“Tới giúp tôi trông nồi đi, khi nào thấy nắp nồi đẩy lên thì gọi tôi!” Thật ra món mà Âu Dương Hạo Nhiên đang làm chính là sủi cảo, vốn chẳng có kỹ thuật gì đáng kể, hơn nữa lại còn phù hợp với phong tục cổ truyền. Anh định chiên thêm mấy cái trứng, thuận tay xào luôn một ít củ cải chua cay. Sở dĩ phải gọi Vương Miêu tới trông nồi là vì anh sợ cậu đi quấy rầy hai người đang dọn dẹp phòng khách.
Vương Miêu nhìn chằm chằm cái nồi, nó đang sôi sùng sục, mùi thơm tỏa ra ngoài khiến bụng cậu cũng kêu lên ùng ục.
Cuối cùng thì nắp nồi cũng đẩy lên, bọt khí màu trắng thi nhau chen ra ngoài, Vương Miêu vội vàng kêu to, “Âu Âu! Âu Âu ----”
Tiếng kêu ấy gọi luôn cả Thái Noãn đang ở trong phòng khách chạy ra, nói cậu ta bị gọi tới là giả, mà trốn ra mới là thật. Chỉ một hồi không gặp, giờ quần áo trên người Thái Noãn đã lôi thôi hết biết.
Âu Dương Hạo Nhiên là một người sáng suốt, chỉ nhìn sơ thôi anh cũng biết là xảy ra chuyện gì. Trong lúc anh thầm ca thán anh hai mình là một ngụy quân tử thì đã quên mở nắp nồi ra. Mắt thấy bọt trắng tràn ra ngoài ngày càng nhiều, Vương Miêu hoảng, chìa tay ra nắm nắp nồi, cứu lấy thức ăn của cậu.
“Ùng ục ----” Sủi cáo trắng trắng tròn tròn đang di chuyển trong nồi, Vương Miêu vừa cầm nắp nồi lên, bị bỏng, lập tức quẳng đi như đĩa bay, ngã lăn trên đất.
Bấy giờ, Âu Dương Quản cũng chạy tới, vội vàng lấy tấm chăn quơ được trong phòng Âu Dương Hạo Nhiên ra bao Thái Noãn lại, sợ nước sôi văng lên người cậu.
Nhìn động tác của hai người họ, đầu óc đang hỗn loạn của anh lập tức bừng tỉnh, chấp nhận sự thật là nắp nồi đã bị ném sang bên. Tức thì, anh ôm Vương Miêu lên, vọt tới bồn nước, xả nước lên năm đầu ngón tay cậu, trong lúc này Vương Miêu vẫn còn kêu ngao ngao ô ô, trông thật là thê lương.
Thái Noãn giẫm lên mu bàn chân Âu Dương một cái, giãy ra khỏi ngực y, cứu lấy nồi sủi cảo sắp bị nấu tới bục luôn của mình.
Một trận rối loạn.
Người không được ăn điểm tâm không chỉ có mình Vương Miêu, thành ra lúc sủi cảo được đưa lên, bụng ai cũng đói cồn cào. Âu Dương Quản và Thái Noãn có ăn một chút trên máy bay, nhưng đã là chuyện của sáu tiếng trước.
Một nồi sủi cảo, chỉ đủ phân cho mỗi người mười miếng. Giờ tay Vương Miêu còn đang đau rát, tuy không nổi bọc nước nhưng nó đỏ bừng lại còn hơi sưng lên.
Trước giờ, mỗi lần ăn cơm Vương Miêu đều là tay năm tay mười, giờ bị thương tay phải, e là làm khó cho cậu. Tay trái cầm thìa cho một viên sủi cảo vào trong miệng mình, nhưng cậu không thích ăn da, mỗi lần cắn được thịt, cậu sẽ nhả da bánh ra ngoài.
Âu Dương Hạo Nhiên quát: “Không ăn da tay sẽ đau mãi!”
Thái Noãn muốn cười, nửa cái sủi cảo còn lại chui tuột vào trong họng cậu. Âu Dương Quản hoảng vía, vội vàng quay qua vuốt lưng cho người yêu.
“Khụ khụ...” Thái Noãn nuốt nửa miếng sủi cảo vào, ôm bụng cười to, “Âu Dương Quản, anh bảo em trai anh là một người cuồng việc nhưng sao tôi thấy anh ta giống thầy giáo ở nhà trẻ quá vậy? Thật là đáng yêu... Nấu ăn cũng ngon lắm, tính sao đây, tôi có chút thay lòng đổi dạ rồi nha!”
Người được khen là đáng yêu không dám nhìn sắc mặt anh hai mình, yên lặng nhai viên sủi cảo cuối cùng.
Đến chiều, lúc giường mới được chuyển tới, gian phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ. Kiểu giường mà Âu Dương Hạo Nhiên mua rất tiện lợi, còn không tới một giờ đã sắp xếp xong xuôi.
Có tiếng pháo từ xa truyền tới, màn đêm giao thừa buông xuống.
Âu Dương Quản cảm thấy chuyến đi này thật mệt mỏi, cho nên y đã khẩn cấp muốn thử độ bền của giường. Trong lúc y định đóng cửa Thái Noãn đã nhanh chóng chui ra ngoài. Âu Dương Hạo Nhiên không thể không khen ngợi thân thủ linh hoạt của người này, tuy từ ngoài nhìn vào cậu ta có vẻ gầy yếu nhưng lúc di chuyển lại cực kỳ nhẹ nhàng.
“Tối nay ăn gì?” Thái Noãn cầm nắm cửa, khóa lại, bỏ một mình Âu Dương Quản với cái mặt chưa được thỏa mãn dục vọng ngồi ở đầu giường.
Vương Miêu cũng nhìn Âu Dương Hạo Nhiên bằng ánh mắt mong chờ.
Lại là tiếng pháo, lần này dường như gần hơn rất nhiều. Do âm thanh có hơi lớn, nên Vương Miêu hoảng vía, “A” lên một tiếng.
Âu Dương Hạo Nhiên nuốt câu đi nhà hàng trở vào trong bụng, giờ nếu ra ngoài ăn, lúc bắn pháo hoa, nhất định Vương Miêu sẽ phá nát nhà hàng của người ta mất.
“Thái Noãn muốn ăn gì?”
Lại là một đợt pháo, lần này Âu Dương Hạo Nhiên thật bình tĩnh đưa bàn tay to ra, che tai Vương Miêu lại.
Nhìn cái vẻ cẩn thận che chở cho Vương Miêu của anh, Thái Noãn cười khẽ, “Ăn gì mà có hương vị gia đình ấy!”
Âu Dương Hạo Nhiên không thể không thừa nhận là mắt anh mình rất tốt. Tuy nhìn vào Thái Noãn có chút giống lưu manh, nhưng lúc cười quả thật rất đẹp. Rõ ràng là một cậu trai rất đáng yêu, chẳng hiểu vì sao mà lúc nào cũng trưng cái mặt ông già mấy chục tuổi ra ngoài.
Tuy nhiên, lần này dường như anh hai đã động tâm thật rồi... Cũng tốt, như vậy là anh ấy đã có thể an tâm trấn thủ tập đoàn Âu Dương, gánh nặng trên vai anh được nhẹ bớt thì sẽ có thời gian dạy Vương Miêu thêm nhiều điều, rồi còn tìm người nhà giúp cậu.()
Bỏ hai tên chúa gây chuyện khiến lòng người bất an ở lại nhà, Âu Dương Hạo Nhiên lái xe tới phố buôn bán, mua một đống thức ăn, sống chín có đủ, đồng thời cũng mua thêm một hộp chè trôi nước. Chè trôi nước tượng trưng cho đoàn đoàn viên viên, nhà Âu Dương có ba anh em, khó khăn lắm anh hai mới trở về, cả nhà nhất định phải tụ họp lại mới được.
Tiếng pháo ngày một to, tối đêm trước, các tinh anh trong khu chung cư xa hoa đã bắt đầu chuẩn bị nhiều pháo hoa sang quý hơn nhà bình thường rất nhiều. Âu Dương Hạo Nhiên dừng xe, rợn người, nhưng do hai tay anh đang xách nhiều đồ, thật sự là khó lòng mà chạy được.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân quen thuộc, nên ngay khi anh còn đang lục tìm chìa khóa trong túi áo thì Vương Miêu đã đẩy cửa ra. Nhìn viên pháo to đùng đã được châm ngòi, Âu Dương Hạo Nhiên vội vàng lấy đồ bịt tai trong túi áo ra đội lên cho cậu. Khi có tiếng pháo hoa vang lên, anh cũng đã nhanh tay kéo cậu vào trong áo khoác màu đen của mình.
Dù bận bịu nhưng Thái Noãn vẫn có thời gian liếc hai người họ, trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, cậu ta lấy dây kẽm ra, xoay xoay mấy cái, mở cửa phòng khách đã khóa trái.
Có tổng cộng bảy mươi tám tiếng vang to, Âu Dương Hạo Nhiên ôm Vương Miêu, Thái Noãn nhìn Âu Dương Quản bị đánh thức nằm trên giường, thời gian như kéo dài vô hạn.
Dưới chút ánh sáng còn sót lại của đợt pháo hoa cuối cùng, Âu Dương Hạ Hoa đi tới bên cầu thang, đẩy kính mắt trên sống mũi lên, “Mấy người... Có cần tôi viết cuộc tình này thành văn rồi xuất bản không?”
Âu Dương Hạo Nhiên nhìn cậu em trai đột nhiên xuất hiện, buông Vương Miêu đang run lên ra, có cảm giác dù mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng khó lòng rửa sạch oan này.
Dù trong nhà Âu Dương Hạ Hoa là em út, nhưng có lẽ là do tác động của công việc, cho nên nhìn cậu không giống người bình thường, còn cụ thể khác ở chỗ nào thì cũng không nói rõ ra được.
Vất vả lắm tiếng pháo mới ngừng lại, Âu Dương Hạo Nhiên lấy cái bánh bao thật to nhét vào miệng Vương Miêu. Giờ cách cơm chiều còn rất lâu, không tới tám giờ thì đừng hòng ăn tối được, chi bằng cứ cho Vương Miêu ăn no trước, lát nữa đỡ nghe cậu la ó om sòm.
“Đây là sách mới vừa xuất bản, em có mang về một ít cho mọi người nè!” Âu Dương Hạ Hoa bình thản đưa đồ miễn phí tới, giờ nhân loại tiến bộ, toàn mang sách làm quà Tết không nha.
Thái Noãn cầm một túi to, vừa ăn vừa rung đùi, đồng thời cũng ném một quyển sách tranh qua cho Vương Miêu đang ăn bánh bao nóng, bản thân thì chọn cho mình một quyển tiểu thuyết thú vị ngồi đọc.
Ba anh em lẳng lặng ngồi trên ghế salon, trao đổi tinh thần.
Một lát sau, Âu Dương Hạo Nhiên không chịu nổi kiểu trao đổi thâm tình thế này nữa, chạy vào nhà bếp chuẩn bị cơm tất niên. Tiếng pháo bên ngoài lại vang lên, thế là trong nhà bếp cũng lại có thêm một cái đuôi - Vương Miêu.
Nhà nhiều miệng ăn, Âu Dương Hạo Nhiên sợ không thể cho một đám tổ tiên bên ngoài ăn no, nên lấy chiếc nồi to dạo trước được bạn tặng tân gia treo trong tủ ra. Anh chưa xài chiếc nồi này lần nào, nó vẫn còn nằm nguyên vẹn trong hộp. Cũng may đồ uống trong nhà anh đều là bình to, kiểu đại gia đình, lỡ như thức ăn không đủ thì có thể mang đồ uống ra chuốc chết họ.()
Chờ đến lúc Âu Dương Hạo Nhiên bưng nồi lẩu sôi sùng sục lên bàn, tất cả những người có trong phòng đều chảy nước miếng. Lúc ở trong bếp Vương Miêu đã trộm một con tôm, giờ tốc độ tập tễnh bưng chén cơm của cậu còn nhanh hơn hết thảy.
Ngay khi Âu Dương Quản gắp cho Thái Noãn nữ vương một miếng cá vừa nhúng chín, thì Âu Dương Hạ Hoa nãy giờ vẫn chưa gia nhập vào hàng ngũ đã lấy di động ra, bắt máy. Theo tiếng vọng ra bên ngoài, đó rõ ràng là một giọng nam. Âu Dương Hạ Hoa dịu dàng đáp lại, một lát sau, phất tay với những người trong phòng, “Em tới nhà mẹ chồng đây, mọi người từ từ ăn đi nha!”
Không ngờ là cậu em trai bình thường không hái hoa ngắt cỏ, một lòng chăm lo cho công việc xuất bản giờ đã lén có bồ ở sau lưng hai ông anh, lại còn phát triển tới mức đi gặp mẹ chồng, hơn nữa đối tượng còn là một người đàn ông.
Anh ba giật mình, anh hai nheo đôi ngươi nguy hiểm, Thái Noãn miệng đầy rau cải nói tiếng goodbye, Vương Miêu một tay băng bó một tay đang cầm thìa phấn đấu quyết liệt với thịt bò...
Trên TV bắt đầu truyền hình buổi liên hoan cuối năm, những tiểu phẩm khôi hài ấy đều khiến người xem phải bật cười.
Sau một loạt các tiếng pháo ban nãy, xem chừng giờ này những hộ gia đình trong khu đều đang tề tụ trước bàn ăn vừa xem TV vừa trò chuyện. Đơn giản là giờ này không có ai rỗi hơi tới nỗi chạy ra nơi gió lạnh thấu xương mà đốt pháo cả. Âu Dương Hạ Hoa đi rồi, bầu không khí có hơi thay đổi, để bớt xấu hổ, Âu Dương Hạo Nhiên cố tình mở âm thanh TV to hơn một chút.
Ăn xong, không có thú tiêu khiển gì, Thái Noãn nói muốn trải nghiệm cảm giác thức đêm ở trong nước, thành ra cậu ta quấn chăn, ngồi trên thảm trong phòng khách. Âu Dương Quản đương nhiên là phải ở cạnh canh gác, thi thoảng còn thừa cơ sỗ sàng đối phương. Vương Miêu cũng góp vui, cầm tập tranh lăn qua lăn lại, đến cuối cùng, chỉ còn mình Âu Dương Hạo Nhiên thu dọn chén bát.
Tới gần mười hai giờ khuya, tiếng pháo vang bên ngoài khiến cửa sổ trong nhà như rung lên. Sau khi kết thúc giây phút đếm ngược, Thái Noãn bị đóng gói ôm về phòng, Vương Miêu thì chui vào gian phòng cậu vẫn hay ngủ như mọi khi.
Trong phòng chính không mở đèn, nhưng những vầng sáng phóng lên rồi rơi xuống ngoài cửa sổ lại khiến cả gian phòng sáng rực. Âu Dương Hạo Nhiên kéo Vương Miêu ra khỏi người mình, kéo chăn qua, rồi che kín tai cậu lại.
Tiếng pháo bắt đầu nhỏ dần, Vương Miêu tựa vào lòng Âu Dương. Lúc còn là mèo, thấy người ta đốt pháo, cậu và đám bạn sẽ chui tuốt vào tầng hầm, thứ ánh sáng xinh đẹp này là lần đầu tiên cậu trông thấy.
Vương Miêu xoay tròng mắt, nếu Âu Dương Hạo Nhiên không phải là giống đực thì tốt rồi... Cùng người (mèo) mình thích ở cùng nhau xem pháo hoa xinh đẹp đúng là lãng mạn thật nha!
Vào lúc này, Âu Dương Hạo Nhiên lại cảm thấy nơi nào đó trong lòng anh đang được lấp đầy. Chưa có ai cùng anh ngắm pháo hoa thế này, những partner trước đây của anh chỉ là đối tượng tình một đêm, có lẽ, sau này anh nên nghĩ tới chuyện ổn định thôi.
Hôm sau, đến tận chiều cả nhà mới thức dậy. Âu Dương Hạo Nhiên là vì bị Vương Miêu dằn vặt tới gần sáng, còn Thái Noãn thì bị Âu Dương Quản “dằn vặt” tới hừng đông.
Nhà Âu Dương không có thân thích tới chơi, ngay cả người thân duy nhất giờ cũng đang ở Bắc Mỹ xa xôi. Nhiều nhất là chỉ gọi một cú điện thoại, cho nên mấy ngày nghỉ Tết, hầu như bốn người đều chui rúc trong phòng khách.
Vương Miêu đã tìm thấy niềm vui của mình, cậu cầm một quyển tập tranh lăn qua lăn lại nghiên cứu. Âu Dương Hạo Nhiên còn cho cậu một cây bút, một quyển sách, thế là Vương Miêu cầm bút nhìn theo hình mấy con vật trong tranh, xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ ra rất nhiều thứ. Dường như cậu rất khát vọng được học tập mọi thứ, bất kể là đi đứng, hay là nói chuyện, vẽ tranh, viết chữ. Nếu cho cho cậu tới trường, Vương Miêu tuyệt đối là một đứa học trò ngoan.
Thái Noãn thì dùng chiếc TV to đùng ở phòng khách của Âu Dương Hạo Nhiên chơi game, cũng không biết Âu Dương Quản đã học hỏi thế nào mà sau khi chơi thử một lần, về sau lần nào Thái Noãn cũng thua cả.
Hiện tại, Âu Dương Hạo Nhiên hoàn toàn là bảo mẫu của ba người họ, một ngày ba bữa cơm, còn phải chực chờ dọn dẹp mớ bề bộn trong phòng.
Buổi chiều của ngày nghỉ cuối cùng, hai anh em nhà Âu Dương bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp sáng hôm sau. Vào lúc này, trong nhà lại xuất hiện một vị khách không mời.
Sau cả tuần ăn Tết, giờ Vương Miêu đang không ngừng tập đi trên lớp thảm trải nhà mềm mại. Cậu đã không còn đụng ngã đồ vật, va quệt lung tung nữa rồi, đó cũng có thể coi là một thành tựu. Vả lại, cậu cảm thấy chuyện đi thẳng tới cửa, mở ra, đóng lại rất thú vị. Nhưng mùi của người ngoài cửa lại khiến cậu khó chịu vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Thi Đông Vũ nhìn thấy Vương Miêu, sau Tết, Vương Miêu béo hơn một chút, da trắng ngần, tóc đen mềm mại rũ xuống hai bên vành tai, khiến ai nhìn thấy cũng thích. Bàn tay đang cầm túi đồ của Thi Đông Vũ hơi run lên một chút, thẹn thùng đưa lễ vật của mình giấu sau lưng.
“Vương Miêu, ai vậy?” Vừa hỏi xong, Âu Dương Hạo Nhiên lại thấy tốt nhất là anh nên ra ngoài xem một chút, bởi vì Vương Miêu chỉ biết nói mấy từ đơn linh tinh như “Ưm, a, ô, Âu, muốn, meo meo” mà thôi.
“Là tôi, Thi Đông Vũ!”
Âu Dương Hạo Nhiên kinh ngạc, cũng có chút luống cuống, không ngờ là cậu ta lại tới nhà mình.
Vương Miêu nhìn Thi Đông Vũ, lại quay qua nhìn Âu Dương Hạo Nhiên, cái mũi nhỏ không ngừng ngửi ngửi.()
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm!” Nhìn quầng thâm nơi khóe mắt Thi Đông Vũ, mới mấy ngày không gặp, nhưng dường như cậu ta tiều tụy đi rất nhiều, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi. Dù trong nhà có anh hai, rất không tiện, nhưng anh là một người dễ mềm lòng, cho nên vẫn mời cậu ta vào.
Vừa vào cửa, Thi Đông Vũ không ngờ là ngoài Vương Miêu ra, bên trong vẫn còn hai người khác. Cậu ta ngẫm, cảm thấy có lẽ ba người này đều là khách tới nhà Âu Dương Hạo Nhiên chơi, tức thì tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
“Tôi không có thân thích gì, ăn Tết một mình quá cô đơn, cho nên mang ít rượu tới tặng cho anh!” Thi Đông Vũ đưa hai chai rượu đỏ lên, “Rượu đỏ dưỡng nhan!”
Mời Thi Đông Vũ ngồi xuống, phải trưng món nợ phong lưu ngay trước mặt anh hai mình, Âu Dương Hạo Nhiên thấy quẫn bách không chịu nổi. Cũng may là tuy bình thường Thi Đông Vũ rất độc mồm độc miệng, nhưng giờ cũng tạm gọi là an phận, chỉ ngồi yên trên salon, nói một vài chuyện bình thường với mọi người, cũng không có ai hỏi tới thân phận của cậu ta. Duy chỉ có Vương Miêu là vẫn giữ thái độ đối địch với Thi Đông Vũ.
Vương Miêu nhìn Thi Đông Vũ đang ngồi trong phòng, mỗi một nét bút của cậu đều rất mạnh, đâm thủng cả giấy.
“Ngại quá, tôi không biết nấu gì cả, hay là tối nay ở lại ăn lẩu đi?”
Giờ mấy quán bên ngoài đã bắt đầu mở, Âu Dương Quản đã ngán ăn lẩu khi nghe em trai mình quyết định tiếp tục nấu lẩu, trước giờ cơm chiều, y liền dẫn Thái Noãn ra ngoài ăn, giờ y tuyệt đối không muốn nhìn cái nồi chứa đầy rau thịt đó nữa.
Thi Đông Vũ vào bếp nhìn một chút rồi đuổi Âu Dương Hạo Nhiên ra ngoài, khóa trái cửa lại. Bất chợt, Âu Dương Hạo Nhiên lại thấy nhớ cái kỹ thuật mở khóa của Thái Noãn vô cùng.()
Độ chừng một giờ sau, cửa phòng bếp mở ra, Thi Đông Vũ bưng mâm cơm thơm ngào ngạt đặt lên bàn ăn. Sau mấy ngày ăn lẩu ngán gần chết, cuối cùng thì cái dạ dày của Âu Dương Hạo Nhiên cũng đã lên tiếng kháng nghị. Những thứ theo lẽ nên quẳng vào nồi lẩu, giờ lại trở nên đẹp rạng ngời, hương thơm bay tứ phía, khiến mọi người phải chảy nước miếng.
“Không ngờ trù nghệ của Tiểu Thi lại tốt thế này, cậu học khi nào vậy?” Âu Dương Hạo Nhiên theo quán tính gắp một miếng thịt kho tàu cho Vương Miêu, lại thấy mặt Đông Thi Vũ đượm buồn.
“Dạo trước anh ta luôn tăng ca, cho nên tôi đi học nấu!”
Vương Miêu cắn thịt kho tàu, lỗ tai giật giật nghe Thi Đông Vũ nói.
Âu Dương Hạo Nhiên không muốn chạm tới chỗ đau của Thi Đông Vũ, vì vậy mới lấy cớ muốn nếm thử rượu đỏ cậu mang tới, rót cho cả hai mỗi người một ly. Ai ngờ rượu này càng uống càng say, càng uống càng mệt người.
Thi Đông Vũ thấy nóng, cởi chiếc áo len hơi mỏng bên ngoài ra, “Hồi Tết, lúc tôi đi tản bộ, tình cờ trông thấy anh ta nắm tay vợ mới cưới, nhìn cũng hạnh phúc lắm...”
“Tôi thấy cậu nên quên anh ta đi, trên đời này đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ chứ!”