Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5.

” Nguyên lai ngươi kêu Bạch Dạ a, vậy ngươi chẳng phải là Nhị thiếu chủ của Bạch miêu bộ tộc sao?” Cá nhỏ còn không có hai chân, cho nên hắn cứ lấy đuôi mà trượt theo phía sau Bạch Dạ.

Đại khái là cảm thấy được động tác trượt của cá nhỏ rất thú vị nên Bạch Dạ luôn thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem, cũng bắt đầu cùng hắn chậm rãi mà nói:” Thôi đi, ta cũng không thích như vậy, miễn bàn về ta đi, ngươi thì sao?”

Bạch Dạ tuy rằng lãnh đạm nhưng mà hắn vẫn rất muốn biết chuyện của cá nhỏ nên vẫn cứ lên tiếng hỏi.

Đặc biệt hắn lại là miêu yêu, cư nhiên lại đi nói chuyện phiếm với một con ngư tinh, thật sự là bất khả tư nghị, loại cảm giác này quả thật là mới mẻ. Thông thường là ngư tinh khi rời khỏi nước thì không thể nói chuyện, thế mà không biết tại sao cá nhỏ này lại có thể? Trong lòng đầy nghi vấn nhưng Bạch Dạ vẫn không có ý định hỏi.

” Ta a…… ta gọi Tiểu Ngư a, ta đối với ngươi như thế vĩ đại, ta thực nhát gan, tất cả mọi người bảo ta là một con cá nhát gan.”

Nghe vậy, khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Dạ chợt nở một nụ cười nhạt:” Con cá nhát gan ư?”

” Ân, tất cả mọi người đều khinh thường ta…… này cũng bởi vì ta thật sự rất vô dụng …… ngay cả người nhà cũng bảo hộ không được, chỉ biết tránh ở góc…… ta…… ta hiện tại rất muốn chết để quên đi!”

Nhìn thấy vẻ mặt cá nhỏ tràn đầy sự hối hận, Bạch Dạ khẽ thở dài. Hắn xoay người lại rồi ngồi xổm xuống, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của cá nhỏ, hỏi:” Người nhà của ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”

” Nương đã chết, cha không thấy …… là vì bảo hộ ta……” Cá nhỏ nói không được nữa, cả thân mình run rẩy kèm theo tiếng khóc thúc thít. Nhìn hắn như vậy làm cho người ta có chút thương tiếc, Bạch Dạ trong lòng nhất thời cũng cảm thấy có chút xúc động. Nhưng hắn rất nhanh hồi phục lại ngay, trầm giọng nói:” Vậy thì ngươi không nên tìm cái chết, phải sống mà báo thù!”.

Nghe Bạch Dạ nói vậy, cá nhỏ nhất thời có điểm kinh ngạc. Hắn cúi đầu, nói:”Nhưng mà…ta không nghĩ sẽ báo thù…”

”Vì sao?”

” Bởi vì…… ta không nghĩ thương tổn……” Cá nhỏ càng nói càng nhỏ giọng. Bạch DẠ nhìn hắn không chớp mắt làm cá nhỏ càng lúng túng, giải thích:” Mọi sinh vật đều có quyền được sống, chúng ta không nên cướp đi sinh mệnh của họ…”

” Ngu ngốc!” Bạch Dạ vừa nghe xong liền mắng cá nhỏ. Hắn thật sự không tìm được từ nào ngoài từ này để nói về con cá nhỏ vừa nhát gan vừa ngốc nghếch này. Tuy rằng ngoài miệng mắng cá nhỏ như thế nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút ý trách cứ hay tức giận ngược lại còn có điểm cảm thông.

” Ân……” Cá nhỏ lại cúi đầu xuống đất.

Thấy bầu không khí chợt trở nên trầm lắng, Bạch Dạ chợt đứng dậy, bình thản nói:”Đi thôi”.

” A! Chúng ta đi đâu?” Cá nhỏ ngẩng đầu lên hưng phấn bừng bừng hỏi, trong thoáng chốc khuôn mặt buồn bã biến mất.

Nghe cá nhỏ hỏi, Bạch Dạ suýt nữa ngã sấp ra. Hắn nhìn cá nhỏ, rồi nói:” Đương nhiên là theo ta cùng nhau quay về” Bạch sa”.”

Bạch sa là nơi mà Bạch miêu yêu tộc trú ngụ. Cá nhỏ cũng biết điều đó nên gật gật đầu, trên mặt không có chút gì tỏ ra sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.