Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 34: Chương 34: Phiên ngoại thứ hai: Những con mèo ở khu Đông




Trong khế ước kí kết với thổ địa, đại thể có một hàng chữ nhỏ như thế này: “Ngày cuối cùng của mỗi tháng, người kí khế ước không thể biến thành hình người.”

Bởi thế mà, hôm nay là một ngày hiếm thấy được cảnh chúng miêu tập hợp.

Tử Hữu ngồi ngốc một hồi, lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh hết sức vi diệu như thế này: trên bộ salon trong phòng khách, ngồi hai người… không, là hai con mèo K cùng Tây Nguyên, mỗi con ngồi chiếm cứ một phương, dùng tư thế hết sức quỷ dị ngồi tựa vào salon, mắt chăm chú nhìn vào tivi.

Hai con mèo cùng chiễm chệ ngồi bên nhau, cùng trưng ra vẻ mặt giống nhau, có điều K là toàn thân đen bóng, con ngươi cũng đen nhánh như mực, Tây Nguyên lại là mang lớp lông viền nâu, trước ngực một mảnh lông trắng tuyết, lỗ tai hơi tròn. Hai cái đuôi mèo dài ngoằng từ giữa hai chân chân lộ ra, nhẹ nhàng lay động.

Lại nhìn một bên khác, dưới bệ cửa sổ trên hành lang, nơi ánh mặt trời đang chiếu rọi lên đó một tầng ánh sáng đẹp đẽ màu vàng óng ánh, Lam Sinh cùng La Minh đang uể oải nằm nhoài tắm nắng, nhàn nhã banh rộng tứ chi. Lam Sinh là giống Garfield, thân thể có chút mềm mại, cái đuôi ngắn ngắn tròn tròn ở trong không khí lay động, thi thoảng lại quất vào mặt La Minh một cái. Con mắt xinh đẹp của La Minh híp lại, lỗ tai dài nhọn dựng thẳng, bộ lông màu xám trắng nhu thuận bao lấy thân người, đuôi đặt ở một bên chân, nằm như một pho tượng tao nhã.

Bên cạnh bàn ăn, Mễ Tử xin nghỉ học một ngày nằm nhoài trên lưng Nauy, một thân mềm mại nho nhỏ, đuôi ngắn lông xám cũng nho nhỏ nốt, khiến cho người ta nhịn không được muốn yêu thương. Cái tai ngăn ngắn trong không khí khẽ động, nó mở to đôi mắt tròn vo nhìn Nauy đang dùng móng vuốt kéo một mẩu bánh mì đến trước mặt mình.

Nauy là một con mèo lông dài, lông đuôi lông thân có chút hỗn độn, bộ dáng lộ ra trước mặt người khác lộ liễu lại bất kham, con mắt to hữu thần lúc này nheo lại một cách ôn nhu, tùy ý mặc cho tiểu tử đang nằm trên lưng bắt lấy lỗ tai mình cắn rồi lại cắn.

Mà ở gần họ, Miêu Thảo đang ngồi xổm trên sàn nhà, liếm mũi nhìn chằm chằm Mễ Tử. Tử Hữu lúc này mới phát hiện Miêu Thảo cùng giống với mình, lông tạp, trắng đen xen kẽ, mà mọi người hay gọi là mèo bò sữa. Mặc dù đang ở trong hình dáng mèo, Miêu Thảo cũng vô cùng gầy yếu, lúc ngồi xổm dưới đất, có thể nhìn thấy xương sườn lồi cả ra.

Ở bên cạnh Miêu Thảo chính là Miêu Lương, nó đang cố gắng tạo mối quan hệ với Mộng.

Là con mèo cái duy nhất trong nhà K, Mộng thuộc giống loài hơi quý hiếm, tuy thường ngày ở hình dáng người nhưng lỗ tai cùng đuôi không mấy khi thu vào. Tử Hữu lúc ấy chỉ biết Mộng là một con mèo lông trắng, chứ chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng thật của nàng, lúc này đây nhìn thấy được rồi, vẫn có cảm giác so với ngày thường không giống nhau lắm.

Toàn thân Mộng trắng như tuyết, nhưng không giống Alice cái kiểu lông trắng suốt, mà trắng như sữa bò, khiến người nhìn cảm thấy rất thoải mái, hệt như có một loại ngọt ngào đang tan chảy, một cái mao nhỏ dài từ trán rũ xuống, có chút phong tình vạn chủng, lỗ tai tròn dựng thẳng, đuôi tinh tế đặt một bên chân, dáng vẻ như đang cùng Miêu Lương nói gì đó, thỉnh thoảng lại lè đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm móng vuốt, rồi tao nhã chải chải lông trên lưng.

Chỉ nhìn bộ dáng Mộng như bây giờ, nơi nào có nửa điểm giống ngày thường hở ra một chút liền chảy nước miếng, cầm máy ảnh chạy loanh quanh trước mặt mọi người.

Lại nhìn đến Miêu Lương, tựa hồ đã bị Mộng làm cho thất điên bát đảo. Miêu Lương có chút béo tốt, cùng hình dáng con người có điểm tương tự, cũng là một con Garfield nhưng là loại hỗn huyết, mặt cũng tròn tròn nhưng lông trên người màu nâu xám, điểm xuyết chút trắng bạc, bốn vuốt thuần trắng, lúc này đang ngồi đối diện Mộng, đuôi nhẹ nhàng phẩy trên sàn nhà, bộ dáng có chút lấy lòng.

Tử Hữu lúc vừa xuống lầu, vừa đưa mắt nhìn đến salon đã thấy Sophie không biết từ chỗ nào xông ra, trên miệng ngậm một khối cá khô, hai ba bước đã nhảy lên bàn trà, liếm liếm khóe miệng, chuẩn bị thưởng thức mỹ thực.

Khóe mắt Tử Hữu hơi nhíu, rõ ràng nhìn thấy K dùng ánh mắt chán ghét nhìn Sophie, Sophie ngược lại không thèm để ý, quay về phía K híp mắt, lỗ tai giật giật.

Sophie bởi vì mất đi kí ức, quên mất bản thân là mèo có năng lực biến thành hình người, ngày thường đều giấu đuôi trong quần, bất quá hôm nay biến thân cũng không phải chuyện y có thể khống chế, cho nên thuận theo sự tình mà biến trở về hình dáng mèo.

Tử Hữu quan sát Sophie một chút, lúc này mới phát hiện ra Sophie nguyên lai là một con mèo Somalia lông dài, đôi tai vừa lớn vừa nhọn, diềm cổ đầy đặn, chiếc đuôi bông xù ở phía sau vung vẫy. Lông tơ trên người nhu thuận chảy qua một bên, thời điểm y ngồi thẳng, con ngươi hơi giương lên nhìn chằm chằm, có một loại cảm giác cao quý lãnh diễm.

Sophie mấy nhát là ăn xong khối cá, chuyện đầu tiên làm là quay đầu hừ với K một tiếng, sau đó mới giương mắt đi lại gần Tử Hữu.

Con mèo giống phổ thông lông màu trà không có chỗ nào đặc biệt, thân thể nhỏ nhắn, cái đuôi hơi vung, tứ chi dài nhỏ cân xứng, mỗi một bước đều mềm mại uyển chuyển hoàn mỹ, con ngươi màu hổ phách đón sáng, lộ ra lưu quang linh động, đôi tai nho nhỏ khẽ nhúc nhích, đôi mắt to ngập nước đang hướng y mà nhìn.

“Tiểu Hữu!” Sophie nhảy khỏi bàn trà, nhảy nhót chạy đến, dùng thân thể thân mật cọ cọ Tử Hữu, “Sớm a!”

“Sớm!” Tử Hữu nhẹ nhàng meo ô một tiếng, còn chưa kịp nói cái gì, dư quang nhìn thấy một bóng đen đột nhiên lao xuống, mạnh mẽ hích Sophie sang một bên.

“Ách….!” Sophie ngã chỏng vó lên trời, bò dậy, lông trên người cũng run run, “K! Mày muốn gì?”

“Chính là muốn như này!” K lạnh lùng liếc y một cái, cả người bộc phát sức mạnh khiến người ta không có cách nào lơ là, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Tử Hữu, đầu tiên là đến gần liếm liếm mắt cậu, “Sớm…!”

“…Ưm.” Tử Hữu có chút ngại ngùng, đại khái đã quen với dáng vẻ loài người, không quá quen thuộc với phương thức chào hỏi này, bất quá ngại ngùng thì ngại ngùng, Tử Hữu vẫn là ngẩng mặt lên, cọ cọ cổ K, lại lè lưỡi liếm liếm cằm đối phương, lấy đó làm hảo hữu.

Sophie ở một bên nhìn, sau đó giơ chân vòng qua người K, tiến đến trước mặt Tử Hữu.

“Từ từ, tiểu Hữu, tôi nữa tôi nữa!”

Tử Hữu khó hiểu quay đầu lại, nhìn Sophie đang mở to mắt tha thiết mong chờ, có chút buồn cười, liền cầm đuôi vỗ vỗ lưng y.

“…” Chân mày Sophie nhướn lên một cái, loại đãi ngộ này cũng đừng khác biệt rõ ràng như thế chứ!

Ba người còn đang nháo, bỗng nhìn thấy Tây Nguyên vốn đang xem tivi hơi động, đột nhiên từ trên salon nhảy xuống.

Mấy người họ ngẩng đầu nhìn theo, thì thấy Alice từ trong phòng đi ra.

Con mèo Ba Tư huyết thống thuần chủng không thể nghi ngờ, lông trắng như gốm sứ, con ngươi xanh biếc, đuôi nhẹ xõa tung ở phía sau, mỗi một bước đi lại khiến lông trắng trên cổ nhẹ nhàng lay động.

Tây Nguyên chỉ vài bước liền bay lên cầu thang, hệt như vương tử đang nghênh đón thụy mỹ nhân. Alice không thể nghi ngờ là ngủ nướng tới giờ này, hơn nữa còn chưa tỉnh táo, không mang dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo như ngày thường, ngược lại là đáng yêu khủng khiếp.

Đương nhiên những phát hiện này Tây Nguyên mới không nói cho người khác biết, chỉ có mình y biết là được rồi.

Quả nhiên, thời điểm Tây Nguyên đến bên người Alice, đối phương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, có chút miễn cưỡng mở ra tứ chi, chậm rãi duỗi người, run run lông.

Tây Nguyên nhanh nhẹn đi tới, sủng nịch đem lông đối phương liếm qua một lần, đặc biệt là dưới cằm cùng khóe môi càng cố ý liếm lâu hơn một chút.

Alice lúc này còn lười biếng, dứt khoát nằm nhoài trên cầu thang, tùy ý để Tây Nguyên giúp mình liếm lông. Đầu lưỡi thô ráp lướt qua toàn thân, mang đến một loại cảm thụ thích ý, khiến cổ họng Alice phát ra mấy tiếng gừ thoải mái, mắt cũng nheo lại.

Này một đại gia đình hiếm khi thấy được mới sáng sớm đã vô cùng nhàn nhã, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần làm một con mèo bình thường là tốt rồi, lăn lộn, chơi đùa, bắt sợi len.

Mặc dù có chút buồn cười, nhưng mỗi người đều đang hưởng thụ một chút lạc thú đơn giản nhất.

Chỉ là Mộng có chút khổ não, nàng ngồi ở một bên, đang bận tâm xem hôm nay ăn cái gì thì ổn, trong đầu tuy rằng đảo qua đống đồ ăn một vòng, nhưng sau đó cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nay nàng cái gì cũng không nấu được.

Mễ Tử cùng Nauy ở dưới bàn ăn chơi đuổi bắt, Nauy ranh mãnh dùng đuôi đùa Mễ Tử, mắt thấy nhóc đã muốn bắt được, lập tức nhảy về sau mấy bước, lại đem đuôi ra nhử nhử lần nữa.

Mễ Tử híp mắt, miệng kêu meo ô meo ô, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái đuôi dài của Nauy, móng vuốt nộn thịt chộp một cái. Không chụp được… Lại bộp một cái… không bắt trúng.

Miêu Thảo ngồi ở một bên, con mắt nhìn đăm đăm, còn kém chảy nước miếng.

Sophie cùng K từ sáng sớm đã bắt đầu mắt trừng mắt nhỏ đối phương, dường như muốn đem đối phương xé ra làm trăm mảnh, trước trước sau sau đi kề bên Tử Hữu, hai con mèo cao hơn cậu một cái đầu ở trước mặt cậu không ngừng gầm gừ, khiến Tử Hữu cảm thấy áp lực rất lớn.

Bởi vì đang ở trong hình dáng mèo, so với bình thường có thể trắng trợn không kiêng dè tiếp xúc với cơ thể K. Da thịt hoàn toàn đụng chạm da thịt, Tử Hữu vừa cảm thấy khổ não, vừa cảm thấy ngọt ngào trong lòng, khóe miệng không nhịn được giương lên, cái đuôi thỉnh thoảng lay động một thoáng, ám muội đánh vào đuôi K một cái.

Tình huống của La Minh cùng Lam Sinh bên kia lúc này có chút quỷ dị.

Lam Sinh đang nằm nhoài trước máy tính, dùng móng thịt vù vù cẩn thận từng ly từng tý ấn bàn phím. Có thể nói là sau khi biến về hình dạng mèo, bản năng của loài mèo sẽ xuất hiện, cho nên khi Lam Sinh dùng móng vuốt vỗ vỗ vào con chuột, mới động được mấy cái, liền phản xạ có điều kiện mà nhào lên màn hình vồ lấy con trỏ.

Loại phản xạ không cách nào khống chế được này khiến Lam Sinh rất đau đầu, hắn vừa cố nhẫn nhịn di động chuột, sau đó nhịn không được dùng móng vuốt đập vào con trỏ trên màn hình, lại nhịn xuống, tiếp tục động chuột, sau đó như cũ chụp lấy màn hình vỗ vỗ.

Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, Lam Sinh từ bỏ chuyện lên mạng, thẳng thắn ngồi chơi cùng con trỏ trên màn hình.

Mà La Minh ở một bên, ngồi trên đống văn kiện, đuôi có nhịp điệu đập đập, nhìn con chữ màu đen trên tài liệu, thỉnh thoảng còn duỗi ra móng vuốt lật sang một trang mới để xem.

Tử Hữu đang cảm thấy nhà này rốt cuộc cũng còn một người tính là bình thường, lại đột nhiên nhìn thấy La Minh duỗi ra móng vuốt, nhún vào hộp mực đóng dấu bên cạnh, sau đó vỗ một cái cạch lên văn kiện.

Thoáng chốc, một cái móng mèo đo đỏ xuất hiện.

“…” Tử Hữu đỡ trán, nhìn La Minh hậu tri hậu giác lộ ra dáng vẻ khổ não, chỉ đành thở dài một cái. Quên đi, người nhà này không có ai bình thường hết.

Lại quay đầu, Alice được Tây Nguyên cẩn thận chăm sóc cho, thoải mái đến ngủ thiếp đi, còn nằm ngủ trên cầu thang, ngủ đến tứ chi mở rộng. Tây Nguyên cũng nằm xuống bên cạnh y, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn.

Một nhà đầy ắp tiếng mèo kêu meo ô meo ô, trong không khí ấm áp vang vọng, từng giây từng phút trôi qua, thoáng chốc đã đến giờ cơm trưa.

Chúng miêu giống như bé ngoan ngồi vào bàn ăn ngay ngắn, ngoắt ngoắt cái đuôi đợi Mộng cho ăn. Chỉ là chờ thật lâu cũng không thấy thức ăn mang lên, quay đầu nhìn lại, Mộng vô cùng vô tội ngồi ở một bên.

“Thức ăn đều ở trong tủ lạnh, tối hôm qua em quên lấy ra rồi…”

Chúng miêu liền chuyển qua nhìn tủ lạnh.

Ngày thường tùy tiện đưa tay là kéo cửa tủ lạnh ra dễ dàng, lúc này nhìn đến, trông nó vạn phần cao to.

“…” K đen mặt quay đầu nhìn Sophie, “Mày sáng sớm lấy cá ở đâu ra?”

“… trong hồ cá ở sân sau.”

“Aaaaaaaaa!” Mễ Tử hét lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt trắng bệch nhìn Sophie, đuôi cùng lỗ tai đều run lên, “Anh anh anh anh… anh ăn Miêu Miêu?”

“… Miêu miêu?” Sophie nhướn mày không rõ.

“Ừm… đó là vật cưng của Mễ Tử nuôi.” Nauy giải thích, “Tên là Miêu Miêu, là một con… cá…”

“Hở?”

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, mèo nuôi cá làm thú cưng? Còn đặt tên là Miêu Miêu nữa chứ!

Tử Hữu quay đầu nhìn Mễ Tử, “Em nuôi từ bao giờ?”

“Nuôi lâu lắm rồi…” Mễ Tử ủy khuất nói, “Em sợ các anh gặp sẽ ăn nó, cho nên luôn đem nó giấu đi…”

Tử Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, “Em không nói một tiếng nào, không phải là càng dễ dàng bị ăn hơn sao?”

Mà con mèo làm ra chuyện sai lầm bên kia – Sophie giật giật khóe miệng: “Cái đó… Sau này lại đền cho em một con là được rồi!”

Mễ Tử quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Sophie, “Con khác cũng không phải là Miêu Miêu! Miêu Miêu chỉ có một con! Anh là người xấu!”

Sophie nhất thời vô lực, Miêu Thảo cùng Miêu Lương vội vã an ủi lão đại nhà mình.

Ục ục…

Cái bụng Lam Sinh nhất thời vang tiếng, La Minh nhàn nhạt nhìn y một cái, mặt Lam Sinh liền đỏ lên.

“Nhìn cái gì! Đói bụng có gì lạ đâu mà nhìn!”

Mộng cũng có chút sốt ruột, “Nguyên bản Miêu Lương trữ đồ rất nhiều, nhưng hồi nãy em đến xem mới phát hiện đâu mất hết rồi.”

La Minh lần thứ hai nhàn nhạt nhìn Lam Sinh một chốc, mặt Lam Sinh càng đỏ hồng, cúi đầu lẩm bẩm nói, “Tôi là cú đêm mà… buổi tối thường hay đói bụng…”

Chúng miêu đồng loạt lườm một cái, rốt cuộc cũng biết vì sao mặt của y lại tròn như vậy!

“Nghĩ cách mở tủ lạnh ra đi!” K đề nghị, từ trên bàn nhảy xuống đi đầu.

Chúng miêu cũng đồng thời đến trước tủ lạnh, ngửa đầu nhìn tay vịn cao cao, chưa kể đến chuyện trèo lên rất tốn sức, đằng này còn muốn mở nó ra a…

“Chồng người lên đi!” Tử Hữu đột nhiên nói, “Mấy người chúng ta… à không… cử ra mấy mèo chúng ta là được rồi!”

K gật đầu, quay lại nhìn chúng miêu, “Mễ Tử đứng chờ một bên, những người khác…”

“Tại sao lại bắt em đứng chờ một bên?” Mễ Tử không đồng ý, “Em cũng có thể giúp mà!”

“… Em là muốn bị đè ở phía dưới? Hay là trèo lên cao nhất rồi mở cửa tủ lạnh mà nó không thèm nhúc nhích?” K nhìn Mễ Tử nói.

Mễ Tử sửng sốt, sau đó ũ rũ cụp tai, ngoan ngoãn dịch sang một bên đứng chờ.

Nauy tuy rằng không đành lòng, nhưng y cũng không muốn Mễ Tử không cẩn thận té xuống lại bị thương, cho nên… nhịn!

Dựa theo thứ tự trong lượng từ nặng tới nhẹ, Miêu Lương lót đáy, sau đó đến Lam Sinh, tiếp theo lần lượt là Sophie, Tây Nguyên, La Minh, K, Alice, Tử Hữu, Miêu Thảo, trên cùng là Mộng.

Một đám mèo loạng chòa loạng choạng, thật vất vả mới giẫm lên đầu nhau mà trèo lên. Lam Sinh còn ở dưới lẩm bẩm: “Tại sao tôi đứng áp chót chứ?”

La Minh ở phía trên trả lời: “Cậu muốn đè chết mọi người à?”

Sophie cũng có chút khó chịu: “Tại sao tôi ở phía dưới K?”

K ý nghĩa bất minh nở nụ cười: “Tại vì số của mày là ở dưới sẵn rồi!”

Tử Hữu cảm thấy hẳn là gần đây mình bị hỏng đầu rồi, vừa nghe đến hai người này nói chuyện, nhất thời mặt đỏ lựng lên, thân thể hơi cứng đờ, suýt chút nữa đã rớt xuống.

Tên Sophie ngốc lăng kia nghe còn không hiểu có chỗ nào kì lạ, ở phía dưới chưởi ầm lên, “Mày mới ở dưới! Cả nhà mày đều ở dưới!”

“Phốc!”

Lam Sinh vốn đang nhịn, đến lúc này nhịn không nổi nữa, bắt đầu cười ha hả, người run run. Mà Miêu Lương phía dưới cũng nhịn đến muốn phun huyết, trên mặt chúng miêu đều là nhẫn nhịn đến ná thở.

Mộng vất vả lắm mới túm được tay vịn tủ lạnh, lúc này bị lảo đảo, đuôi vung qua vung lại muốn giữ thăng bằng, lại không nghĩ đến mấy lần đều quét trên mũi Miêu Thảo.

“A… a… a…!” Tử Hữu mắt thấy Miêu Thảo không xong rồi, hoảng hốt nói, “Miêu Thảo! Nhịn xuống!”

Chỉ là đã chậm!

“Hắt xì!”

Một cái hắt xì rõ lớn đánh ra, cả người Miêu Thảo lệch qua một bên, Tử Hữu muốn kéo hắn lại, thế nhưng quên mất bản thân bây giờ chỉ có một đôi móng vuốt mèo, cho nên chỉ bắt được một nhúm lông, mà Miêu Thảo thì đã ngã xuống. Tử Hữu mất trọng tâm ngã theo, Alice theo quán tính quơ móng vuốt muốn túm lấy, sau đó cũng ngã xuống.

Lại sau đó, Tây Nguyên vì muốn tiếp Alice, K vì muốn tiếp Tử Hữu, song song ngã xuống.

Kì thực vốn cũng không cao lắm, mà cả đám diễn cứ như từ trên vách núi ngã xuống, một pha quay chậm cực kì đặc sắc, Mộng đang treo trên tay vịn tủ lạnh không cam lòng rơi lệ —— Máy ảnh của tui đâu, hức hức hức…

Cuối cùng, vì cái hắt xì của Miêu Thảo, thêm vào trọng lực đột nhiên mất hết, Mộng tuy rằng treo trên tay vịn cửa tủ lạnh, thế nhưng thật sự mở được cửa tủ lạnh ra.

Vấn đề cơm trưa rốt cuộc cũng được giải quyết, chỉ là đến tối, mọi người sầm mặt nhìn cửa tủ lạnh đã bị ai đó đóng lại… Được rồi! Bọn họ lại phải phí công mở thêm lần nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.