Edit: Tiệm Bánh Sò
Lục Thu hít một hơi thật sâu, kỳ thật cũng không quá buồn vì bị phân vào phạm trù trẻ đần độn ở thế giới này. Chỉ là cảm thấy hơi vi diệu, dù sao trước giờ con người vẫn tự xưng mình là thông minh nhất thế giới, không có loài thứ hai. Nhưng cũng có thể như vậy cô đã kéo chân sau nhân loại rồi. Nghĩ như vậy, Lục Thu hơi áy náy.
Neville cũng hít một hơi thật sâu, không nhiều lời với bác sĩ hồ ly nữa mà là cúi đầu nhìn Lục Thu nói: “Kiểm tra một lần nữa.”
Kết quả kiểm tra kém trí tuệ trẻ bị ghi trong quang não, giống như người tàn tật ở Địa Cầu vậy, ở đây trí tuệ kém cũng bị coi là tàn tật. Dù kết quả này không phải ai cũng xem được, nhưng sau này nếu muốn làm chuyện gì đều sẽ hiện ra, ví dụ như lúc tìm việc làm công ty tuyển dụng có thể nhìn thấy, khi đi học thì phái trường học cũng có thể xem được. mặc kệ đi đến đâu thì cái nhãn này đều bị dán chặt trên người không thể xé nổi. Nhưng cũng mây vẫn còn hai lần cơ hội kiểm tra lại, chỉ cần xác nhận bình thường xong thì thông tin sẽ được đổi mới, thông tin trước không bị xóa đi nhưng tất sẽ đều sẽ biểu hiện bình thường.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Neville muốn làm kiểm tra lần nữa. Thời gian này Lục Thu rất cố gắng học nói chuyện, cũng cố gắng rèn luyện cơ thể, hắn đều nhìn thấy hết. Hai lần kiểm tra kết quả nhất định sẽ thay đổi. Lục Thu cũng nghĩ như vậy, cô tự biết mình không quá thông minh cũng không thấp tới trình độ dưới mức bình thường được. Để kết quả kiểm tra chính xác hơn, nội dung kiểm tra của lần thứ hai sẽ không quá giống lần đầu, hơi khó một chút, nhưng bản chất cơ bản vẫn giống nhau.
Lục Thu nằm lên chiếc ghế rộng lớn kia một lần nữa, mũ giáp đậy xuống, một thế giới khác xuất hiện trước mặt cô. Neville không chịu đi ra ngoài, hắn ngồi ngăy ngắn trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn chằm chằm tay chân Lục Thu lộ ra bên ngoài. Khi đại não hoạt động trong thế giới mô phỏng cảm ứng sẽ ảnh hưởng đến hiện thực, Lục Thu chạy nhảy trong đó thì tay chân trong hiện thực cũng sẽ làm ra động tác tương tự. Neville nôn nóng không ngừng quẫy đuôi, cái đuôi to đập đập trên mặt đất khiến bác sĩ hồ lý không ngừng quay đầu nhìn hắn. Cáo cát đứng một lên, dậm dậm chân muốn đi ra ngoài.
“Ừm à, ở đây hẳn là không còn chuyện gì nữa nhỉ? Tôi đi trước nhé.” Ông ta nói nhỏ.
Cái đuôi Neville đột nhiên duỗi thẳng chặn đường ông ta: “Đứng lại.”
“Còn chuyện gì nữa vậy?” Cáo cát sầu khổ hỏi, còn tưởng là hắn muốn kiếm chuyện.
Neville hỏi ông ta: “Ông có muốn đổi việc khác không?”
Cáo cát nghi hoặc dùng móng vuốt gãi gãi mặt: “Nhưng trừu bác sĩ thì tôi không biết làm gì cả.”
“Không, ông còn biêt chào hàng.”
Cáo cát xấu hổ, cứ cảm thấy hắn đang giễu cợt mình: “Xin lõi, lần trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi ngài.”
“Ta nói thật, ông có muốn đổi việc làm tiêu thụ không, kỳ thật mồm miệng của ông rất lưu loát, đừng có ủ rũ là được.” Lời chào hàng hấp dẫn của ông ta còn mới trong ký ức của Neville.
Được khen ngợi, cáo cát còn lúng túng hơn, ông ta cố gắng mỉm cười, nhưng phối hợp với đôi mắt rũ rượi của ông ta lại thất bại, ông ta cuống lên: “Tôi... không phải tôi ủ rũ đâu, là do nét mặt của tôi như vậy rồi, không đổi được. Huống chi, trước giờ chưa từng có tiền lệ cáo cát đi làm tiêu thụ nữa, ai cũng nói loài chúng tôi không hợp làm tiêu thụ.”
“Không, ta cảm thấy ông rất hợp.” Neville nói, dù giờ hắn không quản lý công ty nữa nhưng hằng tháng đều xem báo cáo tài vụ, đôi khi còn tham gia một vài quyết sách trọng đại.
“Nếu ông muốn đổi nghề thì có thể tới tìm ta, công ty của ta ở Cự Nham tinh cũng có bộ phận tiêu thụ.” Nói rồi hắn duỗi chân trước ra bật quang não, đưa thông tin công ty cho cáo cát.
Cáo cát cúi đầu nhìn, hóa ra đó là một công ty thực phẩm vô cùng nổi tiếng, sản phẩm của công ty luôn chiếm cứ top những thực phẩm được hoan nghênh nhất, ngay cả ông cũng thường xuyên mua mấy món ăn vặt của thương hiệu này về ăn.
“Cái này... cái này...”
“Ông suy nghĩ kỹ đi, nếu được thì liên hệ. Neville nói rồi rút đuôi lại, không cản đường ông ta nữa.
Cáo cát chóng mặt đi ra ngoài, đi ra đến vửa còn ngoảnh đầu lại nhìn. Không ngờ lại gặp được kỳ ngộ như vậy.
Neville giờ đang bận lo lắng rồi, còn khẩn trương hơn lúc đợi kết quả kiểm tra của hắn nữa, cứ muốn làm gì đó dời sự chú ý của mình đi, nếu không thì cũng sẽ không có lòng giới thiệu công việc cho người ta đâu. Hắn không hề biết dáng vẻ lúc này của mình cứ như một ông chồng đang đợi ngoài phòng sinh vậy. Bác sĩ hồ ly cũng quay đầu lại nhìn hắn rất nhiều lần.
Đợi hồi lâu, động tác của Lục Thu từ di chuyển nhỏ biến thành chạy nhảy, hai chân cô dùng sức đạp mạnh lên ghế, lần trước kiểm tra đâu có phản ứng này, không biết là lại thêm hạng mục gì rồi. Neville thăm dò nhìn bác sĩ hồ ly đứng sau màn hình giám sát.
“Sao còn chưa xong hả? Giờ đang tiến hành mục gì vậy? Sao cô ấy lại phản ứng kịch liệt như vậy, không có gì nguy hiểm chứ?” Vẻ mặt hắn rất khó coi, nếu trong thế giới mô phỏng bị kích thích mãnh liệt thì đại não cũng sẽ bị tổn thương, mà não bị tổn thương thì sẽ rất khó chữa trị được. Neville hơi hối hận vì đã để Lục Thu làm kiểm tra lại rồi.
Bác sĩ hồ ly ôn hòa trấn an: “Yên tâm đi, đã có hơn hàng ngàn động vật từng làm rồi, chưa từng có tiền lệ bị thương gì, tuyệt đối an toàn. Năm phút nữa là xong rồi, xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Neville đành phải ngồi lại, móng vuốt đặt dưới chân Lục Thu, nếu cô duỗi thẳng chân ra thì sẽ giẫm lên chân hắn. Giờ Lục Thu đã không quá nhạy cảm với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn có chút xíu cảm giác, dưới chân hình như có gì đó mềm mại, giống hệt như cảm giác lúc giẫm lên ổ mèo lúc ở nhà. Cúi đầu nhìn cảnh tượng xung quanh, là trên đỉnh một đồi núi, dưới chân là những tảng đá lớn lởm chởm, rõ ràng cảm giác mềm mại kia là từ bên ngoài truyền đến. Nghĩ đến Neville đang đợi mình bên ngoài, Lục Thu lập tức tăng tốc độ.
Năm phút sau, lần kiểm tra thứ hai kết thúc. Lần này thời gian hơi dài, tháo mũ giáp xuống, Lục Thu còn hơi choáng, cô nhắm mắt định thần một chút rồi mới từ từ mở mắt ra. Vừa mới mở mắt đã bị Neville bế lên. Cô ngẩng đầu cười cười với mèo lớn, lần này Lục Thu cảm thấy mình biểu hiện rất tốt, còn tốt hơn lần trước nhiều. Lần trước cái gì cô cũng không hiểu, cũng không biết phải làm gì, phản ứng cũng loạn xạ cả lên.
Đợi không bao lâu, bác sĩ hồ ly cầm báo cáo ra cười nói: “Kết quả rất bình thường, chỉ tiêu thể năng dù hơi yéu một chút nhưng chỉ số trí tuệ rất cao, là một đứa nhỏ rất thông minh.”
Neville nhận lấy báo cáo xem, tốc độ phản ứng thể năng đã đạt tiêu chuẩn thấp nhất, nhưng lại có máy hạng mục tư duy logic không chỉ đạt chuẩn mà còn vượt chỉ tiêu, điểm rất cao. Rất rõ ràng, Lục Thu không hề thiểu năng mà còn rất thông minh đó. Đã nói mà, kết quả lần trước nhất định không chính xác. Neville bế bổng Lục Thu lên cọ cọ mặt cô, còn vui hơn gấp mười lần khi nhìn thấy kết quả của mình nữa.
“Ta biết mà, em là thông minh nhất!”
Dù Lục Thu không hiểu trên báo cáo viết gì, nhưng nghe giọng điệu tán dương không dứt của Neville như vậy thì biết kết quả không tệ rồi. Cô thần thán may mắn trong lòng, cuối cùng cũng tìm lại tôn nghiêm làm người rồi, không cản trở nhân loại rồi. Cô là đại biểu của toàn nhân loại ở thế giới này đó.
Lấy báo cáo xong, Neville lập tức mở quang não ra chụp tách tách một mớ ảnh, còn chụp một tấm Lục Thu ngồi trên cánh tay mình, tải hết lên trạng thái.
“Báo cáo kiểm trắc của Thu, chỉ tiêu trí tuệ vượt mức chuẩn ba lần.” Một câu trần thuật nhìn như trần thuật đó, kỳ thật từng từ từng chữ đều đầy kiêu ngạo tự hào.
Khoe khoang xong, hắn nói với bác sĩ hồ ly: “Đăng kí cho cô ấy một cái quang não.”
“Được rồi, chờ một lát. Đây là báo cáo kiểm tra chi tiết và chứng nhận, mời ngài hãy đến sảnh chính nhận quang não.” Bác sĩ hồ ly nhanh chóng đưa hai tập tài liệu qua.
Cất kỹ báo cáo, Neville mang Lục Thu xuống lầu. Vì đang rất vui nên hắn không bay luôn ra ngoài cửa sổ mà đàng hoàng dùng thang máy của tòa nhà đi xuống. Lục Thu ngồi trên lưng hắn, bím tóc đuôi sam lắc qua lắc lại, tâm tình cũng vô cùng tốt. Từ bệnh viện đến sảnh chính không quá xa, bay chỉ năm phút là tới, lúc này động vật trong này cũng không nhiều lắm. Nhưng vì quang não phải cấy dưới da nên động vật nào cũng phải xếp hàng chờ. Bệnh viện đã cung cấp số liệu, Neville trình chứng lên lên rồi đặt Lục Thu lên bàn. Con thú làm việc sau bàn đang đeo một gọng kính lớn, nhìn hình thể Lục Thu rồi từ từ hỏi: “Muốn cấy vào chỗ nào?”
Neville do dự sờ lên cánh tay trắng noãn của Lục Thu, cấy chip vào thì phải rạch da, hơi đau một chút, cánh tay và ngón tay khá ổn, dù cấy trong mắt tiện hơn nhưng quả trình rất đáng sợ, còn có khả năng vị đâm mù nữa. Dù chỉ có một phần ngàn tỉ khả năng cũng không được. Nghĩ mãi cũng không ra, hắn cúi đầu hỏi Lục Thu: “Em muốn đặt quang não ở đâu?”
“Quang não? Là cái gì?” Lục Thu không rõ lắm.
Neville ngả chân trước ra, kéo ngón tay Lục Thu sờ lên chỗ nào đó. Lục Thu giật mình hiểu ra, cái này cô biết, còn thấy mấy lần nữa, là một loại thiết bị có thể tùy thân lên mạng. Cô cũng có thiết bị công hệ nào này hả?! Lục Thu lập tức hưng phấn lên, lung lay mạnh cánh tay: “Ở cổ tay.” Lúc trước khi xem phim khoa học viễn tưởng cô thấy mấy thiết bị kia đều được gắn trên cổ tay, giá trị thời thượng lên max điểm luôn.
Neville khẽ gật đầu với con thú trong cửa sổ, sau đó bắt đầu đăng ký cho Lục Thu. Quang não tương đương với thẻ căn cước, toàn bộ thông tin đều được lưu trong quang não, bao gồm cả chủng tộc, tuổi tác, giới tính, quê quán. Mấy thông tin này Neville đã chuẩn bị xong cả, nơi sinh của Lục Thu được thiết đặt trong rừng rậm Truy Tinh. Hắn cũng không sợ bị điều tra, ngay cả hắn cũng không tra được tung tích của Lục Thu thì người khác cũng đừng hòng điều tra ra. Chủng tộc là khỉ biến dị không lông, tuổi tác giới tính trong báo cáo của bệnh viện đều có, sẽ được tự động ghi vào cơ sở dữ liệu, không cần phải khai báo. Nơi ở thì giống Neville, trước mắt không có người thân, cột người nhà không cần điền.
Nhập hết thông tin xong, hắn ôm Lục Thu sang căn phòng bên cạnh chờ lấy. Ở đây không nhiều động vật, xếp hàng trước họ chỉ có một con thằn lằn màu xanh. Con thằn này có màu da lẫn xám trắng và màu xanh như tảng đá mọc rêu xanh, hình thể không lớn lắm, nhưng cái đuôi lại rất dài rất dài, chóp đuôi cuốn lại như một cái bánh donut. Con thằn lằn rất giống Godzilla, trên người đầy vảy, trên lưng nó có một hàng gai lưng, trừ hai mắt hai bên thì trên đỉnh đầu còn có một con mắt nữa, cảm giác kinh dị vô cùng. Thằn lằn an tĩnh nằm rạp trên mặt đất, sau khi phát hiện bọn họ đến, con mắt bên trái và trên trán quay qua, tròng mắt đen lạnh nhạt quét qua, lại nhanh chóng quay đi. Lục Thu nhịn không được rụt rụt người vào lòng Neville.
Trong phòng rất yên tĩnh, đợi một lát sau, từ trong căn phòng có một con chó săn đi ra. Con chó mặc một chiếc áo quân đội màu xanh, trông rất uy vũ chính trực. Nhưng biểu cảm của nó lại không tốt lắm, cứ dùng móng vuốt sờ mắt, đi hai bước lại ngừng một bước, trong mắt phải không ngừng chảy nước mắt, không ngăn được.
Lục Thu sửng sốt nhìn, sao lại khóc chứ? Ngược lại Neville rõ ràng nhất, đây là một tên gắn quang não vào mắt rồi. Dù gắn quang não trong mắt rất tiện, nhưng quá trình thì không tuyệt lắm, độ nguy hiểm cũng cao hơn, có khả năng nhiễm trùng đồng thời giá cũng cao hơn nhiều. Đúng vậy, đi cấy quang não cũng cần tiền, vị trí bình thường nhất là một ngàn thú tệ, vị trí đặc biệt là ba ngàn, nếu bị nhiễm trùng thì chi phí thuốc thang chính phủ không chịu trách nhiệm. Nhưng cũng may số tiền này không khấu trừ luôn, dù sao rất nhiều động vừa vừa mới nhận quang não đều không có tiền. Số tiền này tương đương với khoản vay ứng chỉnh phủ, chờ sau này có tiền có thể trả góp, sau khi xác nhận thời hạn thì hằng tháng sẽ tự động trừ vào tài khoản. Neville trả hết cho Lục Thu luôn, đợi sau khi cô cấy quang não xong hắn lại chuyển cho cô tiền tiêu vặt luôn.
“Người tiếp theo.” Nhân viên trong phòng hô một tiếng.
Thàn lằn nhanh chóng bò vào. Neville bước lên trước một bước, Lục Thu rướn cổ nhìn thử, nhưng cánh cửa kia đóng rất chặt, không nhìn thấy gì cả. Đợi chừng mười lăm phút thằn lằn đã ra ngoài. Mới vừa ra ngoài con thằn lằn đã dựa người lên tường bất động, thật thần kỳ, màu da trên người nó không ngừng biến ảo, bau đầu là màu xanh nhưng giờ đã biến thành màu xám tro, con mắt trên trán nó đang chảy nước mắt không ngừng. Nhưng móng vuốt thằn lằn không với tới đầu, chỉ có thể mặc cho nước mắt không ngừng chảy, không bao lâu trên mặt đất đã tích được một vũng nước. Được rồi, lại còn một con cấy vào mắt.
Nhân viên công tác lại gọi, Lục Thu vẫn còn quay đầu nhìn lại, con thằn lằn kia vẫn ở yên đó. Cô theo Neville vào trong phòng, thật bất ngờ, bác sĩ mặc áo blouse là một con mèo tam thể. Gương mặt bác sĩ mèo vô cùng đoan trang, có thể nói là một người đẹp mèo. Đốm đen trên trán cắt ngang như tóc, từ trán chạy dọc xuống hai bên mắt đến hai bên má mới biến mất, từ phần cằm đến ngực và bụng đều là lông trắng, chỉ điểm đen một chấm gần mũi. Phần lưng là hai màu cam đen xen lẫn, đường vân như họa tiết gì đó bị quần áo che khuất không thấy rõ. Thấy có đến hai con thú đi vào, cô hỏi: “Là con nào? Động vật không liên quan mời ra ngoài trước.”
Neville đặt Lục Thu lên bàn: “Đừng sợ, ta chờ em ở ngoài.” Nói rồi lặng lẽ lui ra cửa, nhưng vẫn không đóng cửa lại, chỉ đứng trên khe cửa nhìn vào.
Lục Thu nghe thấy cô mèo tam thể hỏi cô: “Cổ tay à? Tay nào?”
Lần đâug tien trò chuyện với người ngoài, Lục Thu hơi khẩn trương, đưa tay trái ra lắp bắp nói: “Ở, ở, ở đây.” Cô chỉ vị trí cổ tay mình.
Mèo tam thể nhìn cổ tay nhỏ gầy của cô, lựa lựa chọn chọn nửa ngày, cuối cùng lấy một cái dụng cụ nhỏ nhất ra. Một dụng cụ như ống nghiệm đặt trên da Lục Thu, bác sĩ đặt chip vào đầu ống, sau đó cầm một dụng cụ đầu bông xoa xoa trên tay Lục Thu. Cô nhạy bén ngửi được mùi cồn, biết là đang tiêu độc cho mình, cô ngược lại không khẩn trương như trước nữa. Không chỉ vậy, thậm chí còn muốn sờ thử móng vuốt mèo tam thể. Lông mèo ngắn ngủn nhưng lại vô cùng gọn gàng sạch sẽ, còn có hương hoa ngọt ngào, có thể là mùi sữa tắm.
Mèo tam thể không để ý ánh mắt Lục Thu đang nhìn chằm chằm móng vuốt mình, chỉ cho là cô đang khẩn trương. Động vật nhỏ như vậy trông dáng thương vô cùng, nét mặt nghiêm túc của cô bác sĩ không khỏi dịu lại, dỗ dành: “Không sao đâu, không đau, sẽ xong nhanh thôi.” Nói rồi dùng một vuốt ấn cánh tay Lục Thu, một vuốt cầm dụng cụ ấn xuống.
Hơi tê nhức, như bị kim châm vậy, không đau lắm nhưng vẫn để lại vết thương chừng một centimet rỉ máu. Con chip lớn chừng một móng tay út, đối với động vật có hình thể như Neville thì nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua luôn, nhưng đối với Lục Thu thì vết thương hiện rõ cả lên. Mèo tam thể còn chưa kịp bôi thuốc thì Neville đã đẩy cửa vọt vào, bác sĩ mèo nhìn thoáng qua hắn, không nói gì. Neville cẩn thận nâng cánh tay Lục Thu, liếm vết máu trên tay cô.
“Có đau không?”
Nhưng vừa mới hỏi xong thì bác sĩ mèo đã nhíu mày chỉ trích: “Làm cái gì đó, mau thu lưỡi lại, làm như vậy sẽ bị nhiễm trùng biết không hả!”
Đột nhiên bị giáo huấn, Neville không dám cãi lại câu nào, cúi đầu ngoan ngoãn nhận tội: “Xin lỗi, ta quên.”
Thấy thái độ hắn tốt, bác sĩ mèo không nói gì, phun sương thuốc lên cánh tay Lục Thu, vết thương nhanh chóng lành hẳn.
“Xong, có thể đi rồi, nếu vị trí chỗ con chip có cảm giác không thoải mái thì nhớ quay lại hoặc đến bệnh viện cũng được.”
“Ừm, cảm ơn.”
Lục Thu được Neville ôm vào lòng đi ra ngoài, chó săn đã đi mất rồi nhưng con thằn lằn vẫn còn tựa cạnh tường, màu da gần như hòa thành một thể mới vách tường, không kỹ nhìn còn không phát hiện đâu. Nhưng giờ Lục Thu đã không còn tâm trí để ý đến mấy thứ này nữa, đợi vết thương biến mất xong cô không đợi kịp nữa mà mở quang não của mình ra. Một màn hình thực thể lơ lửng trước mặt cô, giao diện được mở ra, trên đó lần lượt hiện lên thông tin cơ bản của cô, còn có thể thấy được hình ảnh toàn thân của cô theo nhiều góc độ, cũng không biết chụp khi nào. Tắt thông tin cơ bản đi, cô nhấn vào một giao diện nhìn như phòng ngủ, một bên vách tường là mấy cái thùng rổng, bên khác có hai cánh cửa. Đẩy cửa ra, cảnh tượng lập tức chuyển đổi đến một trang web đầy chữ. Lục Thu nhìn chằm chằm đống chữ hai giây, choáng váng, một chữ cô cũng không hiểu, cô luống cuống tay chân quay lại.
Cái này rất thú vị, những các loại công năng đều bị che giấu, muốn khống chế lại không cách nào làm được, Lục Thu cuống đến mức muốn đập đập cánh tay mình. Neville nhanh chóng ngăn hành vi tự hại mình của cô, hắn dùng móng vuốt giữ tay cô, dạy cô cách sử dụng. Trở lại căn phòng trống, Neville chỉ cô nhấn lên cái bình hoa trang trí trên bàn. Cái bình hoa này là phần cài đặt, có thể sửa lại thao tác, Neville chọn cách điều khiển thần kinh. Dù sao con chip này cũng cài đặt trong người, được thiết kế đặc thì có thể điều khiển bằng thần kinh. Chỉ là cách này hơi khó, cần tập trung cao độ, ra mệnh lệnh rõ ràng mới được.
Cứ như một thiếu nữ nghiện net lần đầu tiên chơi máy công nghệ cao, từ sau khi Lục Thu có quang não thì chưa từng ngẩng đầu lên lần nào. Cô chăm chú nhìn vào màn hình, ngón tay lướt qua lướt lại, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn chạm một cái. Neville dùng móng vuốt chạm trên cánh tay cô một cái. Lục Thu đang lục lọi công dụng đám đồ đạc trong không gian cá nhận, đột nhiên trên giao diện xuất hiện một người, người đó còn trừng mắt nhìn cô. Cô vừa nhìn đã nhận ra, đây không phải là mình sao?
Lục Thu kinh ngạc ngẩng đầu, Neville ấn một cái trên bóng người kia. Lập tức, danh sách bạn bè trống rỗng của cô đã có người bạn đầu tiên. Neville thành thạo cài đặt tài khoản của mình thành đặc biệt quan trọng trong danh sách bạn của Lục Thu, lại đổi ảnh avata cho cô. Tấm hình kia, là một con mèo lớn uy vũ cool ngầu. Đúng là Neville đó. Avata của Lục Thu là mèo lớn mà avata của Neville lại là Lục Thu.
Đợi khi Lục Thu nhận ra thì Neville đã cài đặt xong tất cả, cô chỉ biết câm nín nhìn hai cái avata kề cạnh nhau. Avata ở đây không phải là một tấm hình trong khung tròn mà là một thực thể được mô phỏng chân thật bằng không gian ba chiều. Một người một mèo trong không gian như là cái bóng của bọn họ vậy.
Neville vô cùng hài lòng. Trong không gian của Lục Thu chỉ có một mình hắn là đủ rồi, chỉ cần xem hắn là đủ rồi. Lục Thu không có ý kiến gì cả, coi như là nuôi sủng vật trong điện thoại thôi. Sờ thử con mèo trong không gian, con mèo kia kêu meo meo với cô, sau đó nằm ngửa mình lộ cái bụng nũng nịu với cô. Thực tế và ảo chênh lệch quá lớn, ai mà ngờ được đó cùng là một con mèo chứ! Neville làm như không thấy con mèo biểu tượng mình lăn lộn nũng nịu, chẳng có tí ngại ngùng gì cả. Lục Thu khó có thể tưởng tượng được cảnh Neville làm ra mấy hành vi này, nhịn không được chọt chọt trên người con mèo kia, nhìn con mèo xinh xắn kia duỗi người ngáp liếm lông rửa mặt, chơi quên cả trời đất.
Vốn Neville chẳng để ý lắm, nhưng nhìn một hồi, thấy sự chú ý của Lục Thu hoàn toàn bị cái đồ giả kia hấp dẫn, chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình nữa. Hắn không nhịn được nữa đột ngột rút móng vuốt lại, bộp một cái, cả người Lục Thu ngã ngửa lên lông mèo mềm mại. Mèo lớn chụp lấy cô che kín mít, vùi cô xuống lớp lông mình. Màn hình tắt, con mèo đang làm nũng kia cũng biến mất. Hắn còn đang ở đây mà cô lại đi trêu chọc cái đồ giả kia. Neville nhịn không được cong vuốt trong họng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp, cũng không biết là đang dọa ai.
Lục Thu cảm giác mình sắp không thở nổi nữa, tay huơ loạn bốn phía, cuối cùng nắm chặt hàng ria mèo lớn. Lúc này Neville mới thả cô ra, vẻ mặt không vui lắm, ánh mắt nặng nệ, cái đuôi phía sau không ngừng vung vẩy, lông trên lưng đều nổ xù hết cả lên. Lục Thu cảm thấy hơi buồn cười, cũng biết mình đuối lý, từ khi có quang não là chẳng để ý gì đến hắn cả. Cô mau chóng vuốt vuốt mặt mèo lớn, xoa xoa vò vò khóe miệng hắn, cuối cùng ôm cổ hắn vuốt lông xin lỗi.
“Xin lỗi mà, đừng giận, tôi không xem nữa, nó không đẹp hơn anh, không đáng yêu tí nào, đó cũng là giả thôi, tôi chỉ thích anh thôi.” Vừa học được một ít ngôn ngữ ở thế giới này kỹ năng dỗ mèo đã điểm max rồi. Lục Thu thầm khen bản thân.
Mà Neville chẳng nghe thấy gì khác nữa, giờ toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung vào từ cuối cùng Lục Thu vừa nói.
Thích?
Thích!