Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 22: Chương 22: Gặp hoặc không gặp




Tuy rằng Mao Thư Trần ở trong mắt đệ đệ của mình có bao nhiêu to lớn cùng vĩ đại như vậy, có đẹp đến vậy, lại có bản sự tu vi như vậy nhưng nói thế nào cũng chỉ là một yêu tinh nho nhỏ mới được hai trăm năm mươi năm tuổi thôi. Vì thế lẽ dĩ nhiên là Mao Thư Trần nhìn không ra thân phận chân thật của Mạnh Hạ Khanh. Tự nhận là không người nào giống như cậu, thậm chí cậu không nhận ra khuôn mặt Mạnh Hạ Thanh tươi cười có bao nhiêu cứng ngắc.

Mao Thư Trần vươn tay cùng Mạnh Hạ Thanh bắt tay một chút: “Mạnh tiên sinh hảo, ngài đây là đến thúc giục bản thảo sao?”

Mạnh Hạ Thanh nói: “Có thể nào lại như vậy? Đây là tạp chí tháng này vừa đưa ra thị trường được một tuần, tiểu thuyết mới của lão sư được hưởng ứng rất nhiệt tình, chỉ điều tra qua email của độc giả đã nhận được đến hơn ba ngàn phiếu bầu, so với “Kim cương gia công sự” trước kia còn được hưởng ứng hơn nhiều. Chủ biên rất cao hứng, nói cho mình ta biết không cần gây áp quá lớn cho lão sư.”

” Vậy ngài hôm nay đến đây là……?” Mao Thư Trần không hiểu chút nào.

“Buổi tối hôm nay lão bản mời khách, ta đây chính yếu là để đón lão sư đi tham gia bữa tiệc tối thôi.” Lời nói của Mạnh Hạ Thanh nói ra âm cùng hạ xuống, từ phòng khách bên trong cửa đi ra một người mặc tây trang cùng giày da, chỉ có thể nhìn vào khuôn mặt để nhận ra đó là Hà Trung Toàn. Bất quá Hà Trung Toàn dù sao cũng không có thói quen một thân quần áo như vậy, caravat đang mang trên cổ thắt xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, thậm chí màu sắc hoa hoét kì dị, căn bản không xứng với tây trang trên ngươi anh ta.

Thoạt nhìn Mao Thư Trần thanh thanh lạnh lùng cứ nhiên vươn tay ra, tháo xuống caravat mà mình đang đeo trên cổ, thắt lên trên cổ áo sơmi của Hà Trung Toàn. Hai người ngoài miệng tuy rằng luôn luôn cãi vã với nhau, biểu tình thoạt nhìn cùng một người bạn bình thường cũng không bằng, nhưng với người đã thấy qua quá nhiều chuyện tình cảm như Mạnh Hạ Thanh thì liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra được. Giữa bọn họ lúc đó có một tia tình cảm mỏng manh, như có như không đã bắt đầu bén rễ, nảy mầm tình cảm.

Nghĩ đến đấy, trong lòng Mạnh Hạ Thanh lại nổi lên những suy nghĩ mịt mù. Con mèo nhỏ không muốn xa rời ca ca của nó như vậy, nếu cho nó biết ca ca nó cùng một con khuyển yêu ở cùng một chỗ, nó có phải hay không sẽ rất thương tâm?

Ngay lúc vừa thấy Mao Thư Trần, Mạnh Hạ Thanh lập tứ do dự rốt cuộc là nên nói hay không nên nói cho Tiểu Mễ biết anh đã gặp ca ca của nó? Chiếu theo hiện tại, xem ra không nói cho Tiểu Mễ biết chân tướng đối với nó mà nói là lựa chọn tốt nhất. Như vậy không phải may mắn cho anh khi có thể một mình chiếm lấy tiểu yêu có chút bướng bỉnh kia sao? Anh sẽ đem nó nâng niu ở trong lòng bàn tay, nhìn nó cười, nhìn nó nháo…… Nhưng mà liệu Mạnh Hạ Thanh anh có thể đem toàn bộ không để vào trong mặt? Chẳng lẽ anh thật sự có tài cán chỉ vì ham muốn của bản thân liền cản trở con mèo nhỏ tìm người thân thích sao?

Nhưng nói như vậy, anh cùng với Mao Tiểu Mễ sau cùng cũng có thể đoán được — Nếu Mạnh Hạ Thanh anh thật sự chỉ là một con người phổ thông, bình thường thường như bao con người khác, như vậy Mao Tiểu Mễ thật sự sẽ cùng anh như lúc trước nói: tiếp tục ở lại bên người anh. Nhưng tình huống thực tế lại là Mạnh Hạ Thanh anh căn bản không phải nhân loại mà là một lão hổ yêu đã hơn hai ngàn năm, là lão hổ “Biện Hao” mà Tiểu Mễ đang giả dạng kia. Biết thân phận thật sự của anh thì Mao Tiểu Mễ sao còn có khả năng muốn ở lại bên cạnh anh được? Nó sẽ cho rằng bản thân anh là một kẻ nói dối, là vì muốn chê cười nó nên mới nuôi nó đi?

Trong lòng Mạnh Hạ Thanh nao nũng không ngừng, trong giây lát muốn nói cho Tiểu Mễ biết toàn bộ sự thật, nhưng cũng trong khoảnh khắc lại muốn vẫn cứ như vậy, tiếp tục che dấu nó. Trong não trải qua một phen kịch liệt đấu tranh, sau cùng anh quyết định: sẽ tìm một cơ hội nói cho Tiểu Mễ biết chân tướng sự thật. Nhưng trước lúc đó xin hãy cho anh hưởng thụ chút thời gian cuối cùng được sống chung với Tiểu Mễ. Sau đó anh liền đem Tiểu Mễ đưa đến bên ca ca của nó, còn anh thì sẽ giúp Khổng Tử Vũ giải quyết vấn đề của hắn ta, tiếp đó thì lại một lần nữa chuyển thế làm người.

Ngồi ở trên ghế phó lái, Hà Trung Toàn nhìn nghiêng nửa khuôn mặt của Mạnh Hạ Thanh, do dự một lúc lâu mới hỏi: “Mạnh ca, ngươi không phải có chuyện gì làm phiền lòng đấy chứ?”

Mạnh biên tập kinh ngạc nhìn anh ta một cái, không nghĩ tới bình thường anh ta tùy tiện cư nhiên cũng có thời điểm tâm tư sâu sắc như vây. “Ân, chính là có một vấn đề rất khó lựa chọn nên mới có chút lo lắng mà thôi.” Anh ngừng một chút,: “Có đôi khi con người ta chính là như vậy, biết rõ là sau khi lựa chọn như vậy chính mình sẽ bị thương tổn. Nhưng là vì người mình yêu thương, vẫn không thể không thay đối phương đưa ra lựa chọn là ở bên người nào mới tốt (cho đối phương).”

Hà Trung Toàn nghe lời nói của Mạnh Hạ Thanh chỗ hiểu chỗ không. Qua một lúc thật lâu mới ngập ngừng nói: “Vì người mình yêu thương…… Cho dù có bị thương tổn, cũng muốn lựa chọn điều có lợi cho người đó……”

Mạnh Hạ Thanh hồn nhiên không biết rằng cứ nhiên một câu này của anh làm cho Hà Trung Toàn vẫn luôn kiên định liền cảm thấy tâm như có một khoảng trống.

===================

Đương lúc giữa bữa tiệ, mọi người đều ăn uống thực sự cao hứng, Mạnh Hạ Thanh tránh đi mọi người, mang theo Hà Trung Toàn đi vào gian phòng nhỏ của ông chủ. Quả nhiên ở đấy đã có hai gã đạo diễn chính kịch ngồi rất nổi bật. Nhưng trong đó có một gã ngoài dự đoán lúc trước của Mạnh Hạ Thanh, bởi vì đạo diễn kia cũng không phải dựa vào đóng phim nên nổi danh mà là dựa vào quay phim hài kịch về cuộc sống gia đình hiện đại mà trở thành tên tuổi đạo diễn mọi người biết. Phim hài kịch về cuộc sống của hắn Mạnh Hạ Thanh cũng có xem qua — mỗi ngày con mèo nhỏ đều canh đúng giờ canh tối sẽ ngồi trước TV giữ lấy cái màn hình, anh là không xem cũng phải theo nó xem a.

Đạo diễn thứ nhất nói chuyện rất đơn giản, gã muốn đem một bộ tiểu thuyết trường thiên khác của Hà Trung Toàn biên soạn thành kịch bản điện ảnh. Hà Trung Toàn đối với chuyện này không để ý gì, chỉ nói anh ta tín nhiệm Mạnh Hạ Thanh, để cho anh hỗ trợ đàm phán vấn đề nhuận thì tốt rồi. Nhưng đạo diễn thứ hai nói về vấn đề kịch truyền hình thì thật ra có điểm khó giải quyết. Gã nói gã nghĩ nhìn Hà Trung Toàn còn viết tiếp tiểu thuyết mới [ Ở chung ], gã đối với câu chuyện này thực cảm thấy hứng thú, có ý tứ muốn quay liên tục thành kịch*.

Mạnh Hạ Thanh hoàn toàn không ngờ tới được Hà Trung Toàn kia còn muốn viết tiếp tiểu thuyết hơn ba vạn chữ (ba vạn = 30.000), cứ nhiên nhanh như vậy đã lại hấp dẫn đạo diễn đến, anh tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Trung Toàn. Nhưng lại không nghĩ tới Hà Trung Toàn sau khi nghe được điều đó cũng không có biểu hiện ra bộ dạng vui vẻ gì. Anh ta do dự nửa ngày, chính là nói còn có điều lo lắng này lo lắng khác.

Đây rõ ràng là cơ hội làm cho ” Trong lòng khả nhân ” càng thêm nổi danh, dù sao người xem hài kịch về cuộc sống gia đình cũng sẽ tăng lên một chút, độ tuổi của khán giả cũng mở rộng hơn. Mạnh Hạ Thanh không rõ vì cái gì mà Hà Trung Toàn lại để cơ hội này cứ thế trôi qua, lại không biết được rằng trong lòng anh ta đang nghĩ đến lúc Mao Thư Trần biết được chân tướng sự việc tuyệt đối sẽ đem anh ta nghiền đến xương cũng thành tro.

Sau bữa tối, vốn Mạnh Hạ Thanh muốn tìm Hà Trung Toàn để nói chuyện về vấn đền chuyển thể [ Ở chung] thành kịch truyền hình, còn không chờ anh đi đến trước mặt Hà Trung Toàn, đã thấy anh ta giống như một mũi tên sau khi rời cánh cung lao ra ngoài. Mạnh Hạ Thanh sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng* làm cho không kịp có suy nghĩ phản ứng gì. Nhưng sau cùng lại sợ anh ta xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đuổi theo anh ta ra khỏi nhà ăn.

Ở ngoài nhà hàng, cách đó không xa có một mảnh rừng nhỏ. Hiện tại sắc trời không còn sớm, trong rừng cây nhỏ u tĩnh, một mảng tối như mực, so sánh với bên trong cũng sẽ không có người ở. Hà Trung Toàn hướng về phía rừng cây chạy vội mà đi. Cũng không có chú ý tới phía sau còn có Mạnh Hạ Thanh đang ở chỗ xa xa đi theo.

Anh ta vừa nhớ ra lúc rời nhà đi chỉ để lại cho Mao Thư Trần cá sacdin (cá sardine = cá mòi) và mì xào, cái này đối với thân thể của Miêu yêu như cậu ta sẽ gây ra thương tổn rất lớn, cho nên lúc này mới không để ý chung quanh khả năng có người hay không, gấp gáp điều động yêu lực, mở ra không gian, ước lượng khoảng cách không gian rồi tiến hành thuấn di.

Mạnh Hạ Thanh híp mắt nhìn Hà Trung Toàn khi thuấn di phát ra hào quang chói mắt, trong lòng cực kì bất đắc dĩ: Bổn cẩu (con chó ngốc nghếch) này là khí lực dư thừa không biết làm gì hay sao? Cư nhiên ở loại địa phương này phát động thuấn di, nếu như lúc này bị người thấy được thì phải làm sao?. Nhưng mà thấy anh ta khỏe mạnh như vậy, yêu lực lại cường đại như vây Mạnh Hạ Thanh cũng cảm thấy đáng mừng: Nói vậy, hai tháng sau giúp Khổng Tử Vũ đi âm ty tìm người hắn yêu, Hà Trung Toàn này nhất định có thể giúp đỡ được thêm một tay rồi.

Nhưng anh cũng muốn ngẫm nghĩ xem đến lúc đó phải cùng Hà Trung Toàn ngả bài như thế nào đây? Trước đó, anh hoàn toàn không biết người ở chung với Hà Trung Toàn lại chính là ca ca của Tiểu Mễ. Bây giờ anh muốn nói cho Hà Trung Toàn thấy thân phận thực sự của mình, điều này cũng có nghĩa là Tiểu Mễ cũng biết thân phận thật của anh.

Nếu như có thể, Mạnh Hạ Thanh thật không hy vọng Tiểu Mễ sẽ biết được hết thảy mọi chuyện từ lời nói của người khác, nhưng cái chính là anh không có đủ dũng khí khi đối mặt với nước mặt cùng sự đau lòng của Tiểu Mễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.