Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 7: Chương 7: Chiết cánh thiên sứ (Tạm dịch là Thiên sứ bị cắt cánh)




Mèo lớn cũng lẳng lặng nhìn lại anh.

Mạnh Hạ Thanh tháo cái kính mắt đang đeo xuống, dùng góc áo lau lau, sau đó lại đeo kính lên.

Mèo lớn vẫn ngồi ở chỗ đó.

Mạnh Hạ Thanh xoay người đi vào phòng bếp, im lặng ngây người trong chốc lát, sau đó một lần nữa đi ra.

Mèo lớn như trước vẫn ở nơi đó.

“Meo meo ~” Mao Tiểu Mễ kêu lên một tiếng, không rõ Mạnh Hạ Thanh vì cái gì không nói lời nào, còn ngây ra nhìn nó giống như bị bại não rồi vậy.

“Ách……” Mạnh Hạ Thanh cẩn thận đến trước mặt con mèo lớn quan sát, nếu không phải cái trên trán có một điểm hoa văn màu đen, anh quả thực không thể tin được đây chính là con mèo nhỏ mà anh vẫn hay nâng ở trong lòng bàn tay chơi đùa. Nhưng không chỉ có bộ dang giống nhau mà ngay đến cái vẻ khinh khỉnh trên khuôn mặt của nó cũng giống nhau nha!

“Meo meo…… Meo meo!” Mao Tiểu Mễ nhìn bộ dạng si ngốc của Mạnh Hạ Thanh không nhịn được, nó từ trên bàn nhảy dựng lên, một cú nhảy liền giống như từ trên trời giáng xuống “Đông” một tiếng liền nhảy đến bám vào lòng của Mạnh Hạ Thanh.

Nó cũng không phải là con mèo sữa nhỏ trước kia. Mạnh Hạ Thanh bị nó đâm một cú liền bị làm cho chập choạng lui lại phía sau vài bước. Thiếu chút nữa không đứng vững mà ngã rồi. Nhưng cho dù không đứng vững thì Mạnh Hạ Thanh vẫn ôm chặt Mao Tiểu Mễ ở trước ngực bảo vệ nó. “Ngươi nha……” Mạnh Hạ Thanh bất đắc dĩ dùng hai tay giơ lên con mèo thật lớn: “Ngươi cũng không cần phải lớn lên nhanh như vậy mà.”

“……” Mao Tiểu Mễ rốt cục cũng biết hóa ra mình đã phạm vào một cái sai lầm thật lớn mà. Nó không biết nếu hiện tại lại biến trở về như lúc trước, có thể hay không sửa chữa được cái sai lầm này a?

Chuyện này cứ như vậy liền trôi qua. Mặc dù Mạnh Hạ Thanh có chút kinh ngạc khi Mao Tiểu Mễ lớn nhanh quá mức, nhưng cũng không có đem nó đi gặp bác sĩ thú y hay là trực tiếp ném nó vào phòng giải phẫu, anh vẫn như trước đối với nó rất tốt, tắm rửa cho nó, sửa lông cho nó, lúc xem ti vi cũng sẽ đem nó ôm vào ngực, đến đêm đi ngủ vẫn cùng nó một người một mèo đắp chung một cái chăn.

“Ngô…… Như vậy xem ra, Mạnh Hạ Thanh đối với nó vẫn không hề thay đổi nha!” Sau khi đưa ra một cái kết luân như vậy, Mao Tiểu Mễ vẫy vẫy cái đuôi, tiếp tục phấn chấn ở trước máy tính lại khởi động mở ra trò chơi. Mao Tiểu Mễ dù sao tuổi cũng còn nhỏ, pháp lực không cao, duy trì hình dáng bề ngoài giống con người hoàn toàn cần tốn rất nhiều yêu lực, cho nên vì để đề phòng trong lúc đang chơi trò chơi “phang” một cái biến về hình dạng một chú mèo nhỏ, khi ở nhà, nó liền biến thành bộ dạng bán nhân bán yêu; trên đỉnh đầu có một đôi tai hình tam giác cùng một cái đuôi thật dài đi tới đi lui trong nhà.

Lại hạ tiếp được một cửa nữa của “mĩ mi mạt trượt quán”, Mao Tiểu Mễ thỏa mãn vươn cái lưng lười biếng một cái. Nó gần đây rất ham mê cái loại trò chơi này của loài người, còn có thể nói là “tự học thành tài”, lên mạng down một cái chương trình rời “quán mạt chược” về máy, mỗi ngày đều phải cùng mỹ nữ trên máy tính trao đổi một chút kiến thức Trường Thành “Kinh nghiệm”, nếu không toàn thân đều cảm thấy ngứa ngáy. Nó nhìn thời gian biểu, phát hiện bây giờ mới ba giờ chiều, nó xoa xoa tay của mình, chuẩn bị theo luật của trò chơi chơi tiếp, ai ngờ ngoài cửa chống trộm của Mạnh gia cứ nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ.

“A, Mạnh ca, nơi này chính là nhà của anh sao? Anh kiên trì thêm một chút, tôi hiện tại liền mở cửa.” Giọng nói của nữ nhân mang theo sự bối rối rõ ràng, thậm chí thanh âm đã có điểm muốn khóc nức nở.

“Ân, không sao, ta dựa vào tường cũng có thể đứng được, cô không cần khẩn trương như vậy.” Mạnh Hạ Thanh thanh âm vẫn như trước lạnh lạnh lại có vẻ tĩnh lặng nhưng không mất đi phần ôn nhu như vậy, nhưng lại làm cho Mao Tiểu Mễ sợ hãi quá chừng.

— Cái gì? Mạnh Hạ Thanh làm sao mà bị thương? Không không không, điều quan trọng nhất lúc này là…… Anh như thế nào lại trở về nhà vào lúc này a!!!!

Thanh âm chuyển động của cái chìa khóa vang lên, hiện tại muốn tắt máy tính xách tay xác định là không kịp, Mao Tiểu Mễ chỉ có thể tính toán đem màn hình của máy tính xách tay khép lại, sau đó trong giây lát liền biến trở về nguyên hình dạng. Cùng lúc đó, cửa lớn Mạnh gia bị mở ra, một mĩ nhân xinh xắn, nho nhỏ giúp đỡ Mạnh Hạ Thanh đi vào phòng.

Cô gái đang có vẻ rất vất vả đỡ Mạnh Hạ Thanh đi vào nhà kia chính là Lưu Lộ Lộ.

Buổi chiều hôm nay, cô cùng Mạnh Hạ Thanh từ công ty muốn đi đến nhà của một tác giả thúc giục bản thảo, thiếu chút nữa bị một chiếc xe taxi đụng phải. Đúng ra là Mạnh Hạ Thanh đã đẩy cô ra nên mới miễn cho cô không bị thương. Nhưng cũng bởi vì vậy mà Mạnh Hạ Thanh mới bị thương ở chân. Lúc ấy máu liền chảy ra rất nhiều, Lưu Lộ Lộ mắt đỏ lên gọi xe cứu thương đưa Mạnh Hạ Thanh đi bệnh viện băng bó chân, sau đó giúp đỡ anh quay trở về nhà. Trải qua chuyện kinh sợ này, Lưu Lộ Lộ nguyên bản đã muốn đem tâm tư tình cảm giành cho Mạnh Hạ Thanh bỏ đi liền vì thế mà lại thêm lần nữa được thổi bùng lên, trước sau liền trở nên khẩn trương vô cùng.

“Mạnh ca, anh cẩn thận một chút, để tôi giúp anh ngồi xuống…… A!”

Lưu Lộ Lộ sợ hãi liền thét chói tai, mà nguyên nhân không vì cái gì khác chính là nhìn thấy một con mèo hoa văn đen trắng thực lớn nằm ở trên sô pha đang trừng một đôi mắt mèo vô tội nhìn cô.

Mạnh Hạ Thanh bị tiếng thét chói tai này làm cho mày hơi nhíu nhíu lại, chẳng qua là anh rất nhanh đã đem cái biểu tình không kiên nhẫn của mình áp chế. Anh thản nhiên nhìn vào mắt của Mao Tiểu Mễ đang nằm trên sô pha, sau đó dùng giọng điệu phi thường tùy ý giới thiệu qua loa hai người với nhau: “Tiểu Mễ, đây là đồng nghiệp của ta, Lưu Lộ Lộ. Tiểu Lưu, ta đã từng nói qua với cô, nó là Tiểu Mễ, con mèo nhỏ ta nhặt ở trên đường về nuôi.

Lưu Lộ Lộ ở đằng sau lúc này không để ý đến lời giới thiệu của Mạnh Hạ Thanh cho bọn họ làm quen với nhau, lúc này cô để ý chính là….. “Mạnh ca, anh không phải nói là anh nhặt về chỉ là một con mèo sữa nhỏ mới được mấy tháng trông rất hoạt bát đáng yêu sao?… Này….”

–“Meo meo!” Mao Tiểu Mễ ý không vui, lông mèo đều đã dựng đứng lên hết, hướng về phía Lưu Lộ Lộ nhe răng nhếch mép: Nó làm sao lại không hoạt bát, không đáng yêu, không giống mèo sữa nhỏ hả?

Lưu Lộ Lộ bị nó làm cho sợ tới mức nước mắt đều đã nhanh chảy ra: Này làm sao có thể nói là hoạt bát, là đáng yêu là giống mèo sữa nhỏ chứ……

Hôm nay Lưu Lộ Lộ trừ bỏ việc đưa Mạnh Hạ Thanh về nhà để thể hiện sự ân cần ra là vì còn muốn từ máy tính xách tay của Mạnh Hạ Thanh lấy một ít tư liệu, hình ảnh phim âm bản của một số tác giả. Cô vốn chỉ là nhân viên thực tập mấy ngày hôm trước đã được nhận vào làm biên tập viên chính thức. Nhà suất bản giao cho cô cộng tác cùng một vài tác giả, Mạnh Hạ Thanh vốn có nhiều tác giả nên nhân lúc này mà phân cho cô vài người, trong lúc nhất thời, thoải mãi hơn rất nhiều.

Mạnh Hạ Thanh ý bảo Lưu Lộ Lộ mở máy tính của anh ra, Lưu Lộ Lộ chỉ có thể chịu đựng sự sợ hãi ở trong lòng, dụ dỗ Mao Tiểu Mễ nhường chỗ ngồi cho mình.

“Meo meo……” Mao Tiểu Mễ nổi giận gầm lên một tiếng, ‘Nữ nhân, ta sao có thể cho ngươi dùng máy tính?? Mạnh Hạ Thanh là người của ta, sao ngươi dám ăn đậu hủ của anh ta? Mèo nhỏ không phát uy, ngươi cho ta là…. ta là con chuột sao!’

Mao Tiểu Mễ xoa xoa hai chân trước, giây tiếp theo liền muốn nhảy bổ vào khuôn mặt rạng rỡ của Lưu Lộ Lộ, cho cô một cái “lễ vật” khó quên. Nhưng mà, nó còn chưa kịp ra tay thì đã nghe thấy lời nói ôn nhu của Mạnh Hạ Thanh ngăn lại:

“Được rồi, Tiểu Mễ! Đừng náo loạn, nhanh nhường chỗ ngồi, đừng làm chậm trễ công việc của Tiểu Lưu! Cô ấy đang vội vàng, lấy được thứ cần thiết rồi sẽ đi ngay.”

Lời này nghe ra thì giống như là lời phê bình Mao Tiểu Mễ, nhưng trên thực tế cũng là lới hạ lệnh đuổi khách cho Lưu Lộ Lộ nghe, coi như là bao che khuyết điểm, giúp Mao Tiểu Mễ báo một cái thù của anh.

Mao Tiểu Mễ nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cho nên từ cái mũi nhỏ của nó “Hừ” ra một tiếng, lắc lắc cái đuôi, xoay người từ trên sô pha nhảy xuống, bước đi.

Nhưng, ngay lúc nó không một chút lo lắng rời đi thì từ chỗ nó vừa nằm liền xuất hiện một cái quần lót của nam……

Trầm mặc tràn ngập cả căn phòng nhỏ, Lưu Lộ Lộ xấu hổ nhìn Mạnh Hạ Thanh, trong lòng nghĩ: Mạnh ca nhìn bề ngoài ăn ở sạch sẽ và ngăn nắp lắm, tại sao lại không giữ vệ sinh như thế này, cứ nhiên mang quần lót đã mặc để ở trên ghế sô pha…..

Mao Tiểu Mễ thì nhanh như chớp chui xuống dưới gầm cái ghế dựa, làm bộ như tất cả mọi sự tình phát sinh đều không liên quân đến một chút móng vuốt, một cọng lông tơ trên người nó. Nó biến thành người cũng không thể cứ để cơ thể trần chuồng chạy tới chạy lui trong nha, nên chỉ có thể lấy cái quần lót mà mặc thôi, như vậy không phải rất bình thường sao? Khi nó biến trở về hình dạng loại mèo, cái quần lót tự nhiên cũng không có khả năng vẫn bám dính ở trên người nó mà……

Mạnh Hạ Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn Mao Tiểu Mễ một cái, sau đó tùy ý dùng một ngón tay khều lấy cái quần lót. Bởi vì anh đi đứng không tiện, lại không thể đem quần lót vào trong phòng tắm mà giặt, thế nên chỉ có thể làm cho mặt không đổi sắc giữ chiếc quần lót ở trong lòng bàn tay.

Lưu Lộ Lộ ho khan một tiếng, làm bộ như chưa từng phát hiện chuyện cái quần lót, bước thực nhanh ngồi xuống trước máy tính xách tay, nâng lên cái màn hình máy tính đang được gấp lại.

“Ôi chao, Mạnh ca, máy tính của anh tại sao lại vẫn mở như thế này a?”

Mạnh Hạ Thanh mất ba giây để lấy lại bình tĩnh liền trả lời: “À, là do ta ra ngoài quá vội nên mới không nhớ tắt máy tính.”

Lưu Lộ Lộ rốt cục tìm được đề tài phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, trong lòng đã thầm cho đó là may mắn: “Mạnh ca, về sau anh không nên để máy tính như vậy, máy tính xách tay không dùng thì phải tắt ngay, dùng mấy giờ thì nên tắt máy một chút máy mới bền, vẫn luôn nói như vậy……” Lưu Lộ Lộ đem những lời nói còn lại đã lên đến cổ họng nuốt trở về. Cô trợn mắt, há hốc miệng nhìn bộ ngực sữa nửa kín nửa hở của người đẹp trên màn hình máy tính, hai gò má đỏ lên, nóng bừng.

Ách…… Mao Tiểu Mễ down về máy là “mĩ mi mạt trượt quán” không phải loại trò chơi đứng đắn gì cả! Người chơi mỗi lần đánh thắng một cái động “mạn mĩ mi”, trên màn hình máy tính sẽ hiện ra đối phương mặc đồ kín mít, sau đó bắt đầu thong thả cởi quần áo……

Từ đây, những ảo tưởng của Lưu Lộ Lộ đối với Mạnh Hạ Thanh rốt cuộc cũng tan biến hết. Cho dù anh ta hôm nay có cứu cô một mạng, cô cũng chỉ có thể đối với anh mà mang ơn, tỏ lòng “cám ơn” là tốt rồi. – Ở trong máy tính chơi trò chơi thì chớ lại còn là cái loại trò chơi……. Không những vậy còn đem quần lót của nam giới cởi ra để ở trên ghế sô pha… Dù cho có là thiên sứ, cô cũng không dám nghĩ tới nha!

Mao Tiểu Mễ nằm núp ở dưới ghế tựa, thân thể cảm thấy thật thoải mái nha. Sau đó nó còn tỏ ra hết sức chuyên tâm, giơ lên một cái chân và chăm chú liếm lên từng cái móng vuốt của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.