Edit: Tiệm Bánh Sò
Đột nhiên phát hiện vấn đề mình xoắn xuýt đã lâu không thể nào giải quyết được kỳ thật là chuyện người khác không thèm để ý đến, cảm giác thoải mái mờ mịt kia thật là khó tả. Cảm xúc hiện tại của Lục Thu chính là vậy.
Bị hai đôi mắt to nhìn chăm chú, cô nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có thể thầm xin lỗi Modes rồi quay người nắm chặt lông Neville: “Tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt, tôi không có băn khoăn gì hết, mặc kệ Neville làm gì tôi cũng thích hết.”
Modes: “...”
Bị đả kích trí mạng, Modes không thể tin nổi la lên: “Thu Thu cô tỉnh táo lại đi!”
Lục Thu vô tội chớp mắt: “Hiện giờ tôi đang rất tỉnh táo mà.”
Neville vừa đắc ý vừa hưng phấn grừ grừ trong họng, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu khẽ, cứ như đang lẩm bẩm meoo meoo vậy. Lục Thu quay đầu nhìn hắn, hai mắt mèo lớn sáng ngời, đồng tử màu hổ phách càng trở nên trong suốt cứ như một khối bảo thạch rạng rỡ dưới ánh chiều vậy.
“Thu Thu.”
“Ừm?”
“Chúng ta về thôi.”
Nói rồi trực tiếp ôm cô bay mất.
Modes tức đến dậm chân, lần này cô bé không đuổi theo nữa, cứ có cảm giác mình đứng cạnh họ dư thừa sao ấy. Dù sao cũng đã trễ rồi, cô bé quyết định đi đại chiến phiên chợ ăn vặt một vòng, ăn một bữa no đủ đền bù cho bản thân.
Tốc độ của Neville rất nhanh, không bao lâu bọn họ đã về đến khách sạn. Lục Thu có thể cảm được rõ ràng sự kích động của Neville. Thậm chí hắn còn không thèm đi thang máy mà bay thẳng đến căn phòng trên tầng cao nhất. Ruth không có ở đây, trong phòng rất yên tĩnh.
Neville vừa vào phòng ngủ đã nhảy lên ổ mèo, Lục Thu bị đặt lên tấm nệm êm, cô ngửa đầu nhìn mèo lớn cũng đang cúi đầu chắm chú nhìn cô, đột nhiên lại thấy khẩn trương trong lòng.
Tình huống gì thế này? Không được đâu, thế này không được đâu! Đừng nói giống loài cách biệt, có cùng thì cũng không được!
Mèo lớn lập tức đè mình xuống, Lục Thu khẩn trương níu níu quần áo, sau đó ngênh đón một cái ôm thật chặt. Mấy chuyện này nọ trong tưởng tượng không hề xảy ra. Mèo lớn đè hết mình lên người Lục Thu, không ngừng dùng đầu nũng nịu cọ cọ cả người cô, cứ như một bé mèo con đang làm nũng với mèo mẹ vậy. Trong cổ họng không ngừng nhỏ giọng kêu meo meo, vừa hưng phấn vừa kích động. Lục Thu có cảm tưởng mình đang ngồi trên một chiếc xe ngựa mất bộ phận giảm xóc, mà đường đi lại còn gập ghềnh, xe ngựa cứ lắc qua lắc lại kinh khủng khiến cô váng đầu hoa mắt đến nỗi không thể nhìn rõ trần nhà thế nào. Hình thể mèo quá lớn, cô bị đầu mèo cọ thiếu chút nữa rơi xuống khỏi ổ mèo luôn. Cũng may Neville kịp thời duỗi móng kéo áo cô lại.
Kích động hồi lâu, cơn hưng phấn của Neville rốt cuộc cũng dừng, hắn nằm ườn trong ổ mèo, giơ ngón tay Lục Thu nhìn chiếc nhẫn trên đó. Lục Thu gạt nắm tóc bị vò thành một cục trước mặt ra, cũng nhìn chiếc nhẫn theo hắn. Đột nhiên cô muốn biết lúc Neville đưa nhẫn cho cô có biết nó đại biểu cho điều gì không nhỉ?
“Anh có biết ý nghĩa của nhẫn không?”
Hỏi một đằng, Neville lại trả lời một nẻo: “Em nhận rồi.”
“Ừm?”
“Nhận rồi thì không thể đổi ý.”
Ý là, không chỉ biết, còn biết vô cùng rõ ràng nữa kìa. Cũng tâm cơ quá nhỉ, lúc tặng còn nói là nhìn thấy tinh tinh mang đẹp nên mới muốn tặng cô. Rõ là sợ cô không nhận mà?
“Vậy là anh đã sớm biết?”
Vuốt mèo bông xù che tay cô lại, đệm thịt nhẹ nhàng ấn ấn, móng ngắn ngủn khép khép mở mở, vuốt thoắt ẩn thoắt hiện. Neville hỏi lại lần nữa: “Em không thích?”
“Không có, chỉ là cảm thấy rất thần kỳ.”
Động vật có ngón tay thon dài thích hợp đeo nhẫn như con người cũng không nhiều, đáng ra nhẫn sẽ không thịnh hành mới phải, xét cho cùng thì còn có nhiều động vật họ guốc, thậm chí là rắn còn không có chân nữa, căn bản không hề thích hợp đeo thứ này. Ở thế giới này, đáng ra nhẫn sẽ không mang ý nghĩa đặc biệt gì mới đúng, thậm chí cô còn nghĩ rằng không có sự tồn tại của nhẫn nữa.
“Cái gì thần kỳ?” Neville không hiểu.
“Tặng nhẫn cho động vật mình thích là truyền thống à? Vậy các anh đeo nhẫn ở đâu?” Cô tò mò hỏi.
Neville ừ một tiếng: “Là truyền thống từ trước giờ, đeo ở đâu cũng được. Chỗ đeo còn tùy loài động vật nữa, ví dụ như dê, bò có thể đeo lên tai hoặc đeo lên đuôi. Hoặc như heo có thể đeo trên mũi, cũng có thể xỏ dây đeo lên cổ. Rắn thì khó hơn một chút, bọn chúng cũng có thể đeo trên lưỡi nhưng kiểu gì cũng sẽ có lúc không cẩn thận nuốt vào, nên chúng sẽ đeo nhẫn trên đuôi.”
Lục Thu càng nghe càng thấy quái dị chẳng lẽ những động vật này đều coi các loại vòng tay, khuyên mũi đều là nhẫn sao? Còn cả rắn đeo nhẫn trên lưỡi là cái quỷ gì? Kỳ quá đi mất! Cô rối não suy nghĩ nửa ngày, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Vậy chim thì sao giờ?”
Neville thản nhiên nói: “Trên chân.”
Lục Thu tưởng tượng đến hình ảnh kia, hai con chim thích nhau, chim trống nâng chân chim mái lên, đeo nhẫn cho nó. Không hiểu sao cứ liên tưởng đến vòng xích con người hay đeo phòng chim bay mất thế nhỉ?
“Vậy... mèo thì sao?”
“Đâu cũng được, tai hoặc cổ đều được.”
Lục Thu kinh ngạc: “Truyền thống này bắt nguồn từ đâu anh biết không? Có truyền thống hay là điển cố gì không vậy?”
Neville trầm ngâm nửa ngày, lặng lẽ mở quang não ra tra: “Là được truyền thừa từ thời Thượng cổ rồi, đã mấy ngàn năm, cụ thể bắt nguồn từ đâu thì không biết, nhưng đã lâu lắm rồi.”
Kỳ lạ thật, Lục Thu cứ thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Lúc đầu, cô hoài nghi có phải nó bắt nguồn từ con người hay không, nhưng Neville nói đã mấy ngàn năm rồi, dù có thì cũng đã chẳng còn vết tích gì.
Cô thở dài, khi vừa xuyên đến cô chỉ hận không thể quay về thôi, giờ khi cuộc sống đã ổn định, lại có chú mèo mình thích, Lục Thu cũng dần ít nhớ lại quá khứ hơn, đôi khi cô còn sợ có ngày mình sẽ hoàn toàn quên mất mọi chuyện trước đây.
“Anh không ngại chủng tộc chúng ta khác biệt sao?”
Neville lắc đầu: “Pháp luật Đế Quốc bảo hộ hôn nhân dị tộc, đố không là vấn đề gì cả.”
Khó trách Modes không kinh ngạc tí nào cả, hóa ra là vì vậy, như vậy cũng tốt. Đột ngột, cô nhớ đến chuyện, Lục Thu nhỏ giọng hỏi: “Vậy... hôn nhân đồng tính cũng được hả?”
Cô nhớ có rất nhiều động vật ví dụ như hươu cao cổ, sư tử, tỉ suất rất cao. Còn có nhiều động vật lưỡng tính nữa, thậm chí còn có thể tự nhân giống, hoàn toàn không cần nửa kia. Cũng không biết pháp luật quy định thế nào.
“Được cả.” Neville nói.
Quả nhiên, độ cởi mở mà trình độ tiếp nhận của động vật cao hơn con người nhiều. Cũng có thể là vì tính đa dạng và phức tạp của giống loài mới tạo thành trật tự xã hội như bây giờ.
Bị lơ cả buổi chiều, nguyên một đêm Neville ôm Lục Thu nằm trong ổ nói chuyện, bù lại tất cả thời gian bị chiếm mất lúc chiều. Cơm tối do khách sạn mang lên, có thể là do tâm trạng tốt nên cơm hôm nay cũng đặc biệt ngon hơn bình thường, thậm chí Lục Thu còn ăn nhiều hơn nửa bát. Tiêu cơm xong, Neville mang Lục Thu lên sân thượng khách sạn.
Trên sân thượng lớn rất náo nhiệt, trên vách núi tựa lưng vào khách sạn còn có nhiều trạc cây trụi lủi. Có nhiều con chim đậu trên những cành cây đó hoặc ngủ gật hoặc đang trò chuyện. Khung cảnh như đang tụ hội vậy. Một góc khác tụ tập không ít sói, những con sói này có hình thể và màu lông khác nhau, trông không giống như một đàn lắm. Lúc Neville mang Lục Thu lên thì nghe thấy có một con sói đang tự giới thiệu với một con sói khác. Cứ như là tiệc gặp mặt vậy, mà cũng đúng đó là tiệc xem mặt của tộc sói thật.
Vừa nhìn thấy sói Lục Thu đã nghĩ đến con sói đã bắt cô ngày cô vừa mới đến thế giới này, không những không ăn thịt cô, nó còn mang theo cô chạy trốn nữa. Cũng vì vậy mà khi lần đầu tiên gặp Neville, cô đã được hắn nhặt về. Giờ cô cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . Truyện Phương Tây
“Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp tôi không? Sao anh lại xuất hiện ở đó vậy, con sói bị thương kia đã chết sao? Còn những động vật đuổi giết hắn thì sao?”
Neville hồi tưởng lại: “Ừm, chết rồi. Hắn là một kẻ chuyên săn sủng vật, tên là Pieck, chuyển bắt động vật trong rừng bán cho phòng đấu giá. Lúc đầu là ta đến phòng đấu giá mua sủng vật, hắn ta gửi hình ảnh của em đến nhưng mãi không đến giao hàng nên ta đã vào rừng xem. Con chó đuổi giết nó là Bult, do trước đó Pieck đã bắt con non trong đàn của nó bán nên mới mang thù.” May mà lúc ấy hắn tâm huyết dâng trào muốn đi mua một con sủng vật, cũng may mà khi đó hắn đã đích thân đến rừng rậm Truy Tinh một chuyến.
Lục Thu không ngờ thiếu chút nữa mình đã bị coi là sủng vật bán vào phòng đấu giá, khó trách lúc đầu thái độ của Neville với cô rất kỳ quái, hóa ra là nuôi cô như sủng vật. Trước giờ chỉ có người nuôi mèo làm sủng vật, giờ thì mèo lại coi người là sủng vật, nghĩ thôi đã thấy buồn cười. Giờ nhớ lại cô vẫn còn sợ, cũng may là Neville xuất hiện, không thì nếu không bị đưa vào phòng đấu giá thì cô cũng sẽ bị động vật khác ăn thịt.
“Vậy lúc đó là anh đến tìm tôi sao?”
“Ừ. Trên người em dính đầy nước bọt của con sói kia, thiếu chút nữa ta đã ném em đi rồi.” Neville nhịn không được ôm chặt Lục Thu hơn, cũng may mà hắn không làm vậy.
Lục Thu nhớ tới cảnh tượng lúc đó cũng không nhịn được bật cười. Cô đã từng nghĩ mình quá thê thảm quá xui xẻo rồi, từng có lúc nghĩ chỉ một giây sau mình sẽ chết mất, nhưng giờ nhớ lại cũng có thể coi như là chuyện vui để hồi tưởng.
“Anh ném tôi xuống sông, tôi còn tưởng anh muốn dìm chết tôi nữa kìa, kết quá là tôi bị cảm lạnh luôn.”
Neville áy náy xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
“Không sao đâu, không phải anh đã chữa bệnh cho tôi nhanh chóng đó sao. Tôi còn phải cảm ơn vì khi đó anh đã xuất hiện nữa, nếu không phải nhờ anh thì chắc tôi cũng không sống được đến ngày hôm nay đâu.”
Neville có một loại xúc động muốn hỏi hết những điều trong lòng. Cho đến hôm nay, đã rất lâu rồi mà vẫn không thể tra được lai lịch của cô. Chỉ cần một động vật có tồn tại thì không thể nào không có tung tích gì được, dù được sinh trong thâm sơn cùng cốc cũng có dấu vết lần theo. Nhưng đối với Lục Thu lại hoàn toàn mơ hồ.
“Em...”
Hắn đang muốn hỏi thì lễ ra mắt bên cnahj đã kết thúc, con sói xám không tìm được đối tượng dựa vào thành ban công ngửa đầu hú một tiếng dài với ánh trăng. Một con sói dẫn đầu, con khác cũng theo đó tru lên. Tiếng tru truyền đến phương xa, từ trong núi cũng lần lượt có tiếng sói hú ứng.
Lục Thu che tai lại, quá ồn. Neville nhíu nhíu mày, không hỏi nữa. Cả hai không đứng ở đây lâu, Neville nhanh chóng đưa cô về phòng.
Ra ngoài du ngoạn cũng không thể quên việc học, đáng tiếc chỉ vừa học được hai từ đơn thì Lục Thu đã tựa vào ngực mèo lớn ngủ thiếp mất. Vì để ngày mai có tinh lực ra ngoài chơi xem tranh tài, Neville cũng nằm xuống ngủ theo. Nếu đeo xích trên người thì lúc ngủ không tiện lắm nên hắn đã tháo xích xuống. Trước khi đi ngủ Neville còn không yên lòng lắm, cứ ôm chặt Lục Thu trong lòng. Âm thanh ồn ào bên ngoài không dứt, dù hiệu quả cách âm của phòng này rất tốt, nhưng tai của hắn rất thính, cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng ồn. Tiếng sói tru khiến động vật gần đó đều sôi trào, núi rừng trong đêm mở trận thi đấu tru, ầm ĩ không thôi.
Neville ngủ không sau, thỉnh thoảng lại bừng tỉnh nhìn quanh. Hắn cứ có cảm giác bất an lạ kỳ, cứ có cảm giác nguy hiểm đang gần sát. Lúc chiều đã bắt được mấy con chim giám thị bọn họ, Ruth hiện đang thẩm vấn, nhưng miệng chúng vô cùng chặt, dùng biện pháp nào cũng không chịu mở miệng, đến giờ vẫn không chịu khai ra kẻ chủ mưu là ai. Mà dù có nói hay không thì Neville cũng đoán được là do ai phái tới, hắn chỉ không biết rốt cuộc Neville có mục đích gì thôi. Nếu là vì hắn thì hắn hoàn toàn không lo sợ, nhưng những động vật kia cũng giám thị cả Lục Thu, hiện giờ Lục Thu chính là nhược điểm của hắn, một khi Lục Thu xảy ra chuyện thì hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu. Chỉ là thời điểm này hắn không thể nào trực tiếp chất vấn Oliver muốn gì. Hắn không không khai ủng hộ Đại Vương tử, lúc trước khi giao bằng chứng cho Đại Vương tử hắn cũng dùng các cách đặc biệt, Felikin không cho phép hắn nhúng tay quá nhiều.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại lần nữa, hắn nhắn tin cho Ruth: “Hỏi ra gì chưa?”
Ruth phản hồi rất nhanh: “Không ạ, bọn chúng định tự sát, đã ngăn cản rồi nhưng hiện bọn chúng đang trọng thương, đang trị liệu.”
Neville cau mày đóng quang não, nhìn gương mặt ngủ say của Lục Thu rồi, ngáp một cái thật to. Hắn nằm lại ngay ngắn, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Lục Thu mơ một giấc mơ kỳ lạ, không phải mơ hồ như hai ngày trước mà rất rõ ràng chân thực, tựa như đang thực sự xảy ra vậy. Cô mơ thấy mình lại xuyên về Địa Cầu. Không có động vật khổng lồ cũng không có Neville. Vẫn là vách núi mà cô rơi xuống kia. Cô đeo túi xách chật vật nằm trong bụi cỏ, đội cứu hộ đặt cô lên cáng cứu thương rồi nâng lên xe. Tiếng còi xe cứu thương không ngừng vang lên, cơn đau nhức truyền đến từ bắp đùi. Nhân viên cấp cứu đang băng bó bên cạnh nói với cô, một chân của cô bị gãy, cần nghỉ ngơi một thời gian.
Lục Thu cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, tay vô thức sờ sang bên cạnh, lại bắt hụt, không có gì cả.
“Ne... Ne gì nhỉ?” Một cái tên đã đến bên miệng rồi mà làm sao cũng không thể nhớ được.
Y tá nói sát bên tai cô: “Cô hỏi gì? Vì sao hả? Vì sao lại rơi xuống hả? Hàng rào chỗ cô đứng đã lâu năm rồi chưa tu sửa, hay ngày trước vừa có mưa, tương đối trơn trượt, cô chỉ té bị thương ở chân thôi đã coi như là vô cùng may mắn rồi, dưỡng một thời gian là khỏi thôi.”
Lục Thu lắc đầu, điều cô muốn hỏi không phải cái này. Không đúng, cô không nên ở đây. Trần xe không nên thấp như thế, xe cũng không nên chật hẹp như vậy. Người đang đợi cô đâu, hình như đang có người đợi cô.
Nhưng đó là ai? Cô không thể nhớ nổi.
Sâu trong nội tâm có giọng nói muốn gọi cô tỉnh lại, nhưng cô cứ có cảm giác hết thảy mọi việc trước mắt mới là thật, là nơi cô nên thuộc về.
Mờ mịt nhìn trần xe, cô nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, ánh đèn trên đỉnh đầu không ngừng lướt qua. Lục Thu nhìn mọi người muốn hình muốn vẻ bên cạnh, vốn phải cảm thấy quen thuộc nhưng sao cô lại lạ lẫm vô cùng, cứ như đã lâu lắm rồi mới thấy nhưng người khác vậy.
“Giờ là lúc nào rồi? Hôm nay là ngày nào?” Cô hỏi y tá.
“Thứ hai, mười giờ sáng.”
Cô leo núi vào ngày cuối tuần, hôm nay thứ hai, cũng chỉ mới một đêm mà thôi.
Lục Thu nằm mãi, không biết từ khi nào chân đã khỏi hẳn, thời gian như trôi qua rất nhanh, cô cũng không cảm thấy có gì không đúng, nghe y tá nói có thể xuất viện. Cô mang theo balo leo núi, trong tay nắm chặt điện thoại đứng trước cửa bệnh viện, nghĩ mãi không ra phải đi đâu.
Đang mờ mịt thì đột nhiên nghe thấy bên tai có tiếng nói: “Đi lên trước đi, phía trước là nơi cô muốn đi.”
Lục Thu đi theo tiếng chỉ dẫn từng bước về phía trước, đi mãi đi mãi, cũng không biết rốt cuộc đã bao lâu.
“Đến rồi sao?”Cô nghĩ là đã đến rồi chứ, sao vẫn còn chưa đến, người đón cô sao vẫn chưa xuất hiện?
“Sắp đến rồi đấy, đi thêm hai bước nữa là đến rồi.” Thanh âm quái dị kia vẫng vang vọng bên tai.
Không đâu, người đó sẽ không để cô đi một mình lâu như vậy mà vẫn chưa xuất hiện đâu. Nghĩ vậy, Lục Thu đột nhiên tỉnh táo lại.
“Neville!”
Đúng vậy, cái tên mà cô nghĩ mãi không ra, chính là Neville.
Cơ thể phản ứng còn nhanh đại não, cô sờ bên cạnh, rỗng tuếch, không có gì cả, đồng nghĩa với việc hiện giờ cô không ở cạnh Neville. Nơi này không phải phòng khách sạn.
Sao có thể chứ, trước khi nhắm mắt ngủ cô nhớ mình còn nằm trong lòng Neville mà. Sao cô lại ở chỗ này? Đây là đâu? Cô mộng du sao? Lục Thu không biết từ khi nào mình lại có chứng mộng du vậy.
Cô đang ở trong một căn phòng lạ, rất tối, không có đèn, cũng không rõ đang ở đâu, trước mặt chỉ có một cánh cửa vẫn chưa đóng. Không biết có phải mình vẫn còn đang mơ không, cô cấu mạnh bắp đùi mình một cái. Đau quá, không phải mơ rồi, đúng là cô bị mang đến một nơi lạ lẫm rồi.
Lục Thu không tùy tiện mở cửa ra ngoài, hơi lạnh, cô nhịn không được run lập cập, lập tức mở quang não liên lạc mới Neville. Cô không kịp đợi nữa muốn quay lại bên cạnh Neville rồi. Nhưng quang não chưa kịp mở thì cô đã bị một lực lớn từ phía sau đẩy lên trước, kế đó, cánh cửa kia đột nhiên mở ra. Gió vụt qua. Lục Thu bị thả rơi tự do. Bên ngoài cánh cửa không có gì cả, chỉ là một khoảng không vô tận, lúc này cô đang rơi cách mặt đất hơn trăm mét, mọi thứ bên dưới vô cùng nhỏ bé.
Lục Thu vẫn còn đang mơ màng, thậm chí còn hoài nghi tất cả chỉ là mơ thôi, cô còn đang nằm mơ thôi, có lẽ chỉ cần rơi xuống đất thì sẽ tỉnh mộng. Nhưng ý nghĩ này vừa thoáng qua thì một cặp vuốt sắc đã túm lấy quần áo cô kéo lên. Lục Thu cố gắng quay đầu nhìn lại, một cặp vuốt ưng đang quắp lấy cô. Đó là một con cắt lớn, tốc dộ bay của cắt không quá nhanh, nhưng tốc độ lao có thể xưng là hàng đầu trong các loài chim, vận tốc lao có thể đạt đến hơn ba trăm hai mươi kilomet trên giờ. Cơn gió vụt qua, mạnh đến mức khiến Lục Thu không thể mở mắt nổi, quần áo bay phấp phới.
Bị bắt cóc!
Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Lục Thu.
Kìm nén sự sợ hãi khủng hoảng kinh hoàng từ đáy lòng, Lục Thu cố gắng đưa cổ tay lên mở quang não liên lạc với Neville. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là toàn bộ màn hình quang não trống rỗng, chỉ còn lại màn hình trong suốt lơ lửng.
Phát hiện hành động của cô, chim cắt nheo mắt thả vuốt, Lục Thu bị rơi một lần nữa. Chỉ chốc lát sau nó đã lao đến lần nữa túm lấy Lục Thu, cứ như đang trừng phạt cảnh cáo cô vậy. Lục Thu ôm chặt bản thân, làm sao bây giờ, làm sao mới có thể tự cứu bản thân đây? Neville đâu rồi? Cô đang ở đâu đây?
Không biết bay bao lâu, phía dưới đã không còn ánh sáng gì thì con chim cắt kia mới dừng lại. Lúc này, một con ưng khác nhìn thấy chim cắt đến thì lấy một cái bình phun sương ra phun về phía Lục Thu và con chim cắt kia. Trong bình là một loại khí vô cùng thối, thối đến mức khiến người ta phải nôn thốc nôn tháo. Con chim cắt không chịu được điên cuồng giãy dụa, thả bịch Lục Thu xuống đất. Lục Thu thì bị phun từ đầu đến đuôi, ngay cả đầu ngón chân cũng không chừa. Cô nằm rạp trên mặt đất nôn khan, còn chưa kịp nôn thì đã bị cắp lấy bay lên lần nữa.
Bay một thời gian nữa, bọn chúng bay xuyên qua một thành thị nhỏ xa lạ, có một chiếc phi hành khí đang đầu ngoài thành. Vẻ ngoài của phi hành khí rất bình thường, là loại có thể thường xuyên nhìn thấy ở các cảng công cộng. Không gian bên trong không qua lớn, có không ít động vật đang ngồi sẵn. Bọn họ tựa như hành khách bình thường đang đợ phi hành khí cất cánh bay lên bến cảng vậy. Lúc Lục Thu bị lôi đến, những hành khách kia hoàn toàn không thèm ngẩng đầu nhìn tí nào, cứ như bọn họ không hề tồn tại vậy.
Lục Thu tuyệt vọng, tất cả những động vật này đều là đồng bọn của kẻ bắt cóc cô sao? Tại sao chứ, từ khi đến đây cô chỉ tiếp xúc một vài động vật thôi mà, sao có thể đắc tội ai được, cũng đâu có kẻ thù gì chứ. Khả năng lớn nhất chính là Neville, bọn chúng bắt cô vì Neville, dù sao chuyện cô thân mật với Neville cũng có thể thấy rõ mà. Chắc chắn là bọn chúng muốn dùng cô để uy hiếp Neville.
Dù vẫn còn lo lắng, nhưng ít nhất thì Lục Thu biết hiện tại mình vẫn an toàn, con tin sẽ không bị giết, cô vẫn còn giá trị lợi dụng. Chỉ sợ bọn chúng là con buôn thôi. Cô tin là chỉ cần Neville nhận ra cô đã mất tích thì sẽ đến cứu cô ngay lập tức thôi.
Sau khi bị lôi vào phi hành khí, Lục Thu không được đặt trên ghế ngồi mà là bị ném vào căn phòng phía sau. Miệng cô bị băng chặt, hai tay cũng bị kẹp sau lưng không thể động đậy được. Con ưng vừa đẩy cô vào phòng vừa nói: “Tiny, thay quần áo tạo hình khác cho cô ta, ngụy trang kĩ chút đừng để nhận ra.”
“Biết rồi, để đó cho ta.” Động vật bên trong đáp.
Lục Thu bị ném trên một đống vải mềm mại, cô cố gắng ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng quen thuộc. Là con heo mini màu hồng cô đã từng gặp một lần, lúc đó còn trò chuyện rất vui vẻ nữa.
Heo mini nhìn thấy cô cũng ngây ngẩn cả người: “Sao lại là cô?”
_______________________
Trong phòng khách sạn, mèo lớn đang ngủ say đột ngột bừng tỉnh từ trong mộng, nhảy dựng lên. Cái mũi không ngừng hít hà, không có, trong phòng tắm không phòng bếp cũng không, cũng không có ở phòng khách ngoài luôn. Lông trên người Neville nháy mắt nổ xù hết cả lên.
Sao lại có thể không có chứ! Tại sao hắn lại không phát hiện! Tại sao hắn lại không phát hiện được chứ!
Trong phòng không có dấu vết động vật khác, là Lục Thu chủ động ra ngoài sao? Nếu Lục Thu đứng dậy thì không có khả năng hắn không phát hiện được, nhưng hắn lại ngủ say như chết đến tận giờ. Mùi và nước trong phòng đều bình thường, hắn chắc chắn điều đó. Là cơm tối, cơm tối có vấn đề.
Neville lao ra ngoài nhanh như gió, ngoài cửa còn lưu lại mùi của Lục Thu. Hắn vừa gửi tin cho Ruth vừa nhanh chóng bay ra ngoài. Mùi vẫn còn rất rõ, có thể ngửi được, có thể ngửi được! Vẫn chưa đi xa đâu, mùi của cô dừng lại ở trước cửa căn phòng cuối cùng của hành lang, nơi này xuất hiện mùi của động vật khác, hắn đá tung của phòng, ngoài cửa sổ là tiếng gió rít gào.
Neville phẫn nộ gầm một tiếng thật lớn, chớp mắt đã biến mất ngoài cửa sổ. Giờ khắc này hắn gần như mất hết toàn bộ lý trí, đôi mắt đỏ ngầu, cả người toát ra khí tức cuồng bạo.
Nếunhư Lục Thu xảy ra chuyện gì, dù chết hắn cũng phải lôi Oliver cùng đám chó củahắn ta chôn chung!