Edit: Tiệm Bánh Sò
Neville dần bay lên cao, cảnh sắc bên ngoài thành đá chậm rãi hiện ra. Lục Thu níu lấy chòm lông trên lưng mèo, ngồi xuống, nhưng còn chưa kịp cảm khái cảm giác mềm mại của lông mèo, tầm mắt đã bị cảnh sắc tráng lệ cực độ chiếm lấy.
Cả bầu trời bị nhuộm màu đỏ hồng diễm lệ, bầu trời ngập biển khói mây đỏ, rực rỡ gần như bỏng mắt. Dưới bầu trời chói lóa là một thảo nguyên vô tận mênh mông trùng điệp. Trên thảo nguyên lẻ tẻ vài hàng cây cao sừng sững, có một con diều hâu to lớn đang bay đằng xa, trên gò núi có thể nhìn thấy một bầy cừu đang nhàn nhã ăn cỏ. Bên trái là rừng rậm và từng mảng mây cao vút, dù Neville đã bay cao đến sắp chạm tầng mây, Lục Thu vẫn không thể thấy được biên giới khu rừng.
Trên không rất lạnh, Lục Thu nhịn không được cúi xuống ôm lấy phần lưng mèo to lớn. Cô vốn đã sớm ý thức được kể từ khi xuyên qua sẽ không thể trở về Địa cầu được, giờ được nhìn thấy toàn cảnh này coi như đã xác nhận ý nghĩ của cô. Nhưng nơi này không có bất kì ai cả, khu vực này lớn ngàn vạn dặm, chỉ trừ một tòa thành đá lẻ loi ra thì không thể tìm được công trình kiến trúc nào khác.
Neville không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cảm xúc của cô đột nhiên sa sút, còn tưởng cô đang sợ nữa. Dù sao thì khỉ đâu biết bay. Hắn giảm độ cao xuống một chút rồi bay về hướng con diều hâu kia. Bộ lông thật dài bị gió thổi bay về sau, tóc Lục Thu cũng bị thổi bay tứ tung. Neville hưng phấn vẫy đuôi, bay một hơi đến bên trên diều hâu. Những động vật gần đây đều biết nơi này là địa bàn của bá tước Neville, hầu như không dám đến quá gần tòa thành đá. Đến gần hơn mới phát hiện đó là một con chim ưng[1], con ưng này thật sự quá lớn, sải cánh rộng chừng tám mét, gần như che cả bầu trời, móng vuốt dưới chân cứng cáp sắc bén khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Phát hiện có con vật khác tới gần, con ưng kia xoay đầu lại, con ngươi màu vàng sậm hung hăng trừng lại. Lục Thu nhịn không được co người ôm chặt lưng Neville. Thấy Neville lưng lửng trên người mình, con ưng hơi cúi đầu: “Bá tước đại nhân.” . Ngôn Tình Sắc
Thanh âm của nó thô khàn, cứ như tiếng ma sát của giấy ráp. Nó cũng biết vị thế của mình, nói câu này xong rồi lập tức ngậm miệng.
“Ừm, ta tùy tiện dạo chơi tí, mi cứ tùy ý đi.” Neville thuận miệng đáp, bắt đầu lao mình xuống mặt đất.
Đột nhiên thay đổi độ cao làm Lục Thu chỉ có thể nắm chặt lông mèo mới giữ cho mình không bị rơi. Tiếp xúc ngắn ngủi với chim ưng, cô biết con ưng này cũng có thể nói chuyện. Suy nghĩ kỹ một chút, con sói lúc trước bắt cô và đám chó đuổi giết nó hình như cũng có thể nói chuyện.
Cho đến giờ, cô vẫn chưa thấy vết tích tồn tại của nhân loại. Như vậy chỉ còn một khả năng, kỳ thật thế giới này không có nhân loại. Suy đoán này khiến Lục Thu ngẩn ngơ, nếu không có con người, cô phải sống thế nào? Mèo cũng biết bay nữa, cô chỉ là một con người nhỏ bé bất lực đáng thương lại có thể làm được gì?
Neville đáp xuống thảo nguyên, theo ánh chiều tà dần buông xuống, một mảnh thảo nguyên xanh biếc cũng từ từ sẫm màu. Lại gần mới phát hiện đám cỏ này đều cao hơn một mét, nơi cao nhất còn hơn cả hai, ba mét, cao gần bằng một cái cây bình thường ở Địa cầu. Neville đột nhiên xuất hiện, thảo nguyên yên tĩnh bất chợt trở nên bạo loạn. Đám thỏ và chuột chũi kinh hoảng chạy trốn tứ phía, bãi cỏ lạo xạo xào xạc không ngừng, như có cơn cuồng phong quét qua. Bầy cừu xa xa cũng bị kinh hãi bỏ chạy theo con đầu đàn. Đằng xa không biết từ khi nào xuất hiện một con sư tử, âm thầm đi theo bầy cừu, thừa dịp này con sư tử dễ dàng vồ lấy một con cừu lạc đàn. Con ưng vừa nói chuyện với Neville cũng xoay một vòng trên trời, đột nhiên lao mình xuống bụi cỏ như tên lửa rồi nhanh chóng bay vút lên, hai chân quắp lấy một con thỏ béo mọng. Hai chân cường kiện của con thỏ giãy đạp trên không trung, nếu bị đạp trúng thì hẳn ngay cả đá tảng cũng vỡ.
Lục Thu nhìn cảnh tượng tàn khốc chỉ thuộc về thế giới động vật này, một lần nữa kinh hãi về mức độ nguy hiểm của thế giới này.
Dạo qua một vòng thảo nguyên, Neville lại bay lên trên rừng rậm, hù một đám chim đang bay. Cuối cùng hắn bay đến trên gốc cây cao nhất khu rừng, dừng lên cái tổ chim to chừng ba mét trên cành cây. Trong tổ có ba quả trứng chim lẳng lặng nằm đó, không có chim mẹ trông coi. Neville nhấc móng, do dự nhìn ba quả trứng kia, chọn lấy quả nhỏ nhất. Nói là nhỏ nhất, cũng hơn nửa mét rồi.
Neville ném trứng lên lưng, hắn tính toán lực ném rất chuẩn, quả trứng lăn trên lưng hai vòng rồi dừng trước mặt Lục Thu, không cách cô quá xa cũng không đập vào người cô. Lục Thu đứng thẳng người, sờ lên vỏ trứng, gõ gõ một chút, sau đó bụi đau thu tay về. Vỏ quả trứng này cứng như hóa thạch vậy.
Lúc này bầu trời đã sẫm đen, dưới khu rừng đen kịt truyền đến đủ loại tiếng chim hót tiếng côn trùng kêu. Lục Thu nhịn không được nhớ lại đêm vừa xuyên đến thế giới này. Những con côn trùng kia to lớn đến độ làm da đầu cô tê dại. Hai tay cô không tự giác níu chặt lông mèo.
Phát hiện cô đang khẩn trương, Neville không đi dạo nữa, trực tiếp bay về thành. Để bé sủng vật nhà mình hiểu biết một chút về sự nguy hiểm và tàn khốc của thế giới bên ngoài, nó sẽ không lẻn chạy đi nữa.
Lục Thu đúng thật cũng tạm thời dập đi ý nghĩ muốn ra ngoài xem, xung quanh khu vực này đều không có một bóng người, chỉ bằng đôi chân ngắn nhỏ xíu này của cô, chạy cả ngày cũng không được bao xa. Bị thả lên giường lớn mềm mại, Lục Thu vuốt vuốt bụng. Lúc sáng mới ăn hai miếng hoa quả, cũng đã tiêu hóa sạch rồi, giờ cô có chút đói. Nhưng giờ cơn đói không quan trọng, quan trọng nhất là đám hoa quả này tiêu hóa thành nước hết rồi, cô muốn đi vệ sinh quá đi. Muốn đi cực kì luôn! Từ lúc cô nhìn thấy con ưng kia bắt thỏ đã muốn đi rồi.
Nhờ ánh sáng u ám ngoài cửa sổ, cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn này, kỳ thật đồ đạc trong phòng không ít, chỉ là phòng quá lớn nên nhìn hơi trống trải. Bên vách tường kê một cái kệ đá lớn, thiết kế của nó vô cùng tinh xảo, trông như các bậc thang cho trẻ con chơi, còn có hang để chui vào nữa, các kệ nối nhau cao đến trần nhà, trên bậc cao nhất còn có một cầu trượt cao chừng năm sáu mét. Lục Thu chắc chắn trượt từ trên cao như vậy xuống sẽ tan xương nát thịt luôn. Trừ khu vực chơi, ở góc khác còn có một chậu hoa lớn, trong chậu có bùn đất và thứ gì đó trắng xốp như bông, nói là chậu hoa nhưng trong chậu cũng không trồng gì cả.
Trong phòng không có nhà vệ sinh. Lục Thu sắp nhịn không nổi, lo lắng nhảy từ trên giường xuống. Neville đưa cô về liền ra ngoài, nhưng cũng không đi xa, chỉ đứng cạnh cửa như thần canh cửa to lớn. Lục Thu vừa xuống giường hắn đã lập tức nhận ra, hắn dịch người qua ngăn cửa lại. Trong phòng tối om không có ánh sáng, đôi mắt hắn như hai hòn ngọc to lớn sáng ngời, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lục Thu.
Lục Thu căng thẳng, cao giọng giải thích: “Không phải tôi muốn chạy ra ngoài đâu, tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi.”
Nhưng giữa họ ngôn ngữ không thông, Neville vẫn đứng lù lù trước cửa. Mấy chuyện sinh lý này, càng chú ý thì càng nhanh đến, chỉ một chốc Lục Thu đã thấy mình nghẹn đến sắp nổ tung. Không ra ngoài được mà lại không có nhà vệ sinh, chẳng lẽ phải giải quyết trong phòng?
Không biết vì sao, cô lại để ý đến cái chậu hoa lớn trong góc tường, trong đầu đột nhiên nảy lên một từ. Bồn cát mèo. Thu nhỏ nó lại không phải rất giống bồn cát của mèo sao!
Lục Thu: “...” Cảm giác bị mèo nuôi như sủng vật càng rõ ràng rồi.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, lại nhìn về phía cổng, thấy Neville từ lúc nào đã dời thân thể, uốn người đi ra ngoài cổng, không nhìn về phía cô nữa.
Cơ hội tốt!
Cô bước nhanh về hướng bồn cát. Cô đứng trước bồn hơi do dự, không leo lên ngay mà nhíu nhíu mũi ngửi trước. Không có mùi hôi gì, chỉ có một mùi thơm ngát nhè nhẹ của cỏ cây, hương vị có chút tương tự với mùi trên người mèo lớn. Cô lại thăm dò đưa tay nắm bùn đất màu vàng xám lên, giống một loại bột phấn hơn, lớp bông màu trắng kia sờ vào cũng rất mềm mại, giống bồ công anh. Những đóa bồ công anh mềm như bông này rất nhiều, chồng chất trong một góc bồn như một vách tường thiên nhiên, nếu cô ngồi xổm xuống còn có thể che hết cơ thể của cô. Lục Thu hơi yên tâm, cô thực sự nhịn không nổi rồi, mặc kệ nơi này có phải bồn cát mèo hay không cô cũng không quan tâm.
Bồn cát không thấy, cao chừng một mét, cũng may cô bước sang hai bước đã thấy bên cạnh đặt một cái bậc thang vô cùng tâm lý. Cô bước lên, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống sát gần lớp bông, đợi che khuất bản thân rồi mới thở phào nhìn về bốn phía.
Vừa quay đầu lại cô đã giật mình sợ ngây người. Bên mép cửa lớn không biết từ khi nào lại lộ ra một con mắt. Không đứng canh cửa quang minh chính đại nữa, mèo lớn núp ven tường nhìn lén, cả người và nửa cái đầu giấu sau trường, chỉ lộ ra một con mắt và một cái tai.
Lục Thu: “...”
Lục Thu xấu hổ đến mức che mặt. Cái tập tính thích nhìn chủ nhân đi vệ sinh này của mèo dù có lớn thế nào cũng không đổi được hả? Còn may mèo lớn không ngồi xổm trước mặt cô nhìn, bằng không cô cũng muốn tự sát luôn cho rồi.
Thấy cô phát hiện mình, Neville thu đầu lại không nhìn nữa. Ruth đúng lúc bưng lên đĩa trứng còn bốc hơi nóng hổi định đi vào. Neville vừa quỳ nằm trên đất nhìn lén như tên biến thái lập tức đứng dậy, cái đuôi dựng thẳng lên ngăn Ruth lại. Hắn lời lẽ đanh thép chính nghĩa nói: “Bây giờ không thể vào!”
Ruth:???
_______________________
[1] Diều hâu là một cách gọi chung các loài chim bao gồm đại bàng, ưng, ó, kên kên, cắt... Vì ban đầu tầm nhìn xa nên tác giả gọi chung là diều hâu, đến khi Lục Thu lại gần hơn thì mới xác định đó là một con chim ưng.