Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 39: Chương 39




Đi đến Thập Nguyệt ở khu Bắc, trước sau chỉ có K, Tử Hữu, Sophie, Alice, Tây Nguyên.

Lam Sinh, La Minh cùng Nauy lưu lại giữ nhà, bởi vì không biết kẻ địch núp trong bóng tối có nhân lúc bọn họ rời đi mà giở trò với khu Đông không, lỡ như chạy về không kịp lại bị trúng kế, vậy thì cái gì cũng không bù đắp được tổn thất.

Mễ Tử cũng rất muốn đi cùng, nhưng tiếc nỗi dạo này nhóc đang ôn thi, ngày đêm học bài liên tục, đến mức bên dưới cặp mắt long lanh ngấn nước là hai cái vành mắt đen thui.

Nauy vì chuyện này mà đau lòng không thôi, nhiều lần khuyên nhóc rằng “Đã bảo không cần phải học nhiều như thế”, “Bây giờ anh nuôi nổi em a”, có điều lần nào cũng bị Mễ Tử trừng mắt nhìn trở lại. Nauy suýt chút nữa vách dao đi uy hiếp giáo viên ở trường, làm cái gì mà giao bài tập nhiều như thế a? Có còn để cho người ta sống nữa không vậy? Bộ không biết là ngủ sớm dậy sớm đối với trẻ nhỏ quan trọng như thế nào sao?

Đám người bên Sophie, bao gồm Miêu Thảo Miêu Lương cùng ba vị đương gia đều trở về đại minh. Bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc với đại ca của mình, để tiện cho bất cứ tình huống nào phát sinh.

Cứ như thế, an bài mọi người ổn thỏa rồi, Sophie hôm trước gửi đến Thập Nguyệt một bức thư hỏi thăm tình hình, hôm sau liền xuất phát ra ngoài.

Kỳ thực, bốn khu Đông – Tây – Nam – Bắc cũng chỉ là bốn vùng nằm rìa, mà thành phố này không lớn lắm, cho nên cũng không cách xa nhau mấy. Đi tàu điện ngầm chừng mười mấy phút là có thể đến nơi, đi xe công cộng thì chừng hai tiếng rưỡi, tự mình lái xe đi thì nhiều nhất là hai tiếng, đi xe đạp hay đạp điện thì lâu hơn một chút.

Thành thị hiện đại như vậy, một buổi sáng, đường tắc, kèn xe kêu inh ỏi không dứt bên tai. Bên trong xe buýt, kênh radio giao thông đang phát tin tức về những đoạn đường bị kẹt lẫn bị quản chế.

Thời điểm còn là mèo, mọi người trừ chuyện cảm thấy những thanh âm này thật sự rất ồn ào, đều không nghĩ đến những cái khác. Bọn họ có thể trèo tường leo cây, với mèo mà nói, chỉ cần vài bước nhảy là qua được một cái tường thấp, một cái ngõ hẹp. Người ta thì mất một giờ để đi, trên đường còn phải chờ đèn xanh đèn đỏ, bọn họ thì đến trước nửa tiếng, lại còn có thể nhàn nhã tắm nắng.

Có điều bây giờ thì bọn họ không thể hóa thành mèo mà chạy đi tìm Thập Nguyệt đánh nhau đâu nhỉ? Cho nên mới có tình huống như thế này: năm người dáng vẻ xuất chúng bước lên xe buýt, trưng ra vẻ mặt đen như đáy nồi, ai không muốn chết thì đừng động tới.

Sáng sớm, người đi làm cùng người già đi tập dưỡng sinh nhét đầy trên xe không chừa một khe hở, ba người K, Sophie cùng Tây Nguyên bởi vì đều có vóc dáng cao ngất không chênh lệch nhau lắm, cho nên có thể hít thở không khí trong lành. Alice so với Tử Hữu cao hơn một chút thì cũng tạm thoải mái, riêng Tử Hữu thì khó chịu cực kì, bị kẹp trong đám người làm bánh bao nhân thịt không nói, đáng nói chính là người bên cạnh còn đốt thuốc, khiến cậu bị sặc khói thuốc đến ứa nước mắt.

K đau lòng kéo cậu đến gần mình, giơ tay mở cửa sổ xe ra một chút để không khí ùa vào. Có người thấy lạnh mà muốn đóng cửa sổ lại, K liền hung hăng trừng mắt, dọa cho người ta sợ đến rụt tay lại.

Tử Hữu đứng cạnh cửa sổ tham lam hô hấp, tuy rằng có hơi lạnh, thế nhưng cảm giác ngột ngạt đã bớt đi nhiều.

Alice đứng một bên, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Tử Hữu hồi lâu, lại nhìn sang gương mặt không chút cảm xúc của K một lát, cuối cùng mới dời đường nhìn sang chỗ khác.

Hôm trước Sophie làm trò khiêu khích xong, tất cả mọi người đều biết K cùng Tử Hữu ở trong phòng một đêm, hôm sau Tử Hữu lại bị K ôm cả người lẫn chăn xuống lầu ăn sáng.

Lúc đó Lam Sinh phun toàn bộ sữa bò trong miệng lên mặt La Minh, mặt Mễ Tử cũng ửng đỏ, dời mắt đi chỗ khác không nhìn tới. Nauy thì vô cùng trấn định, chỉ là quay về phía K trưng ra một nụ cười không rõ ý.

Alice cùng Tây Nguyên thì ngồi một bên, Tây Nguyên mặc dù đã quen thuộc với tình hình trong nhà, nhưng không biết rõ ai với ai có quan hệ. Lúc này nhìn kĩ một chút, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh. Alice thì lại nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn thanh tú đỏ bừng như muốn nổ tung của Tử Hữu một hồi, không hiểu tại sao trong lòng đột nhiên mềm nhũn ra, sau đó thở dài, cúi đầu dùng bữa sáng của mình.

Chuyện mà mọi người kinh ngạc nhất vẫn là biểu tình của Sophie. Y nhìn K một chút, lại nhìn Tử Hữu một chút, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, thật giống như không nhìn thấy chuyện gì khác biệt, tự mình ăn bữa sáng.

Mặc Nhĩ cùng Ni Á thì có chút bát quái, nhớ lại biểu hiện của lão đại nhà mình đối với Tử Hữu, bọn họ mơ hồ phát hiện ra điều gì đó. Lúc này lại thấy K cố ý trừng mắt nhìn Sophie, hai người đấu mắt với nhau, bèn chạy đến bên cạnh Labie, thấp giọng hỏi.

“Ê ê, cái này gọi là thất tình hả?”

Labie nhàn nhạt liếc nhìn Sophie, nhún vai đáp, “Không biết.”

“Tôi nói chứ, lão đại thích Tử Hữu sao?” Vẻ mặt Ni Á vô cùng phong phú, khó tưởng tượng được một con mèo lại có nhiều biểu tình như vậy. Hắn nháy mắt, nhìn qua có chút buồn cười, “Thằng nhóc kia được không đó? Tôi thì tương đối thích Alice hơn.”

“Thì ra cậu có bệnh tự ngược?” Mặc Nhĩ buồn nôn nhìn Ni Á, thời gian tiếp xúc ngắn ngủi đủ giúp cặp mắt nhạy cảm của y thăm dò được tính cách từng người trong nhà K, mà Alice thì hiển nhiên không phải là người dễ đối phó, bọn họ thật có chút bội phục Tây Nguyên.

Ni Á lườm y một cái, “Vậy cậu nói xem, trong nhà này ai được nhất?”

“Ừm…” Mặc Nhĩ sờ sờ cằm, vẻ mặt hết lộ vẻ đáng yêu lại sang ti bỉ khiến người ta cảm thấy y như một tiểu ác ma. Labie cùng Ni Á thấy y suy tư nửa ngày, mới nghe y ngậm ngừng nói, “Đại khái… La Minh đi…”

“Gì?” Ni Á có chút không dám tin trợn to mắt, “Cậu vậy mà thích người như thế à?”

“Nói gì vậy!” Mặc Nhĩ nhất thời đỏ ửng mặt, cần lấy gối dựa trên salon đánh Ni Á, “Tôi khá là thích mấy người có học thức! Nào giống kiểu mấy người các cậu thích chứ! Thô tục!”

“Học thức?” Ni Á vừa trốn vừa cau mày, “Thì có khác gì mấy con mọt sách đâu?”

Động tĩnh bên này huyên náo hơi lớn, bàn ăn bên kia, Lam Sinh vừa gặm táo vừa giương mắt nhìn La Minh bên cạnh đang lau sữa bò trên mặt. Hắn nhíu mày, có chút lạnh lùng nói, “Sách… Không ngờ được, cậu vậy mà cũng được hoan nghênh quá ha.”

Nghe vậy, La Minh đẩy gọng kính một cái, chuyển mắt qua nhìn Lam Sinh.

Lam Sinh bị nhìn đến đổ mồ hôi gáy, nhịn không được buông quả táo cắn dở xuống, trừng mắt, “Làm… làm gì?”

Nhưng mà La Minh chỉ im lặng nhìn hắn chăm chú hồi lâu, sau đó lắc đầu, lộ ra một tia cười trêu tức.

“Đâu có gì!”

“…”

Lam Sinh suýt chút nữa bóp nát quả táo trong tay.

Thay vì phải tỏ thái độ mất hứng, thế mà Sophie chỉ bình yên tiếp nhận quan hệ của K cùng Tử Hữu. Mà Alice thì sâu sắc tự nhủ với lòng, chuyện K cùng Tử Hữu không cần để tâm như trước nữa.

Trên xe buýt, Alice ngẩn người ra, còn đang suy nghĩ, đột nhiên thân thể trở nên cứng đờ. Mà cùng lúc đó, Tử Hữu đang đứng cạnh cửa sổ xe cũng đột nhiên mất tự nhiên.

Lúc này người trên xe chen chúc nhau đứng, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút sẽ giẫm lên chân hay là đụng trúng người khác. Tử Hữu bị hai người kẹp giữa, một người ngồi trước mặt Tử Hữu, kế bên cửa sổ xe, một người đứng ở phía sau, cả hai hầu như là dán sát vào người cậu.

K cùng Sophie đều bị kẹt trong đám người, vì thế mà cách Tử Hữu một khoảng. Mà Alice ở đầu bên kia thì bị dồn đến cạnh cửa lên xuống, y một tay nắm lấy tay vịn, một tay chống lên cửa xe, cơ thể cơ hồ bị ép đến dán sát vào tay vịn, mà sau lưng cùng bên cạnh đều là người. Một đống người.

Tây Nguyên đứng ở sau lưng Alice, có điều giữa hai người còn có một tầng người nữa.

Thế là năm người đều bị tản ra, không xa nhưng cũng không đến gần được.

Lúc này, Alice đột nhiên cảm giác được phía sau đang có người quấy rối mình. Cái hành động kia rõ ràng không giống như đụng chạm do xe lắc lư, mà là cố tình làm ra, càng ngày càng lớn mặt, đã vậy còn có bàn tay đang mò mẫm trên eo của y.

Hôm nay Alice mặc áo sơ mi trắng, quần jean, mái tóc vàng óng đã giấu bên dưới mũ lưỡi trai, lộ ra chiếc cổ trắng nõn.

Cái tay kia lần theo vạt áo sơ mi, dễ dàng chui vào, sau đó bò lên trên eo, ở nơi đó mà lưu luyến sờ tới sờ lui.

Da gà Alice nổi lên đốm đốm, y muốn bỏ đi, nhưng bốn phía đều là người, y động cũng không động được. Alice cực kì căm ghét con người, nhưng y cũng cực kì sợ hãi bọn họ. Con người tàn nhẫn thế nào y đã nếm trải qua, cho nên dù lúc này trong lòng y phẫn nộ tuyệt đối lớn hơn sợ hãi, nhưng cơ thể lại phản xạ theo hướng sợ sệt, thậm chí nhịn không được mà run rẩy khe khẽ.

Alice vừa thầm mắng cơ thể mình đáng hận, vừa muốn đưa tay bắt lấy cổ tay người nọ, nhưng ngay lúc này xe buýt đột nhiên phanh lại, mọi người ngã về trước, gã kia càng vô liêm sĩ mà dính vào. Ngay lúc đó, một vật thể nóng rực quen thuộc đỉnh giữa hai chân, Alice nhất thời tái mặt.

Bên kia Tử Hữu cũng không khá hơn chút nào.

Cậu đang chống tay trên lưng ghế ngồi nhìn phong cảnh bên ngoài, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay nóng hổi trượt vào bên trong vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tử Hữu mới đầu còn tưởng mình sinh ảo giác, nhưng cúi đầu nhìn thấy gã đàn ông ngồi trước mặt mình, bộ dáng thì như không biết chuyện gì mà nhìn ra bên ngoài, thế nhưng tay lại nhích đến gần cậu, sờ soạng vòng eo.

Bởi vì phía sau bị người dồn đẩy, Tử Hữu hầu như là bị ép sát đến hàng ghế ngồi, sau đó bị mất trọng lực mà ngã người về trước, cơ thể vừa vặn che chắn gã đàn ông, vì lẽ đó mà gã mới có thể tùy tiện làm càn giữa ban ngày ban mặt như vậy.

Tử Hữu nhịn xuống cảm giác buồn nôn, ánh mắt mạnh mẽ trừng gã đàn ông, nhưng gã làm như không nhìn thấy, tay lại gọn gàng hành động. Tử Hữu muốn mắng người, nhưng có thể nói cái gì? Nói cậu bị một tên đàn ông sàm sỡ? Cậu cũng là đàn ông a… Nói ra ai sẽ tin?

Gã kia tựa hồ bắt thóp được buồn bực này của Tử Hữu, bàn tay càng ngày càng quá phận, thẳng đến khi mò đến ngực cậu, liền nắm trước ngực một cái.

Khốn kiếp!

Mặt Tử Hữu đều muốn trướng tím, giơ tay muốn cho gã kia một cái tát, xe lại đột ngột chuyển hướng, khiến cậu mất trọng tâm, cả người ngã nhào vào trong ngực gã.

Cùng lúc đó, Alice bị làm phiền liên tục, nghiến răng đến mức nướu cũng muốn nát vẫn không thể cử động. Trọng lượng cơ thể dồn lên trên thanh chắn ở cửa lên xuống, cột sắt lạnh lẽo hằn sát vào người y, đau đến hít khí lạnh. Gã kia còn nhẹ nhàng đong đưa eo, bức bách alice chốc chốc lại ma sát vào thanh chắn. Gã không có một chút nào sảng khoái hết có hiểu không. XX trong quần đau đến nghẹn khuất rồi.

Alice đang muốn mắng người, nhưng vừa mới mở miệng, gã kia lại móc ra một con dao nhíp, kề ở bên hong y. Dao nhíp lạnh lẽo lập tức khiến Alice kịp phản ứng lại, cúi đầu nhìn, thì thấy gã đàn ông vừa cầm dao uy hiếp y, vừa muốn tách hai chân y ra.

Khốn khiếp… Đầu thằng này chứa cái gì vậy! Sắc mặt Alice trắng bệch, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay ở bên hong mình chìa tới, một phát túm lấy cổ tay gã đàn ông kia, sau đó nghe một tiếng răng rắc.

Alice chấn động, biết là cổ tay gã đàn ông này trật khớp rồi.

Thanh âm “răng rắc” kia nghe rõ lanh lảnh, nhưng bên trong xe buýt ồn ào chặt chội, thêm vào đó tài xế liên tục ấn còi, nên người xung quanh không mấy chú ý đến. Gã đàn ông đau đến rên lên, ngẩng đầu nhìn thì cảm nhận được ngay một ánh mắt tràn đầy sát khí như nổi lên khắp bốn phía, ngay lập tức sợ đến vết thương muốn lành lại, bèn cẩn thận từng li từng chút giấu dao nhíp vào, nhịn đau cắn răng, che chắn cho cổ tay bị trật khớp, gian nan trốn đi.

Bởi vì gã đàn ông chen lấn, xung quanh vốn không còn kẻ hở khiến người khác lộ ra vẻ mặt buồn bực. Bốn phía xôn xao, Tây Nguyên thuận thế chen chúc đến kéo Alice qua, hai tay giữ lấy tay vịn, đen Alice ấn vào trong ngực, lại dùng cơ thể che chắn y trong khỏag không gian nhỏ hẹp nhưng yên tĩnh.

Bên tai Alice có chút đỏ, nhưng trong lòng lại nhẹ thở ra. Cúi đầu nói một câu cảm ơn, nhưng thanh âm rất nhỏ, có điều Tây Nguyên vẫn nghe được, gương mặt lạnh lẽo lộ ra ý cười. Hắn cũng cúi đầu, nhân lúc không ai nhìn thấy bèn hôn một cái lên phần cổ lộ ra của Alice.

Alice giật mình, quay đầu muốn mắng người, nhưng nam nhân chỉ cúi đầu xuống, dùng miệng mình đem toàn bộ lời mắng của Alice đẩy trở vào.

Nam nhân cao to đem toàn bộ cơ thể mình che chắn Alice lại, mà hắn thì quay lưng với người trên xe buýt, nên khi cúi đầu xuống, căn bản không ai chú ý đến hành động của hắn. Bên trong không gian chặt hẹp bị hôn thế nhưng lại rất kích thích, Alice trừng to đôi mắt, cả người đều muốn chín đỏ.

Bên này tình ý kéo dài, bên kia Tử Hữu khổ không thể tả. Sau khi cậu té xuống, muốn đứng dậy, nhưng người ở đằng sau lúc nào cũng chen đẩy cậu về trước, khiến cậu ngã rồi thì không nhấn người lên nổi. Cậu dựa vào gã đàn ông kia rất gần, thậm chí còn có thể nghe được tiếng thở dốc đầy hưng phấn của gã. Tay gã còn ở trên ngực cậu vừa sờ vừa bóp, Tử Hữu mấy lần mắng ra tiếng, đều bị tiếng người ồn ào xôn xao đánh bay. Gã đàn ông cũng nhận ra không ai chú ý đến, càng dính sát vào, nhìn vành tai mềm mại của Tử Hữu, nhịn không được giật giật yết hầu. Đang muốn hôn xuống, bông dưng xuất hiện một bàn tay, che lại lỗ tai Tử Hữu, cùng đồng thời chắn lại miệng gã.

Gã đàn ông sững sờ, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam nhân nét mặt hung hãn, tóc đen, con ngươi đen nhánh vên cáo hung hăng đủ để kinh sợ bất cứ người nào. Huống hồ ánh mắt y lúc này đang hận không thể đem gã chặt thành từng khúc, gã sợ đến vội vã co rụt người về sau, thế nhưng bên tay đã xuất hiện một cánh tay, mạnh mẽ túm lấy không cho gã có cơ hội rụt người về, sau đó hơi dùng sức.

Răng rắc một tiếng, gã đàn ông đau đến xót ruột, nhìn xuống tay mình, năm ngón đã có ba ngón vặn vẹo.

Gã đau đến hét lên môt tiếng, xung quanh có người hiếu kì ngó sang, trong đó có mấy học sinh, nhìn thấy chính là hai anh đẹp trai mang vẻ mặt dữ tợn đứng trước mặt một tên nhìn có chút bỉ ổi, bên cạnh còn có một cô gái, nét mặt có chút lúng túng, bên tai ửng đỏ… Ừ mà không phải… con trai?

Nói chung tình hình này thấy thế nào cũng giống như anh hùng cứu mỹ nhân!

Có mấy nữ sinh nổi lên hứng thú, thậm chí có người còn cầm điện thoại lên quay.

Nguyên lai ban nãy gã đàn ông quá mức chăm chú, không phát hiện xe buýt đến trạm có nhiều người đi xuống, trong lúc nhất thời buồng xe trống người, K cùng Sophie ngay lập tức đã phát hiện tình huống của Tử Hữu.

Thành thật mà nói, nếu như gã đàn ông trước mắt này là đồng loại, hoặc là con gì khác chỉ cần không phải người, hắn đại khái đã vặn gãy cổ gã.

Gã đàn ông đau đớn lao xuống xe, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, có chút khó hiểu.

Một đường đi, tất cả mọi người đều không nói chuyện. K cùng Sophie đem Tử Hữu kẹp ở giữa, sắc mặt K từ đầu tới đuôi đều rất khó chịu. Alice không thoát được dây dưa của Tây Nguyên, cho nên không thèm đếm xỉa đến động tĩnh bên này của Tử Hữu.

Sau ba tiếng đồng hồ, xe rốt cuộc cũng đến địa phận khu Bắc. Năm người xuống xe, Tử Hữu mang vẻ mặt thoát lực, Alice thì mang vẻ mặt muốn đánh người, Tây Nguyên cười híp mắt, Sophie bắt đắc dĩ, K thì nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên tức giận còn chưa phát tiết ra được.

Tử Hữu nhìn khu Bắc không mấy quen thuộc, sau đó quay đầu nhìn xe buýt đã đi xa. Lần sau ai còn bắt cậu ngồi xe buýt nữa thì cậu liều mạng với người đó. Cậu muốn đi tàu điện ngầm. Không… Cậu mới không thèm ngồi phương tiện công cộng nữa đâu.

Mà mí mắt Sophie thì không ngừng nháy, luôn cảm thấy, làm sao mới bước chân ra đường đã thấy xui rồi a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.