CHƯƠNG 2
Dạ thẩm phạm nhân trừ khi phạm nhân này là tội ác tày trời, cơ mật quốc gia, nếu không tuyệt đối không thể có cả Quỷ đế đều tham dự mật thẩm.
Lúc này Quỷ đế phải mật thẩm phạm nhân, lại làm chậm trễ vì không thấy La Thanh xuất hiện.
Không lâu sau đó, La Thanh cuối cùng cũng đã đến, chỉ nhìn thấy được áo choàng không hoàn chỉnh của hắn, trên mặt vẫn còn lại vết dơ bẩn màu đen.
Âm thanh Quỷ đế lạnh lùng nói: “Sao lại thế này?” La Thanh còn chưa nói, Vu Tình Bích bị còng tay trên tường đã nói, nhưng vẻ mặt lại loạn cười, “Ôi, còn có thể thế nào, chính là nhà hắn bị lửa cháy. Hắn về nhà cứu hỏa, lửa lại cháy nhanh hơn, đúng không?”
Chỉ thấy La Thanh trừng mắt nhìn Vu Tình Bích một cái, hắn vẫn lại cười hì hì.
“Này, đại tuấn nam, tay của ta bị còng đau quá, ngươi không thương hương tiếc ngọc, cũng phải nghĩ ngươi thích ôm một người toàn thân tuyết trắng như ngọc, hay là thích ôm một người trên người bị còng đầy vết sẹo?” Tiếp đó, hắn lại bắt đầu cười khiêu khích, “Hay là, ngươi thích chơi cách đặc biệt như vậy?” Quỷ đế xem như không nghe hắn nói, đột nhiên chỉ nghe ba tiếng vang chấn động trên tường, nháy mắt Vu Tình Bích đã đem còng tay vứt xuống. La Thanh không biết hắn là trời sinh thần lực kinh người, có thể rút đồ thiết chế ra, lập tức bảo vệ Quỷ đế.
Tức khắc âm thanh của Quỷ đế lạnh lùng nói: “Bắt lấy hắn.”
“Dạ.” La Thanh nhận lệnh đi tới phía trước, đã thấy Vu Tình Bích chống cằm cười với hắn, tiếu ý kia tuy rằng rất đẹp, nhưng lại làm cho hắn cảm nhận tà khí khó nói nên lời, khó có thể ngăn cản như vậy, làm cho cả lưng hắn rét run.
Hắn rõ ràng là Đại tướng quân trên chiến trường, gặp qua không ít địch nhân, cũng chưa bao giờ có người nào có thể làm hắn khó chịu cực điểm như thế này còn khí thế quỷ dị này, hắn chỉ có gặp qua trên người của Quỷ đế, sao có thể… Kẻ nhân loại này vừa trắng vừa đẹp này, lại cùng đẳng cấp với Quỷ đế sao?
“La Thanh, ta rất ghét đả thương người, bởi ta vừa thấy máu đầu óc liền choáng váng, huống hồ…” Vu Tình Bích cười quyến rũ làm cho xương cốt người ta nhanh mềm nhũn. “Huống hồ người ta chỉ muốn giải bày nổi khổ tương tư, ngươi tránh ra, ta cũng sẽ không thương tổn Hàn Tâm, ta thương hắn còn không kịp mà!”
Lời của hắn mười phần đều là lời kiều mị, theo lý thì phát ra từ miệng người xinh đẹp như vậy, chắc hẳn sẽ khiến người như mộc xuân phong mới đúng nhưng chỉ thấy trên mặt của La Thanh ròng ròng mồ hôi lạnh, cảm giác áp bức từ nam tử này khó có thể hình dung, ngoại trừ Quỷ đế ra, cũng là người làm cho hắn cảm thấy toàn thân không thể nhúc nhích.
“Lui ra.” Hai tiếng lạnh lùng, đánh vỡ bầu không khí ngưng đọng.
La Thanh gạt mồ hôi lạnh trên mặt, trong lòng thở phào, vội vàng lui ra.
Quỷ đế không có một động tác nào, vẫn lạnh lùng nhìn Vu Tình Bích, nhưng tia mắt sắc bén như diều hâu.
“Hàn Tâm yêu dấu, ngươi thật sự đáng ghét, gọi người ta nói tên nghiêm chỉnh như vậy, nhìn xem trong lòng ta rất rối loạn ác,” Vu Tình Bích cười càng quyến rũ hơn, “Người ta gọi là Vu Tình Bích, ngươi nhất định nhớ, nếu ta quên tên của ta là gì, mới có thể hỏi ngươi.”
“Vì sao có thể xông vào kết giới?”
Vu Tình Bích đi tới trước, đưa tay đặt lên ngực của Quỷ đế, làm nũng chớp chớp mắt: “Ngươi thật đáng ghét, đã nói rồi mà, ngươi còn muốn người ta nói mấy lần nữa, ngươi thật hư ác! Bởi vì người ta thầm mến ngươi, cho nên mới tới, ngươi chưa từng nghe qua sức mạnh tình yêu có thể phá bỏ hết thảy mọi thứ sao?”
“Ngươi muốn sủng hạnh của ta? Đơn giản như vậy?”
Vu Tình Bích ngọt ngào cười duyên, nụ cười kia câu hồn câu phách người ta, đang muốn mở miệng trả lời thuyết phục, Quỷ đế với tốc độ nhanh như chớp nắm lấy cổ áo của hắn nhấc lên, đưa thân thể hắn ngồi lên chân của mình.
La Thanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa ngay cả thở cũng quên, bởi Quỷ đế hung mãnh bắt lấy Vu Tình Bích, không phải giáo huấn hắn, mà là cuồng hôn hắn hơn nữa loại hôn này cũng không phải một câu kích tình vạn phần là có thể hình dung, nụ hôn tương giao nhiệt liệt kia, để cho chính mắt nhìn thấy pha siêu kích tình, nhìn kinh hãi xuýt nữa hai tròng mắt rơi ra.
“Ân…Ân…”
Bởi nụ hôn quá mức kịch liệt, nước miếng đều chảy xuống cằm của Vu Tình Bích, hắn cũng nhanh nản lòng, Quỷ đế giữ chặt đầu của hắn, một lại hai, hai lại ba vẫn cuồng nhiệt hôn, đừng nói là thở, toàn bộ môi của hắn bá trụ vừa cắn vừa hôn, Vu Tình Bích tức giận đến toàn thân sắp bốc hỏa, cũng không biết dùng cách nào thoát thân, chỉ thấy phút chốc hắn chợt lóe, người rơi xuống, để cho Quỷ đế ôm.
“Thấm Hàn Tâm, muốn thượng ta a? Về soi gương đi, khi ta muốn để người ta thượng, thì nằm trên giường mặc cho ngươi thượng còn khi ta không muốn để người ta thượng, cho dù ngươi quỳ xuống đất cầu ta, ta cũng một cước đá vào mặt ngươi, ngươi là gì mà không biết hổ thẹn, gặp phải ta, ngươi sẽ biết so với gặp tổ tông mấy ngàn mấy trăm năm còn khó hơn.”
Lần đầu tiên Vu Tình Bích cười lạnh như thế, lạnh đến ngay cả La Thanh cũng thấy được như dự báo điềm xấu nào đó.
Quỷ đế hồi phục thái độ lạnh lùng, mặt y không chút thay đổi lạnh nhạt nói: “Cũng không phải cầu ta sủng hạnh, vậy đến Quỷ giới làm gì?”
“Mặc kệ cái gì, ta vốn muốn tới nơi này lấy trộm bảo hoa trăm năm của các ngươi. Chẳng qua vì rớt nhầm chỗ, rơi xuống hành lanh phong thủy lần trước, còn chưa kịp hái đã bị ngươi bắt, chỉ như vậy mà thôi.”
Quỷ đế lạnh lùng thốt: “Đây mới là lời nói thật, Vu Tình Bích, ngươi cũng không phải cầu ta sủng hạnh, cũng không phải yêu ta, ngươi chỉ vì muốn trộm bảo hoa của Quỷ giới ta nhưng trộm bảo hoa của Quỷ giới ta chỉ có một cái tội, chính là chết. La Thanh, bắt.”
(Câu này sao giống anh Tâm ghen quá dzị, hắc hắc.)
La Thanh tiến về phía trước, cùng Vu Tình Bích giằng co.
Trên mặt Vu Tình Bích không có tiếu ý, chỉ e rằng ý thức được tình huống hung hiểm, nói sao thì hắn nhỏ yếu vô cùng, so với La Thanh, phần thắng cơ hồ là bằng không. Ngay cả La Thanh vừa rồi nhìn thấy thần lực kinh người của hắn, nhưng hắn cũng không nhận ra chính mình thật sự đánh thắng khi đã chinh chiến nhiều năm trên chiến trường.
“Ngươi ngoan ngoãn chịu trói, để tránh chịu nổi đau thể xác!” Đây là nhân từ lớn nhất mà La Thanh đối với địch nhân, xem như báo đáp ân tình mà hắn bảo y về chữa cháy bất quá với cơn giận vừa rồi của Vu Tình Bích, đại khái hắn không có khả năng buông tay chịu trói như vậy, chỉ e chính mình nói vô dụng.
Nhưng lại không nghĩ lời Vu Tình Bích nói làm cho La Thanh hoàn toàn không biết làm sao, hắn thật sự kinh hãi đứng tồng ngồng.
“Được rồi, ta đây ngoan ngoãn chịu trói, ngươi đừng trói ta đau a!”
Vu Tình Bích lại dễ dàng đầu hàng như vậy, nhìn hắn có khi tà có khi mĩ, La Thanh không nghĩ tới chính là hắn sao lại ngay cả đánh cũng không để mặc chịu trói.
Hai hàng long mày của Quỷ đế nhướng lên, nhìn Vu Tình Bích chăm chú, hiển nhiên với nghịch chuyển tình thế cảm thấy không thể tin, ngay cả nghịch chuyển tình thế này đúng là có lợi cho chính mình.
“Vu Tình Bích, ngươi đang làm cái quỷ gì?” Gân xanh của Quỷ đế nổ lên, bởi Vu Tình Bích quả thực đùa giỡn người, không biết hắn làm cái trò gì.
“Không giở trò quỷ a, ta mệt, không muốn chống cự, bây giờ là giờ ngủ ở nhân giới.” Vu Tình Bích cố sức đánh ngáp vài cái, “Đến giờ ta phải ngủ, ta thật sự muốn ngủ quá, không ngủ thì sẽ không có tinh lực. Thực xin lỗi, có chuyện gì ngày mai bàn tiếp, muốn trói ta thì thừa dịp ta ngủ hãy trói.”
Muốn đi ngủ thì thôi, không nghĩ tới Vu Tình Bích lại bắt đầu cởi y phục, La Thanh lại cứng họng, còn Vu Tình Bích ngay cả mắt cũng không nâng lên, “Thật ngại, ta quen ngủ lỏa thể, xin đừng có nhìn đến rơi tròng mắt, ta thật sự muốn ngủ.”
Hắn để lộ nửa thân trần, tấm thân tuyết trắng kia dị thường xinh đẹp, không cần sờ, sáng như ánh đuốc, đã biết làn da kia trắng mịn động lòng người thế nào, trêu đùa trái tim (thiếu nữ) người ta.
La Thanh nhìn qua thân thể nữ tử không biết bao nhiêu lần, còn chưa từng thấy làn da nào đẹp như thủy nguyệt như vậy, hắn đối với người nam nhân này hoàn toàn không có hứng thú, nhưng lại cũng nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Quỷ đế phẫn nộ chụp bàn, hiển nhiên làm Vu Tình Bích không hiểu, hành vi cử chỉ tức đến hộc máu vượt qua người thường.
Còn lúc Vu Tình Bích cởi xong thân trên, lại bắt đầu cởi thân dưới, xem ra hắn nói chuyện ngủ lỏa thể không phải giả, thậm chí còn biểu diễn trước mặt mọi người.
La Thanh nhìn Vu Tình Bích đang từ từ cởi bỏ dây buộc thắt lưng, động tác kia mặc dù bình thường, cũng không có biểu diễn đẹp đẽ kiều mị đặc biệt gì, nhưng vì Vu Tình Bích bình sinh dung mạo hắn xinh đẹp hiếm có, hơn nữa thân thể hắn thật sự rất đẹp, cho dù hắn không có làm động tác khiên khích đặc biệt, nhưng nhất cử nhất động kia bình thường không có gì lạ lại mị đến tận xương tủy, không cần biểu diễn đặc biệt, cũng có thể làm cho người ta khó nhịn ***.
La Thanh lại bởi thế mà máu mũi phun ra như vòi nước. Hắn phun đến toàn thân một màu đỏ tươi, Quỷ đế khó tin được nhìn đại tướng quân từ trước đến nay đứng đắn, tuyệt đối không có khả năng ham mê đoạn tụ lại vì một người nam nhân mà chảy một lu máu mũi.
Sắc mặt La Thanh vừa hồng vừa xanh, xấu hổ đến chỉ muốn đào cái hố chui vào. “Thần…”
“Lui xuống.” Quỷ đế với âm lượng cơ hồ muốn chấn phôi mà rống giận.
Vu Tình Bích lại cười đến muốn té xỉu. Hắn kéo quần chính mình, nghịch ngợm nói: “Ta còn chưa cởi mà, nhưng ngươi còn chưa kịp nhìn, đã ngất xỉu vì thiếu máu a!”
“Còn ngươi, Vu Tình Bích, mặc y phục lại cho ta.” Quỷ đế tức giận chỉ vào Vu Tình Bích, không dám tin, bất động một đao một kiếm, bên cạnh y dũng sĩ đệ nhất Quỷ giới lợi hại nhất, trung thành nhất đã bị Vu Tình Bích khiến cho máu chảy không ngừng hơn nữa xem ra nếu chảy nữa, thì có thể thiếu máu mà ngất xỉu.
Quả nhiên, sở dĩ Vu Tình Bích không chọn cách đánh nhau là có nguyên nhân, chính là muốn lợi dụng phương thức tác chiến có lợi nhất, mà loại phương thức tác chiến này, trừ cái đầu phi thường như hắn ra, còn ai có thể nghĩ ra.
Vu Tình Bích cũng không phất y, thì thào oán giận: “Ta quen ngủ lỏa thể đâu có vướng víu gì ngươi, cùng lắm thì ngươi đừng nhìn là được. Thực phiền, đến Quỷ giới ngay cả cởi sạch y phục ngủ cũng bị Quỷ đế trông coi để ý tới chính mình ngủ không lỏa, liền muốn người cả thế gian ngủ không lỏa? Hừ, ánh mắt nhỏ hẹp.”
Máu mũi La Thanh cháy quá nhiều, chỉ thấy trước mắt một mảnh lờ mờ, sắp đứng không được.
Quỷ đế sắp bị Vu Tình Bích làm cho tức chết đi được, y kéo La Thanh đứng giận dữ rống giữa thủy lao với cai ngục: “Người đâu, canh thủy lao trọng yếu, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nói chuyện cùng hắn, thậm chí ngay cả liếc hắn một cái cũng không được, phòng thủ toàn bộ đều quay lưng về phía hắn.”
Quỷ đế từ trước đến nay bình tĩnh như băng hàn, không thể ngờ giây phút này lại có thể tức giận như thế, cai ngục vừa nghe tiếng rống của Quỷ đế phát ra đã khiếp người như vậy, tất cả đều tất cả đều tới mức câm như hến, lại thấy đại tướng quân một thân đầy máu, đoán chỉ sợ phạm nhân hung ác nhốt tại thủy này làm cho bị thương, trách không được Quỷ đế lại tức giận như vậy, chạy nhanh đến đỡ lấy La Thanh.
“Đại tướng quân, thương thế của ngươi nặng nề, phạm nhân này thật đáng chết.”
La Thanh mặt đỏ lên, đáy lòng minh bạch cai ngục này hoàn toàn bất đồng cùng với sự thật, hắn yếu ớt chịu không nổi nói lời tạ ơn: “Đa tạ.”
Ở phía sau bọn họ, lại truyền đến một tràn cười xảo quyệt cùng tiếng nói tà khí của ác ma: “Muốn đấu với ta, cánh còn không có, chớ nói chi là cửa! Thấm Hàn Tâm, ta đã nói cho ngươi biết, gặp trúng ta, còn khó nuốt hơn gặp phải tổ tông mất chục mất trăm đời không khéo là ta lại phi thường hận dai, ngươi tới mấy lần, cũng bị ta khiến ngươi tức đến hộc máu mấy lần. Gặp được ta, là ngươi trúng đại họa hạn, ngay từ ngày rơi xuống đã là tai nạn lớn muốn thu phục ta, một ngàn năm sau cũng không thể, đem mông rửa sạch đi, chờ ta đá một cước chết người!”
Quỷ đế xoay người nhìn hầm hầm Vu Tình Bích, đã thấy hắn đã mặc y phục, cho thấy chuyện hắn vừa nói khi nhất định ngủ lỏa thể hoàn toàn là gạt người, khi nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc cầm quạt của hắn, Quỷ đế nhịn không được nắm chặt tay, toàn thân phát run.
Nếu không phải muốn biết hắn phá kết giới thế nào, y đã sớm xử tử cái tên Vu Tình Bích đáng giận này nhưng trước mắt y mặc dù không thể xử tử hắn, cũng tuyệt không để hắn sống dễ chịu, y lập tức từ lòng căm thù hóa thành mệnh lệnh.
“Nghe cho ta, trong mười ngày không được phép đưa bất cứ nước, đồ ăn gì cho hắn, trừ phi hắn mở miệng cầu xin tha thứ, nếu không tuyệt không cho phép mềm lòng với hắn ai đưa một giọt nước, một hạt gạo cho hắn, thì để cái đầu lại cho ta.”
Mỗi một cai ngục đều oán trách, phạm nhân này thật to gan, lại chọc giận Quỷ đế đến nước này, nhưng cũng tuân chỉ gật đầu nói: “Dạ, đế tôn.”
Mười ngày đã trôi qua, hiện tại đã mười lăm ngày trôi qua, đối với một người bình thường mà nói, mười lăm ngày không nước, không ăn, chỉ e đã sớm chết, nhưng cai ngục canh thủy lao vẫn không ai đến báo chuyện Vu Tình Bích cầu xin tha thứ.
Thấm Hàn Tâm không tin một người bình thường có thể vượt qua mười lăm ngày đói khát, y tự mình đến xem tình hình rốt cuộc thế nào, sao lại không có báo cáo một tin tức nào.
Tể tướng ở bên cung kính nói: “Đế tôn, ngày mười lăm tháng mười sắp tới, đây là việc luận võ trọng đại của Quỷ giới chúng ta, vẫn tiến hành như thường lệ sao?”
Thấm Hàn Tâm lãnh đạm gật đầu, không cần nghĩ cũng biết, năm nay nhất định lại là La Thanh chiếm thế thượng phong.
“Cứ theo lệ thường mà làm, việc này không cần nói nhiều, tùy ngươi toàn quyền xử lý.”
Tể tướng bình thân hành lễ rồi rời đi, Thấm Hàn Tâm lập tức bãi giá đến thủy lao. Cai ngục trong thủy lao vừa thấy Quỷ đế đích thân giá lâm thủy, đều giật mình hành lễ vấn an.
Thấm Hàn Tâm nhìn chăm chú vào trong thủy lao nhốt Vu Tình Bích, chỉ thấy hắn rũ đầu ngủ gà ngủ gật, y thấp giọng hỏi: “Phạm nhân này mấy ngày này có nói gì không?”
Cai ngục mặt mặt nhìn nhau, sau đó nhẹ giọng cung kính trả lời: “Bẩm đế tôn, hắn không nói gì, chỉ là thường ca hát trong thủy lao.” “Ca hát?” Thấm Hàn Tâm không dám lặp lại lần nữa, không có nước không có đồ ăn, Vu Tình Bích này còn có tâm tình ca hát? Rốt cuộc người này suy nghĩ cái giống gì, chưa từng thấy người mạc danh kì diệu như vậy!
“Hắn hát cái gì?” Mấy cai ngục mỗi người lộ vẻ khó xử, “Bẩm đế tôn, chúng thần không biết.”
Ánh mắt Thấm Hàn Tâm lãnh lệ từng cái đảo qua đám cai ngục hành sự bất lực.
“Cái gì gọi là không biết?” Từng cai ngục đều dưới ánh mắt lãnh lệ của Quỷ đế dồn lại thành cục, “Bẩm đế tôn, chỉ cần hắn vừa hát, tất cả chúng thần đều choáng váng, bởi hắn hát phi thường khó nghe, khó nghe đến mức làm cho chúng thần muốn tông cửa xông đi nếu không phải trong người mang chức trách, chỉ sợ chúng thần sớm không ai nguyện ý ở đây trông coi thủy lao.”
Thấm Hàn Tâm giận tím mặt, “Nói hưu nói vượn, mười lăm ngày không nước không đồ ăn, giờ hắn lại còn hảo hảo trong thủy lao, các ngươi dùng cớ nhảm nhí gì? Có phải các ngươi bị mê luyến bởi sắc đẹp của hắn, lén lấy đồ ăn cho hắn ăn?”
Những cai ngục thấy Quỷ đế phẫn nộ như vậy, lập tức quỳ xuống thanh minh: “Đế tôn, chúng thần tuyệt không dám không tuân mệnh của ngài. Chúng thần canh lao, đều quay lưng với hắn, cũng không ai dám nói gì với hắn, cầu đế tôn minh giám.”
“Hừ, nam nhân cáu kỉnh xấu xí nhất giận cá chém thớt.” Một âm điệu êm dịu từ trong lao phát ra. Ánh mắt căm tức Thấm Hàn Tâm như muốn đẩy Vu Tình Bích vào chỗ chết.
Mặc dù Vu Tình Bích mười lăm ngày không ăn không uống, vẫn là vẻ mặt cười cười như cũ, “Đừng trách bọn họ, ta hát cho ngươi nghe, ngươi chỉ biết nói bọn họ không sai.”
Vừa nghe đến hắn muốn hát, từng cai ngục lộ vẻ hoảng sợ. Cố sức bịt tai lại nếu không phải Quỷ đế ở trong này, chỉ e bọn họ sớm bỏ chạy, để tránh khổ hình nghiêm trọng nhất đời này.
Vu Tình Bích thanh thanh yết hầu, phát ra cao âm, lại bắt đầu hát lên ca khúc không biết là giai điệu quái dị gì, thanh âm kia không thể dùng khó nghe mà hình dung, chỉ có thể dùng kinh khủng để so sánh, hơn nữa lần này vì Thấm Hàn Tâm ở đây, hắn lại càng cố sức hát.
Da gà da cóc của Thấm Hàn Tâm đều dựng đứng lên, toàn thân che kín còn mấy cai ngục kia vừa nghe Vu Tình Bích vừa phát ra âm thanh liền không chịu nổi ngược đãi đều trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép, sau đó té xỉu.
Cái này không phải ca hát, căn bản so với nguyền rủa càng đáng sợ hơn. Mặc dù Thấm Hàn Tâm không ngất xỉu khó coi như cai ngục, nhưng y cũng đích xác cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngực nhảy loạn, tất cả máu tựa như khó chịu muốn dữ dội vỡ ra. Y là người pháp lực cao cường nhất Quỷ giới, lại còn phải cưỡng ép chấn tỉnh mới có thể hảo hảo đứng vững.
Vu Tình Bích nhướng mi, tựa hồ đối với Thấm Hàn Tâm không ngất xỉu liền cảm thấy kính nể mà hát đến cuối, âm thanh của hắn thay đổi.
Lúc này, Thấm Hàn Tâm khó có thể tin lại thấy một tiểu hài tử vóc dáng thấp bé từ không trung nhảy ra trước mặt Vu Tình Bích, hai tay của hắn cầm tay nải, đem tay nải đặt trước mặt của Vu Tình Bích.
Vu Tình Bích cười nói: “Tạ ơn, ta sắp chết đói, đồ ăn của chủ nhân ngươi là thiên hạ đệ nhất.”
Vừa mở tay nải ra, đúng là đồ ăn với nước uống. Vu Tình Bích trước mặt của Thấm Hàn Tâm, ngốn ăn ngốn uống không chút khách khí, còn nói với tiểu hài tử thấp bé nói: “Chủ nhân ngươi gần đây tình hình ho ra máu thế nào?”
Tiểu hài tử thấp bé lộ ra mặt chỉ có ánh mắt phi thường phi thường to, to đến mức làm cho người ta cảm thấy hắn vốn không phải là người.
Hắn cúi đầu, cung kính trả lời: “Thần tử, chủ nhân hắn luôn luôn thổ huyết, chẳng qua chủ nhân không thích để cho người ta biết, cho nên cũng không ai biết.” “Như vậy a.” Động tác ăn uống của Vu Tình Bích nhất thời ngừng lại, cho thấy hắn đối với người thổ huyết kia cũng rất có cảm tình. “Ta biết rồi, ngươi trở về đi, lần sau ta gọi ngươi đưa cơm thì xuất hiện.”
“Vâng.” Dứt lời, tiểu hài tử thấp bé kia lập tức biến mất không thấy. Rốt cuộc Thấm Hàn Tâm biết Vu Tình Bích làm sao có thể vượt qua mười lăm ngày không ăn không uống, y đến sát nhìn hắn. Không ngờ Vu Tình Bích lại cười toe toét ném màn thầu cho y, “Cho ngươi nếm thử mỹ vị đệ nhất thiên hạ, vị này vốn chỉ có ở trên trời, Quỷ giới hiếm có mà nếm.”
Khi màn thầu rơi vào trong bàn tay to lớn của Thấm Hàn Tâm, thật giống như trở nên nhỏ hơn, y động cũng không động một chút.
Đầu của Vu Tình Bích cũng không nâng lên nói: “Ngươi sợ ta hạ độc a? Muốn độc chết ngươi cũng không đến hôm nay độc chết ngươi, mau ăn thử đi, bằng không ta đoạt lại ăn rồi.”
Thấm Hàn Tâm nghiêm mặt động tay, đem mẩu bánh mỳ nhỏ kia nhét vào miệng, mẩu kia vừa bỏ vào miệng liền tan, hương vị ngon vô cùng, y đích xác chưa nếm qua đồ ăn nào ngon như vậy, nhưng ngữ khí của y cũng không vì mỹ vị màn thầu kia mà có điều mềm hóa: “Ngươi làm sao phá bỏ kết giới Quỷ giới đưa hài tử kia tới? Nhân loại không có khả năng đến!”
Vu Tình Bích cong mi, hé miệng cười, “Đúng vậy, nhân loại không có khả năng phá bỏ kết giới Quỷ giới, cho nên không phải là nhân loại, hắn là tiểu hồ ly, là ta gọi hắn mang đồ ăn cho ta ăn bằng không ta không thể vì người mà chết đói, ta cũng không làm.”
Đích xác, khi vừa rồi hài tử kia ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng, hài tử kia đích xác không phải nhân loại, bất quá Vu Tình Bích cũng là nhân loại thiên chân vạn xác, Thấm Hàn Tâm mặc kệ lời châm chọc vừa rồi của hắn: “Vậy ngươi không phải là nhân loại sao có thể tới được?”
“Câu hỏi hay, ta là nhân loại, nhưng cũng có thể nói không phải nhân loại, bởi tổ tiên ta có huyết thống hồ tiên, trong máu của ta có máu của hồ ly dựa vào phần huyết thống phi nhân này, cho nên ta đơn giản xông cửa thành công, vào được Quỷ giới. Ngươi nghe rõ ràng chứ, vậy có thể thả ta đi chứ.”
“Không được, ta muốn xử tử ngươi.”
Nghe vậy, bỗng nhiên Vu Tình Bích cười toe toét, hơn nữa càng cười càng khoa trương, cười đến chảy nước mắt. Thấm Hàn Tâm căn bản là không biết hắn đang cười gì, nhưng hắn lập tức sắc mặt tối sầm, đột nhiên có chút bừng tỉnh đại ngộ, hướng Vu Tình Bích, “Ngươi.”
“Ta đã nói cho ngươi biết ta có huyết thống hồ tiên, hồ ly rất gian trá xảo quyệt, cũng thích nói chuyện gạt người, ta nói không hạ độc, ngươi liền thật sự tin ta không hạ độc sao? Dốt nát quá, ngươi như vậy còn làm được hoàng đế, Quỷ giới nhất định tất cả đều là ngu ngốc.”
Thấm Hàn Tâm giận toàn thân phát hỏa, y cũng không có cảm giác thân thể khác thường, nhưng Vu Tình Bích gian trá xảo quyệt đích xác không thể không đề phòng. “Ngươi muốn cái gì?”
“Trước thả ra ngoài, ta không muốn ở trong này, không ai nói chuyện với ta, nhàm chán chết được.” Khắp thiên hạ đại khái cũng chỉ có Vu Tình Bích mới cảm thấy bị nhốt không ai nói chuyện với hắn, cho nên nhàm chán muốn chết, căn bản không quan tâm mình nhốt trong lao hay tùy thời có nguy cơ bị xử tử.
“Không được, ngươi nguy hiểm như vậy, ta tuyệt đối không có khả năng thả ngươi được chỉ có một đường, xử tử ngươi.”
“Này, ngươi đừng lúc nào cũng nói xử tử này, xử tử nọ không ngừng được không? Vậy ngươi để một người lúc trước đem hôn lại đem đi xử tử, còn hôn đến muốn cắn đứt miệng ta.”
Lời của Vu Tình Bích tuy như mắng giận, nhưng khẩu khí khi hoàn toàn thay trào phúng ban nãy, biến thành hờn dỗi mềm mại pha trò xem ra, rất nhanh cũng muốn câu hồn của Thấm Hàn Tâm.
Đối với chuyện trước đây cuồng hôn Vu Tình Bích, Thấm Hàn Tâm lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nói lại.
Vu Tình Bích nhảy dựng lên, đi đến trước cửa lao, nắm chặt song sắt cửa lao, hắn cười mộc xuân phong đến mê hoặc di nhân.
“Hàn Tâm, ngươi rất muốn thượng ta sao, có phải hay không?”
Đối với đại phóng quyết từ của hắn, Thấm Hàn Tâm lạnh lùng hưởng ứng: “Ta hậu cung ba nghìn mỹ nhân, làm sao đến phiên ngươi!”
“Hừ. Chớ gạt ta.” Vu Tình Bích không tin lời của hắn, hắn từ khe hở song sắt vươn tay, một bàn tay đẹp như thượng hảo nõn nà bảo ngọc nắm lấy áo của Thấm Hàn Tâm, hắn cười rất mị, lại cũng rất tự tin.
“Ngươi mới chưa từng hôn phi tần trong hậu cung như vậy, bởi ngươi không có khả năng khống chế như vậy, ngươi muốn ta, mấy ngày này ngay cả trong mộng ngươi đều mơ thấy ta, bất luận kẻ nào cũng không thỏa mãn được tâm ngươi mong muốn, đúng hay không?”
Thấm Hàn Tâm trước sau không nói một câu.
Vu Tình Bích nũng nịu cười, đọc ý nghĩ một đế vương học này biến thành đế vương đầu đá, đừng nghĩ dùng vẻ mặt lạnh như băng không chút phát ứng này dọa hắn, từ trước đến nay chỉ có Vu Tình Bích hắn dọa người, khả chưa từng bị ai dọa qua.
“Bởi ta có thể làm ngươi không khống chế được, cho nên ngươi đầu tiên vừa muốn đem ta đuổi tận giết tuyệt? Vì thân là đế vương, tuyệt đối không thể để một người nào có thể ảnh hưởng đến hỉ nộ ái ố của ngươi tồn tại, vậy sẽ quấy rầy hết thảy của ngươi? Cho nên ngươi cho rằng ta đối với ngươi rất nguy hiểm, có thể càng nhanh xử lý càng tốt.”
Thấm Hàn Tâm lạnh lùng hai mắt không có tình cảm nhìn chăm chú vào Vu Tình Bích, câu trả lời của hắn càng lộ vẻ lạnh lùng: “Vu Tình Bích, từng nữ nhân có thể trên long sàng của ta hầu hạ còn tốt hơn ngươi, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta muốn ngươi?”
“Chỉ bằng cái này.” Vu Tình Bích kéo áo của Thấm Hàn Tâm nhích lại gần mình, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của hắn cố sức dán lên đôi môi của Thấm Hàn Tâm, hắn rên rỉ thổ khí như lan (hơi thở mang hương thơm hoa lan), trong mắt tất cả đều là khiêu khích người cực điểm mị hoặc, nụ cười tư sắc mị lệ của hắn mê người, nụ cười mê người này đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành có thể làm cho mấy ngàn, mấy trăm tòa thành trì vì hắn mà hủy hoại trong chốc lát, hắn cố ý càng thêm khiêu khích nói: “Hàn Tâm, ngươi thật sự không muốn ta sao?”
Mắt của Thấm Hàn Tâm như mực phút chốc biến hóa mấy màu, cho thấy dục vọng càng sâu, hoài nghi càng cạn, hai loại sâu cạn này không ngừng biến hóa cuối cùng, con ngươi của y dừng lại trong màu đen nhất không thấy độ sâu, thình lình bất ngờ cố sức lôi nhanh áo của Vu Tình Bích, cách tay vịn cửa lao, tư thái khuôn mặt kia như muốn đem Vu Tình Bích hút, lần nữa hướng tới mục tiêu không ngừng biến hóa.
Khoái cảm ôm hôn ở dưới khóe miệng, môi trên, môi dưới đều run rẩy, rồi sau đó bắt lấy cái lưỡi đinh hương của Vu Tình Bích cũng không muốn thả ra, lần này so với lần trước còn kịch liệt, hai cỗ thân thể đè nặng xúc cảm lạnh lẽo song sắt, cũng không ngăn cản được hỏa nhiệt trong cơ thể phát ra, ngọn lửa kịch liệt như muốn thiêu đốt.
Thấm Hàn Tâm dằn chặt thân thể của Vu Tình Bích, ngoài cảm giác ngọt ngào mãnh liệt Vu Tình Bích cũng dự đoán được khát vọng mãnh liệt của y, giờ phút này hết thảy đều mất hết ảnh hưởng.
“Ân…Ân…”
Vì hôn đến quá mức kịch liệt mà Vu Tình Bích bị hút hết không khí phát ra chút chút âm thanh kháng nghị, Thấm Hàn Tâm không để ý đến kháng nghị của hắn, một lần nữa cường hôn bá đạo hơn cuối cùng hai mắt sáng rực lên mới rời khỏi môi của Vu Tình Bích.
Vu Tình Bích tiếp trụ ngực thở hổn hển, lúc này đây Thấm Hàn Tâm hôn hắn đến thiên hôn địa ám, so với lần trước còn kịch liệt hơn, hắn còn kéo ống tay áo của Thấm Hàn Tâm, đem mặt dựa vào ngực của y, hắn có thể cảm giác tim của Thấm Hàn Tâm đập phi thường dồn dập, hắn nhịn không được khóe miệng cong lên một ý cười, cẩn thủ bắt chước đế vương này thật ngu ngốc, chẳng còn bao lâu nữa sẽ tước vũ khí đầu hàng.
“Vu Tình Bích, ngươi nên học kỹ thuật hôn mới được, ngươi so với phi tử bị lãnh đạm của ta còn khơi không nổi hứng thú của ta, vậy ngươi còn cho rằng ta muốn ngươi sao?”
Lời nói sau khi hôn nồng nhiệt, lại cực độ lạnh lùng, phì phì cười ra tiếng, một chút cũng không bị lời lạnh lùng của Thấm Hàn Tâm đả kích, ngược lại còn cười tinh nghịch. Hắn vươn tay tuyết trắng, ôn nhu vuốt ve đôi môi gợi cảm cực điểm của Thấm Hàn Tâm, đôi môi kia vừa rồi hôn hắn cuồng nhiệt còn vương một chút âm ấm, hắn nũng nịu nói:
“Hàn Tâm, ngươi là loại khẩu thị tâm phi, đầu lười cũng không xoắn sao?” Mị nhãn như tơ của hắn thăm dò hạ thân của Thấm Hàn Tâm, ngón tay tuyết trắng lần lượt lướt qua, cổ, ngực rồi đến nơi nam tính ẩn mật của Thấm Hàn Tâm, hắn dùng lực nhẹ xoa nắn nơi ‘ngóc đầu’ kia, cảm thụ nơi ấy vô cùng nhiệt tình.
“Nơi này của ngươi với lời của ngươi không giống nhau.” Tiếp đó, hắn liền lộ ra nụ cười mị hoặc, “Ngươi nói, rốt cuộc điều nào nói mới là thật a?”
Thấm Hàn Tâm bỗng nhiên nắm lên tay hắn dùng lực phất đi, rời đi không nói gì nữa.
Vu Tình Bích ở sau lão thần nơi nơi kêu lên: “Hàn Tâm, nếu ngươi giận lời của ta, nói cho ngươi biết, ta còn giận ngươi hơn sao, ngươi chẳng biết tại sao loạn hôn ta, lại chẳng biết tại sao luôn nói phải xử tử ta, cho dù ngươi thích ta, cũng phải xem ta có muốn ngươi hay không sao?”
“Ta không thích ngươi, ta cũng không muốn ngươi.” Thấm Hàn Tâm nói như đinh đóng cột.
“Nga, phải không? Chúng ta đây sẽ thử xem, ta cấp lại ngươi còn không muốn, cũng đừng trách ta đối với ngươi đuổi tận giết tuyệt.” Nói xong, hắn lại chưng cái nụ cười siêu cấp đáng yêu kia. “Hắc hắc, đến lúc đó ngươi quỳ cầu ta, ta cũng sẽ không để ý đến ngươi.”
Tuy rằng trong miệng nói ra những lời khiêu khích như vậy, nhưng Vu Tình Bích vẫn cười kiều diễm đáng yêu như cũ, chẳng qua trong mắt lại bắn ra hai đạo tà khí cực điểm, đáng yêu mang tia cười, hắn mở cây quạt ra chỉ thấy nhãn cầu nhanh như chớp lướt qua, cho thấy trong lòng hắn lại sắp có quỷ kế gian trá gì đang thành hình.
Thấm Hàn Tâm không để ý tới hắn.
Vu Tình Bích kéo kéo tay, một dáng ngây thơ trong nháy mắt, “Đúng rồi, vừa rồi ta không hạ độc, ta cũng không phải cổ độc sư hoặc dược sư, nào có thể nói hạ độc thì hạ độc liền, lừa ngươi thôi, ngươi lại dễ dàng mắt lừa ta.”
Lời này quả thực hắn ám chỉ Thấm Hàn Tâm ngu xuẩn, đã vậy còn dễ dàng mắc lừa.
Thấm Hàn Tâm quay đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người nhìn Vu Tình Bích, nhưng âm thanh lại tỉnh táo dị thường: “Vu Tình Bích, trong mười ngày nay ta phải trai cai giới mộc dục không thể giết người, nhưng sau mười ngày, ta tuyệt đối sẽ lập tức xử tử ngươi.”
Tiếp theo, âm thanh của y lại trở nên trầm lắng mà nguy hiểm: “Hơn nữa ta nói là làm, ngươi chờ chết đi!” Nói xong, Thấm Hàn Tâm không chút nào quay đầu bước đi, tựa như nụ hôn nồng nhiệt kia vừa rồi trong lòng y căn bản không có ý nghĩa gì.
Vu Tình Bích đối với lạnh lùng dấm chua như vậy tỏ vẻ nhịn không được bĩu môi, người này đế vương học thật đúng là đã ăn sâu bén rễ, trong óc không chỉ là đá, mà còn là đá ngàn năm mà.
“Ngươi muốn giết ta?” Hắn vẫy vẫy cây quạt cười to, “Ta càng muốn khiến ngươi giết không được ta, dù sao mười ngày sau ngươi chính là người hầu của ta, nói thế nào thì có kẻ hầu nào dám giết chủ nhân? Cũng chẳng phải mượn gan trời, ngươi muốn ta chết, đừng dốt thế, ta còn muốn mười ngày sau làm cho ngươi tức giận đến mức muốn đập đầu tự sát mà!”
Toàn thân Vu Tình Bích phát tán tà khí lợi hại, khóe miệng lại cười khả ái như vậy, hắn dùng quạt trong tay nổi gió, từng sợi tóc tung bay trong gió, vương trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn, mà trên khuôn mặt xinh đẹp với vẻ thanh thuần tuyệt mỹ kia không ngần ngại cười gian một tiếng.
“Đã nói với ngươi ta là người phi thường thù dai, kẻ thù hôn ta phải dùng cả đời mà đền bù trong sạch mới được, còn quên nói cho ngươi biết, nợ Vu Tình Bích ta, cho dù có lên trời, xuống địa ngục, thiên đường, nhân gian hay quỷ giới cũng không thể nào vô sự mà trốn được, ngươi chờ ta thu nợ đi!”
Thế đấy, em Bích là kẻ xảo quyệt… Quay Tâm ca như quay dế =)))))))))))))))