Miêu Nữ

Chương 4: Chương 4: Đường Tới Paris




đi dọc theo hành lang của dãy nhà giám hiệu trường St.Mark một cách chậm rái. Cô vừa làm đơn xin nghỉ học dài hạn với lý do “Sức khỏe không ổn định”. Nhưng thực chất là vì vào tuần sau, tuần lễ Thời trang Cuối Thu ở sẽ được cắt băng khai mạc. đã để lại một ấn tượng khó phai cho những nhà mốt qua tấm bìa Runway tràn trề sắc xuân của mình. Hôm qua, khi mở hộp thư điện tử của mình ra, cô rất choáng vì có tổng cộng 32 lời mời Catwalk cùng một lá thư từ bà Klare.

“Coco thân mến,

Ta mong con có những ngày đầu năm học thú vị. Ta thật sự không muốn việc học của con bị ngưng trệ. Nhưng nếu con muốn chấp nhận bất kỳ lời mời trình diễn nào ở Tuần lễ Cuối Thu Paris thì Joskins sẽ thay con gửi thư tới họ.

Cô Klare, Công ty Quản lý Joskins,

Mong hồi âm của con!”

Máy bay cất cánh, hồi hộp tới ngạt thở vì đây là lần đầu tiên cô bé đi máy bay. Cô bé phóng thẳng tầm nhìn qua ô cửa sổ bên cạnh, bãi cỏ ở đường băng càng lúc càng nhỏ lại và mờ đi vì bị mây mù che phủ. Cô bé đang ngồi trong một khoang VIP toàn người mẫu, mỗi người cầm một chiếc điện thoại và cứ thế chúi mũi vô đó với dáng vẻ bất cần đời. Coco chưa bao giờ tự mình kiếm đủ tiền để mua một chiếc Smarphone, cho đến hai hôm trước, khi bà Klare tặng cho cô một chiếc Iphone 6 hông nhạt và bảo đó là quà tài trợ của Joskins.-Xin lỗi, cậu có thể vớ cho mình tờ tạp chí kia được không?

-Tất nhiên rồi – vui vẻ.Cô với tay chụp tờ tạp chí duy nhất còn được kẹp lại ở cái kệ đằng trước. Trong bìa, có một cô người mẫu cao ráo đang mặc một chiếc áo phông không tay trắng muốt và một chiếc quần giả bò thũng dài gần tới cổ chân, bên dưới có đề một cái tít: VENTO FALL with BONES COCO.

Trong giây phút ngắn ngủi, cô gái bên cạnh đã nhanh tay giật phắt tờ tạp chí. Cô trừng mắt vào tấm bìa, ngó rồi lại ngó tấm bìa và thốt lên:-Cô là …

-Chúa ơi, xin cậu hãy nhỏ miệng lại.

-Xin lỗi, mình chỉ…ừm. Vậy ra cậu là Coco Bones – cô gái hạ giọng xuống.

-Ừ, còn cậu?

Cô gái đưa tay ra, chụp lấy. Cô mỉm cười:-Chloe Thomson. Mới vào nghề. Bằng tuổi cậu.

Một nụ cười thoáng hiện trên đôi môi dày tô son đỏ thắm của .-Cậu được bao nhiêu điểm khi thi tuyển.

-Cái gì cơ?

-Điểm số hôm Audition ấy…

-Mình được mời ngay lập tức.

-Hẳn là bạn walk giỏi lắm…mình chỉ có 23/30 thôi!

-Tuyệt vời.

Hôm đó, hai cô bạn mới quen trò chuyện với nhau suốt chuyến đi.

Coco và Chloe cùng một đoàn người mẫu nữa được đưa tới một khách sạn lớn, sang trọng nằm trên một tuyết đường chính của hoa lệ. Sảnh chính được trang hoàng bằng những nội thất cổ điiển từ gỗ hương, ánh sáng vàng rực chiếu sáng khắp nơi làm cho chốn này như chốn thần tiên uy nghiêm, hùng vĩ nhưng cũng pha đậm nét lãng mạn, cổ điển của “Thành phố tình yêu”.

-Nhóm 4, đi theo Jean. Nhóm 5, đi theo tôi – một người trong đoàn quản lý nói – và cô Bones đâu?

giật thột, vội vàng đảo mắt qua tìm Chloe nhưng cô đang theo nhóm 4 đi theo một người phụ nữ thấp lùn.-Em đây ạ - cô giơ tay lên trên không trung.

-Em đi theo chị Overa – người đàn ông hất đầu về phía một bà cô mập, hắn tiến đến và nói thầm vào tai –bà Ewir đã thuê cho cháu một căn phòng VIP riêng, cháu sẽ ở đó cùng chị Overa.

đi theo Overa lên đến tầng 6 của khách sạn. Họ cùng nhau bước vào một căn phòng có hai giường ngủ rộng lớn, tiện nghi.-Bây giờ đã hơn 10h đêm rồi. Cháu nên đi ngủ giữ sức. Sáng mai, buổi diễn đầu với Chanel sẽ bắt đầu vào lúc 10h ở bên kia thành phố. Hãy ngủ ở giường gần cửa sổ nhé, cô sợ gió lắm.

Đêm đó, trằn trọc trên chiếc giường nệm lò xo, cô hồi hộp với đủ loại ý nghĩ: “Mình sẽ được mặc bộ nào?”; “Nhỡ mình ngã oạch phát thì sao?”; “Ở đó có đồ ăn không nhỉ?”; “Ai sẽ làm mẫu chính?...Cuối cùng cô cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.