[Miêu Cương Kì Tình Hệ Liệt] – Bộ 2 – Tập Bộ Khiêu Ái Lãnh Lang

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Quan gia là một thế gia phi thường nổi danh, mấy đời lấy kinh doanh diêm nghiệp làm nghề chính, quan hệ với chưởng diêm trên quan trường lại càng vô cùng tốt.

(nếu có bạn nào chưa biết “diêm nghiệp” là gì thì mình chú thích cho đấy chính là nghề làm muối đấy ^^)

Thế nhân đều nói ‘nhất lạp diêm nhất điểm kim’ (từng hạt muối là từng hạt vàng), nói chính là muối với vàng hầu như đồng giá, ai có bản lĩnh nắm trong tay buôn bán muối, thì có bản lĩnh được vinh hoa phú quý.

Đương nhiên có thể cùng đại quan có quan hệ tốt không phải việc dễ, thế nhưng đời này của Quan gia lại cũng làm được dễ dàng. Vốn tục ngữ có câu ‘phú bất quá quá tam đại’ (không ai giàu quá ba đời), thế nhưng Quan gia đã tới đời thứ ba, chính là Quan Khúc Nham, mà hiện tại cũng là thời điểm phú quý nhất của Quan gia.

Vốn đời thứ hai hào hoa xa xỉ, lãng phí vô độ, Quan gia ngày càng lụn bại, vì tranh giành tài sản mà gây ra việc xấu gia đình phân tán. Tiểu thiếu gia của Quan gia đối xử với mọi người hiền lành, tâm địa thiện lương, đương sơ lúc hắn ra ở riêng phải chịu thiệt lớn, tất cả mọi người đều nói Quan tiểu thiếu gia thật sự là không may.

Bởi vì hắn được phân cho những thứ không có lợi nhuận nhất ở Quan gia như bán gạo cùng kinh doanh quán trọ, còn giao cho hắn hai người, một là đứa con của một đường ca mất đi để lại, một là mẫu thân hắn bệnh đã lâu không khỏi, người khác đều cho rằng hắn xui xẻo. Quan tiểu thiếu gia ngược lại không cho là như thế. Hắn có hiếu với mẫu thân, mẫu thân vốn có bệnh đã lâu đều do hắn chăm sóc, còn đường ca đã mất với hắn có tình thâm nghĩa hậu, dưỡng dục hài tử này coi như là cảm niệm tình nghĩa với cố nhân, hắn trái lại sẽ ở trên người hài tử này cảm thấy được an ủi.

(đường huynh đệ là anh em họ đó mah)

Cái vị Quan tiểu thiếu gia này tuy rằng có hiếu với mẹ, lại là người tốt, thế nhưng hắn không giỏi kinh doanh gạo cùng quán trọ cũng là sự thực.

Rất nhanh, cả hai thứ không có lợi nhuận đều sụp đổ, hắn từ một thiếu gia được sủng ái nhất trở thành cực kỳ nghèo túng, huynh đệ hắn ngay cả lúc chia gia sản cũng lừa hắn, gạt hắn, hiện nay nhìn hắn nghèo túng lại càng đến bạc cũng không chịu cho mượn, vậy nên mẫu thân hắn cùng hài tử mồ côi của đường ca phải chịu rất nhiều năm khổ cực.

Hài tử đó được gọi là Quan Khúc Nham, hắn lúc còn nhỏ phải kiếm sống trong gian nan, dưỡng phụ tuy rằng sủng hắn, thương hắn, thế nhưng không có năng lực cho hắn ăn ngon mặc đẹp cũng là thật.

Tuy rằng đều là họ Quan, đều là hài tử của Quan gia, những đường huynh đệ cùng thế hệ hắn, lúc thiếu thời thì ăn tàn phá hại, hắn trái lại chỉ có thể cắn răng giữa tiết trời đại hàn giúp việc cho dưỡng phụ. Nếu gặp phải những đường huynh đệ kia thì bị cười mỉa một phen là không thể tránh được.

Có lẽ bởi vì hoàn cảnh cuộc sống như vậy, Quan Khúc Nham so với những hài tử khác cùng lứa vừa vững vàng vừa lãnh tĩnh hơn. Một hôm, hắn nói với dưỡng phụ hắn muốn mua một cửa hàng gạo sắp phá sản để bán gạo, dưỡng phụ hắn lấy làm kinh hãi “Nhà mình đến mua gạo cũng không có cách nào, làm sao có thể mua cửa hàng để bán gạo?”

Quan Khúc Nham lại nói “Con đã bàn với người ta rồi, cửa hàng đó sắp phá sản, chủ cửa hàng nói chỉ cần chúng ta mỗi năm giao cho hắn một trăm lượng bạc, hắn đồng ý đem cửa hàng đó cho chúng ta, kể cả gạo không bán được đều lưu giữ ở bên trong.”

Dưỡng phụ của Quan Khúc Nham còn chưa rõ tình trạng cho lắm, đã bị Quan Khúc Nham kéo vào trong cửa hàng. Năm đó gạo mất mùa, giá gạo tăng đến mười lần, Quan Khúc Nham không chỉ buôn bán lời được rất nhiều bạc, còn đem cửa hàng mở rộng, khổ cực kinh doanh rốt cục trở thành cửa hàng gạo nổi danh trong vùng.

Đương nhiên cũng có người đỏ mắt nói (đố kỵ), Quan Khúc Nham chỉ là may mắn, nếu không phải gặp năm gạo mất mùa, hắn căn bản không thể nhanh phát đạt như vậy. Nhưng theo sự nghiệp ngày càng mở rộng, Quan Khúc Nham mười sáu tuổi đã trở thành nhà giàu nhất vùng, không còn ai dám nói như vậy nữa.

Hiện nay hắn không chỉ điều khiển nghiệp gạo, đến diêm nghiệp của Quan gia cũng bị hắn nắm trong tay. Không biết hắn làm thế nào mua được những đại quan này, mỗi người đều yêu thích hắn, nguyện ý đem quyền bán muối trao cho hắn, những người khác trong Quan gia bị hắn chặt đứt tài lộ, đối với hắn vừa hận vừa tức, thế nhưng không ai dám làm gì Quan Khúc Nham, bởi vì Quan Khúc Nham làm việc kiên quyết tuyệt tình, tuyệt không dây dưa.

Ngươi dám đắc tội hắn, hắn tuyệt đối sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn. Hắn là người có ơn báo ơn, có oán báo oán, nhãn thần băng lãnh khiến người khác không đông cứng thành băng cũng kết thành sương. Những người khác trong Quan gia dù ở phía sau nói xấu vu khống hắn, thế nhưng nếu là công khai chống đối trước mặt hắn, chỉ sợ không ai có gan.

Việc làm ăn của Quan Khúc Nham càng lúc càng lớn, trái lại những người nhà họ Quan khác bị tuyệt đường tiền tài càng lúc càng khốn cùng, hiện tại mọi người ngược lại đều nói dưỡng phụ của Quan Khúc Nham thực sự đã dưỡng được một con gà đẻ trứng vàng.

Thế nhưng dưỡng phụ không cùng với Quan Khúc Nham hưởng phú quý, chưa đầy ba năm, ông đã mắc bệnh qua đời.

Lúc dưỡng phụ của Quan Khúc Nham mất, Quan Khúc Nham bi thương mãi không thôi. Hắn làm một tang lễ cực kỳ trọng thể cho ông. Có lẽ chịu phải đả kích quá lớn, lúc tang lễ không ăn không ngủ, mà Quan Khúc Nham vốn là một người băng lãnh, khó thân cận, giờ càng trở nên ít nói ít cười.

Ngay cả tổng quản được Quan Khúc Nham đặc biệt tuyển chọn, vì hắn tìm mấy thị thiếp xinh đẹp giúp tinh thần hắn phấn chấn, Quan Khúc Nham trái lại càng thêm lãnh đạm. Thị thiếp tuy nhận, cũng không để các nàng tới Tây viện nơi hắn ở, chỉ vì lúc dưỡng phụ bệnh từng ngủ ở đây, hắn thấy vật như thấy người, không muốn các nàng làm dơ ký ức đó.

Tây viện to như vậy cũng chỉ có một mình Quan Khúc Nham ở, nếu ai dám xông tới, tuyệt đối không dễ dàng tha. Đến nô bộc tỳ nữ mới vào phủ cũng bị nghiêm khắc giáo dục. Tây viện này ngoại trừ Quan Khúc Nham cùng nô bộc quét tước có thể vào thì ai cũng không được phép, đến tổng quản cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Quan Khúc Nham.

Bởi vì Quan Khúc Nham là loại người đã ra lệnh thì phải làm, tuy rằng nghiêm khắc nhưng cũng rất công bẳng, chỉ là hắn đã hai mươi tám tuổi vẫn chưa thành thân. Bao nhiêu người cố gắng muốn gả nữ nhi cho hắn, Quan Khúc Nham đều cự tuyệt hết. Tổng quản nếu hỏi lý do, Quan Khúc Nham nhất định sẽ nói “Nếu như dưỡng phụ ta đồng ý ta mới có thể cưới.”

Dưỡng phụ hắn đã chết, đồng ý thế nào được đây? Hắn nói vậy rõ ràng là không muốn cưới, vậy nên việc hôn nhân của hắn vẫn cứ treo ở đó, không ai dám nhắc đến nữa.

***

Quan Khúc Nham cau mày nhìn về một trong hai phong thư trên bàn.

“Đây là cái gì?”

Tổng quản nghe vậy vội vàng đi vào, cẩn thận hỏi “Làm sao vậy? Thiếu gia?”

Quan Khúc Nham đem thư quăng tới trước mặt tổng quản, lạnh lùng lặp lại câu hỏi một lần nữa, hiển nhiên là phi thường không vui “Đây là cái gì?”

Tổng quản chẳng hiểu gì, nhặt bức thư lên, phong thư có viết tên Quan Khúc Nham, mà bên trong thư đầy chữ to đùng chồng chất lên nhau, ở mặt trên cùng còn có vài chữ như rồng bay phượng múa, tổng quản nhịn không được há hốc miệng. Người viết thư khẩu khí thật là lớn, bảo Quan Khúc Nham nghênh tiếp hắn. Ông không khỏi dụi mắt một chút, còn sợ là mình nhìn lầm, lại xem lại lần nữa, thấp giọng đọc ra — “Quan Khúc Nham, hôn thê của ngươi phải về nhà, nghe nói gần đây ngươi buôn bán lời rất nhiều bạc, bản thân xài không hết, ta thương cảm có thể giúp ngươi tiêu, có điều phải hảo hảo cảm tạ ta mới được, bởi vì muốn ta tiêu bạc của người khác, đối với ta mà nói là chuyện rất phức tạp, thật sự là thương cảm ngươi thì mới tiêu giúp ngươi.

Ngày hôm ta trở về ngươi phải ở nhà mở một tiệc rượu tẩy trần cho ta, ta đã giúp ngươi kê thực đơn ra rồi, để tránh khỏi ngươi không biết ta thích ăn gì. Còn phía dưới ta liệt kê những thứ ta sẽ dùng, cùng chi tiết bài biện gian phòng. Ta sợ mắt thẩm mỹ ngươi kém cỏi, sẽ khiến ta nhìn thấy không thích, vậy nên tất cả ta đều viết ở trên mặt sau. Trước tiên ngươi làm giúp ta, vài ngày nữa ta sẽ về, ngươi cũng đừng nhớ mong ta quá nha.

Còn nữa tiện đây ghi chú rõ một chút, việc hôn nhân của chúng ta dưỡng phụ của ngươi đã đồng ý, ngươi cũng không thể không tiếp nhận đâu.”

Tổng quản mục trừng khẩu ngốc nhìn tờ giấy, ông lật sang mặt kia, tất cả đều ghi cái gì hắn muốn : y phục, trang sức, phối kiện, châu bảo… Tổng quản không khỏi sợ hãi kêu lên “Một… Một viên Nam Hải dạ minh châu phải tới mấy vạn lượng a, còn có vải nguyệt hà, đây là vải quý nhất Tô Châu a, còn… còn… còn y phục bằng tơ do sư phụ làm, mỗi bộ phải mấy vạn ngân lượng a, hắn còn muốn hai hòm, thực sự là quá kỳ cục…”

Mới nhìn đến phân nửa tờ giấy tổng quản đã đầy đầu mồ hôi lạnh, khẽ kêu lên “Ai vậy a? Còn mở miệng nói muốn mấy thứ này, thiếu gia, cái vị hôn thê này ở đâu ra vậy?”

Quan Khúc Nham lạnh lùng nói “Ta còn đang định hỏi ngươi rốt cuộc vị hôn thê này là thế nào? Sao ta không biết có người này?”

Tổng quản lật tới chỗ kí tên ở cuối, là một nữ tử họ Hương, gọi là Hương Linh, tổng quản cũng rất nghi hoặc nói “Sao cho tới giờ chưa từng nghe qua tên này nhỉ?”

“Ta hỏi ngươi dưỡng phụ đã mất của ta có nói đến chuyện vị hôn thê này không?”

Quan Khúc Nham hỏi vậy cũng có lí, lúc dưỡng phụ Quan Khúc Nham qua đời, Quan Khúc Nham vì bận rộn làm ăn mà tới lúc mặt trời lặn mới có thể ở bên dưỡng phụ hắn, còn lại đều do tổng quản hầu hạ. Vậy nên một chuyện như thế này có thể Quan Khúc Nham không biết, thế nhưng tổng quản cũng phải nghe qua dưỡng phụ đề cập tới.

Tổng quản vội vã xua tay làm sáng tỏ “Sao có chuyện lớn như vậy ta nghe lão gia nhắc tới mà không báo cáo với thiếu gia chứ, thực sự là ta chưa từng nghe qua.”

“Người kia chắc chắn là lừa gạt.”

Tổng quản lộ ra vẻ mặt vừa đồng ý lại vừa hoài nghi “Chắc vậy, thiếu gia có vị hôn thê, chuyện này cho tới bây giờ chưa từng nghe qua a, hơn nữa chuyện quan trọng như thế sao lúc lão gia mất không nhắc tới chút nào, rất không hợp lý.”

Ngón tay Quan Khúc Nham gõ nhẹ, thu lại thần sắc, xem ra hắn đang suy ngẫm, sau đó thấp giọng nói “Có người lại ngốc đến độ đối địch với ta sao? Đem ta ra đùa?”

“Thiếu gia, người nói cũng có lý, thiếu gia thân phận thế nào, đối phương có to gan lớn mật ra sao cũng không dám cưỡi lên đầu người a. Mà người đối với lão gia kính trọng mọi người đều biết, cũng nói qua ngoại trừ lão gia đồng ý, bằng không người không muốn cưới vợ. Đối phương dám nói vậy, nhất định có lý do, chẳng lẽ đối phương có thư viết tay của lão gia?”

“Dưỡng phụ ta lúc tuổi già thì vì nhiều năm vất vả cực nhọc, ngón tay bị co giật, không thể viết chữ. Huống chi dưỡng phụ vốn cực ít khi viết, vậy nên việc này hầu như không người nào biết, đối phương nếu muốn dùng phương pháp này để lừa đảo, thì nàng ta đã tính sai rồi.”

Quan Khúc Nham nắm chặt tờ giấy, khuôn mặt tuấn dật ngọc thụ lâm phong mang theo mấy phần hàn ý. Hắn lạnh lùng nói “Nàng ta muốn gì tất cả đều không cần để ý, thế nhưng muốn ta làm tiệc, vậy cứ theo ý nàng, từng món nàng ta nói đều chuẩn bị cho tốt. Đem tất cả việc làm ăn mấy ngày tới lùi lại, mấy ngày này ta sẽ chờ nàng ta xem nàng định làm cái trò gì.”

Tổng quản nhìn hắn biểu tình âm lãnh, không khỏi rùng mình. Nữ tử tên Hương Linh này thật sự là quá ngu ngốc, nếu là nghĩ đến lừa đảo, dùng lý do gì cũng được, thế nhưng lại lôi danh nghĩa của dưỡng phụ mà Quan Khúc Nham kính yêu nhất ra để lừa, nếu Quan Khúc Nham mà không giáo huấn một trận mới kỳ quái.

Tổng Quản nhìn cái chữ kí Hương Linh một chút, cô nương này tên đẹp như vậy, không biết là có dáng vẻ thiên hương quốc sắc thế nào. Nếu nàng thực sự là người được dưỡng phụ Quan Khúc Nham đính ước cho thì nàng thật sự là vị hôn thê của Quan Khúc Nham.

Người nhà họ Quan trước giờ tuấn mỹ bức nhân, đến nữ hài tử cũng xinh đẹp nổi danh, nói vậy nếu thực sự là hôn thê của thiếu gia, dưỡng phụ hẳn phải là giúp hắn chọn một người dung mạo mỹ lệ.

Thế nhưng nhìn chữ tổng quản lại nhíu mày, chữ cũng không phải không đẹp, có điều thiếu chút vị quyên tú của nữ hài tử, cảm giác giống nam hài tử. Chữ của cô nương này thiếu cảm giác dịu dàng uyển chuyển.

***

Không biết có phải hôm đó tổng quản với Quan Khúc Nham bàn chuyện có hơi lớn tiếng không mà khiến nô bộc quét tước nghe được. Nói chung, từ hôm đó tin tức truyền khắp Quan gia, hơn nữa nô bộc đó khẳng định mình nghe được phần đầu, không nghe được phần sau, lại càng đồn đãi vị hôn thê của Quan Khúc Nham muốn tới thành thân với hắn, hơn nữa hôn sự đó do chính lão gia đã khuất đính ước.

Tổng quản vừa  nghe lời đồn như thế liền nổi giận nói “Nói bậy bạ gì đó, chuyện của thiếu gia có thể đem ra nói lung tung sao?”

Ông tuy rằng tức giận mắng, nhưng cũng cũng vì ông ít khi giận dữ như vậy, nên ông vừa mắng, người dưới liền đoán có phải là giấu đầu hở đuôi không, kỳ thực có việc như thế, lời đồn truyền đi lại càng xôn xao.

Nếu đương sự không có bất cứ phản ứng nào thì lời đồn sẽ tự động biến mất, nhưng nếu đương sự mà có phản ứng thì lời đồn sẽ càng khuếch trương.

Tổng quản mắng một câu như thế, lời đồn liền biến thành thiếu phu nhân chưa vào cửa chính là nữ nhi của bạn tốt của lão gia lúc còn sống, tới nơi này để nương tựa Quan Khúc Nham, một khi nàng tới, Quan Khúc Nham lập tức sẽ thành thân với nàng.

Hơn nữa vị thiếu phu nhân đó, họ Hương, tên chỉ có một chữ Linh, nữ hài tử bốn phía tỏa ‘hương‘ thơm ngát lại ‘linh‘ hiệt (lanh lợi) không gì sánh được, chỉ nghe tên đã biết Hương Linh cô nương có bao nhiêu mỹ lệ, dung mạo đủ để điên đảo chúng sinh, hơn nữa trời sinh thông minh.

Quan Khúc Nham có ba cơ thiếp mỹ lệ, yêu kiều xinh đẹp, rung động lòng người, tuy rằng đều tới từ kỹ viện, cũng không phải loại phụ nữ đàng hoàng, thế nhưng vẻ đẹp của các nàng ở vùng này tiếng tăm lừng lẫy, tin tức như thế, ba cơ thiếp này không khỏi có phòng bị.

Các nàng vốn lấy sắc đẹp làm người, nếu chính thê so với các nàng lại còn đẹp hơn, sự sủng ái của Quan Khúc Nham đều sẽ đặt vào chính thê đó, cuộc sống xa xỉ của mình ở Quan gia sẽ thay đổi.

Hơn nữa Quan Khúc Nham tuy đồng tẩm với các nàng, nhưng các nàng dù một điểm cũng không nắm bắt được tâm của Quan Khúc Nham. Dù cho đem hết bản lĩnh, tất cả phương pháp ở kỹ viện ra, Quan Khúc Nham vẫn lạnh như băng, đối với các nàng cho tới giờ cũng chưa từng mỉm cười, nhưng cũng không bạc đãi các nàng, dù các nàng muốn gì, chỉ cần không quá phận Quan Khúc Nham nhất định sẽ đáp ứng.

Mà chính thê kia còn chưa tới, đã viết vài trang giấy, Quan Khúc Nham tuy không có phản ứng thế nhưng thực đơn của bữa tiện nghe nói toàn đồ hiếm quý, Quan Khúc Nham muốn trù sư làm theo, chuẩn bị những thứ ở khoản trên trong tiệc rượu tẩy trần đón tiếp vị Hương Linh cô nương này.

Cho tới giờ ngoài việc làm ăn ra chưa từng thấy Quan Khúc Nham đối với việc nào phí tâm, đối với ai dụng tâm như thế, hơn nữa đối tượng lại là một cô nương.

Những cơ thiếp này trong lòng không khỏi bất an, đều ăn mặc trang điểm càng thêm xinh đẹp, dự định hôm nào cái cô Hương Linh kia tới sẽ áp đảo tinh thần nàng.

Mơ tưởng đặt chân vào Quan gia, tranh sủng ái của Quan Khúc Nham với các nàng, phải xem cô ta có cái bản lĩnh đó không.

***

Hiện tại tuy là thời đại thái bình, thế nhưng trong Quan gia sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. Lời đồn nói rằng Hương Linh cô nương đẹp như thiên tiên, thế nhưng chưa có ai từng gặp qua Hương Linh cô nương đó.

Trong lòng tổng quản phỏng đoán, không biết Hương Linh cô nương rốt cuộc là một nhân vật từ đâu tới?

Lúc này đã qua sáu, bảy ngày cũng không có cô nương nào tới Quan gia nói muốn gặp Quan Khúc Nham. Quan Khúc Nham tuy rằng không ra ngoài làm việc, thế nhưng hắn cả ngày ở thư phòng xử lý sự tình, không đối với sự kiện Hương Linh cô nương có thêm chỉ thị gì.

Nếu là tổng quản muốn mở miệng hỏi, chỉ cần ánh mắt Quan Khúc Nham lạnh như băng nhìn ông chằm chằm cũng đủ khiến ông nuốt hết mấy lời đó xuống. Xem ra Quan Khúc Nham đối với việc này căn bản không coi trọng.

***

Thủ vệ Quan gia đương nhiên cũng nghe lời đồn về Hương Linh cô nương.

Cô nương đó sẽ là thiếu phu nhân tương lai, nếu đắc tội nàng, sợ rằng những ngày sau sẽ khổ sở. Nếu có thể nịnh bợ nàng, mỗi tháng tăng thêm chút ngân lượng lúc đó chẳng phải rất tốt sao. Vậy nên bọn họ vừa thấy một cô nương đẹp đẹp đi về phía cửa thì sẽ mỉm cười. Nếu là thấy một nữ nhân xấu xí tới sẽ bày ra vẻ mặt chán ghét cho ngươi ta phải bỏ đi.

Nếu là nam nhân tới, càng không cần nhiều lời gì, đuổi đi là được, ai chẳng biết Quan Khúc Nham thích yên tĩnh, không cho tạp nhân ra vào.

Hôm nay có một người tướng mạo xấu xí, lại là nam nhân tới. Thủ vệ Quan gia sắc mặt so với hố phân còn thối hơn, tức giận cản “Đi đi, nơi này là Quan gia, không cho phép tạp nhân ra vào, đi mau, bằng không cẩn thận chúng ta đánh ngươi.”

“Hung hăng thế làm gì? Ta thứ nhất không giật ngân lượng, thứ hai không làm chuyện xấu, ngươi đánh ta, ngươi sẽ đuối lý.”

Người nói chuyện là một thiếu niên, tóc hơi mang chút nâu, không phải toàn bộ màu đen. Dưới ánh mặt trời mơ hồ lóe ra kim quang, nếu là phối trên người một thiếu niên diện mạo tuấn tú nhất định là tuấn mỹ không gì sánh được. Nhưng nếu là phối trên một người tướng mạo xấu thì mặt tuyệt đối không thể gọi là đẹp được, nhất định không nhìn ra vẻ mỹ lệ của mái tóc đó.

Thiếu niên mặt mũi rất bình thường, hơn nữa bình thường tới độ có nhìn hắn một khắc chuông, hắn lại đi qua sát bên người, ngươi cũng lập tức quên một người tầm thường như thế. Không phải xấu, cũng chẳng phải đẹp, chính là một người bình thường vô cùng đơn giản mà thôi.

Bị thủ vệ đe dọa như vậy, người bình thường nhất định sợ đến mặt mày biến sắc, thế nhưng sắc mặt hắn không chỉ không thay đổi, còn mang vẻ mỉm cười rực rỡ có thể gọi là khả ái, thập phần mê người, đó có thể thấy thiếu niên bình thường nhất định là hay cười.

Cười như thế, có cảm giác được gương mặt bình thường của hắn có một loại sức sống cùng sinh khí, ngươi sẽ rất muốn tiếp cận hắn, cũng sẽ muốn thổ lộ tâm sự với hắn. Trong lúc bình thường, bỗng nhiên nhìn thấy nội tâm hắn nhất định là giống như vàng chợt lóe sáng.

Trái lại trên đời này có rất nhiều người, vẻ ngoài quang tiên lượng lệ (sáng sủa), nội tâm lại vô cùng bình thường, thiếu niên này vừa khéo tương phản với loại đó, có thể nói là hiếm có.

Thủ vệ bĩu môi, thiếu niên này thực sự là to gan, còn dám cãi lại. Hắn xắn ống tay áo, thấy thiếu niên đi tới, thủ vệ liền vung tay tới.

Chỉ thấy thiếu niên cười nói “Ngươi mà đánh, ta sẽ né, ngươi không đánh được ta đâu.”

Thiếu niên vừa nói xong hắn thực sự tránh đi, thủ vệ không chỉ không đánh được, còn bởi vì dùng sức quá đà mà suýt thì té nhào.

Thủ vệ đánh vào khoảng không, mặt đỏ bừng, rống lên một thanh âm đáng sợ. Lúc này tổng quản đi tuần thị thường nhật từ phía sau đi qua, nghe được âm thanh này vội vàng mở cửa lớn trách mắng “Làm cái gì, sao lại ồn ào như thế?”

Thủ vệ nhìn thấy tổng quản, lập tức chỉ vào tên thiếu niên kia, xấu xa tố cáo “Tổng quản, thiếu niên này muốn xông vào trong phủ.”

Tổng quản quay đầu lại nhìn thiếu niên, thiếu niên nhưng chỉ cười.

Nhìn thiếu niên này tướng mạo bình thường, dáng người gầy gò, một thân bố y, tuy rằng gọn gàng sạch sẽ, thế nhưng cũng nhìn ra được hắn đã đi đường lâu ngày, trên người đều là bụi bặm.

Tổng quản nghĩ thầm, thiếu niên này có thể trên người không có ngân lượng, lại thấy Quan gia giàu có, vậy nên mới tới hỏi xem trong phủ có thiếu người không, cuối cùng xảy ra chút tranh chấp với thủ vệ.

Tổng quản thấy hắn tuổi còn trẻ, chỉ sợ là thiếu kinh nghiệm làm việc, vì vậy ôn nhu nói “Xin lỗi, chúng ta ở đây không thiếu người, mà dù cho thiếu, không có ai bảo chứng, chúng ta cũng không dùng, ngươi đi tìm nhà khác thử xem.”

Thiếu niên nghe tổng quản nói, cười khanh khách, cúi đầu nhìn chính trang phục của mình, bỗng nhiên cười ha ha vỗ trán.

“Thực không phải, ta đã quên để ý bản thân một chút, ta đi ngày đi đêm, một mạch từ Miêu Cương tới đây, ta lại là người thích du sơn ngoạn thủy, vừa thấy cảnh sắc thì cái gì cũng quên mất, mới có thể đến y phục cũng quên thay một bộ mới. Con người quan trọng ở y trang, ta một thân nhếch nhác thế này có lẽ không làm say mê được tâm của Quan Khúc Nham.”

Tổng quản nghe thấy hắn nhắc tới Quan Khúc Nham, không khỏi sửng sốt, dò hỏi “Xin hỏi ngươi với thiếu gia nhà chúng ta quen nhau sao? Là khách nhân của hắn?”

Vẻ tươi cười của thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời khiến tổng quản nhất thời không mở nổi mắt, ngẩn cả người. Thiếu niên này tướng mạo bình thường như vậy, thế nhưng lúc cười rộ lên làm cho người ta vừa nhìn đã thấy thích.

Thực sự là một thiếu niên lạ lùng a!

Thiếu niên cười nói “Đúng vậy, ta là khách của Quan Khúc Nham, lúc trước ta đã viết thư nói với hắn ta muốn tới, hắn hẳn là đang ở nhà chờ ta.”

Hóa ra là khách của thiếu gia, chỉ là sao không nghe thiếu gia nói qua. Tổng quản biết hắn là khách, liền khom người nghênh tiếp nói “Mời vào trong ngồi, ta lập tức đi thỉnh thiếu gia ra gặp ngươi, không biết vị thiếu gia này xưng hô thế nào?”

“Ta họ Hương, tên một chữ Linh.”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.