Miêu Chủ Tử

Chương 27: Chương 27: Xin chào Neville




Edit: Tiệm Bánh Sò

Cả con cá lớn hiển nhiên cô không thể ăn hết, còn dư hơn phân nửa. Để khỏi lãng phí, Lục Thu lại bật lửa lên, rang mớ cá còn dư làm cá khô, mùi cá khi còn thơm hơn lúc nãy mấy lần nữa.

Mùi hương này bay ra xuyên qua khe hở phòng bếp, mèo lớn đang ngủ mơ giật giật cái mũi, không bao lâu cũng mơ mơ màng màng duỗi lưng một cái, mắt vẫn chưa mở mà đã lảo đảo đứng dậy. Lục Thu vừa rang cá xong đã thấy mèo lớn đẩy cửa vào. Hắn vào rồi vẫn không nhúc nhích thêm mà cứ nhắm mắt nằm rạp dưới đất, miệng phát ra tiếng rầm rì khe khẽ, cái mũi vẫn không ngừng động đậy, ngửi ngửi, rồi lại há miệng lần mò trong không khí.

Lục Thu bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, thổi nguội cá rồi đến gần đút cho hắn. Mắt Neville hé ra một đường nhỏ, nhìn thấy cá khô trước mặt lập tức ngoạm lấy. Tiếng rắc rắc xốp giòn vang lên trong phòng bếp an tĩnh. Bên ngoài cá vừa thơm vừa giòn, thịt bên trong lại mềm, ăn xong một miếng, Neville mới tỉnh táo một chút. Còn chưa thấy bóng dáng bé sủng vật đã thấy miếng cá tiếp theo đút tới. Thịt cá chỉ hơi ấm, không bỏng chút nào, Neville há miệng tiếp nhận. Một miếng cá lớn bị diệt gọn chỉ trong một lần ăn. Ăn xong Neville còn le lưỡi liếm ngón tay bé sủng vật, trên đó còn dính ít dầu.

Lúc này trong phòng Live rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, hầu như không có ai bình luận cả, cứ như số người xem online đến sáu chữ số kia đều là giả vậy. Vì lúc này đại đa số người xem đều đang đi vỗ béo sủng vật nhà mình, không ai nhắn lại cũng đúng. Buổi sáng này không biết có bao nhiêu sủng vật thê thảm dưới tay chủ nhân nhà mình nữa.

Judy cũng thấy chua như miếng chanh kia vậy. Cô không ngủ được, lần lượt nhắn tin cho bạn bè người thân, còn kêu rên trong hội chị em nữa.

Ngọt ngào: “Tui muốn nuôi sủng vật, một con sủng vật mà không khóc nháo còn biết chải lông xoa bóp cho chủ nhân ấy.”

Kurozo: “Cậu ngủ mơ đến hồ đồ rồi hả? Tỉnh táo lại đi, trên thế giới này không tồn tại sủng vật như vậy đâu.”

Đóa hoa trắng: “Là người máy sủng vật trí năng sao? Mua ở đâu đó?”

Ngọt ngào: “Không đâu, có thật đó! Ban đầu tui cũng không tin đâu, nhưng thật sự có đó, nó đáng yêu lắm luôn, huhu, muốn trộm về nhà nuôi quá đi.”

Những cuộc đối thoại như vậy cũng đang diễn ra ở những nơi khác. Sau khi Lục Thu cho Neville ăn, số lượng người xem trong phòng Live tăng lên đến hai trăm nghìn. Hầu hết bọn họ đều do những người quen đang xem Live gào thét giới thiệu đến. Chỉ cần có hai trăm nghìn người xem thì đã được đẩy lên top đầu của khu sủng vật, top đầu khu so ra thì kém top đầu bảng của nền tảng nhiều, nhưng vì có Langdon là một chủ kênh vô cùng nổi tiếng của khu sủng vật thì phân khu này cũng được xem như là một trong những phân khu náo nhiệt nhất. Hôm nay Langdon không mở Livestream, phòng Live của Neville độc tôn trong phân khu, chỉ một chốc đã có thêm năm mươi nghìn người xem ùa vào, tổng số người xem cũng nhảy lên vùn vụt. Ngay cả số người theo dõi của hắn cũng đã tăng đến hai trăm nghìn.

Một miếng cá khô hiển nhiên không đủ nhét bao tử, nhưng Neville cũng không quá đói. Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, tiến lên phía trước để Lục Thu ngồi lên lưng hắn đi ra ngoài. Dù đã chải lông cho mèo lớn xong nhưng Lục Thu vẫn chưa quên ý định ban đầu của mình. Thật ra cô muốn cắt lông cho hắn cơ, bộ lông rối xù này sờ rất dễ chịu, nhưng lại không đẹp tí nào. Phần lông ở cổ dày rậm như sư tử vậy, xõa tung cả lên khiến hắn mập hơn mấy vòng, ngay cả lỗ tai cũng chìm nghỉm dưới lớp lông, chỉ lộ ra một chút đỉnh chóp. Lông trên lưng cũng dài đến mức sắp rũ hết xuống đất, chỉ lộ ra bốn cái chân mèo ngắn ngủn, còn không sạch sẽ nữa, thậm chí lúc nằm xuống nếu không chú ý đôi khi còn đè kéo lông nữa. Nhưng giờ hình như cũng không phải thời cơ tốt, Lục Thu tạm thời đè ý nghĩ này xuống, lần sau cắt cũng được.

Tỉnh táo lại một chút, Neville nhảy lên bắt lấy quả cầu Livetream, tắt Live đi luôn.

Còn chưa kịp chào hỏi gì mà phòng Live đã tắt ngúm, tập thể khán giả còn đang hưng phấn muốn xem bé sủng vật ngọt ngào:???!!!

Thật, vô cùng muốn đánh chết con mèo cặn bã tên Neville này!!! Không đối xử tốt với sủng vật thì thôi đi, để một con sủng vật đáng yêu dễ thương như vậy hầu hạ cho hắn thì thôi đi, vậy mà còn không cho bọn họ xem tiếp nữa chứ!!!

Quả là không thể nhịn được!

Bé sủng vật đáng yêu là của mọi người!

“Đừng có ai cản tui hết, tui muốn đánh chết chủ kênh này!”

“Sao lại đột nhiên tắt rồi, tui xin đó, để cho tui xem tiếp đi mà aaaa!”

“Chủ kênh tên là Neville đúng không, tui ghim rồi đó! Đừng để tui đụng phải mi trên đường đó! Nếu không thì tuyệt đối tui sẽ gặp một lần đánh một lần! Toàn bộ tộc Hổ chúng ta cũng sẽ không tha cho mi! Trừ phi mi tiếp tục mở Live!”

“Lập nhóm đi đoạt sủng vật đi, hôm nay không nhìn thấy nó tui cứ có cảm giác không thể ngủ nổi luôn!”

Đến thời điểm phòng Live kết thúc, số người xem trực tuyến đã đạt đến con số năm trăm nghìn. Bình thường nếu một chủ kênh phát hiện Live của mình được lên top đầu thì nhất định sẽ Live hơn mấy giờ mới ngừng, nhưng Neville lại đi ngược, khiến tất cả người xem đều hận đến nghiến răng. Bọn họ phát hiện cho đến giờ đã có ba video Livestream rồi mà chủ kênh vẫn chẳng nói được một câu nào, mặt cũng không lộ hết, chỉ lộ một phần ót sau lưng hoặc chỉ có nửa mặt, chỉ nhìn thấy mỗi phần dưới miệng. Lạnh lùng quá thể luôn.

Kỳ thật, mặc dù ngoài miệng Neville nói không thèm quan tâm bề ngoài, không màng việc bị nói xấu, nhưng sâu trong nội tâm vẫn rất để ý. Từ Felikin Đại đế đến Đại Vương tử Longfellow và Nhị Vương tử Oliver đều là mèo lông ngắn, chẳng ai có bộ lông dài đến quét đất như hắn cả. Chỉ có em gái nhỏ cùng loại với hắn, nhưng cả Đế quốc chỉ có một Công chúa duy nhất, không ai dám nói nó khó coi, mà nó ăn mặc cũng gọn gàng xinh xắn nữa. So ra thì Neville chính là con mèo tầm thường ẩm đạm nhất trong nhà, vì vậy hắn rất ghét phải xuất hiện trước ống kính. Hắn không thể nhưng bé sủng vật thì có thể, cả hệ thiên hà này không đâu có thể tìm được động vật nào xinh đẹp hơn bé sủng vật nhà hắn cả!

Ung dung cõng Lục Thu đến phòng ngủ, Neville tùy tiện mở mấy bình luận ra xem, thấy có nhiều người bình luận nói muốn muốn hắn đưa bé sủng vật ra, trong lòng Neville có một loại đắc ý khó tả. Nhưng cũng có chút xíu không vui nữa. Hình như khoe khoang quá mức rồi, người xem cũng hơi nhiều nữa. Giao bé sủng vật ra là chuyện không thể nào, vĩnh viễn không!

Neville không biết rằng, sau khi hắn đột ngột ngừng Live, những khán giả xem chưa đã kia bắt đầu đăng bài phát tiết trên lãnh địa của mình.

“Con mèo cặn bã kia giao bé sủng vật ra!”

Dưới dòng trạng thái này đều là những video cut về Lục Thu, vừa nhấp vào là đã có thể thấy được bóng lưng cô chần chừ thử muốn bò vào trong ổ mèo đáng yêu vô cùng; hoặc là cảnh cô ôm một cái lược lớn hơn cô rất nhiều chải lưng cho mèo; hoặc là cảnh cô ngồi xổm bên cạnh một con mèo, bé sủng vật nho nhỏ cố hết sức xoa bóp cho mèo lớn; còn cả cảnh cô cầm một miếng cá khô lớn hơn cả tay mình cho mèo ăn. Mỗi một đoạn cut không dài, vì chênh lệch hình thể quá rõ ràng khiến Lục Thu nhìn càng đáng yêu hơn. Người xem bị đánh trúng tâm ngay, chỉ hận con thú đang được chải lông xoa bóp là mình thôi. Từng đoạn cut của chó mấy giây này có tốc độ lưu truyền rất nhanh, vốn còn có những người xem chưa hiểu rõ nhanh chóng nhảy vào kênh của Neville xem lại ba video trước, kế đó bọn họ cũng tiếp nối đoàn người kêu rên không ngừng, muốn xem nhiều hơn về con sủng vật này.

“Sao chỉ có một chút như vậy, còn muốn xem nữa.”

“Được sủng vật xoa bóp hạnh phúc thật đó, tôi vừa mới dùng thiết bị mô phỏng trải nghiệm, thiếu chút ngủ quên luôn. Gần đây áp lực nhiều quá, tôi đã mất ngủ liên tục mấy ngày rồi, sau này phải dựa vào nó mà sống rồi.”

“Tui cũng cho con rắn mới đến nhà thử một chút, dù giống loài không giống nhưng cũng tuyệt lắm, lúc tui lấy lại thiết bị mô phỏng nó còn quấn lấy móng vuốt tui không buông mà. Phải biết là lúc trước nó còn không thèm liếc lấy tui một cái đâu!”

“Quả là con sủng vật trong mơ mà, chủ kênh có vận may kinh thiên động địa gì mới có thể nuôi được một con sủng vật như vậy chứ, ghen tị quá đi thôi!”

“Có ai biết thân phận của chủ kênh không, còn cả địa chỉ của hắn nữa, muốn đến chỗ hắn quá đi mất!”

Chuyện Livetream lúc sáng tiếp tục xôn xao mãi đến trưa cũng chưa bình ổn, ngược lại độ hot ngày càng tăng cao, cuối cùng còn lên cả trang đầu của nền tảng. Phải biết là video Livetream đầu tiên cũng có độ hot không thấp nhưng mãi nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Neville bắt đầu suy nghĩ, sau này có phải nên Live ít một chút không. Dù vẫn muốn ra ngoài khoe khoang nhưng mà mấy con thú ngấp nghé bé sủng vật hơi nhiều, điều này khiến hắn rất khó chịu.

Lục Thu đến bây giờ còn không biết mình đang rất nổi tiếng được nhiều người yêu thích, lúc này cô đang hạnh phúc nằm trên lưng Neville, chôn mặt vào trong lớp lông mềm mại được chải mượt mà. Hít sâu một hơi, bộ lông mềm mại tràn ngập mùi nắng, dường như có một sức mạnh thần bí nào đó truyền đến từ dưới lớp lông khiến cô choáng ngợp, gần như không thể ngẩng mặt lên được, chỉ muốn vĩnh viễn nằm trên lưng mèo mới thôi. Thật không biết nếu ngày nào không dính con mèo này thì phải làm gì đây. Neville cảm nhận được sức nặng của bé sủng vật, hắn nhảy vào trong ổ mèo lật người lại thảy cô lên bụng mình, lông trên bụng ngắn hơn nhiều, nhưng lại càng mềm mại ấm áp hơn.

Đang lúc một người một mèo ở chung hài hòa với nhau, bên ngoài tòa thành đột nhiên truyền đến một tiếng cảnh báo lớn. Ruth ở dưới lầu gần như vọt ra ngoài trong nháy mắt. Neville nghiêng tai lắng nghe rồi ôm Lục Thu đứng dậy, nhảy lên bệ cửa sổ. Lục Thu cũng nghe thấy tiếng chuông báo động, cô tò mò nhìn quanh, chỉ thấy trên bầu trời cách tòa thành không xa có một chiếc phi thuyền to lớn lơ lửng, gần như che phủ cả bầu trời.

Tạo hình của phi thuyền hơi quái dị, cứ như một con thú đang nằm sấp vậy. Đáy phi thuyền mở ra, từng cái rương bị đám thú dời ra chồng chất trên mặt đất. Ruth đang thương lượng cùng một con thú trông có vẻ cao ngạo, con thú kia cũng là báo nhưng lại uy vũ cường tráng hơn Ruth nhiều, Ruth đứng trước mặt lão ta như bị thấp một cái đầu vậy. Cuộc nói chuyện không quá lâu, đồ vật chuyển xong, con báo kia đi ngang qua Ruth, ngẩng đầu nhìn xuống Neville đang đứng bên cửa sổ, lão ta cao giọng nói: “Tam Vương tử điện hạ, tôi phụng mệnh Đại Vương tử giao những đồ vật này cho ngài, đồ đã được đưa đến, tại hạ xin cáo lui.” Nói xong cũng không đợi Neville trả lời, trực tiếp quay người lên phi thuyền rời đi, thái độ chẳng hề tôn kính tí nào.

Neville hờ hững nhìn, không đáp lại cũng không có ý định xuống xem. Lúc trước hắn đang mấy tấm hình bé sủng vật thay quần áo lên vòng bạn bè bị Đại Vương tử Longfellow nhìn thấy, hắn ta đã nói muốn đưa một ít đồ dùng cho sủng vật đến, đúng là nói là làm mà, hôm sau anh ta đã đưa đến rồi. Hắn cũng không có ác cảm gì với Longfellow cả, người anh cả này có thực lực mạnh hơn hắn, tính tình ôn hòa, làm việc gì cũng gọn ghẽ không lọt một giọt nước. Cho dù là đối với người em không được hoan nghênh này, anh ta cũng chưa bao giờ bắt nạt hắn, cũng không có làm trò mèo gì với hắn cả, thậm chí có mấy lần khi nhìn thấy anh hai bắt nạt hắn còn ngăn lại.

Là người thừa kế hợp pháp hàng thứ nhất của vương vị, không thể không nói anh ta đã làm vô cùng rốt, trong công chúng cũng có rất có uy vọng, tiếng vang rất lớn. Ngược lại là những động vật dưới quyền hắn, ngoài mặt thì cũng không tệ, những trong tối thì từng con càng cao ngạo hơn, thái độ ngạo mạn rõ ràng. Neville không hiểu sao Longfellow lại chấp nhận sự tồn tại của đám thuộc hạ bết bát như vậy, sau này hắn mới ngộ ra, Longfellow muốn giữ lại những người có thể làm lá chắn cho mình, những chuyện đen tối bẩn thỉu kia anh ta không hề nhúng tay vào, đã có người tự khắc làm cho anh ta. Sự tồn tại của bọn họ cũng đã gián tiếp nói rõ bản thân anh ta cũng có một mặt trái.

Ban đầu Neville cũng thân với Longfellow, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thì hắn cũng tránh xa dần. Người anh cả này còn nguy hiểm hơn anh hai nữa, kẻ giấu ngầm răng nanh của mình đáng sợ hơn những kẻ giương vũ khí ngoài thân nhiều. Neville hiểu rất rõ điều này.

“Đại nhân, những thứ này làm sao bây giờ?” Ruth đứng dưới lầu hỏi.

“Mở ra.” Neville nói rồi cõng Lục Thu bay xuống.

Ruth theo lệnh mở từng cái rương ra, bên trong đa số đều là đồ dùng của sủng vật, đủ loại đồ chơi, quần áo cao cấp, đồ ăn vặt dinh dưỡng cho sủng vật. Còn có một số thiết bị và công cụ để dạy dỗ và huấn luyện sủng vật, dây buộc, xích, lồng... Khi nhìn thấy những thứ này, sắc mặt Neville đanh lại. Hắn nuôi dạy bé sủng vật thế nào, không cần người ngoài xen vào.

Thấy sắc mặt hắn khó coi, Ruth không dám nói gì, ngược lại Lục Thu hiếu kì nhảy xuống, sờ tới sờ lui đám đồ đó. Những món quần áo kia rõ ràng là may theo kích thước của cô, trông rất nhỏ, kiểu dáng cũng đẹp và cao cấp hơn những món của Neville mua lúc trước, xem ra là vô cùng đắt đỏ, hẳn là được làm từ chất liệu đặc biệt. Quan trọng hơn là trong này chuẩn bị rất đầy đủ, mọi thứ từ đầu đến chân đều có đủ, riêng mũ cũng có mười mấy cai, một đám dây cột tóc đẹp mắt, dây chuyền, các loại váy, quần, giày dép đủ kiểu dáng.

Đúng vậy, có giày, rốt cuộc cũng có giày!

Đến thế giới này lâu như vậy, cô vẫn mãi đi chân đất, sàn nhà toàn là đá, lòng bàn chân của cô cũng sắp mài thành vết chai luôn rồi. Kiểu dáng của giày rất nhiều, có cái làm bằng da, có cái làm bằng vải, rất dày và mềm như loại giày đi trong nhà vậy, nhưng cũng có những đôi đế dày như ở Địa cầu, cô không thể chờ được lập tức xỏ đôi giày có đế dày kia vào chân. Giày hơn lớn, nhưng cũng không quá rộng, phía trên còn có dây, buộc gọn lại thì vừa vặn hơn nhiều, giày rất nhẹ, đi qua đi lại vô cùng thoải mái thuận tiện. Nhịn không được chạy một vòng quanh mèo lớn, Lục Thu giơ chân lên trước mặt để hắn nhìn, gương mặt tràn ngập ý cười.

Thấy cô vui vẻ như vậy, toàn bộ u ám trong mắt Neville đều biến mất tăm, nhấc móng đụng đụng giày trên chân cô, lại nhịn không được dùng đệm thịt vuốt tóc cô một cái. Mặc kệ đối phương có ý đồ hay muốn cảnh cáo gì hắn cũng không sợ. Lúc trước hắn không đánh lại Longfellow, nhưng bây giờ thì không chắc đâu.

Lục Thu không hiểu những lời con báo đen giao hàng nói, nhưng cũng mơ hồ đoán được những vật này hình như không phải do Neville mua. Cô đến cạnh chỗ đống lồng roi này nọ, lúc đầu Neville còn muốn ngăn, nhưng lại thấy Lục Thu không sợ hãi tí nào, còn vô cùng phấn khởi cầm một cái roi lên vụt. Roi này dài lại không quá lớn, chỉ mình Lục Thu cũng có thể cầm lên được. Giật một cái, chiếc roi xé gió phát ra tiếng vun vút, trực tiếp vụt ra một đường hố cạn dưới đất. Cô giật nảy mình, không ngờ nó lại mạnh như vậy.

Lục Thu ném roi về lại đống đồ vật kia, đang muốn lật xem có gì thú vị không thì đột nhiên dưới chân cô lại dẫm lên một khối hình chữ nhật màu đen to chừng bàn tay. Thoạt nhìn trông giống điện thoại nhưng mỏng hơn điện thoại rất nhiều, phía trên còn có những hoa văn ẩn chi chít tinh xảo, không biết là dùng làm gì.

Lục Thu nhặt tấm bảng đó lên, tay sờ sờ lung tung trên đó, trước mặt đột nhiên xuất hiện một con mèo lớn màu đen vân xám, con mèo này cách cô chỉ có một bước chân, đang cúi đầu nhìn cô. Cô bị dọa đến mức suýt chút nữa ném tấm bảng đi, lập tức lui về sau mấy bước. Nhưng cô lui lại thì con mèo đen xám kia cũng tiên lên theo cô, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách một bước với cô.

Kinh hãi chạy mấy bước, cô đột nhiên phát hiện con mèo kia không công kích, cũng không nhìn cô. Lui đến gần Neville rồi, Lục Thu thoáng an tâm, dời tầm mắt xuống dưới thì thấy bên chân con mèo kia còn có một con mèo con cao tầm một mét sáu. Mèo con cọ người lên chân mèo cái, nũng nịu chạy theo mẹ.

Trầm tư một chút, cô lấy dũng khí nghi hoặc đưa tay chạm một cái, bàn tay trực tiếp xuyên qua hình ảnh trên không. Hai con mèo này lại là hình chiếu. Cô đưa mắt nhìn tấm bảng một lần nữa, hình chiếu này xuất hiện từ trên bảng, thứ đồ này hình như là thiết bị trình chiếu.

Lục Thu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại. Trong hình chiếu là cảnh một con mèo đang dạy mèo con đi săn, dưới vuốt nó đè một con chuột. Nó nhấc móng, con chuột nhanh chóng chạy lẩn, con mèo lập tức bổ nhào về phía trước đè con chuột lại. Hai mắt mèo con mở căng tròn, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa sùng bái, cũng nghiêng nghiêng ngã ngã bước lên đi bắt chuột, nhưng con chuột kia cũng đâu có nhỏ hơn nó bao nhiêu, chỉ chớp mắt đã chạy thoát. Thấy con chuột chạy mất, mèo con không biết làm sao cả, hai mắt nháy nháy nom đáng thương tủi thân vô cùng. Lục Thu có cảm giác cứ như đang đứng trước mặt hai con mèo thật sự vậy, gần quá, chân thực quá! Cô không nhịn được hét lớn trong lòng, mèo con đúng là bảo vật nhân gian mà.

Có lẽ do thấy vẻ mặt của cô là lạ, Neville lại gần, móng vuốt quét qua tấm bảng màu đen, khung cảnh truyền thụ bí kíp đi săn biến mất trong nháy mắt, biến thành cảnh mèo mẹ chỉ dạy mèo con học tập. Hình như là đang dạy chữ, bên cạnh hai con mèo lơ lửng một đám hoa văn hình tròn, trong mấy ngày tiếp xúc với thế giới này, Lục Thu đã hiểu được một ít, những hoa văn hình tròn này là chữ của thế giới này. Lúc này, những chữ cái này lại xuất hiện cạnh một con mèo, nói cách khác, đây là chữ mèo.

Con mèo lớn vân đen xám kia dùng ngữ điệu chậm chạp rõ ràng đọc chữ kia lên. Sống lưng Lục Thu thẳng tắp, tai và mắt đồng thời vận động, vừa nhìn chằm chằm ghi nhớ chữ trong lòng vừa đọc theo nhiều lần. Hóa ra là video dạy trẻ, đây đúng là thứ cô thiếu nhất lúc này. Cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội học tập ngôn ngữ và chữ viết ở nơi này, nhưng điều này quả thật rất khó khăn, không thể câu thông, mèo lớn cũng không thể dạy cô biết chữ được. Cô đã sớm nhìn thấu, mèo lớn đang xem cô như sủng vật mà nuôi. Trừ loài động vật như vẹt ra thì có ai lại dạy sủng vật nhà mình biết nói chuyện chứ?

Thứ Lục Thu cầm trong tay quả là thiết bị như điện thoại, nói đúng hơn là giống như máy tính bảng, gọi là quang não di động. Nó có dung lượng bộ nhớ rất lớn, có thể kết nối đến mạng tinh tế, có thể xem video, nghe nhạc, chơi trò chơi. Ngoại trừ việc không thể buộc định chủ nhân như quang não bình thường thì hầu như không khác nhau quá nhiều. Dưới thời đại mà quang não buộc định được phổ biến rộng rãi trong chúng thú thì không mấy ai còn sử dụng quang não di động nữa, thậm chí còn có thể nói là vô dụng nữa, dù sao ngày thường cũng căn bản không dùng được. Vì vậy đại đa số thiết bị quang não di động đều bị biến thành đồ chơi của sủng vật.

Neville nhìn khung cảnh trong hình chiếu, đôi mắt híp lại. Không biết anh cả thật lòng muốn chuẩn bị cho sủng vật hay là cố ý để hắn xem đây nữa. Được mẹ dạy cách đi săn và học chứ, tất cả hắn đều chưa từng trải qua. Dù mẹ của hắn rất lợi hại, nhưng khi đó thân thể bà ấy không tốt, chuyện đi săn này là do hắn lần mò nhiều lần, trải qua nhiều lần bị thương mới học được. Mẹ hắn không phải động vật khai trí, những lời có thể biểu đạt cũng không nhiều, tự nhiên cũng không thể dạy hắn. Sau khi hắn được mang về Vương cung, hắn chỉ là một tên nhóc mèo hoang không có mẹ dạy dỗ, những con thú kia đã dèm pha sau lưng hắn như vậy đấy.

Nghĩ đến đó, Neville chỉ muốn giẫm nát cái quang não di động kia thôi, nhưng hình như bé sủng vật rất thích thì phải. Con mèo cái trên hình chiếu đọc đi đọc lại mấy lần mèo con mới ngây thơ mở miệng, mơ mơ hồ hồ đọc theo, nhưng vẫn đọc không đúng chút nào. Lục Thu rất chú tâm, phát âm của cô hầu như giống mèo cái như đúc. Thanh âm của cô rất nhỏ, Neville gần như không thể nghe được, nhưng lỗ tai mèo rất linh mẫn, hắn vẫn có thể mơ hồ nghe thấy bé sủng vật lẩm bẩm trong miệng. Nó học theo kìa. Trừ việc biết chải lông xoa bóp nấu cơm tự mặc quần áo tự đi vệ sinh, trừ việc học tiếng kêu meo meo, nó còn có thể học tiếng Đế quốc thông dụng!

Neville ôm Lục Thu vào lòng, nhấc móng thu khung hình lại chỉ còn một mét, cũng nói lại từ kia một lần nữa, hình như là muốn cô lặp lại. Lục Thu nói lại theo hắn một lần. Neville vẫn cảm thấy rất kinh dị, nghĩ nghĩ rồi đổi một từ khác, đổi thành tên của mình.

“Neville.”

Chữ có ba âm tiết đọc hơi khó, Lục Thu cố gắng ghi nhớ nhưng vẫn có hai chữ không đọc đúng. Neville kiên nhẫn dạy lại nhiều lần, mãi đến khi Lục Thu đọc theo đúng mới thôi.

Bé sủng vật có thể gọi tên của mình! Thật là thông minh quá đi mất! Neville nháy mắt đã quên hết chuyện không vui vừa rồi, dùng chân trước nâng cô lên xoay vài vòng.

Ruth lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, càng nhìn càng thấy con sủng vật này quái lạ, đây rất có thể là một con thú khai trí ngụy trang. Nhưng Bá tước đại nhân hầu như hoàn toàn gạt bỏ hết những điểm kỳ lạ này, điều này khiến ông ta lo lắng không thôi.

Từ khi ở chung với nhau lâu đến như vậy, đây coi như là lần đầu tiên một người một mèo thuận lợi câu thông. Lục Thu không biết nghĩa của từ này, vì đây là từ liền mạch đầu tiên cô được học nên để ghi nhớ kỹ cô đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Mỗi lần cô đọc lại nó, mắt mèo lớn lại sáng rỡ lên một chút, kêu meo meo đáp trả, đọc một lần, meo một tiếng. Thoáng chốc Lục Thu đã hiểu, từ này là tên của mèo lớn.

Rốt cuộc cũng biết tên của hắn. Cô ngửa đầu nhìn mèo lớn, vuốt ngực giới thiệu một lần nữa.

“Xin chào Neville, tôi tên là Lục Thu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.