Edit: Tiệm Bánh Sò
Từ sau khi kết thúc vụ giận dỗi lần trước, Lục Thu cảm giác Neville đối xử với cô càng tốt hơn nữa. Cảm giác này không giống trước lắm, không biết có phải ảo giác của cô không, cô cứ luôn cảm thấy ánh mắt Neville nhìn cô nhiệt tình hơn trước nhiều, đồng thời hành động liếm lông cho cô cũng nhiều hơn trước. Nhưng cô cũng chỉ có lông trên đỉnh đầu, đột nhiên bị liếm nhiệt tình, tóc cô rụng ngày càng nhiều. Lục Thu có ảo giác nếu cứ tiếp tục như thế thì cô phải sử dụng thuốc kích thích sinh trưởng mất.
Trừ việc thích liếm lông, Neville còn đặc biệt thích ngửi tới ngửi lui trên người cô.
“Trên người tôi có mùi gì sao?”
Lục Thu thử ngửi mình, ngày nào cũng phơi nắng, cô chỉ có thể ngửi thấy mùi nắng thôi. Từ sau khi có bồn tắm, ngày nào cô cũng tắm rửa cả, nhưng nơi này không có sữa tắm, trên người cô hẳn là không có mùi gì lạ mới đúng, nhiều nhất chỉ là nhiễm một ít hương sữa tắm của Neville thôi. Neville căng tròn mắt chớp chớp lắc đầu, trong họng còn phát ra tiếng khò khè, hình như đang nói gì đó, nhưng Lục Thu hoàn toàn nghe không hiểu. Nhưng Ruth mang cơm lên lại hiểu, ngài ấy nói, hương vị của ta. Động vật có bản năng đánh dấu địa bàn bằng nước tiểu hoặc nước bọt, ngày nào cũng bị liếm lông, có lẽ Lục Thu không ngửi thấy nhưng quả thực trên người cô tất cả đều là mùi của Neville. Đột nhiên lại bị nhét cho một mồm thức ăn mèo, Ruth bi thương nhanh chóng rời đi. Sau này cứ để người máy đưa thức ăn lên đây đi, ông không muốn lên đây nữa đâu!
Xem hết video trước năm tuổi của Neville, Lục Thu vô cùng hiếu kỳ hình ảnh từng giai đoạn của hắn, nhưng dường như Neville chưa từng tự chụp, càng đừng nói đến quay video. Khi đó hắn rất ghét nhìn thấy bản thân, Ruth cũng không nghĩ đến chuyện quay chụp, bởi vậy hiện tại chỉ có mỗi Langdon còn lưu giữ. Lục Thu quang minh chính đại thêm bạn Langdon trước mặt Neville, sau đó nhanh tay ẩn con chó màu mè trong không gian cá nhân rồi mới nhắn qua cho gã.
“Còn nữa không?”
Langdon trả lời siêu nhanh: “Xem hết rồi? Có, từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi đều có.” Nói rồi gửi qua cho cô xem.
Lục Thu nhịn không được hoài nghi có phải Langdon là tên cuồng nhìn lén không, hay là thầm mến Neville không chừng? Không phải ai cũng có thể kiên trì chụp lén người khác suốt mười năm đâu. Đây không phải chân ái thì còn là gì! Nhưng nghĩ đến việc có thể xem nhiều mèo lớn như vậy, cô vẫn kích động trả lời: “Gửi cho tôi một bản!”
Nhưng lần này Langdon không hào phòng như trước: “Vậy cô muốn dùng gì để đổi nào? Đâu thể cho không chứ! Bằng không cô thử gọi một tiếng anh trai coi nào.”
Lục Thu: “...” Con chó này tiện thiệt đó!
Cô quay đầu lại nhìn sắc mặt Neville, hắn nguy hiểm híp híp mắt. Hắn kéo cổ tay Lục Thu qua, nhấn xuống phần ghi giọng nói, nhàn nhạt hỏi: “Gọi cậu là anh trai? Cậu là anh của ai?”
Tin nhắn gửi đi, đầu bên kia cực kỳ lâu không trả lời, cũng không biết có phải bị dọa hay không. Đợi quá lâu, Lục Thu lại nhắn một tin nữa: “Tôi có thể thiết kế tạo hình mới cho anh, bảo đảm hài lòng.”
Langdon ngay lập tức trả lời: “Một lời đã định!” Nói rồi gửi hết tất cả thư mục cho Lục Thu.
“Đây đều là báu vật tôi cất giáu mấy năm nay đó, nhưng mà sau đó không chụp nữa, thật đáng tiếc. Thu Thu cô có muốn xem ảnh lúc tôi còn nhỉ không, nhất định cô sẽ thích đó.”
Neville bẹp một cái đập dẹp ảnh chân dung của Langdon trên màn hình. Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết Langdon lại chụp lén mình nhiều năm như vậy, hắn không giận tí nào, còn cảm thấy rất hoài niệm. Thời gian đó, hắn không thích ống kính tí nào, cũng không thích lưu lại hình ảnh của mình, về sau nhớ lại cũng chỉ một màn trống rỗng. Nhưng sau khi nhìn nhưng video nàu, ký ức như thủy triều nháy mắt dâng lên.
Trưa nay Lục Thu không làm gì cả, cũng không học tập mà chỉ cùng với Neville xem hết hình ảnh mười một năm ấy. Tâm tình Neville rất tốt, chốc chốc còn nhớ lại một vài chuyện liên miên lải nhải kể cho cô, lúc đó có chuyện gì thú vị, ăn được món gì ngon, gặp được động vật nào. Hắn cũng đã cứu Ruth vào giai đoạn đó, chuyện của ông ta còn thảm hơn cả Neville, vết sẹo trên mặt là do người cùng tộc cào rách. Sau khi được cứu, gã trầm mặc theo cạnh Neville không chịu rời, về sau lại làm quản gia của hắn. Những năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, Neville cũng đánh nhau rất nhiều lần, trên người lúc nào cũng có vết thương. Về sau hắn cũng sống tự do hơn, trừ phi trong Vương tộc có chuyện quan trọng gì hoặc hắn bị cáo trạng rồi bị nhốt vào phòng tối thì bình thường hắn đều có thể trộm chuồn đi chơi. Thủ đô tính rất phồn hoa náo nhiệt, hắn thấy được muôn hình muôn vẻ động vật khác nhau, cũng kết giao với vài người bạn tốt, nhưng phần lớn đều là những động vật sống ở tầng chót như Mastiff 18, động vật sinh hoạtr ở tầng trên không nhiều.
“Mười sáu tuổi anh đã rời khỏi Thủ đô tinh?” Lục Thu hỏi.
Neville lắc đầu: “Không phải, là Langdon rời đi. Hắn học tập rất tốt nên đã đến tinh cầu khác học trường chuyên cấp. Khi đó hắn đã nhận về một số động vật bị bỏ rơi nuôi dưỡng bên cạnh, về sau vì những động vật này mà hắn đã từ chối rất nhiều việc làm. Lúc đầu hắn có cả cơ hội tham chính, trong nhà cũng hy vọng hắn đi theo con đường này, nhưng hắn lại đi làm chủ kênh Livestream sủng vật. Nhà hắn giận đến mức cắt đứt liên hệ với hắn, cắt cả nguồn kinh tế của hắn, thời gian đó hắn còn phải chạy vạy vay tiền khắp nơi nữa.” Nhưng chuyện liên quan đến Langdon, Neville nói rất nhẹ nhàng, gần như chưa từng thấy giọng điệu này của hắn, nói rất tường tận.
“Kỳ thật anh đã sớm tha thứ cho anh ta rồi, đúng không?” Lục Thu ngoẹo đầu hỏi, nếu không thì sao lại biết rõ như vậy.
Cái đuôi Neville lắc lắc, một hồi lâu sau mới ừ một tiếng. Lục Thu sắp xếp lại tất cả ảnh và video liên quan đến Neville, trân trọng đặt giá sách trên không gian cá nhân. Sau này ở đây sẽ có càng nhiều ảnh của Neville, cô sẽ tự tay ghi lại.
_______________________
Dùng bữa tối xong, Neville cõng cô xuống lầu, không bay thẳng xuống dưới sân mà là đi đến chỗ bác sĩ người máy. Vén tay áo lên, Lục Thu lại bị tiêm một mũi. Cô mê mang chỉnh tay áo lại: “Đây là gì vậy? Cơ thể tôi có vấn đề gì à?” Cô cảm thấy hiện tại mình rất khỏe mạnh mà.
“Là thuốc tăng cường thể chất, có thể giúp cơ thể em khỏe mạnh hơn, vì trước đó em mãi bệnh.” Neville giải thích.
Lục Thu bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách tôi cứ cảm thấy cơ thể khỏe hơn rất nhiều, ngay cả nấu ăn cũng tốn nhiều sức lực, thậm chí còn cao thêm một centimet. Hóa ra là công lao của nó à, còn phải tiêm mấy lần nữa?”
“Ba lần, mỗi tháng một lần.”
“Y học phát triển thật đấy.” Cô cảm khái từ tận đáy lòng. Sáng hôm nay tự đo thì cô đã cao một mét sáu mốt rồi, có lẽ đợi tiêm xong ba mũi kia thì giấc mộng một mét sáu lăm sẽ không còn xa rồi.
Cách giải thi đấu sủng vật ngày càng gần, trên mạng cũng nhiều lời thảo luận hơn, kênh tin tức hằng ngày đều đưa tin về tiến độ sự kiện, còn bắt đầu đăng lên các video tuyên truyền của quán quân những mùa trước. Phi thuyền đến Riva tinh được tăng cường, tất cả nhà nghỉ khách sạn gần như đã được đặt kín. Để đón lượng du khách khổng lồ tràn vào, Riva tinh sử dụng cả hai tinh cầu phụ, những nhà nghỉ di động cũng tăng số lượng ngoài dự tính. Ngày nào Lục Thu cũng đếm thời gian, còn mấy ngày nữa sẽ đi ra ngoài. Cô bé nhà quê Lục Thu đến từ Cự Nhan tinh xa xa vô cùng hứng thú nhiệt tình với chuyện du lịch xuyên tinh cầu. Giải thi đấu sủng vật nhất định sẽ có rất nhiều động vật lông xù!
Càng gần ngày đi, Lục Thu càng đẩy nhanh tốc độ làm mèo chọc bông. Biết là có bất ngờ, Neville không truy vấn nữa, Lục Thu dời trận địa từ phòng bếp đến bên cạnh hắn, nhưng cô vẫn tìm một tấm vải lớn che kín, không nhét giấu trong bếp nữa, quang minh chính đại để ở ngoài.
“Cái này còn chưa làm xong, không thể xem trộm đâu, đợi đến khi làm xong lại xem nhé!” Cô dặn dò.
Đồ bày trước mắt rồi mà lại không thể xem, mấy lần Neville đã duỗi móng lật thử rồi rụt về, ngày nào cũng nhìn đến khó chịu. Ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc qua đó, ngồi xổm trước miếng vải kia nhìn chằm chằm, cứ như có thể nhìn xuyên thấu xem trong kia là gì vậy. Khi Ruth đi lên, hắn còn cố ý chắn trước đống đồ, nói: “Đây là quà Thu tặng cho ta, ông đi cẩn thận một chút, đừng đụng vào.”
Ruth cách đống đồ kia tám mét: “???” Vầy thì sao mà đụng?
Rốt cuộc đợi đến lúc trước khi lên đường hai ngày, Lục Thu đã làm xong. Đó là một con mèo lớn đang ngồi thẳng, mèo bông thấp hơn cô một chút, nhưng không thấp quá nhiều. Hai mắt mèo bông sáng ngời có thần nhìn phía trước, như đang chăm chú tập trung vào con mồi nào đó, cái đuôi dài cuộn bên cạnh, còn có lông xù. Mặc kệ là thần thái hay màu lông đều không khác gì mèo thật. Bên cạnh móng vuốt màu trắng của mèo lớn còn có một người nho nhỏ, người này đang ôm chân trước mèo lớn, ngũ quan không rõ lắm, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra đây là Lục Thu. Đây là lông của lần thứ hai cắt, lúc đầu Lục Thu không định động vào, nhưng nghĩ một hồi cuối cùng vẫn làm một hình bản thân, chỉ là thời gian không đủ, cô làm mình nhỏ một chút, quần áo vô cùng đơn giản, chỉ là một tấm vải tùy úy bọc thành váy ống dài, gương mặt càng thô hơn, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là đang cười. Đỉnh đầu không làm tóc nên cô đội một cái nón nhỏ.
Trừ con mèo bông này, cô còn vò tất cả phần lông mèo còn lại nhét vào một tấm lưới rỗng đan bằng len, phía dưới còn có sợi tua rua, phía trên xuyên qua một cây gậy dài, có thể treo trên tường trang trí, cũng có thể làm đồ chơi ghẹo mèo. Có thể Neville sẽ cảm thấy mấy cái đồ chơi này quá ngu xuẩn, cô chưa bao giờ nhìn thấy trong nhà có những thứ như vậy.
Ngày công bố món quà, Neville đặc biệt gọi Ruth lên, mỹ danh nói là để ông làm người chứng kiến, còn bảo ông quay lại để lưu làm kỷ niệm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lục Thu tặng quà cho hắn. Hoàn toàn đoán được hắn đang nghĩ gì trong đầu, Ruth mặt không đổi sắc đứng bên cạnh mở chố độ quay hình. Tháy hắn trịnh trọng như vậy, nội tâm Lục Thu cũng thấp thỏm không yên. Món quà này sao giờ lại nặng nề quá, nó cũng không quý giá tí nào, trong nhà còn có nhiều thú bông nữa, con mèo cô làm bản chất cũng là một con thú bông thôi, không đáng tiền cũng không có tác dụng gì. Nói không chừng Neville sẽ không thích nữa.
Nhưng cô có thấp thỏm thế nào cũng không ảnh hưởng đến Neville, hắn vẫy đuôi, lật tấm vải đã tò mò nhiều ngày ra. Sau đó, đối diện với đôi mắt của mình. Trừng mắt, lại trừng mắt nhìn. Neville nằm sấp xuống, đệm thịt nhẹ nhàng vỗ vỗ cô gái nhỏ bên cạnh mèo bông. Phát hiện tất cả đều là dùng lông của hắn làm ra, hắn sợ hãi thán phục quay đầu nhìn Lục Thu.
“Thích không? Làm hơi gấp, không đẹp lắm, nếu anh không thích thì lần sau tôi làm cái khác.” Lục Thu hồi hộp nói.
“Không, rất thích, thích cái này.” Hắn chỉ vào Lục Thu nho nhỏ nói.
Lục Thu dở khóc dở cười: “Được, lần sau tôi lại làm bản thân tặng anh.”
Nói xong lại cảm thấy lời này sao sao, nhưng Neville rất vui vẻ lập tức gật đầu. Sau đó hắn lại cầm cây gậy đồ chơi kia lung lay, quả cầu tua rua lắc qua lắc lại, hắn nhịn không được giơ móng bắt, nhưng hễ giơ ra thì cây gậy liền rớt xuống. Neville lại nhặt cây gậy lên, đổi vị trí quả cầu tua rua lắc sang trước mặt Ruth, chỉ lắc thôi còn chưa đủ, hắn còn xoay vòng quả cầu quanh đầu Ruth. Ruth nhìn xuyên qua quả cầu tua rua, bình tĩnh nhìn Bá tước Đại nhân nhà mình, không biết có nên phối hợp hay không. Cuối cùng, ông vẫn tri kỷ vồ một cái, đương nhiên không bắt được rồi.
Cất kỹ quà, Ruth mang tới một cái rương, đi phi thuyền từ Cự Nham tinh đến Riva tinh phải hơn nửa ngày, hôm nay phải chuẩn bị trước. Lục Thu chôn đầu vào tủ quần áo của mình sắp xếp quần áo. Ruth thì lôi kéo Neville ra khỏi phòng.
“Đại nhân, có việc, là việc liên quan đến Lục Thu.”
“Cái gì?”
“Gần đây có không ít động vật lạ tìm gà gô Hazel hỏi tin về Lục Thu, trong Cự Nham thành cũng có động vật hỏi thăm.”
Chân mày Neville chau lại: “Có biết bọn chúng là ai không?”
“Hình như là ở tầng trên, tôi từng gặp một con.” Móng vuốt ông chỉ lên.
Neville dạo một vòng trên không, hiểu ra ông đang ám chỉ đến người của Felikin. Người cha đã nhiều năm không liên lạc kia điều tra Lục Thu làm gì? Vì nhìn tháy Lục Thu đi cùng hắn nên không yên tâm sao? Ông ta còn gì mà không yên lòng chứ, hắn nào có thèm đi tranh đoạt vương vị chứ, Neville cười nhạo. Đến giờ bọn họ vẫn chưa tra được lai lịch của Lục Thu, thân thế của cô thần bí cứ như được nứt từ khe đá ra vậy. Có tra mãi cũng không tra được lai lịch của cô, không biết Felikin có thể sinh nghi là do hắn động tay động chân hay không, mặc kệ có suy đoán gì cũng được, hắn sẽ chuẩn bị chu toàn.
“Bọn họ tra được gì rồi?”
“Hẳn là giống như chúng ta, giờ những động vật lạ trên lãnh địa đều đã rút lui, nhưng bên Cự Nham tinh vẫn còn, có cần tôi làm gì không?”
“Không cần, ông ta cũng không có ý định tránh ta, ông có làm gì cũng vô dụng.” Chờ khi không tra được gì cả thì bọn họ sẽ tự rút lui thôi. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Neville luôn có cảm giác bất an, cứ như sẽ có chuyện gì đó phát sinh vậy.
____________________
Cùng lúc đó, trong một căn phòng ở một nơi vắng vẻ ở Thủ đô tinh mơ hồ có tiếng nói chuyện. Giọng nói trong trẻo hưng phấn vang lên: “Đã xác định là bọn họ sẽ tham gia giải thi đấu sủng vật rồi chứ?”
“Đúng thế.”
“Tốt, rất tốt. Thú động loạn lạc chính là cơ hội tốt, các ngươi nhất định phải mang con thú gọi là Lục Thu về. Chú ý không được để cô ta bị thương, cũng không được để cô ta chết.”
“Nhưng mà, Tam Vương tử...”
“Câm miệng, Đế quốc làm gì có Tam Vương tử! Hắn chẳng qua chỉ là một đứa con riêng thôi! Không cần bận tâm đến hắn, chỉ cần dùng thuốc này thì trong thời gian ngắn hắn sẽ không thể hành động được, đến lúc có các ngươi biết làm gì rồi đấy.”
“Vâng thưa Đại nhân, chúng thần tuân mệnh.”
____________________
Giải thi đấu sủng vật tổ chức trong vòng bảy ngày, toàn bộ tinh cầu Riva sẽ vô cùng náo nhiệt, động vật đến tham dự rất nhiều, đến lúc đó nếu có chuyện gì ngoài ý muốn sẽ khó có thể khống chế được. Thậm chí Neville còn không muốn đi nữa. Nhưng Lục Thu vô cùng chờ mong chuyến đi lần này, thậm chí còn đánh dấu trên quang não, ngày nào cũng lật xem hoặc hỏi hắn về tin tức liên quan đến giải thi đấu. Rõ ràng cô rất tò mò với thế giới bên ngoài.
Tần suất vung đuôi tăng, Neville nói: “Đến lúc đó ông đi theo bọn ta, tăng cường phòng vệ, ta sợ sẽ xảy ra chuyện. Đặt chế cho cô ấy một bộ quần áo, phải là loại có hiệu quả phòng hộ tốt nhất.”
“Vâng Đại nhân.”
Nghĩ nghĩ lại vấn không quá yên tâm, hắn lại nói: “Chuẩn bị thêm một sợi dây xích nữa, nhỏ một chút, nhưng nhất định phải chắc chắn.”
Trên đầu Ruth hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi, chẳng lẽ là muốn đeo cho Lục Thu? Nhưng đây không phải để buộc sủng vạt sao, Lục Thu đâu phải là sủng vật. Hay là Neville mang cô đến không phải để xem vui mà là muốn dự thi? Như vầy hình như là trái quy chế rồi.
Dù trong đầu xoay chuyển rất nhiều vòng, ông vẫn tậm tâm đi chuẩn bị, tốc độ rất nhanh. Đợi đến trước khi ngủ, Ruth mang đến một bộ quần áo được đặt làm gấp và một sợi dây xích bạc dài đến. Lần này không phải váy mà là một bộ đồ như quần áo thể thao, hoàn toàn được đặt theo số đo của cô, còn có mũ, có thể bao bọc từ đầu đến chân. Chất liệu quần áo rất kỳ lạ, hình như có hai lớp, bên ngoài rắn chắc bên trong mềm mại, nhưng không bị bị nóng tí nào. Lục Thu đáng chuẩn bị cầm quần áo mặc lên người thì đột nhiên phát hiện Neville cầm sợi dây xích kia lên muốn chốt cổ mình lại.
Lục Thu: “...???”
Dây xích? Cổ? Cái này...
“Đợi đã, đợi chút đã, đây là muốn làm gì vậy?” Cô nhanh chóng lui lại né.
Neville nghiêm túc nói: “Động vật bên ngoài quá nhiều, không an toàn, làm thế nào chúng ta sẽ không lạc nhau, ta sợ không chắc chắn có thể bảo vệ em chu toàn được.”
Lục Thu cũng hiểu rõ mình quá yếu, nếu lạc mất thì cô xong đời rồi, huống chi chỗ phải đi còn không ở Cự Nham tinh, dùng dây buộc lại cũng là điều tất yếu. Nhưng sao hết lần này tới lần khác lại là dây xích chứ, dây thừng không được sao!
“Vậy thì cũng không cần đeo trên cổ chứ, cổ tay thì thế nào? Cổ chân cũng được mà!” Cô thương lượng.
Neville đánh giá cô một vòng từ trên xuống dưới, cuối cùng khóa vòng xích trên lưng cô, đầu bên kia đeo lên móng vuốt mình, nhích một cái là Lục Thu đã bị kéo tới ngực hắn. Dây xích dán dính trên lưng như thắt lưng vậy, liền với quần áo, nếu không nhìn kỹ thì cũng không có ai chú ý được, cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại. Lục Thu giật giật dây xích, trên đó còn có chữ viết, nhưng nhìn mãi cũng không hiểu trên đó viết gì.
“Cái này viết gì vậy?” Cô hỏi.
“Là tên của chúng ta, còn có phương thức liên lạc.”
Lục Thu không khỏi buồn cười vì sự cẩn thận và căng thẳng quá mức của hắn.
“Tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, không tùy tiện chạy lung tung đâu, anh cứ yên tâm.”
Vì phải ra ngoài mấy ngày nên Lục Thu mang theo không ít quần áo, còn cả tất, giày, mũ, kẹo làm sạch răng, chén nước; còn có cả quần áo của Neville, nơ đen, lược, sữa tắm v...v... Cái rương rất lớn, tất cả đồ đạc của bọn họ nhét hết vào cùng mà vẫn còn nhiều chỗ trống.
Neville đứng bên cạnh rương kích động. Đợi đến khi Lục Thu quay lại thì phát hiện mèo lớn đã nằm vào rương, vẻ mặt phải mang theo ta luôn đi. Lục Thu buồn cười vỗ vỗ lưng hắn: “Được rồi, mau đứng dậy đi, tôi sắp thu xếp xong rồi. Anh còn thứ gì muốn mang theo không? Có mang chén theo không, chắc là anh không cần nhỉ?”
Ruth đúng lúc đem hai cái chén tới, một lớn một nhỏ, mà cái lớn kia không phải gọi là chén nữa, phải gọi là bát, là một cái bát khổng lồ mới đúng. Còn của Lục Thu là một cái chén nhỏ có kèm núm vú cao su. Nhìn chằm chằm núm vú cao su trên chén, Lục Thu trầm tư, chẳng lẽ hai con này đang coi cô là con non sao?
Sáng hôm sau, Neville không ngủ nướng như ngày thường, ăn bữa sáng xong, một người một mèo một báo, leo lên phi hành khí khởi hành. Muốn đi phi thuyền công cộng thì phải đến bến cảng trước đã. Kỳ thật Neville cũng có phi thuyền riêng, nhưng phi thuyền tư nhân tốc độ không nhanh bằng phi thuyền cỡ lớn.
Bến cảng Cự Nham tinh cách lãnh địa của Neville tương đối xa, phi hành khí bay chừng hai tiếng mới đến. Neo đậu trên một bờ cát vô cùng rộng lớn, Neville buộc dây xích trên lưng Lục Thu rồi ôm cô nhảy xuống phi hành khí, Ruth mang theo rương, đăng kí đậu phi hành khí một tuần. Trước mặt bọn họ là biển cả mênh mông bát ngát. Trên mặt biển có một chiếc phi thuyền vô cùng to lớn đang đậu, vì quá khổng lồ nên không thể nhìn thấy toàn cảnh phi thuyền, Lục Thu cũng không biết phải miêu tả hình dạng nó thế nào, chỉ biết chiếc phi thuyền này đen nhánh, lại rộng lớn chẳng khác nào trời đêm. Có một băng chuyền trong suốt kết nối phi thuyền và bãi cát, lúc này đang có không ít động vật mang theo rương hành ký đứng trên băng chuyền, từ từ di chuyển vào trong phi thuyền.
Neville ôm Lục Thu, qua cổng kiểm tra an ninh rồi nhanh chóng xếp hàng trước băng chuyền. Vì buổi Livestream kia mà chúng thú cũng biết đến Neville và Lục Thu, hai bọn họ vừa xuất hiện, nhưng động vật xung quanh nháy mắt quay đầu lại nhìn chằm chằm, vừa nhìn vừa xì xào bàn tán. Nói là xì xào cũng không đúng, có mấy con giọng lớn, gần như có thể nghe thấy rất rõ.
“Trong lực Neville là Lục Thu sao? Thật nhỏ quá đi, cứ như là con non vậy.”
“Neville lại đổi tạo hình mới kìa, đừng nói Lục Thu, tôi còn không nhận ra đó là hắn nữa, lông ngắn cũng đẹp lắm.”
“Bọn họ cũng tham gia giải thi đấu sủng vật sao, trùng hợp quá, chúng ta cũng vậy mà, không biết lát nữa có thể bắt chuyện hay không.”
“Trông Neville dữ quá đi, tớ không dám.”
Neville ngồi xổm ngay ngắn trên băng chuyền, hoàn toàn vùi Lục Thu vào lồng ngực mình, giả vờ như không nghe thấy những lời nghị luận này, vô cùng cao quý lạnh lùng. Đối diện với động vật xa lạ, hắn vẫn luôn giữ thái độ này. Dù chỉ là một Tam Vương tử không được thừa nhận, nhưng dù sao cũng lớn lên trong Vương cung, còn là một Lãnh chúa, khi hắn bày ra dáng vẻ lạnh lùng, khí thế của một kẻ bề trên hoàn toàn triển khai, ngay cả một con hổ đứng trước mặt hắn cũng không dám nói một câu. Nhất thời tiếng bàn tán xung quanh ít đi, rồi nhanh chóng an tĩnh lại. Lục Thu nghe được hết, mặc dù hiếu kỳ nhưng cô cũng không hề động đậy, chỉ đưa đầu xuyên qua lớp lông của Neville nhìn cảnh biển.
Rất nhanh đã đến lượt bọn họ lên phi thuyền, Ruth đã đặt trước một căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất rồi. Từ Cự Nham tinh đến Riva tinh ít nhất cũng phải bảy giờ, phải đến tối mới tới nơi, đặt ghế ngồi không dễ chịu bằng phòng.
Phi thuyền từ từ rời Cự Nham tinh, bầu trời màu lam từ từ biến thành màu đen, bầu trời sao bắt đầu xuất hiện. Neville nằm trong cái ổ lớn, Lục Thu nằm đè lên ngực hắn nhìn khung cảnh ngoài phòng. Vách tường xung quanh hoàn toàn biến thành bầu trời đầy sao, cứ như đang được phiêu du trong vũ trụ vậy, mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn, thời gian dường như cũng trôi qua chậm hơn nhiều. Lục Thu thầm than một tiếng, đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật đó. Nhưng cô lại không thể nhìn thấy sự phát triển của Địa Cầu rồi.