Miêu Chủ Tử

Chương 54: Chương 54: Mèo con




Edit: Tiệm Bánh Sò

Lần trước Mastiff 18 tới cũng đề cập đến chuyện này, nhưng lúc đó Lục Thu nghe không hiểu, chẳng biết gì cả. Nhưng lần này, cô nghe hiểu rõ ràng rành mạch. Dùng kinh nghiệm sống hai mươi lăm năm của mình, cô vô cùng nhanh chóng hiểu được ý Langdon.

Nhưng, người và mèo? Cái này quá dữ rồi, trong đầu con chó chết tiệt này rốt cuộc đang nghĩ gì thế hả? Không biết cái gì gọi là cách biệt giống loài hả? Chủng tộc khác biệt thì làm thế nào hả... Không phải, phải nói là sao lại yêu đương được chứ?! Huống hồ cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, dù trí tuệ và tính cahcs của Neville rất giống người, cô cũng rất ỷ lại hắn, nhưng cũng không dám nghĩ đến chuyện này. Cô từng nuôi mèo rồi, cô biết chứ, mèo có gai ngược đó! Không phải không phải, sao lại nghĩ đến cái này chứ, đây không phải trọng điểm, chệch hướng rồi. Lục Thu ôm đầu mình lắc manh, muốn lắc hết đám suy nghĩ này trong đầu đi.

Sao Langdon lại nói như vậy chứ? Đây chẳng phải là ngầm thừa nhận cô đang yêu đương với Neville sao? Trong giới động vật tùy tiện như vậy hả? Cũng đúng, trong mắt động vật khác thì cô cũng chỉ lầ một loài động vật mà thôi, không hề có khái niệm về người. Vậy Neville nghĩ thế nào, hắn cũng không phản bác.

Lục Thu trộm nhìn lên, đối diện với ánh mắt của Neville. Ánh mắt mèo con rất trong trẻo, không có một tí tạp chất. Lục Thu trộm nhéo mình một cái, cô nghĩ cái thứ bậy bạ gì vậy, sao có thể vấy bẩn một chú mèo con đáng yêu như vậy chứ! Cứ vờ như không biết gì hết, cô ôm lấy đùi Neville, treo trên chân như đồ trang sức.

“Về đi, tôi cắt lông cho anh.”

“Được.”

Neville thuần thục cong chân trước lên bảo vệ cô, Lục Thu bay nhảy trên vuốt mèo như nhảy dây một hồi mới thôi. Ruth và người máy đã thu dọn xong bàn ăn. Đồ Langdon mang đến chất cao thành đống, nhưng Neville không có hứng thú mở ra xem, trong nhà còn có một tủ đồ chơi côn trùng hình thù kỳ quái, đó cũng là kiệt tác của Langdon, quà tặng của gã hơn nửa đều là đống đồ trêu khăm không đứng đắn như vậy. Lục Thu nghĩ tới quà mà Langdon nói cho cô, còn tưởng nó lẫn trong đống đồ này, nhưng tùy tiện mở hai món ra, có mấy thứ đồ chơi kỳ quái, còn lại đều là đồ dùng thường ngày, quần áo trang sức mà gã làm đại ngôn, không có gì đặc biệt hết.

Đúng lúc này, quang não của cô đột nhiên nhận được thông báo tin nhắn. Sau khi cấy chip vào cổ tay, nếu không cài đặt thêm thì chỉ cần có tin nhắn đến thì dù không có tiếng thông báo cô cũng có thể lập tức biết được. Sau khi có quang não, danh sách bạn bè trừ Neville thì cũng chỉ có tê giác con và Ruth, Ruth là vừa mới thêm vào. Chẳng lẽ là tê giác con nhắn cho cô? Lục Thu nghi hoặc mở ra, lại phát hiện đó là tin nhắn của người lạ. Nhưng nói là người lạ chứ xem biểu cảm tự luyến kinh khủng kia thì không phải Langdon còn ai. Lục Thu nhìn thấy Langdon gửi đến mấy file đính kèm, trong lòng vô cùng hoài nghi đó có phải virus hay không nữa, có phải là Langdon đang trả thù cô không đây.

Langdon: “Mau nhận đi! Trong đó tất cả đều là đồ tốt tôi cất giáu nhiều năm rồi đó, cô tuyệt đối sẽ thích!”

Lục Thu: “...”

Lục Thu thậm chí còn muốn xóa luôn cơ. Sao mà ý sâu xa vậy chứ, không phải là nhắn nhầm Neville thành cô đó chớ, không phải là kỳ thật bên trong đều là đám đồ bậy bạ hết sức chứ? Langdon vậy mà lại gửi cho Neville xem mấy thứ này, quá đáng thiệt đó, cô nhất định phải kiểm tra trước mới được! Lục Thu lẫm liệt ấn nhận, tốc độ đường truyền siêu nhanh, chớp mắt đã tải file xuống.

Langdon: “He he, cô từ từ xem đi, xem hết thì chỗ tôi còn nhiều lắm, muốn cứ tìm tôi.”

Lục Thu hít một hơi thật sâu, đang muốn ấn mở mấy file kia thì Neville đã chụm đầu lại, cô giật mình ngừng. Không thể để Neville nhìn thấy những thứ này được! Lục Thu lập tức đóng quang não lại, ngẩng đầu cười cười với hắn: “Chuyển cất hộp quà xong rồi sao? Vậy tôi cắt lông cho anh nhé.”

Neville không bị lừa cho qua chuyện đâu, đệm thịt nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ tay cô: “Vừa nãy đang nhìn gì đấy?”

“Không có gì, chỉ là tê giác con chào hỏi muốn tìm tôi chơi thôi, tôi nói không rảnh hẹn lại lần sau rồi.”

“À, lần sau ta dẫn em đi tìm nó.” Nghe thấy Lục Thu từ chối, Neville không truy vấn nữa. Nhưng thật ra hắn vẫn muốn tiếp tục hỏi lắm, cũng bớt vui tí rồi. Biết ngay là sau khi có bạn khác trên quang não thì lực chú ý của Lục Thu sẽ phân tán mà. Nhưng hắn không thích tí như vậy tí nào, hắn chỉ muốn hoàn toàn nhốt cô trong lòng thôi.

“Được.” Lục Thu gật gật đầu.

Ruth chỉ huy người máy mang tất cả quà vào phòng, rồi mang theo lược và kéo xuống, ông còn rất tri kỷ chuẩn bị nước và khăn lông cỡ lớn nữa. Ánh nắng trong sân rất tốt, Neville thích ý đứng trên chiếc khăn lông được trải phẳng. Mặt Neville bị Langdon cào mấy đường, nửa bên gò má đều bị trụi lông, nếu vạch sâu hơn một tí thì sẽ rách da luôn. Lục Thu đau lòng không chịu được.

Lần này không cắt tạo hình đặc biệt gì, chỉ cạo cho ngắn lông hơn một tí còn chừng một centimet. Lông trước ngực là dày rậm nhất, nhưng cũng bị rụng rất nhiều, lần này Lục Thu rất dứt khoát, cắt ở chỗ này nhiều một chút. Phần đuôi Lục Thu cắt gọn hết, nhưng ở chóp đuôi đặc biệt tỉa một quả cầu, trông cứ như đang buộc chuông vậy, đáng yêu hết sức. Chóp lông Neville màu xám nhạt, nhưng cạo đi tầng trên rồi thì lông gần dưới da lại là màu trắng, đợi sau khi cạo lông xong, một chú mèo màu xám tro nháy mắt biến thành một chú mèo trắng thon thả.

Cắt suốt hai giờ Lục Thu mới hạ kéo, Neville đã sớm nằm rạp dưới đất ngủ mất, lúc lật bụng hắn lại cắt, hắn cũng chỉ hơi híp híp mắt thôi, không thèm tỉnh. Mèo lớn giang rộng cả người, những chỗ không nên lộ đều lộ hết, vì câu nói kia của Langdon mà lần này Lục Thu bất giác liếc mắt nhìn qua chỗ kia. Cô hơi thất thần, chờ lấy lại tinh thần thì mũi kéo đã đâm vào da Neville. Ruth kinh hãi lập tức gọi cô. Lục Thu cuống quýt vỗ vỗ đầu mình, kéo lực chú ý lại.

“Được rồi, dậy nào, cắt xong rồi.”

Lục Thu sờ sờ mũi Neville một cái, mèo lớn há to miệng, nhẹ nhàng cắn ngón tay cô mài răng, sau đó lười biếng duỗi lưng một cái, toàn bộ lông rơi dưới đất đều dính cả vào người hắn. Mèo lớn chậm rãi đứng lên, cái đuôi lay động qua lại, Lục Thu nhanh chóng cầm lược chải lông gọn gàng cho hắn.

Neville đã tỉnh hơn, mở to mắt nhìn lại mình. Cơ thể hắn nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, nhưng cũng chưa thích ứng lắm, đây cũng là lần đầu tiên hắn xén lông ngắn đến như vậy. Hắn mở quang não ra làm gương soi mình. Con mèo trắng trong gương thân hình cao ráo mảnh mai, là một chú mèo vô cùng tuấn tú. Hắn há mồm nhe răng, sau khi trên cổ được cắt bớt lông thì trông không uy vũ như trước nữa.

Lục Thu xoa lưng hắn: “Anh quá gầy.”

Sau khi cắt lông xong cô mới phát hiện mèo lớn gầy đến thế nào, sau khi ngồi xổm xuống còn nhìn thấy rõ xương nữa.

“Giờ thời tiết đã nóng hơn rồi, chỉ cạo xén như vậy thôi, không tạo hình nữa. Nếu anh không thích thì có thể dùng thuốc kích thích mọc lông ra rồi cắt lại.” Lục Thu nói.

Neville lắc đầu: “Không cần, rất thích, em cắt rất đẹp.”

Khi hắn ngồi thẳng thì cái đuôi sẽ vòng qua người, vẫy đuôi một cái, phần chóp đuôi đặc cắt thành cục bông tròn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn. Neville nhịn không được dùng móng vuốt khảy khảy quả cầu đuôi. Người ta nói mèo và đuôi mèo là hai loài sinh vật khác nhau, đối với Neville cũng vậy. Móng vuốt giẫm mạnh, cái đuôi bất giác rụt lại, sau đó lại vung tới, lúc ẩn lúc hiện, nhưng lần nào cũng không bắt được. Dần dà hắn cứ như đang vờn tức bản thân vậy, đuổi theo đuôi mình chạy vòng quanh, chạy đến mức choáng váng mặt mũi. Đợi Lục Thu thu dọn đống lông mèo kia xong là lúc nhìn thấy mèo lớn tê liệt ngã ra đất, trợn tròn mắt, mệt mỏi kiệt sức vô cùng.

Lục Thu chạy lại lau trán cho hắn: “Anh sao vậy?”

Lục Thu thoáng yên tâm, vẫn lo không biết có phải hắn vì đánh nhau với Langdon bị nội thương hay không, đợi lát nữa phải bảo người máy bác sĩ xem cho hắn mới được.

Lục Thu vo vo lông mèo đè nén hết sức, lần này cách lần cắt lông trước không quá lâu, lông thu hoạch được không nhiều lắm, chưa lớn bằng quả bóng rổ nữa. Neville muốn hỏi thưt xem cô thu thập lông mình để làm gì, gần đây sáng nào Lục Thu cũng thần thần bí bí dậy trước không biết làm gì, khi về trên người còn dính không ít lông mèo. Có thể Lục Thu không để ý, nhưng hắn lại phát hiện. Bé sủng vật có bí mật. Neville thắt tim cào phổi muốn biết, nhưng Lục Thu không mở miệng nói, hắn cũng nhịn không hỏi.

Cắt lông tốn nhiều thời gian, trời đã dần xế chiều. Hôm nay còn chưa học bài, Lục Thu ôm lấy cục lông mèo cùng Neville lên phòng.

“Em muốn đi học không?” Thấy cô mở quang não ra, Neville đột nhiên hỏi.

Lục Thu trừng mắt nhìn: “Đi học?”

Cũng đúng, thế giới này có chữ và văn hóa truyền thừa, hiển nhiên sẽ có trường học. Không biết trường học của động vật sẽ như thế nào.

“Ở đây có trường?”

“Có.”

Trong Cự Nham thành có trường học, từ trường sơ cấp, trung cấp đến cao cấp. Lớp sơ cấp là trường cho con non, trong thành có một trường, trường trung cấp và cao cấp xây ở ngoại thành. Trên trường cao cấp còn có trường chuyên cấp, tương đương với Đại học ở Địa Cầu, trên Cự Nham tinh cũng chỉ có hai trường, không tốt lắm. Trường chuyên cấp tốt nhất vẫn tọa lạc ở Thủ đô tinh.

Lúc trước Neville không cân nhắc cho Lục Thu đi học là vì không muốn tách cô xa khỏi mình, con non đến trường phải bán ở lại, một tuần chỉ có hai ngày nghỉ, hắn không thể chịu được phải xa cách lâu như vậy. Mặt khác, trường học rất hỗn tạp, động vật rất nhiều, Lục Thu yếu như vậy rất dễ bị bắt nạt, ngay cả con non của chuột cũng có thể bắt nạt cô nữa. Nhưng Lục Thu học rất tích cực, ngày nào cũng nghiêm túc chuyên cần học chữ mà không cần thúc giục. Chương trình học trên mạng dù sao cũng không bằng học ở trường, hắn không đưa cô đến trường thì thật ích kỷ quá.

“Cự Nham thành có lớp sơ cấp, lớp này phải ở lại trường, một tuần nghỉ hai ngày.” Cuối cùng Neville vẫn bổ sung một câu.

Lục Thu vừa nghe trường học đã rất tò mò, nhưng sau khi nghe xong câu sau, cô lập tức lắc đầu: “Vậy thì thôi đi, không đi đâu, tôi học ở nhà cũng được, anh dạy tôi nói chuyện nhiều chút là được.”

Cô nghiêm túc học tập không phải vì để đạt được thành tựu gì, cô chỉ muốn giao tiếp tốt hơn, dung nhập xã hội này. Ưu tiên hàng đầu phải là biết nói chuyện giao tiếp rồi mới biết chữ, còn việc học tập thêm nhiều tri thức ở thế giới này, từ từ cũng được, không sốt ruột. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể cô sẽ sống cả đời ở đây.

Nghe thấy cô cự tuyệt, Neville thả lỏng người, Lục Thu gì cũng tốt hết á, cái gì cũng hợp ý hắn cả.

Kết thúc cuộc đối thoại, Lục Thu tiếp tục học tập. Neville dạy cô được một lát thì cuộn mình lại ngủ thiếp, bất tri bất giác ngáy khẽ. Lục Thu quay đầu nhìn, mèo lớn ngủ rất ngon, chắc là sẽ không tỉnh lại nhanh đâu. Cô tắt tài liệu học tập, lặng lẽ mở quang não ra, đồ Langdon gửi tới cô còn chưa xem đâu. Cô đã học được cách làm sao điều chỉnh âm thanh của quang não, đầu tiên cô tắ hết về chế độ im lặng rồi mới hít một hơi thật sâu, ấn mở file. Toàn bộ nội dung bên trong đã được phân loại rõ ràng.

Ba tuổi. Bốn tuổi, Năm tuổi.

Lục Thu nhận ra mấy chữ này, cô nhịn không được trầm tư, có những động vật ba bốn tuổi đã xem như trưởng thành, nhưng cũng có những động vật giống như con người, kỳ trưởng thành tương đối dài, ở tuổi này vẫn còn là con non. Khẩu vị Langdon không nặng thế chứ?! Cô vừa mang tâm tình khiển trách vừa mở file “Ba tuổi”, trong này còn chia thành hai phần, ảnh và video.

“Đúng là biết chơi mà!” Mắng thầm một tiếng, Lục Thu lựa chọn ảnh.

Lục Thu chỉ sợ trong video có thứ gì kích thích quá, chịu không nổi. Nhưng, những thứ trong tưởng tượng cô không hề xuất hiện. Hình ảnh trong file này là một con mèo con gầy gò bụi bặm, thân hình nhỏ xíu chỉ chừng bằng chó mèo bình thường ở Địa Cầu. Mèo con lông xù dựng đứng, đôi mắt vừa lớn vừa tròn, gần như chiếm cứ cả khuôn mặt, vừa đề phòng vừa hiếu kỳ nhìn xung quanh. Trái tim Lục Thu nhảy thình thịch, sao mà con mèo con này trông giống Neville thế chứ! Màu mắt này, rồi bộ lông dài màu xám nữa, còn cả nhúm lông dài đặc trưng trên đỉnh tai nhọn nữa. Chẳng lẽ, tất cả những file Langdon gửi tới đều là ảnh chụp lúc nhỏ của Neville?!

Lục Thu lập tức hưng phấn. Cô nhanh chóng lật xem những tấm ảnh khác, quả nhiên trong file này đều là ảnh chụp lúc Neville ba tuổi, hình như những tấm hình này đều là chụp lén. Đáng yêu quá đi! Cô lại mở file video, trong đó có một loạt mười mấy video. Ấn mở một cái, hình chiếu lập thể lập tức xuất hiện. Mèo con Neville đang ôm bấu một cái cây trèo lên, dáng người hắn mạnh mẽ, vụt vụt mấy cái đã bò đến được đoạn dài, được nửa đường, hắn dừng lại nhìn xuống dưới. Người đứng quay dưới gốc cây ngước nhìn hắn. Lục Thu nhìn thấy Neville nói gì đó, trên mặt đắc ý lắm, nhưng cô đặt chế độ yên lặng, không nghe thấy gì cả. Giọng của mèo con nhất định vô cùng non nớt, Lục Thu ngứa ngáy khó nhịn lặng lẽ vào phòng bếp, cô đóng cửa lại, sau đó mở âm lượng nhỏ nhất đặt quang não bên tai.

“Nhìn đi, ta lên.” Giọng sữa non nớt truyền ra, Lục Thu nhịn không được vươn tay sờ sờ hư ảnh mèo con trên hình chiếu.

Nhưng lúc này lại đột nhiên xảy ra biến cố, mèo con vừa đắc chí không lau thì hai móng hắn đã tróc ra. Không có móng vuốt bấu trên cây, cả người mèo con lung lay không vững, cũng bắt đầu ngã xuống.

“Neville, cẩn thận!” Dưới cây truyền đến tiếng la quen thuộc, hẳn là Langdon.

Vuốt mèo tróc ra là chuyện bình thường, những con mèo già có kinh nghiệm để đảm bảo an toàn khi leo trèo đều sẽ mài tróc lớp móng cũ trước, nhưng hiển nhiên Neville còn bé không biết những điều này. Mèo con trên thân cây lại trượt xuống một đoạn. Lục Thu không nhịn được kêu một tiếng, chỉ hận không thể xông vào video đón lấy mèo con. Cũng may là bị trượt một đoạn thôi thì hắn đã có thể khó nhọc giữ mình lại được. Lục Thu thở phào một hơi, nhìn Neville phiên bản mèo con thuận lợi nhảy xuống cây. Video đến đây là kết thúc.

Lục Thu không đợi kịp nữa muốn mở một video khác xem tiếp. Chỉ là chưa kịp mở thì đã nghe tiếng cửa phòng bếp chuyển động. Cô cuống quýt đóng quang não lại, một giây sau, cửa bị đẩy ra. Người vào chính là Neville, hắn nghi hoặc dò xét Lục Thu, lại nhòn quanh phòng bếp một phen, không có gì đặc biệt hết. Hai ngày này, bí mật bé sủng vật giấu hắn hình như hơi nhiều. Vừa nãy tỉnh dậy không thấy Lục Thu bên cạnh, Neville giật mình bật dậy, cũng may hắn nghe thấy tiếng động nhỏ trong phòng bếp. Hình như hắn loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Lục Thu chạy lại ôm móng vuốt hắn: “Dậy rồi? Tôi đi tìm mấy quả ướp lạnh ăn, anh có muốn ăn gì không?”

Neville lắc đầu: “Không cần, em ăn gì, ta giúp em lấy.”

“Quả tử sắc.”

Vừa xem Neville bản mèo con, giờ lại thấy bản trưởng thành, Lục Thu không khỏi cảm khái sao mình xuyên đến quá muộn, không biết hắn ngay thời điểm còn nhỏ. Mèo con đáng yêu kinh khủng luôn!

Sau khi Neville tỉnh dậy, Lục Thu không có cơ hội lén xem nữa. Ban đêm vẫn học tập và tản bộ như trước, sinh hoạt lại khôi phục như thường ngày.

Mà lúc này, sóng gió to lớn lần Livestream này mang đến còn chưa kết thúc. Langdon là một trong những minh tinh nổi tiếng của Đế quốc, đột nhiên hình tượng thay đổi hoàn toàn, nhất thời vẫn có rất nhiều động vật không thể chấp nhận được. Tin nhắn tràn ngập hộp thư, số đơn vị muốn phỏng vấn hắn đã lên đến hàng nghìn. Langdon nhận vài lời mời phỏng vấn của những đơn vị nổi tiếng, những đơn vị nhỏ không quan trọng khác đều từ chối. Người đại diện của gã không ngừng oán Neville, hoài nghi hắn có phải cố ý hại Langdon hay không, còn nói gần nói xa mắng Neville. Người đại diện của Langdon không rõ thân phận của Neville, đến giờ, đại đa số động vật trên mạng cũng chưa biết thân phận thật của Neville.

Đại chiến mắng chửi vẫn tiếp tục. Fans hâm mộ của Neville và Lục Thu qua lần Livestream này lại lớn mạnh hơn, hai bên xâu xé túi bụi. Judy, chủ tịch fanclub không ngừng động viên, còn đặc biệt căn dặn các fans không được nhượng bộ. Chuyện này huyên náo rất lớn, không chỉ những động vật tầng trung mà cả những động vật trong giới quý tộc cũng thấy được. Dù sao thì hôm nay quang não đã đặc biệt hiện lên khung thông báo tin tức, đây chính là đãi ngộ chỉ khi có sự kiện trọng đại thôi. Khung thông báo tin đặc biệt không phân thân phận người sử dụng.

Lúc này, xa trong Vương cung ở Thủ đô tinh. Đại Đế Felikin vừa kết thúc hội nghị đang vứt hết hình tượng dựa trên một chiếc ghế mềm nghỉ ngơi. Đột nhiên nhìn thấy khung thông báo nhảy ra, ông miễn cưỡng ấn mở, thấy là thông báo về Langdon, không hứng thú lắm. Tên nhóc này ông nhìn lớn lên từ nhỏ, tính nết gì của cậu ta ông cũng đã hiểu nhất thanh nhị sở[1]. Mấy năm gần đâu thỉnh thoảng Langdon được lên trang tin tức quốc gia, trở thành thần tượng, ông cũng rất kinh ngạc, tính tình này mà còn có thể ngụy trang nhiều năm như vậy, đúng là mầm móng tham chính tốt. Đáng tiếc.

Đang chuẩn bị đóng khung tin, Felikin lại thấy được cái tên đứng cạnh Langdon, Neville. Phải một lát ông mới nhớ tới đây là con trai mình. Đối với đứa con trai này, tâm tình của ông vô cùng phức tạp. Giữa Felikin và mẹ của Neville là chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy ông không ở trong cung mà ra ngoài thăm thú, bị trúng kế đầu óc không tỉnh táo, lại đột nhien đến kỳ phát tình. Đang tìm nơi để ẩn nấp thì lại đúng lúc gặp được mẹ của Neville cũng đang trong kỳ phát tình. Mèo đực và mèo cái trong kỳ phát tình rất mẫn cảm với hương vị của nhau, lúc đó ông vừa lúc ngửi thấy mùi của mẹ Neville, bị chi phối rất lớn, vậy nên ông vẫn luôn cho rằng đó là do mẹ Neville tính kế mình.

Mãi về sau biết sự tồn tại của Neville, vì bảo toàn huyết mạch ông vẫn đón nó về, những nhìn thấy Neville thì ông lại nhớ đến chuyện kia, chẳng có ấn tượng gì tốt với đứa con này cả. Sau này khi điều tra ra thủ phạm thật sự, chân tướng rõ ràng, ông muốn đối xử tốt hơn với Neville một chút thì lại phát hiện đứa con trai này đã mọc gai nhọn đầy người, hoàn toàn không thể tiếp cận. Không phải Felikin chưa từng hối hận, ông và Vương Hậu tương kính như tân[2], tình cảm không sâu lắm, vậy nên con nối dõi không nhiều, có thêm một đứa con đều rất trân quý. Trên người Neville có dã tính giống mẹ, nếu ở lại Thủ đô tinh sẽ không tự do, chuyện không công khai thân phận của nó, thậm chí còn đưa nó đến Cự Nham tinh tất cả đều được ông suy tính rất kỹ. Rời xa trung tâm chính quyền không phải chuyện gì xấu, ba vị Vương tử Công chúa khác không biết đã trải qua bao nhiêu lần ám sát, cũng vì con nối dòng không nhiều nên một khi những Vương tử này chết đi thì ngai vị của Vương tộc nhất định phải nhường lại. Rời đi mới là sự lựa chọn an toàn nhất. Nhưng ông lại không biết, những hành vi này tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với Neville.

Thuận tay ấn vào video, thấy Neville thoăn thoắt đối chiến với Langdon không hề rơi vào thế hạ phong, trên mặt Felikin không nhịn được cười khẽ. Không nhổ là con trai của Vương tộc. Sau đó nhìn thấy Neville nũng nịu làm nũng với Lục Thu, còn cười vui vẻ đến vậy, trong lòng ông vừa kinh ngạc vừa mờ mịt. Neville như vậy, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy, không ngờ nó cũng lộ ra vẻ mặt như vậy. Khoảng khắc này, Felikin hoài nghi có phải mình sai rồi không, hiểu lầm mẹ Neville, bỏ qua thời kỳ ấu niên của nó, lại bỏ qua thời kỳ sinh hoạt đầu tiên sau khi thành niên của nó. Nghĩ lại thì cũng đã nhiều năm rồi chưa gặp Neville.

Duỗi móng dụi dụi mắt, Felikin chuyển sự chú ý đến con khỉ không lông được Neville ôm chặt vào lòng kia. Lúc trước khi nhìn thấy ảnh được đăng trên trạng thái của Neville, ông đã cảm thấy động vật này hơi quen mắt, hình như rất giống động vật gì đó. Nhưng về sau bận rộn nên nhất thời quên mất, giờ nhìn thấy thì cảm giác quen thuộc đó lại lần nữa xông lên đầu. Nghĩ đến chuyện gì đó, ông đột nhiên đứng dậy, đi đến trung tâm dữ liệu dưới lòng đất Vương cung.

_______________________

[1] Nhất thanh nhị sở: hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày.

[2] Tương kính như tân: tôn trọng như thuở ban đầu, mối quan hệ vợ chồng tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.