CHƯƠNG 3.
Bạch Dạ chậm rãi bước đi, vô tình đi đến bờ sông. Theo lý mà nói, lúc này trong con sông hẳn phải là không có bóng dáng con cá nào bởi vì nghe được mùi yêu khí phải nhanh chóng bơi đi tìm chỗ thoát thân. Thế nhưng có một con cá chẳng những không chạy trốn mà còn hướng về phía Bạch Dạ mà bơi tới.
Hắn dùng cặp mắt xanh biếc nhìn dọc theo dòng nước và ánh mắt dừng lại ở con cá nhỏ. Những chiếc vảy lấp lánh làm cho hắn chú ý, mà điều làm hắn càng thêm hứng thú chính là con cá nhỏ đột nhiên bắn mình ra khỏi mặt nước, rơi ngay trên mặt đất trước mặt hắn.
“Ngu ngốc!” Bạch Dạ nhìn con cá nhỏ nhăn mi nói, tiếp theo liền nhanh chân chạy tới đem con cá nhỏ đặt trong lòng bàn tay, đang muốn đưa vào giữa sông, hắn nghe thấy được con cá nói chuyện.
” Không cần phóng ta trở về!” Cá nhỏ thanh âm non nớt lại đáng yêu làm cho Bạch Dạ mỉm cười, nhưng nội dung lại làm cho hắn khó hiểu. Con cá không có nước làm sao sống được? Vậy mà lại không cho mình đem hắn thả lại trong sông?
” Tại sao?” Hắn hỏi.
” Ta phải tự sát!”
Cá nhỏ trả lời làm cho Bạch Dạ cảm thấy tò mò, không khỏi nhíu mày hỏi:” Vì sao phí hoài bản thân mình?”
” Ta hảo vô dụng……” Cá nhỏ ngữ điệu thật buồn bã. Bạch Dạ cũng phát giác trong đôi mắt đen huyền của cá nhỏ rơi ra những giọt lệ, rớt xuống bàn tay to lớn của hắn.
Có lẽ bởi vì đối với nước mắt có quan hệ nên khuôn mặt lạnh như băng của Bạch Dạ trong phút chốc đột nhiên cảm thấy khó xử.
Hắn cái gì cũng không sợ nhưng lại sợ nhất chính là nước mắt.
Cũng không biết như thế nào an ủi cá nhỏ nên Bạch Dạ cứ như vậy im lặng, đôi mắt lành lạnh nhìn cá nhỏ trên bàn tay đang khóc đến đứt từng khúc ruột.
Tuy rằng cá nhỏ cứ như vậy khóc gần một canh giờ, vậy mà Bạch Dạ vẫn rất kiên nhẫn đứng im chờ hắn khóc xong.
Cuối cùng hắn cũng đợi đến khi cá nhỏ nín hẳn. Nhưng liền sau đó, cá nhỏ lại lên tiếng nói một câu mà làm Bạch Dạ thật chẳng biết phải làm sao.
” Miêu mễ, ngươi nhanh lên ăn ta đi!”.