Miêu Cương Kì Tình Hệ Liệt Mệnh Phạm Tát Bát Thú Lang I

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Quỷ đế bị bệnh, hơn nữa bệnh gì không nói rõ được, nhưng bệnh rất rất nghiêm trọng, vẫn hôn mê không có tỉnh lại, miệng còn không ngừng nỉ non một chữ mỗi lần lặp đi lặp lại chữ kia, Quỷ đế lại hộc ra một miệng máu. Ngự y bất luận kê phương thuốc gì tất cả đều không dùng được, Quỷ đế uống rồi lại phun ra, các vị triều thần mỗi người lòng nóng như lửa đốt, Quỷ đế còn niên thiểu hữu vi (tuổi trẻ tài cao) như thế, sao có thể một trận bệnh cấp tính lại sắp lấy mạng của y.

Hơn nữa Quỷ đế vô Hậu, trong cung mọi phi tử lại vây quanh Quỷ đế khóc thê thảm, muốn biết Quỷ đế sau khi chết, vị trí Quỷ hậu cuối cùng rơi vào tay ai bởi vì Đế tôn vẫn chưa lập Quỷ hậu, với tình hình này, đương nhiên chỉ có địa vị của mình là quan trọng.

Chỉ có La Thanh lúc trước khi ở tẩm cung của Quỷ đế, nghe qua Quỷ đế gọi tên Bích thay cho Vu Tình Bích, cho nên Quỷ đế mỗi lần kêu Bích, tim của hắn liền giật một cái song các triều thần khác, hậu phi cũng không biết y gọi là ai, tự nhiên nghĩ y bệnh nặng mà nói mê.

Chỉ thấy ngự y nhìn Đế tôn lắc đầu mà nói: “Thuốc và châm cứu đều vô dụng.”

La Thanh xuýt nữa nhảy dựng lên, mắt thấy những người này lại thảo luận nên lập ai làm Vương kế nhiệm, các hậu phi thì khóc cầu Quỷ đế lập các nàng làm Hậu, tim La Thanh lạnh ngắt Quỷ đế còn chưa có chết mà, bọn họ đem Quỷ đế trở thành người chết sao? Hay là chỉ làm như đối tượng lấp vào đế vị, lúc này rốt cuộc hắn lĩnh hội sâu sắc hàm ý trong lời của Vu Tình Bích.

Hắn vừa hoảng vừa loạn vội vàng về nhà, dâng hương (đốt nhang) trong không trung, biết rõ Vu Tình Bích có thể chỉ giỡn chơi với hắn, nhưng hắn lại thật sự dập đầu bái lạy, bái đến mồ hôi nhễ nhại một vạn cái dập đầu không ngừng nghỉ trôi qua, khi bái xong, chân của hắn đã nhũn ra không còn động đậy được nữa ngồi bệt xuống đất.

Nhưng nào có thấy bóng dáng của Vu Tình Bích? La Thanh không khỏi phẫn nộ mà chỉ hướng lên không trung, phát hỏa giận dữ quát: “Vu Tình Bích, nếu ngươi còn không xuất hiện, ta sẽ chửi, dù ngươi muốn dùng lôi đánh chết ta, hay là muốn dùng nước dìm chết ta tóm lại, ngươi lăn ra đây cho ta là được rồi.”

La Thanh bái đến không còn khí lực, tự nhiên mắng xong cũng chỉ còn một hơi, hắn đang thở, một nam âm trong trẻo không nhẫn nại truyền đến.

“Làm sao? Không phải hy vọng ta biến nhanh về Nhân giới sao? Cũng chưa trở về tới một ngày, lại hướng ta mà quỷ khóc ma kêu, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, đã lâu không ai giáo huấn ngươi có phải hay không?”

Nhìn thấy Vu Tình Bích từ không trung từ từ hạ xuống, La Thanh vừa ngã vừa chạy về phía hắn, giữ chặt tay hắn nói: “Đế tôn sắp chết, Vu Tình Bích, hắn muốn gặp ngươi a.”

Vu Tình Bích nghe bệnh tình của Thấm Hàn Tâm, cũng không lo lắng, ngược lại lạnh lùng thốt: “Hắn muốn gặp ta, ta không muốn gặp hắn, sao nào, hắn nhớ ta đến hộc máu sao? Chờ khi hắn nôn hết máu toàn thân, ta mới có thể tha thứ hắn.”

“Đừng như vậy, Đế tôn thật sự bệnh rất nặng, ngày ấy hắn vừa nhìn thấy thi cốt của ngươi, bỗng nhiên gục xuống.”

Vu Tình Bích làm như không để ý tới, cũng không cảm động. “Ngu ngốc, đây không phải là thi cốt của ta, là ta mượn bạch cốt của người khác dùng một chút dù sao hắn chết là chuyện của hắn, đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ta muốn về ngủ một giấc.”

La Thanh nổi nóng rống giận: “Ngươi không phải nói Đế tôn không vui vẻ sao? Nếu chỉ có ngươi có thế khiến cho hắn vui vẻ, hiện tại hắn bệnh sắp chết, ngươi không để ý tới hắn, thì ai để ý tới hắn a?”

“Hắn cũng có thể trơ mắt nhìn ta chết, ta còn quản hắn không vui vẻ! Không vui vẻ thì kêu hắn đi tự sát đi, ta muốn quay về Nhân giới.”

La Thanh thấy hắn kiên quyết muốn đi, kéo cũng kéo không được, mạnh bạo cũng không được, mềm mại thì có thể chứ, hắn quỳ xuống khẩn cầu: “Đừng như vậy, Vu Tình Bích, van cầu ngươi, Đế tôn thật sự bệnh rất nặng, ngươi đi gặp hắn đi! Hắn vừa thấy được ngươi, nhất định bệnh gì cũng tốt lên, chỉ cần ngươi nguyện ý làm như vậy, bảo ta qua biển lửa, ta đều bằng lòng.”

Vu Tình Bích hai tay vòng trước ngực, “Thật sự qua biển lửa cũng bằng lòng?”

Thấy tư thái cao ngạo của Vu Tình Bích, chỉ biết hắn nhất định muốn mình làm chuyện khó khăn gì đó, La Thanh vì Quỷ đế bệnh nằm trên giường, cho dù bất cứ giá nào. Hắn cắn răng nói: “Đúng vậy, ta cái gì đều bằng lòng làm.”

“Được rồi, ta miễn cưỡng chấp nhận, mang ta tiến cung thôi!”

Không ngờ Vu Tình Bích đồng ý như vậy, La Thanh không để ý bản thân mệt mỏi vì quỳ lạy vừa rồi, lôi Vu Tình Bích chạy vào trong cung, Vu Tình Bích cũng tương đối ngoan ngoãn đi theo hắn.

La Thanh nóng vội không dứt đẩy cánh cửa của tẩm cung Quỷ đế, các đại thần còn lại bên trong hỗn loạn bàn luận chuyện kẻ kế vị, còn đám tân phụ tụ một đám khóc lóc, hắn muốn người tránh ra, nhưng lại không ai để ý tới hắn. Hiện tại rắn mất đầu, tất cả mọi người tâm hoảng ý loạn, tự nhiên cũng mất đi quy củ lúc trước.

Hắn cũng không thể đẩy một đám người như vậy ra?

Vu Tình Bích thấy thế mắng: “thứ không não, trách không được Đế tôn của ngươi cũng không não như thế, cho rằng giết chết ta, trong lòng hắn sẽ không nhớ ta, ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, cút ngay cho ta.”

La Thanh bị hắn mắng như vậy, trên mặt đỏ bừng, nhưng chỉ cần Quỷ đế có thể nhìn thấy Vu Tình Bích, nói không chừng bệnh của Quỷ đế sẽ đỡ rất nhiều. Hắn lui ra.

Vu Tình Bích tiện đà tức quát: “Toàn bộ các người cút cho ta, phiền chết được, hắn còn chưa chết, các ngươi nói chuyện kế vị gì, muốn làm Quỷ hậu gì chờ Thấm Hàn Tâm chết đi, các ngươi mới đúng quy cách đàm luận việc này, toàn bộ cút ra ngoài cho ta.”

Chuyện Vu Tình Bích nhảy xuống nước mà chết, chỉ có ngự y cùng thị giả biết, những người còn lại đều không biết nhưng thấy dung nhan tuyệt mỹ của hắn, liền nhớ lại hắn là người thắng trong võ tế, mà hắn chỉ là một kẻ nhân loại nhỏ nhoi, lại dám ở Quỷ giới bọn họ làm càn, mắt thấy vài đại thần sẽ phản thần tương kế.

Ánh mắt lãnh liệt của Vu Tình Bích lạnh lùng đảo qua đám đại thần có lời muốn nói, bọn họ lập tức câm họng không dám lên tiếng.

La Thanh đã trải qua sự lợi hại của Vu Tình Bích, tự nhiên cũng biết hắn không dễ chọc, hơn nữa ánh mắt của hắn cực kỳ đáng sợ, nhưng mắt thấy những đại thần này từ đắc ý dồi dào đến câm lặng không dám hó hé, hắn cũng không khỏi mà cảm thấy bọn họ đáng thương.

“Cút cho ta, nghe không? Cút đi hết, tất cả đều đi ra ngoài.”

Vu Tình Bích đột nhiên cầm lấy cái ghế mà hướng đám đại thần cùng phi tử mà ném, mỗi người sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, trong cung thất to như vậy thoáng chốc chỉ còn Quỷ đế nằm trên giường, Vu Tình Bích, cùng La Thanh người có vẻ mặt vừa lo lắng vừa giật mình.

Vu Tình Bích không thể không biết mình vừa rồi làm một chuyện bạo lực cỡ nào, nhưng hắn chỉ sờ sờ cái mũi, giáo huấn La Thanh: “Thấy rõ chưa? Hai ba cái như vậy không có kẻ nào dám cản trở chúng ta, dáng vẻ kêu nửa ngày bảo tránh ra của ngươi, cũng không ai nghe ngươi.”

Cách đuổi người không ai làm như vậy, không khỏi khiến La Thanh không biết nên khóc hay cười.

Vu Tình Bích đi tới trước, nhìn Thấm Hàn Tâm đau ốm liệt giường, cái miệng của hắn vểnh lên, cười lạnh nói: “Ngươi cũng có hôm nay a, Thấm Hàn Tâm, ta phải ngẫm nghĩ làm sao cho ngươi tức giận đến chết bất đắc kỳ tử mới được.”

La Thanh vừa nghe hắn lẩm bẩm, lập tức tái mặt, vội vàng nói: “Ta muốn ngươi tới cứu Đế tôn, không phải muốn ngươi tới chọc tức Đế tôn Đế tôn sinh bệnh này đã đủ nguy hiểm, ngươi đừng làm xằng bậy.”

Vu Tình Bích vẻ mặt vô lại, trong nụ cười kia có chứa vài phần oán khí, xem ra hắn còn hận Thấm Hàn Tâm đối đãi ác liệt với hắn như thế. “Ngươi nhầm sao? Ta không đáp ứng ngươi tới cứu Thấm Hàn Tâm, ngươi cũng chỉ nói bảo ta tới gặp Hàn Tâm, cũng không nói không thể chọc tức hắn, ta chọc tức hắn thì có liên quan gì.”

Liên quan rất lớn! Với thân thể hiện tại của Đế tôn, sao kham được nộ khí công thân? La Thanh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, hắn thật sự muốn tát mình một cái, sớm biết cũng đừng cầu Vu Tình Bích đến đây.

Vu Tình Bích ngồi ở bên giường, nói lầm bầm cười lạnh, “Quân tử báo thù, một tháng không muộn a! Ngươi thưởng ta một cái, ta trả lại ngươi hai cái, cho ngươi biết khi dễ ta sẽ có báo ứng như thế nào.”

Nói xong, hắn vung tay lên, đánh hai cái vào mặt của Quỷ đế.

La Thanh nhất thời sắp té xỉu, Vu Tình Bích lực đánh rất mạnh, mà lúc Quỷ đế hôn mê, tất nhiên không thể chống cự, hai má của y sưng đỏ lên, hắn vội kêu: “Ngươi làm gì? Vu Tình Bích, ngươi tại sao lại đánh Đế tôn?”

“Ta đánh hắn thì làm sao? Ngươi đau lòng cái gì? Là ta được gả cho hắn, chứ không phải ngươi.”

Thấy hắn nói lời bỉ ổi, La Thanh tức giận như muốn đánh một quyền, nếu không phải lo lắng Quỷ đế nhìn đến Vu Tình Bích có thể sẽ cao hứng, chứ không đã sớm đem hắn đuổi ra khỏi cung.

Hai cái tát này, nhất định là rất đau đớn, bởi vì Thấm Hàn Tâm vẫn đang hôn mê cuối cùng lại mở hai mắt ra.

Vừa thấy y hai mắt mở, La Thanh phát khóc. “Đế tôn, Vu Tình Bích tới thăm ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải bảo trọng long thể!”

Vừa nghe ba chữ Vu Tình Bích, toàn thân Thấm Hàn Tâm bắt đầu run lên kịch liệt.

Nhưng Vu Tình Bích cũng không có mấy biểu tình, nếu nói là có, thì đó là khinh thường cùng phẫn hận.

Thấm Hàn Tâm vươn tay yếu ớt, nâng mặt của Vu Tình Bích lên, “Bích, ta là sắp chết sao? Làm sao lại thấy được ngươi?”

“Bích? Gọi sao thân thiết thế? Lúc trước không phải nói xử tử xử tử không ngừng sao, nhìn ta nhảy xuống nước, còn không để ý tới mà vẫn tới thư phòng phê sớ Thấm Hàn Tâm, ngươi không chết, ta cũng còn sống, đang định quăng ngươi, tìm chỗ vững chắc khác. Sao biết được ngươi không có ta, lại phát lên bệnh nặng thế? Ôi, ngươi yêu ta như vậy, nói sớm đi, ta cũng không tội gì diễn nhảy hồ cho ngươi xem.”

Thấm Hàn Tâm nghe rành mạch, y nhấc người lên, vừa rồi nhu tình mật ý cùng áy náy vạn phần sớm bay lên chín tầng mây, y giận dữ hét: “Ngươi dám gạt ta?”

Vu Tình Bích làm theo chỉ vào mũi y mắng to, một chút cũng không kiêng kỵ y mà tức giận hét: “Thì làm sao? Chỉ cho ngươi gạt ta, không được phép ta lừa ngươi sao? Không biết là ai khi ở trên giường nói lập ta làm Quỷ hậu, xuống giường lại gọi ta là nam sủng?”

Nhắc tới chuyện lúc trước, Vu Tình Bích hiển nhiên là người không để mình chịu thiệt, không duyên cớ đem thân thể mình đi dâng hiến, tính đi tính lại vẫn là chính mình chịu thiệt cho nên hắn chính là tương đối tức giận, tức đến lời thô tục cũng đem quăng ra: “Mụ nội ngươi, Thấm Hàn Tâm, lão tử mặc kệ, cầm bảo hoa của ngươi đã muốn chạy lấy người, ngươi tiếp tục sinh bệnh của ngươi, chúng ta hai hướng, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, ngươi đừng tới tìm ta, ta cũng sẽ không đi tìm ngươi.”

“Ngươi nói cái gì?” Thấm Hàn Tâm vốn là tâm bệnh, một khi biết Vu Tình Bích còn sống, bệnh sẽ không còn, mặc dù ói ra máu, cũng chỉ là thân thể suy yếu, hắn nắm lấy tay của Vu Tình Bích nhưng Vu Tình Bích lại dùng chân đạp vào mặt của hắn, hắn không khỏi phẫn nộ mà rống giận.

Vu Tình Bích thấy thế, cười nói: “Ta nhìn ngươi bệnh lâu lắm, giúp ngươi rửa rửa cái mặt, ngươi không cần phải nói cám ơn đâu, chủ nhân ta trong lòng tốt, mới giúp ngươi tắm.” Thấm Hàn Tâm giận đến cả mặt đỏ bừng bừng, nắm lấy chân của Vu Tình Bích hướng trái phải mà bẻ.

Vu Tình Bích cũng không chịu yếu thế, lấy chân khác giẫm lên, hắn vừa giẫm, vừa mắng: “Lão tử xem như tiện nghi ngươi, thân thể đẹp nhất trên đời này cũng bị ngươi hưởng qua, ngươi cũng không khiến ta thoải mái vài lần, tính đi tính lại ta cũng chịu thiệt nếu không phải ta ăn *** dược hỗ trợ, nói không chừng kỹ xảo ngươi kém vậy làm ta muốn nôn.”

Hắn nói hạ lưu, La Thanh nghe được mặt đỏ, Thấm Hàn Tâm phẫn nộ cơ hồ muốn giết hắn.

“Vu Tình Bích, thân thể của ngươi cũng không đẹp như ngươi nghĩ, ta bất quá là nhìn ngươi gắng gượng trong *** dược mà đến giúp ngươi mà thôi!”

Vu Tình Bích cười lạnh, “Ta uống *** dược, rên *** thì hẳn rồi, vậy ngươi lúc ấy ở trên giường kêu la cái gì? Còn kêu “Bích, thêm lần nữa là được rồi.” ta thật muốn hỏi một chút, tân phi hậu cung của ngươi thì người nào sẽ làm ngươi gọi như thế?” Hắn khinh thường mà phun, “Ngươi đã cố mà làm giúp ta, sao không gọi La Thanh tới giúp ta?”

Vu Tình Bích bắt chước tiếng khàn khàn *** của Thấm Hàn Tâm khàn cực giống, như là chính Thấm Hàn Tâm đang kêu vậy.

Mặt của Thấm Hàn Tâm lúc này đỏ đến đen thui, y nộ khí giao công cư nhiên Vu Tình Bích lại như mụ đàn bà chanh chua chống nạnh mà mắng to, còn mắng đến điêu ngoa.

“Nam sủng cái mụ nội ngươi, ta Vu Tình Bích địa vị thân phận gì, ở Nhân giới được tôn kính vạn phần, lại muốn tới đây làm nam sủng? Ta phi, dám to gan muốn ta làm nam sủng của ngươi! Ta cho ngươi biết một chuyện phi thường quan trọng.”

Vu Tình Bích hung tợn mà giận trừng Thấm Hàn Tâm, chỉ vào mình, “Ta!” rồi sau đó chỉ vào Thấm Hàn Tâm, “Muốn ném ngươi! Nghe rõ chứ, lão tử khó chịu ở một chỗ với ngươi, lại càng không thích đối với ngươi nhất kiến chung tình, dù sao mối tình đầu thất bại thảm hại, ta coi như bị chó điên ven đường cắn, chuyện đêm và sáng đó, ta sẽ quên sạch, ta muốn cùng tình nhân mới bên nhau.”

La Thanh không hiểu được Vu Tình Bích làm sao có tình nhân mới, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía hắn.

Thấm Hàn Tâm lại khinh thị nói không lựa lời: “Người là kẻ của Nhân giới, quỷ giới có ai lại muốn ngươi?”

Vu Tình Bích nhảy xuống giường, bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng của La Thanh, trực tiếp tuyên bố nói: “Đây chình là tình nhân mới của ta, kỳ thật nói không gạt ngươi, ta nhảy xuống hồ sau đó trong một tháng ở trong phòng hắn. Hắn chịu đập chịu mắng chịu lạnh chịu nóng, ta nói một câu, hắn sẽ không trả treo mười câu ta mắng hắn, hắn sẽ không cãi lại ta đánh hắn, hắn ngoan ngoãn để cho ta đánh hắn có thể nói là người tình lý tưởng nhất, cho nên ta quyết định thương hắn.”

Chuyện xảy ra đột nhiên, hơn nữa lại quái dị như vậy, La Thanh không khỏi há to mồm, lộ ra vẻ mặt si ngốc hắn bởi vì quá mức khiếp sợ, ngược lại chả nói được cái gì.

Thấm Hàn Tâm tức giận mà cầm cái chén trên bàn nện xuống đất.”Ngươi nói bậy bạ gì đó? La Thanh làm sao có thể có hứng thú gì với nam nhân?”

“Hắn không hứng thú gì với ta thì có quan hệ gì, ta đối hắn có cảm tình là được rồi, hơn nữa chả phải ngươi cực kỳ ghét ta, cuối cùng vẫn theo ta lên giường rất vui sướng đó thôi nếu La Thanh không ghét ta, ở trên giường thì càng dễ giải quyết.” Vu Tình Bích kiều mị liếc mắt với La Thanh một cái, “Ngươi nói đúng hay không? Thanh?”

Thanh? Cách gọi thối tha gì đây? Vu Tình Bích âm điệu tràn đầy ngọt ngọt ngào ngào. Lại thấy toàn thân lông tơ La Thanh dựng đứng, da gà da cóc đều nổi lên, lúc này hắn thật sự sẽ bị Vu Tình Bích hại chết.

Lúc này La Thanh nếu có thể tự sát tại chỗ, tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không chần chờ, bởi vì Quỷ đế đang dùng ánh mắt vừa tức vừa hận trừng trừng nhìn hắn cùng Vu Tình Bích, hắn bối rối mở miệng giải thích: “Đế tôn, ta cùng Vu Tình Bích thật sự. . . . . .”

Nhưng Vu Tình Bích lại hai tay nũng nịu đặt lên bờ vai của hắn, hai chân như cầu hoan vòng trên thắt lưng của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thở ra một hơi hương khí, kiều mị vô cùng nói: “Còn giải thích cái gì, chúng ta làm tình nhân của chúng ta, hắn làm đế tôn của hắn, dù sao ta chỉ là một kẻ nhân loại, căn bản là không xứng với đế tôn nếu hắn đã không cần ta, ta đây bây giờ ở cùng với ngươi thì có quan hệ gì?”

“Vu Tình Bích, van cầu ngươi, đừng xằng bậy, ngươi đừng kéo ta? Hồn thủy a.”

Nhìn ánh mắt hàn lệ của Quỷ đế ở trên hắn cùng Vu Tình Bích dao động, toàn bộ không khí tẩm cung có vẻ dị thường ngưng đọng, linh hồn nhỏ bé của La Thanh bay một nửa mồ hôi hắn chảy đầy người, mồ hôi lạnh làm sao cũng lau không xong, trái tim lại không nghe lời cứ nhảy loạn lên.

Hắn mở miệng muốn giải thích, Vu Tình Bích lại chiếm cứ thân thế hắn không tha, hắn dùng sức đẩy ra, nhưng Vu Tình Bích tựa như đám tua bạch tuộc cứ bám dính lấy hắn, gỡ cũng gỡ không được.

Vu Tình Bích thấy vẻ mặt hắn bối rối, ngược lại mừng rỡ cười ha ha.”Thanh, ngươi rõ ràng nói chuyện gì cũng nghe ta, nguyện ý qua biển lửa vì ta, lời thề non hẹn biển này càng chứng minh thâm tình của ngươi đối với ta rồi.”

Thâm tình cái rắm! La Thanh nếu không phải giáo dưỡng vô cùng tốt, chỉ sợ sớm mắng lên, hắn là có nói quá vì Vu Tình Bích vượt biển lửa, nhưng này là vì cầu hắn đến nhìn Quỷ đế hắn chính là xuất phát từ lòng trung thành với Quỷ đế, cũng không phải yêu Vu Tình Bích mà không kiềm chế thề non hẹn biển.

Hắn vội vàng xua tay nhìn quỷ đế, càng bối rối giải thích: “Tuyệt không có việc này, Đế tôn, ta là có nói vượt qua biển lửa, nhưng cái này hoàn toàn không có liên quan gì đến yêu hay không yêu hắn.” Hắn càng giải thích càng loạn, “Không có, ta tuyệt đối không có yêu Vu Tình Bích, Đế tôn minh giám, ta. . . . . .”

Hắn càng bối rối, giải thích lại càng không xong, lúc đang ở tự hỏi nên làm sao đem sự tình nói rõ ràng, hiểu được, Vu Tình Bích đã muốn vòng nhanh cổ của hắn, đôi môi đỏ mọng của tên kia càng ngày càng gần, sợ tới mức hắn suýt nữa phải té ngã. Hắn ôm đầu kêu thảm thiết, mà toàn bộ trên đời này có lẽ chỉ có hắn lúc được mỹ nhân tuyệt mỹ thân mật, mới phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế.

“Vu Tình Bích, ngươi rốt cuộc *** đãng đủ chưa?” Thấm Hàn Tâm mắt thấy môi Vu Tình Bích sắp đụng tới La Thanh, rốt cuộc khó nhịn được tức giận, y xuống giường, từ phía sau nắm lấy mái tóc đen của Vu Tình Bích, kéo hắn xuống.

Cái kéo đó rất đau, chỉ thấy hốc mắt của Vu Tình Bích ẩm ướt nước mắt, hắn bỗng nhiên khóc lớn đại náo lên. “Dù sao ngươi chán ghét ta, ta chết đây, ta sẽ đi chết thật, xem tim ngươi không đau? Ngươi chỉ biết réo với ta, rống với ta, mắng ta, mắng ta *** đãng, mắng ta là nam sủng, mắng ta chỉ lừa ngươi, ngươi đi yêu hậu cung giai lệ của ngươi đi, ta không muốn sống nữa, ta đây nhảy hồ lần nữa, ngươi thử nhìn ta là có phải lừa ngươi không.” Hắn tựa như điên rồi tự chạy ra ngoài.

La Thanh cũng không biết tình huống như thế nào lại thành như vậy, hắn ngốc sửng sốt.

Thấm Hàn Tâm hít một hơi, nước trong ao kia mặc dù ngày kia có tháo nước, nhưng sau đó không bao lâu, lại đổ nước vào, nước này so với lúc trước sạch sẽ hơn.

Nghe một tiếng tõm Vu Tình Bích nhảy vào nước, La Thanh tuy rằng hiểu hẳn là hắn sẽ không thật sự chết, nhưng cá tính phản phản phục phúc của hắn, thật sự cũng khó nắm bắt.

Hay là hắn thật sự sẽ chết? Hắn trộm nhìn Quỷ đế.

Thấm Hàn Tâm sắc mặt đã xanh mét, thấp giọng nói: “La Thanh, đi xuống cho ta, xem hắn đang làm gì đó?”

La Thanh xuống nước, ở dưới đáy nước trong veo nhìn thấy Vu Tình Bích. Thấy hắn đang cởi dây lưng ra, một đầu cột vào tay mình như thi thể đã nhìn thấy trước đó, đầu kia cột vào tảng đá, cho thấy hắn quyết tâm thề sống chết.

La Thanh vội vàng muốn cởi nút thắt vạt áo kia, Vu Tình Bích lại dùng chân đá hắn, không cho hắn tới gần.

La Thanh sợ đến tái xanh mặt, vội vàng nổi lên mặt nước, bẩm báo: “Đế tôn, hắn, hắn. . . . . .” Hắn thở hổn hển một hơi, “Hắn cởi dây thắt lưng ra, một đầu cột vào tay mình, đầu còn lại cột vào tảng đá, ta đi cứu hắn, hắn còn đá ta văng ra.”

Thấm Hàn Tâm nháy mắt xanh mặt, hiển nhiên nghĩ đến cái thi thể kia cũng chết kiểu này, mà Vu Tình Bích tuyên bố hắn muốn chết cho y xem.

Đáy nước sâu thẫm, ngay lúc La Thanh cố thở hổn hển, đột nhiên bọt nước bắn lên, hắn chưa kịp nắm lấy Quỷ đế, đã trơ mắt nhìn Quỷ đế nhảy xuống đáy hồ. Quỷ đế còn đang bệnh, nhưng lại vì Vu Tình Bích mà nhảy xuống nước, hắn lo lắng nhìn mặt nước, mặt nước chỉ là mảnh yên tĩnh không gợn sóng.

Hai người sau một hồi cũng chưa nổi lên, không biết ở dưới đáy hồ làm những thứ gì, đang lo lắng nhìn xuống nước, bỗng mặt nước gợn sóng, lập tức thấy Vu Tình Bích kéo Quỷ đế lên.

Nhìn La Thanh ngốc ngây đứng bên cạnh, Vu Tình Bích nổi giận mắng: “Ngươi còn ngu xuẩn đứng đó nhìn, mau giúp ta đem Hàn Tâm kéo lên, thể lực hắn không tốt, lại uống một bụng nước.”

Quỷ đế trong người đang có bệnh, hơn nữa lại tiều tụy vài ngày, ở dưới đáy không lâu đã uống không ít nước. La Thanh vội vàng ôm Quỷ đế nâng lên, mau chóng đưa y vào tẩm cung đặt trên giường.

Vu Tình Bích cũng toàn thân ướt đẫm mà lên giường, xoa bóp vài cái trên ngực Thấm Hàn Tâm, rồi thổi vào miệng y ba cái không bao lâu Thấm Hàn Tâm liền ói nước ra, sau đó dần dần tỉnh lại.

Chỉ thấy Vu Tình Bích lấy khăn lau mặt cho y, hắn cẩn thận ôn nhu, ngay cả La Thanh nhìn cũng đã đỏ mặt.

Hắn bỗng nhiên phát giác Vu Tình Bích mặc dù hung hăng khó thu phục, nhưng lúc ôn nhu, có lẽ không có giai lệ hậu cung nào có thể so sánh được nhất là lúc hắn nhìn ánh mắt của Quỷ đế, sầu triền miên, kiều diễm đậm tình, nếu hắn là Quỷ đế, không rơi vào biển tình mới là lạ.

Thấm Hàn Tâm mở miệng hô hấp, trong cổ họng vì nước mà rát rát, làm cho lời y nói ra có chút khàn khàn: “Bích, ngươi không có chuyện gì sao?”

Vu Tình Bích cười đến vô cùng sáng lạn, khiến cho tất cả sự vật xinh đẹp khác trên đời này đều thất màu.”Có ngươi cứu ta, ta làm sao có chuyện gì!”

La Thanh mặc dù đứng xa xa nhìn nụ cười Vu Tình Bích, nhưng hắn cũng nhịn không được rút lui hai bước, nụ cười của hắn thật đẹp, đẹp đến khiến người ta khó có thể thừa nhận Quỷ đế ở gần nhìn lên, ảnh hưởng nhất định càng thêm lớn hơn.

Thấm Hàn Tâm hô hấp nặng dần, y kéo những sợi tóc của Vu Tình Bích rũ xuống.

Vu Tình Bích bên môi hé ra một đóa cười kiều diễm, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đức chí tôn của Quỷ giới.

Nụ cười kia như trêu như ngọt, căn bản là không thể thỏa mãn tình trạng *** cao ngất của Thấm Hàn Tâm, bỗng y ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của hắn.

Vu Tình Bích thoáng chút trên mặt hiện lên áng mây đỏ, nhẹ ấn lên ngực của Thấm Hàn Tâm, “Không được rồi, như vậy sẽ làm tổn thương thân thể, thân thể của ngươi còn rất yếu mà.”

Thấm Hàn Tâm không biết nói gì đó, chỉ thấy Vu Tình Bích cười đến khanh khách kêu loạn, trên mặt đỏ ửng càng hừng hực đỏ mà Thấm Hàn Tâm vẻ mặt như mê muội mà mê luyến, làm cho La Thanh rốt cuộc thức thời đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Lúc một kẻ độc thân hồi phủ, La Thanh ôm ngực nhìn lên bầu trời cao cao, xem ra nói yêu thương mỹ lệ cũng không sai a! Không biết vì cái gì, sau khi nhìn màn vừa rồi, hắn bỗng nhiên muốn nói yêu thương.

Trong tẩm cung truyền ra âm thanh yếu đuối, mềm mại, vừa nghe xong đã đủ làm người ta tiêu hồn thực cốt, âm thanh kia vừa hờn dỗi vừa dụ dỗ, còn mang theo vài phần tiếu ý trêu đùa người xem ra cùng người này nói chuyện, chỉ sợ sẽ xương mền tâm nhuyễn, ngay cả tên của mình cũng quên.

“Tốt thôi, Hàn Tâm, ngươi lặp lại lần nữa cho ta nghe đi!”

Âm thanh khẩn cầu như tơ như nhuyễn, mang theo âm điệu tán tỉnh, nghe giả giai mê túy.

Nam âm trả lời tuy rằng trấn định, bất quá lắng nghe, có thể nghe được y bối rối chật vật: “Ta đã quên ta nói cái gì, thứ lỗi!”

Tiếp theo, truyền đến tiếng ma sát của y vật.

Nam âm kiều ngọt kia sẳng giọng: “Ngươi không được quên rồi, ngươi nhất định là nhớ rõ, ngươi nói lại lần nữa xem.”

Nam âm trấn định đã ngừng không được trong hơi thở nặng nhọc, dường như có người ở trên người y đang làm chuyện gì, làm cho thanh âm của y vì *** mà khàn khàn: “Bích, đừng càn quấy nữa, ta thật sự đã quên.”

Vu Tình Bích âm thanh mềm mại không nghe: “Ta đây sớm chuẩn bị, ngươi nhất định phải nhớ tới ác, ngươi nhảy vào trong nước, nhìn đến ta muốn chết, ngươi không phải rất tức giận sao? Liền mắng ta, nhớ rõ không?”

Thấm Hàn Tâm một lòng thầm nghĩ mau mau nhảy đề tài, y xấu hổ gật đầu, rồi lập tức rất nhanh thay đổi đề tài: “Ta phải đi xem có triều sự nào chờ xử lý.” Nói xong, y liền đứng dậy muốn xuống giường.

Vu Tình Bích thấy thế chạy nhanh ôm lấy y, toàn bộ thân mình đè lên y, chu đôi môi đỏ mọng sẳng giọng: “Nào có chuyện gì muốn làm, ngươi hôm nay phải theo giúp ta mới được, ta ở trong nước ngâm lâu như vậy, ngâm đến da đều nhăn nheo, trên người cũng đều là mùi của hồ nước, rốt cuộc ngươi không thương tiếc ta?”

Thấy mặt của Vu Tình Bích muốn khóc, Thấm Hàn Tâm vô lực chống đỡ, đành phải lại ngoan ngoãn mà nằm ở trên giường tuy rằng trên thực tế Vu Tình Bích ở đáy hồ mảy may vô sự, ngược lại y bởi vì thân thể yếu mà ăn mấy ngụm nước, nhưng y cũng không cách nào bỏ mặc hắn.

Vừa thấy Thấm Hàn Tâm lưu lại, Vu Tình Bích liền vui vẻ chôn đầu vào ngực y, diễm mị nói: “Ngươi mắng ta, ta cũng chửi, sau đó ta đem thắt lưng cột chặt, ngươi khi đó còn nói cái gì?”

Thấm Hàn Tâm là nhớ rõ chính mình lúc ấy nói gì đó, cho nên má của y lại nổi lên một chút hồng nhàn nhạt, cực kỳ không được tự nhiên.”Ta thật sự đã quên, Bích, ngày khác lại nói chuyện này đi!”

Y lại muốn trốn tránh đề tài. Vu Tình Bích nắm cổ áo của y, đáng thương như vậy mà nói: “Ta biết, ngươi lại đang gạt ta, dù sao con cá mắc câu lại không đáng ăn, đúng hay không? Dù sao ta là nam sủng của ngươi, là đối tượng tiết dục của ngươi, ngươi *** đến, khi muốn tìm ta, ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt ngươi nhìn ta không vừa mắt, không muốn tới tìm ta, ta sẽ trốn ở trong phòng mà khóc.”

Với Vu Tình Bích cá tính mạnh mẽ điêu ngoa sao có thể có thể trốn ở trong phòng khóc, nhưng thấy hắn nói mà bộ dạng tựa như phải tan nát cõi lòng, Thấm Hàn Tâm cũng biết cá tính của hắn khó dây vào, nhưng gặp phải ngữ khí đáng thương của hắn như vậy, cho dù người có tâm địa sắt đá, cũng chỉ có thể biến thành mềm mại.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, đành phải cung khai nói: “Được rồi được rồi, ta nói, ta khi đó nhìn ngươi cố chấp muốn chết như vậy, vừa vội vừa tức, kéo ngươi ôm vào trong ngực, điên cuồng hét lên ta thích ngươi, ta yêu ngươi, cầu ngươi không cần rời đi ở bên cạnh ta, có đúng không?”

Vu Tình Bích tựa như tràn ngập vui sướng mà muốn thét lớn lên, hắn nhào lên trên người của Thấm Hàn Tâm, hơi thở hổn hển, nghe Thấm Hàn Tâm nhắc lại những lời mà y đã nói ở dưới đáy hồ, hắn cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.”Hàn Tâm, người ta rất yêu ngươi ác, yêu ngươi nhất, những lời lúc trước ta nói ngươi không cần để ý ác, phương diện kia ngươi cũng rất tuyệt, kỹ xảo không có thực thối nát.”

Thấm Hàn Tâm không biết nên khóc hay cười, nhìn hắn đáng yêu như vậy, tim của y say mê không dứt.

Vu Tình Bích hôn lên mặt của y, cười ra tiếng, “Khi đó ta thật sự là rất xấu rồi, biết rõ thân thể ngươi không tốt, còn thử ngươi như vậy, ngươi không giận ta chứ, Hàn Tâm?”

Giận dữ ư, lúc này nhìn thấy Vu Tình Bích mị ý đầy người, chỉ sợ từ lâu không biết chạy đến người nào rồi.

Vu Tình Bích vặn vẹo thân mình, đem thân mình kề sát Thấm Hàn Tâm.”Hàn Tâm thân ái, người ta thật sự rất cảm động ác, ngươi cứ như vậy nhảy xuống trong nước ư, trước đó còn mắng ngươi khó nghe vậy, ngươi lại nghĩa vô phản cố mà nhảy xuống nước kéo ta lên cho dù ngươi rất không khí khái nam tử mà bị uống nước, nhưng ta cũng là cảm động muốn chết. Ta yêu ngươi, Hàn Tâm, rất rất yêu ngươi ác.”

Vu Tình Bích nói y không nam tử khí khái, nam nhân bình thường nghe được hẳn là sẽ thổi râu trừng mắt, nhưng là chỉ nghe thấy Thấm Hàn Tâm thở hốc vì kinh ngạc, thân thể bỗng nhiên run lên hơn nữa Vu Tình Bích lại đem thắt lưng xoay một chút, nhẹ nhàng ma xát một chút, hơi thở của y dĩ nhiên bắt đầu nặng nhọc.

Nguyên lai Vu Tình Bích đem cái mông ngồi ở cái chỗ cương cứng của Thấm Hàn Tâm, hắn mỗi lần nói câu yêu ngươi, thì cố ý trêu đùa một chút, làm cho *** Thấm Hàn Tâm giương lên y lại đành chịu mà nhẫn nại, biết rõ hắn đang dụ dỗ trêu đùa mình, nhưng *** cũng quả thực bị hắn khơi mào, y ôm lấy thân thể của Vu Tình Bích muốn đè xuống, hảo hảo mà yêu vài cú.

Vu Tình Bích cười duyên một tiếng, bỗng nhiên nhảy xuống giường, làm cho Thấm Hàn Tâm ôm không khí.

Vu Tình Bích cười hồn nhiên không tỳ vết, vuốt vuốt khuôn mặt đỏ hồng của mình, “Không được a, Hàn Tâm, ngươi làm sao cùng ta làm chuyện kia, mắc cỡ chết được.”

Miệng thì nói mắc cỡ chết được, nhưng hắn lại bắn ra cái mị nhãn phóng đãng, làm cho nam nhân đủ có thể hùng tính đại phát, máu mũi phun trào thủy triều dục vọng của Thấm Hàn Tâm đánh thẳng vào nơi hạ thân chỉ có ở nam tử, lúc này sợ rằng chỉ có Vu Tình Bích mới có thể tiêu trừ dục hỏa của y.

“Ngươi!”

Thấm Hàn Tâm biết rõ hắn đang trêu chọc chính mình, nhưng y cũng lại không chịu mà bị liêu tình.

Vu Tình Bích khóe mắt trộm dò xét nơi hiện tại Thấm Hàn Tâm gắng gượng, hắn cười duyên khanh khách, “Ngươi sắc lang, ta mới không để ý tới ngươi đấy, ngươi đi tìm hậu cung giai lệ của ngươi mà giải nhiệt đi!” Hắn nói xong, lại cười duyên rồi mở cửa phòng bỏ chạy.

Mà Thấm Hàn Tâm cũng đã bị hắn khơi gợi *** đến nông nỗi này, nào có tâm tư lại đi tìm người khác, tuy rằng hắn có ba nghìn hậu cung giai lệ, nhưng không có người nào so bì được với cá tính của Vu Tình Bích vừa kiều ngọt vừa mỹ lệ vừa khó chọc vừa om sòm khóc lóc vừa xảo quyệt, y bị hắn mê hoặc đến điên cuồng.

Mặc dù có giết chết hắn, ngược lại chính mình lại làm tim mình khó chịu, làm cho mình thương tâm muốn chết, hiện tại hắn may mắn không có chết y quyết tâm xem hắn như trân bảo, chính là nội tâm một phen dục hỏa cuồng đốt, mà bởi vì chưa từng chạm qua tình huống như vậy, y không biết có nên đuổi theo hay không.

Trên cơ bản, thân là Đế tôn của Quỷ giới, lại trong tẩm cung đuổi bắt một nam nhân, thật chẳng ra thể thống gì hơn nữa cũng chưa có một sủng phi hậu cung nào, dám lúc sủng hạnh hắn, một bước nhảy xuống giường, bảo y đi tìm người khác. Y dục hỏa cuồng cháy, rồi lại ngầm tức giận, Vu Tình Bích này quá lớn mật.

Y không có đuổi theo ra ngoài, lại nghe đến ngoài cửa tiếng cười kiều diễm của Vu Tình Bích không ngừng.

Vu Tình Bích bỗng nhiên đưa đầu vào phòng, vẻ mặt nén cười mà nói: “Hàn Tâm, cho ngươi này.”

Chỉ thấy hắn ném y vật vào, thoáng chốc Thấm Hàn Tâm thiếu chút nữa cũng như La Thanh mà trào máu mũi, nguyên lai hắn ném một cái sấn khố che thân, cái này cho thấy ngoài cái y vật trường sam cùng chiếc quần dài ra, bên trong không mặc cái gì mà chỉ tưởng tượng thôi đã rất kích thích, huống chi Vu Tình Bích còn ngoài cửa cười duyên hì hì.

“Ngươi rốt cuộc có tới hay không a? Hàn Tâm, ngươi thật sự muốn đi tìm hậu cung giai lệ của ngươi sao? Các nàng có so với ta càng làm cho ngươi động tâm sao?”

Nghe vậy, hạ thân của Thấm Hàn Tâm thiếu chút nữa bạo đỉnh khó coi, lại nghe thấy Vu Tình Bích ở ngoài cửa cười khanh khách nói: “Hàn Tâm, mau tới thôi, người ta rất nhớ ngươi nói 『 Bích, một lần nữa, một lần nữa thôi. 』.”

Trong đầu Thấm Hàn Tâm trống rỗng, nhưng chân y lại có ý thức tự bước xuống giường đuổi theo.

Vu Tình Bích cười duyên chạy trốn, chạy vào hoa viên, vừa trốn, vừa cười, toàn hoa viên đều là tiếng cười của hắn.

Thấm Hàn Tâm nghe tiếng cười kiều mị của hắn, kỳ thật cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc có cảm giác gì, chỉ biết là cảm giác này y chưa từng trải qua.

Tim y ngọt lịm, tựa như niềm vui sướng này muốn nổ tung, y biết Vu Tình Bích cố ý để cho y đuổi theo, bởi vậy y ngừng lại chỉ thấy Vu Tình Bích phía trước cũng dừng lại, hắn chân trần, xảo tiếu thiến hề (khéo cười tươi đẹp làm sao) đối với hắn, một tay cởi, dĩ nhiên là cởi đai lưng xuống.

Thấm Hàn Tâm rốt cuộc nhịn không được khiêu khích của hắn, bay nhanh đến phía trước muốn bắt hắn, lại vướng phải cục đá, bước chân lảo đảo một chút. Mà Vu Tình Bích ôm bụng cười, y thì thừa dịp hắn không phòng bị, nhanh chóng đưa tay ôm chặt hắn vào lòng.

Vừa rồi vì chạy trốn làm cho gương mặt của Vu Tình Bích đỏ như quả cà chua, hắn phì phò thở, đưa tay ôm cổ của Thấm Hàn Tâm, dịu dàng nói: “Ngươi vừa rồi có tim ngứa ngứa lắm phải không? Hàn Tâm, đùa vui không?”

Thân là Quỷ đế chí tôn, tuyệt đối không thể có lúc không khống chế được mình, chỉ thấy Thấm Hàn Tâm vẫn nói lời lành lạnh như cũ, chẳng qua hơi thở hổn hển mà lộ ra y cũng không phải không động lòng: “Kia. . . . . . Có cái gì mà chơi vui, chúng ta trở về trong phòng đi.”

Vu Tình Bích biết não hóa thạch của y sẽ không nhanh mà dao động, xem ra còn cần thời gian dạy dỗ, hắn thản nhiên cười, đem mặt tựa vào trên vai của Thấm Hàn Tâm, thở ra một hơi nhiệt khí, kiều mị nói: “Ngươi đoán ta bên trong có mặc hay không?”

Thấm Hàn Tâm mặt nghiêm, không dám trả lời vấn đề này.

Vu Tình Bích dựa vào thân cây đẹp nhất của hoa viên, cây lâu năm này mùa thu mới nở hoa, đỏ tươi vô cùng, tôn lên nụ cười đỏ mọng trên môi của Vu Tình Bích, khiến cho Vu Tình Bích như mỹ nhân tuyệt mỹ từ trong tranh bước ra.

Vu Tình Bích chậm rãi cởi cúc áo của mình, lập tức lại ném cho Thấm Hàn Tâm một cái mị nhãn.”Ta vừa rồi chạy trốn, nóng quá ác!”

Chiếc áo khoác đã rơi xuống đất, Thấm Hàn Tâm ngừng thở nhìn Vu Tình Bích xinh đẹp.

Vu Tình Bích tiếp theo chỉ chỉ phía dưới cười ngọt ngào nói: “Cái này ngươi tới cởi, trước hết để cho ngươi đoán bên trong ta có mặc hay không, nếu đoán đúng, ta mới chịu cùng một chỗ với ngươi đoán không đúng, ta muốn trở về ngủ trên giường, không cho phép ngươi chạm vào ta.”

Chiêu dụ dỗ của Vu Tình Bích làm cho tim của Thấm Hàn Tâm đập rối loạn, y hô hấp dồn dập, đem thân thể hùng vĩ dựa vào Vu Tình Bích.

Toàn thân Vu Tình Bích toát ra hơi thở xinh đẹp khiến người ta say, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, hơi thở như hương lan thổi bên tai của Thấm Hàn Tâm thì thầm: “Mau đoán a!”

Thấm Hàn Tâm thân là Quỷ đế chí tôn, luôn luôn tự kiềm chế với sự quyến rũ của sắc đẹp trước mắt, huống chi Vu Tình Bích muốn y nói lời cực kỳ trái với hình tượng của Đế tôn.

Thấy y không nói, Vu Tình Bích liền kéo tay y, đưa vào trong quần của mình, cười ngọt ngào nói: “Trước hết để cho ngươi chạm vào xem, ngươi lại đoán.”

Hơi thở của Thấm Hàn Tâm càng nhanh thêm, mới vào trong đáy quần của Vu Tình Bích, Vu Tình Bích quả nhiên không có mặc khố, trên mặt y thoáng chốc đầy xuân sắc, mở miệng ra hô hấp, dục tình giương cao trong bọn họ, y rốt cục chịu không nổi hấp dẫn mà hôn Vu Tình Bích.

Vu Tình Bích không khỏi phát ra tiếng ưm ưm nũng nịu, ôm Thấm Hàn Tâm kiều ngọt hôn đáp trả.

Thấm Hàn Tâm mặc sức quấn quýt cái lưỡi thơm mùi đinh hương của Vu Tình Bích, Vu Tình Bích lại cố ý né tránh, vì thế y càng gắt gao cuốn lấy đến khi tách ra, khóe môi hai người đều tràn ra chỉ bạc động tình.

Vu Tình Bích đưa tay vào trong áo của Thấm Hàn Tâm, vuốt ve khuôn ngực cường tráng của y, nũng nịu hỏi: “Ngươi còn chưa đoán? Mau đoán.”

Thấm Hàn Tâm không nói, nhưng y lại bỗng nhiên giữ chặt Vu Tình Bích đưa hắn cường áp trên cây, cuồng liệt hôn hắn, còn tay kia sớm cởi chiếc quần che thân kia của Vu Tình Bích, còn Vu Tình Bích vừa cười vừa kêu, phần eo y dùng sức đẩy, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ thỏa mãn.

Nhưng thân thể của Vu Tình Bích trước đó không có âu yếm, vô cùng chặt cứng khó thông, Thấm Hàn Tâm vẫn luật động cuồng dã.

Vu Tình Bích cảm thấy thắt lưng của mình bị Thấm Hàn Tâm lực đạo kịch liệt mà muốn tách làm đôi, hắn đập vai y, rơi lệ nói: “Ngươi sao lại dã man như vậy, Hàn Tâm, nhẹ một chút. Đau quá a!”

Hắn vừa khóc, ánh mắt tựa như thấm nước, càng thêm sáng ngời động lòng người, *** của Thấm Hàn Tâm càng thêm khó nhịn, y lập tức tiến vào chỗ sâu nhất của Vu Tình Bích, làm cho trong cơ thể Vu Tình Bích mỗi một lần đều cảm giác được nhiệt tình của y dưới sự chen đẩy, đau nhức của khoái cảm phút chốc xông lên ót.

Thấm Hàn Tâm hôn thân thể hắn, kịch liệt không ngừng đong đưa thắt lưng mà Vu Tình Bích hét lên một tiếng, vòng hai tay trên vai của Thấm Hàn Tâm không ngừng thở hổn hển.

Thấm Hàn Tâm đưa tay âu yếm chỗ tư mật của Vu Tình Bích, tay kia thì vuốt ve nhũ tiêm của hắn, khiến cho tiếng kêu của Vu Tình Bích càng mị, càng khiến tim ngươi rung động.

“Ngô. . . . . . Hàn Tâm. . . . . .”

Thấm Hàn Tâm cố sức chiếm hữu hắn, Vu Tình Bích vì thế lắc lư mà y mới rút ra, Vu Tình Bích liền toàn thân bủn rủn mà thở hào hển.

Cảm giác bủn rủn làm cho Vu Tình Bích rơi lệ đầy mặt. “Đừng, Hàn Tâm. . . . . . Ngô. . . . . .”

Thấm Hàn Tâm càng dùng sức ra vào, cũng phong trụ tiếng kêu thơm nhuyễn của môi miệng Vu Tình Bích run rẩy thân mình, không ngừng phát ra tiếng thét nhỏ lúc tới đỉnh, lại đổi lấy Thấm Hàn Tâm càng mạnh mẽ âu yếm cùng trìu mến.

Rốt cuộc sau khi kết thúc, đã thấy Vu Tình Bích đã không có khí lực nằm nhũn ra đất, Thấm Hàn Tâm ôn nhu hôn hắn, lưu luyến không rời đưa hắn ôm lấy.

Vu Tình Bích trần như nhộng, quần sớm bị Thấm Hàn Tâm sắc dục xé rách, hắn còn ôm lấy bờ vai của Thấm Hàn Tâm, vừa mệt vừa mỏi khẽ cười nói: “Ngươi sao lại sắc như thế chứ! Cũng không thông báo một tiếng, lại xé cái quần của người ta, ngươi phải đền cho ta mới được, chứ không ta chỉ có một cái quần đó mà thôi.” Tuy nói bắt đền, kỳ thật còn không phải một biểu hiện khác của làm nũng hay sao.

Thấm Hàn Tâm trong lòng tràn ngập mùi vị ngọt ngào, *** qua đi, y càng thêm thần thanh khí sảng, cúi đầu hôn Vu Tình Bích xảo trá trong lòng. “Bích, vừa rồi thoải mái không? Ngươi vừa rồi rên rất lớn tiếng a!”

Vu Tình Bích đỏ mặt, không chịu đánh vào tay của Thấm Hàn Tâm. “Ngươi sắc lang này, hỏi cái gì chứ, ngươi rất thô lỗ, ta xem tân phi của ngươi phải chịu đau đớn để cho ngươi phát dục.” Hắn thanh thanh mắng chửi, nhưng vẻ mặt lại đỏ bừng.

Thấm Hàn Tâm yêu chết cái bộ dạng hiện tại của hắn, lại thêm một nụ hôn dài, rồi sau đó y đem Vu Tình Bích đưa lên giường, trực tiếp đặt hắn ở trên giường rõ ràng vừa rồi *** đã thoả mãn rồi, nhưng hạ thân của y lại nhịn không được ngóc đầu lên.

Vu Tình Bích cũng nhìn thấy, hắn phì hơi nói: “Ngươi làm sao lại nhanh như vậy. . . . . .”

Nghe vậy, Thấm Hàn Tâm bật cười.

Vu Tình Bích vừa thấy nụ cười thành thật của y, phi nhanh đến ôm cổ rồi hôn lên môi y. “Hàn Tâm, ngươi cười rất đẹp, về sau phải thường cười cho ta xem, ngươi mỗi lần cười, ta liền hôn ngươi, ngươi nói được không?”

Thấm Hàn Tâm thế mới biết chính mình lại đang cười, liền lập tức không cười, tự kiềm chế chính là chuyện quan trọng nhất của Quỷ đế, y có thể nào loạn cười một lần chính là Vu Tình Bích dựa trên người của y, hôn lên cái lúm đồng tiền khi y cười lại nở rộ lên, làm cho y kiềm chế không được mà âu yếm.

Vu Tình Bích hơi thở nhanh dần, kiều diễm mà ôm lấy cổ của Thấm Hàn Tâm, “Hàn Tâm, ta yêu ngươi, rất yêu ngươi ác, ngươi cũng phải yêu ta như vậy.”

Kéo hai chân của Vu Tình Bích ra, Thấm Hàn Tâm thâm tình liếc hắn một cái, nhanh chóng chìm vào mùi hương ôn nhu mê ly của hắn.

Trong cung tiến vào một Vu Tình Bích, chỉ thấy hắn luôn thoải mái chiếm dụng dục trì của Quỷ đế, giường cùng đồ ăn, bởi vì chiếu theo như lời chính hắn nói, hắn là chủ tử của Quỷ giới chí tôn, cho nên người hầu của y cũng chính là của chủ nhân, hắn đương nhiên có thể tùy tiện hưởng dụng.

Quỷ đế lại cũng không mắng chửi, chẳng qua Quỷ đế có khi nhìn Vu Tình Bích với ánh mặt nhiệt tình hừng hực như hỏa thiêu đốt, lại có lúc ảo não như vô đáy, hiển nhiên căn bản là không biết nên xử lý thế nào với Vu Tình Bích.

Mà Vu Tình Bích kiều mị diễm lệ, trong lúc rảnh rỗi thì thích xông vào thư phòng của Quỷ đế quấy rối, luôn nghe thấy Quỷ đế tựa như tức giận kêu hắn đi ra ngoài nhưng không lâu sau, trong thư phòng lại truyền ra âm thanh kỳ quái.

Chờ nửa ngày, mới thấy Vu Tình Bích toàn thân vô lực được Quỷ đế vẻ mặt ảo não bế ra. Nếu có thị giả hỏi Vu Tình Bích làm sao vậy, Quỷ đế sắc mặt sẽ khó coi mà nói: “Không phải chuyện của ngươi.”

Chính là sắc mặt của Quỷ đế càng khó xem, biểu tình trên mặt của Vu Tình Bích lại càng đỏ gay, rồi sau đó ha ha cười nói: “Ta không sao, chẳng qua đi lau cái bàn mà mệt mỏi.”

Thị giả thấy hắn trong tay không có khăn lau, lại không biết hắn làm sao mà lau bàn.

Vu Tình Bích hiển nhiên cũng biết thị giả đang suy nghĩ gì, hắn chỉ vào y phục sau lưng nói: “Ta thì nằm ở trên bàn, dùng lưng lau cái bàn a!” Thấm Hàn Tâm sắc mặt cơ hồ sạm đen trừng mắt nhìn Vu Tình Bích, “Đừng nói lung tung nữa.”

Vu Tình Bích lại tuyệt không sợ ánh mắt cuồng nộ của Thấm Hàn Tâm, hắn cười ngọt như có mật ong rưới lên mặt hắn.”Ngươi cũng dám chống ta lau bàn, ta vì cái gì không dám nói?”

Chỉ thấy biểu tình của Thấm Hàn Tâm thoáng chốc tràn ngập ***, lập tức vừa giận mắng: “Bị ngươi như vậy mới muốn làm, hôm nay chính sự cũng không cần làm, Vu Tình Bích, lần sau tuyệt không cho phép ngươi vào thư phòng, người vi phạm lập tức. . . . . .”

Y chữ trảm còn chưa nói ra, Vu Tình Bích đã duỗi người ngáp một cái: “Ta mệt quá, mỗi ngày đều giáo huấn, nơi này không được, bên kia không thể, không thể cười, không thể kêu, cuộc sống chán phèo như vậy, ta làm sao có thể trải qua.”

Mắt thấy Thấm Hàn Tâm vừa muốn tức giận mắng, Vu Tình Bích lập tức bám cổ của y, không biết ghé vào lỗ tai y nói gì đó, vẻ mặt của Thấm Hàn Tâm lại lập tức khác ngay y cũng không trả lời Vu Tình Bích, chính là rất nhanh ôm hắn trở lại tẩm cung, sau đó khóa cửa phòng, hai người không biết ở trong phòng làm cái gì. Đợi đến lúc chiều tối, mới chịu cho người đưa thức ăn vào.

Quan hệ của hai người, cũng thật kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.