lại khi nhìn thấy chiếc vali cô đang sắp xếp quần áo vào.
“ Đã hết ba ngày rồi sao?”
Hứa Thanh khẽ khẽ nhún người khó xử “ Quả thực là đến sáng mai mới là ba ngày, nhưng bản thân tôi cảm thấy tốt lắm rồi, ở trong bệnh viện
khiến tôi có chút không thoải mái.”
Cô gái này, coi lời bác sĩ ra cái gì chứ!
Vậy là chấm hết, cô quay trở lại với cuộc sống bình thường, còn anh tiếp tục công việc bác sĩ thực tập của mình.
Kỳ Phong biết mình phải là người chủ động. Hướng mắt nhìn lên chiếc
bàn sắt ở đầu giường, anh đoán chiếc BlackBerry là điện thoại của cô,
thẳng tay cầm lên bấm. Vài giây sau có tiếng chuông vang lên.
Từ đầu tới cuối, Hứa Thanh chỉ còn cách đơ mặt ra nhìn, trời sinh đâu ra người tự nhiên đến vậy chứ.
“ Đây là số của tôi, gọi cho tôi nếu cô cảm thấy không khỏe.”
Choáng sau 2s
“ Wow, tôi thật không biết anh lại là một bác sĩ … quan tâm đến bệnh nhân… và dễ dàng cho đi số điện thoại đến vậy.”