Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 16: Chương 16




Tử Hữu chân trước vừa chạy vào nhà, chuông cửa đã vang lên. Mộng đạp dép đi ra, vừa lau tay vào tạp dề, vừa hô biến thu lại lỗ tay và đuôi.

“Đến a!”

Nhìn thấy Tử Hữu đang đứng trong phòng khách, cô gái có hơi giật mình: “…. Di? Tử Hữu tiên sinh về rồi sao…”

Đinh đang——

Chuông cửa lại reo thêm một lần nữa.

“A! Tôi còn tưởng là cậu!” Mộng hắc hắc cười một cái, vòng qua người Tử Hữu đi ra mở cửa. Tử Hữu ôm đống đồ vừa mua dáo dác nhìn theo, đột nhiên cảm giác dưới mông có cái gì chọt chọt.

Quay đầu lại, chỉ thấy K đang sờ sờ cằm, ý nghĩ bất minh mà nhìn nhìn mông mình. Tử Hữu hốt hoảng, bị con ngươi màu xám tro nhìn chằm chằm đến dựng tóc gáy, xoay người dán chặt vào vách tường.

“K… K tiên sinh!”

“Cậu khẩn trương cái gì?” K thiêu mi, giơ tay lên ôm giúp đống đồ trước ngực Tử Hữu, lại thấy Tử Hữu căng thẳng chỉ tay ra cửa.

“Thế nào?” K bước tới hàng lang nhìn ra ngoài, chỉ thấy Mộng đang đứng ở cửa viện trạch nói chuyện cùng người khác, mà người đó lại là…

“Lương Tiêu!”

Tử Hữu bị tiếng rống của K làm cho run lên. K bước ra cửa, trong tay còn cầm giỏ đồ màu hồng khả ái, trừng mắt: “Anh đến đây làm gì?”

Thường Lập đứng sau lưng Lương Tiêu, hết sức bình tĩnh liếc nhìn giỏ đồ trong tay K, lại nhìn K một chút mới giúp Lương Tiêu trả lời: “Chúng tôi không phải đến tìm cậu.”

K nguy hiểm nheo nheo hai mắt: “Đây là địa bàn của tôi. Mặc kệ là các anh tìm ai, cũng phải hỏi qua tôi trước!”

Lương Tiêu đút tay trong túi quần, đang muốn mở miệng nói chuyện, dư quang lại nhìn đến Tử Hữu đứng núp sau cửa, lộ ra nửa gương mặt, nhất thời vẻ mặt trở nên ôn hòa.

“Tử Hữu tiên sinh!”

Lương Tiêu không thèm để ý đến K nữa, trực tiếp đối Tử Hữu mở miệng, “Tôi có chuyện muốn cùng cậu thương lượng!”

Tử Hữu sửng sốt, ngơ ngác đưa tay chỉ mũi của mình: “ Tôi? ”

“Đúng vậy!” Lương Tiêu gật đầu, móc ra một tấm danh thiếp đưa tới, “ Có thể nói chuyện với tôi một chút không? Tôi không có ác ý! ”

Lời còn chưa dứt, danh thiếp trong tay đã bị người khác đoạt mất. Lương Tiêu ngẩng đầu, thấy K cầm danh thiếp của mình nhìn nhìn.

“Công ty điện ảnh?” K liếc Lương Tiêu từ trên xuống dưới một lượt, “Tôi nhớ anh buôn bán thực phẩm mà?”

“Thực phẩm, vật tư, quần áo…” Thường Lập nhàn nhạt trả lời, “Những chỗ giải trí của khu đông căn bản đều thuộc công ty của chúng tôi. Công ty điện ảnh này là mới thành lập!”

“Wow!” Mộng đứng một bên chấp hai tay lại, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng: “Công ty điện ảnh? Chính là công ty bồi dưỡng minh tinh sao?”

“Cũng không hoàn toàn như vậy…”. Lương Tiêu liếc nhìn Mộng, cảm thấy cô gái này dáng dấp rất khiến người thích, “Chủ yếu là sản xuất phim điện ảnh. Còn minh tinh chỉ có thể nói là công việc đi kèm thôi!”

“Như vậy…” K đem danh thiếp trả lại cho Lương Tiêu, có chút không nhịn được, “Anh tìm Tử Hữu để làm gì?”

Lương Tiêu nhướng mày, cao giọng đáp: “Tôi muốn cùng cậu ấy ký hợp đồng, trở thành nghệ sĩ dưới trướng của chúng tôi!”

…..

Nửa tiếng sau.

Trong phòng khách, K ngồi trên ghế salon, Lương Tiêu ngồi ở phía đối diện, miệng đốt một điếu thuốc thơm. Ngồi bên cạnh hai người, chia nhau ra một bên là Thường Lập, một bên là Tử Hữu bộ dáng ủ rũ đáng thương. Mộng nửa quỳ bên bàn trà, đem hồng trà cùng bánh kem trong khay đặt xuống. Trên tivi đang chiếu một cảnh trong một bộ phim của Hương Cảng, khói lửa bốc cao, tiếng súng vang lên dồn dập.

Lương Tiêu lên tiếng đầu tiên.

“Tại sao cậu ngồi ở đây?” Biểu tình hắn nhàn nhạt, mắt nheo lại.

“Nơi này là nhà tôi!”

K nhìn ti vi, biểu cảm trên mặt cùng Lương Tiêu giống nhau như đúc. Đang lúc không khí quỷ dị giữa hai người không ngừng lan tràn, Alice trên lầu mới ngủ dậy bước ra khỏi phòng thấy được tình hình, sợ đến giật mình.

“Xảy ra chuyện gì?” Alice lật đật chạy xuống, kéo tay Mộng, “Tên kia làm sao lại đến đây?”

“Lương tiên sinh mới mở công ty điện ảnh, muốn ký hợp đồng với Tử Hữu tiên sinh!” Mộng cười híp mắt đáp lời.

Alice có chút mờ mịt, quay đầu lại, chỉ thấy Tử Hữu mang vẻ mặt rất muốn chạy trốn, mà K ngồi trên ghế salon, đang nhấc tay bưng một đĩa bánh kem lên đưa cho Tử Hữu.

Lương Tiêu cũng nhìn chằm chằm sang bên này, thấy Tử Hữu muốn cự tuyệt, K không lên tiếng nhướng mày một cái, Tử Hữu liền vội vàng hai tay nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn, sau đó dùng biểu tình giống như là bị ép uống thuốc độc, từng chút từng chút một đem bánh kem ăn vào trong miệng.

K nhìn bộ dáng kia của Tử Hữu, cảm thấy hết sức buồn cười, mình đối với người này, như thế nào lại có cảm giác muốn trêu chọc không biết chán. Ngay cả bản thân hắn cũng không để ý, lúc nhìn dáng vẻ của Tử Hữu, sắc mặt hung hãn trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, khóe miệng không tự giác nở ra nụ cười vui vẻ.

Lương Tiêu không tiếng động đảo tròng mắt, trong lòng cũng đã nghĩ tốt chủ ý. Hắn ngồi ngay ngắn lại, quay đầu hỏi Tử Hữu: “Tử Hữu tiên sinh đã suy nghĩ xong chưa?”

Vừa nói, vừa chỉ hợp đồng trên bàn, “Giấy trắng mực đen, K cũng đã xem qua, cậu không cần lo lắng gì cả!”

“Ách…” Tử Hữu ngược lại không có ý kiến gì với Lương Tiêu, ban đầu đúng là có chút sợ hắn, hiện tại quan sát còn thấy hắn là một người khá tốt, chẳng qua là…

Đưa tay gãi gãi đầu, Tử Hữu cũng không chú ý tới chuyện K đã lấy điểm tâm trong tay cậu bưng đi.

“Chỉ là… tính ra thì…” Tử Hữu đỏ mặt ấp úng, “Cái đó… tôi thấy mình không quá thích hợp…”

Đúng vậy! Cái gì gọi là minh tinh a? Cậu hàng ngày đều xem tivi, thấy có nam diễn viên kia diễn thật hay nha. Rõ ràng là một tên biến thái, chớp mắt cái đã trở thành một vương tử si tình. Lam Sinh nói cái đấy gọi là nhân cách phân liệt. Mà mấy chuyện như vậy cậu làm sao có thể làm được a…

Còn có, Mộng hay đọc mấy quyển tạp chí, trên có in hình minh tinh mặc quần áo sexy, lộ ngực hở lưng, còn phải làm ra dáng vẻ mê người… mặc dù… nhìn thì thích mắt… nhưng mà vẫn không được!

Tử Hữu nhớ đến ánh mắt của K nhìn mình, đã thấy cả người đều muốn bốc cháy, đừng nói chi đến chuyện có cả trăm con mắt khác nhìn mình chầm chập như thế.

Vừa nghĩ xong, Tử Hữu đã mãnh liệt lắc đầu: “Xin lỗi Lương tiên sinh, tôi thật sự không thích hợp!”

Mộng đứng một bên nghe thấy vậy, đưa bánh vào trong miệng hung hăng cắn a cắn, trong lòng không ngừng gào thét: Tử Hữu a! Nếu như cậu trở thành minh tinh, sau này hình chụp lén của cậu càng đáng giá a! Cậu cư nhiên cứ như vậy từ chối sao!

Lương Tiêu nghe vậy tựa hồ cũng không mất hứng, chẳng qua là nhìn Tử Hữu một hồi, sau đó gật đầu: “Tôi biết!”

Lời vừa dứt liền đem hợp đồng thu vào.

“Bất quá cậu đừng vội cự tuyệt, cứ suy nghĩ, khoảng thời gian này tôi sẽ còn tới tìm cậu!”

Nói xong, hắn đứng lên, hướng Tử Hữu gật đầu một cái, lại hướng Mộng gật đầu thêm một cái, “Bánh kem ăn rất ngon!”

“A! Cảm ơn!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng đỏ lên, vội vàng tiến lên tiễn khách ra ngoài cửa.

Trong phòng khách, Tử Hữu thở dài một hơi. K gác một chân lên bàn trà, vừa cầm bánh kem cắn vừa hỏi, “Tại sao không đồng ý? Tôi cảm thấy không có vấn đề gì cả!”

“Haizz….”. Tử Hữu cảm giác mình giống như vừa từ trong đại chiến đi ra, không có tinh thần gì mà khẩn trương trước mặt K nữa, chỉ lắc đầu một cái, “Anh rõ ràng cũng không muốn tôi đi!”

Lời này vừa nói ra, tay cầm bánh kem của K hơi khựng lại, sắc mặt có chút không vừa lòng quay đầu lại nhìn Tử Hữu, thanh âm lạnh như băng, “Có ý gì?”

“Ách…” Tử Hữu cảm thấy mình thật sự là hồ đồ rồi, lời như vậy thế nào lại không suy nghĩ mà nói ra hết. Nhưng nhìn đến bộ dạng hung dữ của K, Tử Hữu cảm thấy mình không phục: “Tôi cũng không có nói sai!”

Tử Hữu vừa nói, vừa lùi về phía cầu thang, tùy thời chuẩn bị chạy trốn, “Lúc xem cái hợp đồng kia, sắc mặt của anh như muốn đánh người vậy. Tôi cùng anh ta nói chuyện, anh cũng luôn trừng tôi!”

Bỏ lại mấy câu này xong, Tử Hữu liền như làn khói mà chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại, chốt khóa, sau đó ngồi trên sàn nhà thở dốc… mụ mụ a… hôm nay có phải cậu chán sống rồi không…

Nhìn theo cửa phòng đóng kín, Mộng từ huyền quan trở lại, tâm tình tự hồ không tệ, trong miệng ngâm nga tiểu khúc đi vào phòng bếp tiếp tục làm cơm tối. Alice đi tới salon ngồi xuống, nhìn thấy K vẫn còn một bộ dạng chấn kinh, ngây người nhìn lên lầu hai.

Alice đưa tay trước mặt đối phương quơ quơ, lắc đầu: “Thật tiếc! Em còn nghĩ cậu ta ký thì cũng tốt, không cần phải tới CLB đi làm nữa, mà em cũng không cần phải đêm nào cũng để mắt tới cậu ta!”

K hơi ngẩn người, hồi lâu mới quay đầu lại, đem miếng bánh kem cuối cùng nhét vào trong miệng, “Cậu cảm thấy ký thì tốt?”

“Ưm!” Alice nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, “Theo tình hình của cậu ấy bây giờ, tháng này nhất định là người bét nhất CLB, tiền lương còn không đủ để đóng tiền nhà. Nếu đi theo Lương Tiêu, nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn đúng không?”

“….”

K chăm chú nhai bánh, biểu tình như đang có điều để suy nghĩ.

Alice rót cho mình một chén trà, mái tóc vàng thả trước ngực, vẻ mặt lộ ra chút tịch mịch: “Anh đang lo lắng gì à?”

“Ừ…” K sờ sờ ngực, không trả lời lại mà đột nhiên đứng dậy, hai tay để sau đầu, bước lên lầu.

Bên ngoài viện trạch, trong xe hơi màu đen, Thường Lập vừa khởi động xe vừa hỏi: “Như vậy ổn không?”

“Hả?…” Lương Tiêu ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn căn nhà ba tầng dưới ráng chiều, ánh mắt bất minh, “Cậu ta nhất định sẽ đáp ứng, không thể nóng vội!”

“Ừ!” Thường Lập gật đầu, từ kính chiếu hậu nhìn ông chủ của mình một cái, vừa mới mở đèn xe lên, đột nhiên nhìn thấy trong kính chiếu hậu có một thân ảnh đang chậm rãi đi tới. Thường Lập ngẩn người, chỉ thấy dưới đèn đường có một thiếu niên đeo cặp xách, mặc đồng phục trung học cơ sở, trên gương mặt khả cái thanh tú có chút mệt mỏi.

Lương Tiêu hiển nhiên cũng chú ý đến thiếu niên kia, liền hạ kính xe xuống cẩn thận quan sát, nhìn người nọ từ từ đến gần. Thiếu niên đưa tay che miệng ngáp, mặc dù mặc đồng phục học sinh trung học cơ sở, thế nhưng gương mặt có vẻ non nớt, khiến cho người khác có cảm giác so so với bạn bè cùng trang lứa thì thiếu niên nhỏ tuổi hơn nhiều. Ánh đèn đường đủ sáng để nhìn rõ mặt thiếu niên, mái tóc nâu ngắn, lông mi cong dài chớp động, càng trông càng giống một chú búp bê sáng sủa tinh sảo.

Thiếu niên đi ngang qua bọn họ, đến trước viện trạch của K, bước lên bậc thang nhỏ, nhấn chuông cửa.

“Đến!”.

Thanh âm của Mộng vang lên, sau đó là tiếng bước chân. Thời điểm cửa viện trạch ra, chỉ thấy Mộng vui vẻ nhéo má thiếu niên một cái: “Mễ Tử, đã về rồi?”

“Dạ! Em đã về rồi!” Mễ Tử cong cong mắt, cười đến động nhân tâm.

Sau đó cửa đóng lại, trong nhà vang lên thanh âm mềm mại của Mễ Tử: “Tử Hữu ca ca? Anh đâu rồi?”

“Anh đây.” Thanh âm trong trẻo của Tử Hữu từ trên lầu dội xuống, liền nghe Mễ Tử ha ha cười nói: “Hôm nay trường học có nhiều chuyện vui lắm nha!”

“Thật sao?” Nghe như Tử Hữu đang bước xuống lầu, giọng nói mang theo nồng đậm ý vui, “Mau kể anh nghe với!”

Bốn phía viện trạch lần lượt sáng bừng ánh đèn. Vốn là một căn nhà đã từng lạnh lẽo như hầm băng, giờ phút này đột nhiên trở nên ấm áp vô cùng. Lương Tiêu có chút thất thần, ít nhất một năm trước, thời điểm hắn vừa mới tới, nơi này không tốt như bây giờ – đã có không khí của một “ngôi nhà” đúng nghĩa.

Sau đó, Lam Sinh La Minh cùng nhau trở về. Nauy đi xe máy về sau bọn họ, chạy xe vào sân sau. Toàn bộ viện trạch của K bắt đầu tràn ngập sinh cơ, còn ngửi được mùi thức ăn Mộng làm lan tỏa, khiến cho người ta bất giác cảm thấy thật hâm mộ.

“Lái xe đi!” Lương Tiêu quay đầu lại, lẳng lặng bảo Thường Lập.

“Vâng!” Thường Lập gật đầu, đạp cần ga, xe ầm ầm đi.

Nauy đứng ở huyền quan, hai tay khoanh trước ngực, trong miệng ngậm thịt bò khô: “Bọn họ đi rồi!”

“Bây giờ mới đi?” Mộng cũng có chút kinh ngạc.

“Đại khái là đang quan sát.” Nauy nhún vai, nhéo một bên má Mễ Tử, cảm thấy xúc cảm thật mềm mại, cực kì thoải mái, liền nâng lên một nụ cười, “Nếu như Tử Hữu ca đi làm minh tinh, em thấy có được không?”

“Sao cơ?”

Mễ Tử chớp mắt đã chạy đến bên salon ngồi xuống, đung đưa chân: “Tử Hữu ca! Anh muốn làm minh tinh sao?”

“Không phải vậy a!” Tử Hữu lắc đầu, “Anh không có đồng ý!”

Sau đó, mọi người từ Mộng mà biết rõ mọi chuyện. La Minh không có ý kiến, Lam Sinh giơ hai tay tán thành, hắn sao, vốn là luôn hiếu kì với mấy chuyện mới mẻ. Nauy cũng từ chối cho ý kiến. Mễ Tử lại lộ ra vẻ mặt lo âu.

“Nếu như Tử Hữu ca trở thành minh tinh, có phải sẽ không cần chúng ta nữa không?”

“Nói cái gì đó?” Tử Hữu đơ người ra, ôi chao mặt manh đến không chịu được, ôm lấy Mễ Tử bắt đầu nựng a nựng, “Anh vĩnh viễn không rời em nga! Vĩnh viễn luôn!”

Chẳng qua là lời còn chưa dứt, đã bị Nauy đẩy ra: “Lương Tiêu có nói sẽ đi tìm cậu không?”

“Có…!” Tử Hữu gật đầu, cảm thấy có chút phiền toái.

“Tên đó a…” Lam Sinh cười hì hì, ngồi chồm hổm trên ghế salon, chọt chọt Tử Hữu, “Chỉ cần hắn phong tỏa con mồi, cho tới bây giờ chưa thấy có đứa nào chạy trốn được!”

“Hể?”. Tử Hữu bị dọa sợ. Con mồi? Con mồi á? Nói vậy nghĩa là sao? Con mồi không phải là thức ăn sao? Ý là cậu bị trở thành thức ăn đó hả?

La Minh nhìn Tử Hữu bị dọa sợ đến trắng bệch cả mặt mày, cảm thấy thật bất đắc dĩ, đẩy mắt kính một cái, “Ý của Lam Sinh chính là, nếu như Lương Tiêu muốn, hắn sẽ dùng rất nhiều biện pháp, đến khi nào cậu đồng ý thì thôi!”

“À..!” Tử Hữu thở phào nhẹ nhõm, là ý này sao, “Vậy thì em nhất quyết không đồng ý là được rồi!”

“Ồ, thế à…” Lam Sinh cười không rõ ý, “Ai mà biết trước được!”

Khóe miệng Tử Hữu trừu rút, cảm thấy đám người này thế nào đã bắt đầu đem mình đẩy về hướng Lương Tiêu rồi a? Cậu đã bày tỏ rõ ràng là cự tuyệt rồi mà cứ… Lại nghĩ đến chuyện ít nhất còn có K theo phe mình, khóe miệng liền kéo lên.

“K tiên sinh cũng nghĩ là không được mà.” Tử Hữu quay đầu nhìn K đang ngồi trên salon, “Đúng không ạ?”

“…”

K im lặng xem tivi, không trả lời đến cậu.

Sách! Tử Hữu nhất thời tiu nghỉu, đắc ý vừa mới đứng dậy liền bay biến. Cậu quên mất mình cùng K chung sống không mấy tốt đẹp đến vậy.

Có chút lúng túng sờ sờ mũi, đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, lại nghe thanh âm không cao không thấp của K đáp đáp lại.

“Có thể được.”

“… Hả?” Tử Hữu ngây người ra.

Như thế nào khác xa so với buổi chiều vậy!

“Mặc dù nói là được…”, K đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tử Hữu, “Bất quá phải là tôi đi cùng cậu mới được!”

“Phụt!”

Lam Sinh đang uống dở ngụm nước liền phun ra ngoài. Mễ Tử ngồi đối diện hắn xui xẻo bị phun trúng mặt, Lam Sinh hoảng hốt đứng dậy cầm tay áo lau mặt cho Mễ Tử. Gò má Mễ Tử bị y lau đến đỏ hồng, cảm thấy mình rất là đáng thương.

Sau lưng, Nauy dễ dàng ôm nhóc lên, một tay chộp lấy đồ ăn vặt trong tay nhóc bỏ lại trên bàn.

“Vừa lúc em chưa tắm, nhân lúc này đi tắm rửa thay đồ đi!”

“Nga…” Mễ Tử đâm đâm ngón tay, nhu thuận gật đầu.

Một lớn một nhỏ nhàn nhã lên lầu, Lam Sinh giương mắt nhìn theo, đột nhiên lấy cùi chỏ đụng đụng vào La Minh đang ngồi bên cạnh.

“Ê!”

“Gì?” La Minh chẳng thèm nhìn lấy y, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay mình.

“Cậu nói xem…” Lam Sinh nghiêng đầu, châm chước từ ngữ. “Mễ Tử đi tắm… là tự nó tắm… hay là Nauy giúp nó tắm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.