[Miêu Thử Đồng Nhân] – Chấp Tử Chi Thủ

Chương 14: Chương 14




[ Miêu – Thử ] Chấp Tử Chi Thủ

Author: Biên Bức

Paring: Miêu – Thử

Gener: Đam mĩ , Cổ trang- Giang hồ , Nhất công – nhất thụ , H*,…

Rating: M

Translate: QT

Edit: Leena-chan

Tình trạng : + Bản gốc : Hoàn

+ Bản edit : Ta bơi ~

Độ dài : 28 Chương

P.s: Bản edit không mang tính chất thương mại . Ta làm vì yêu thích [ Miêu – Thử ] . Bản dịch không có sự cho phép của tác giả . Nên thỉnh chư vị đừng mang đi đâu .

.

Chương 14

.

.

Mười mấy hắc y nhân bay tới trên mái thư phòng của Công Tôn Sách , Rồi lại chia nhau ra bốn hướng hành động , xem ra là những kẻ này đã kế hoạch từ trước , hành sự vô cùng nhanh gọn và có quy củ .

Triển Bạch hai nười vừa tới , đã thấy ánh đuốc rực đỏ trên tay đám hắc y nhân . Triển Chiêu trong lòng thầm kêu không ổn “ Không xong ! Bọn chúng muốn phóng hỏa ! “

Triển Chiêu đem bạch Ngọc Đường hạ xuống một mái nhà . Bạch Ngọc Đường trong lòng Triển Chiêu nói : “ Ngươi bình tĩnh một chút ! Hiện tại bây giờ tình huống ra sao ? “

Triển Chiêu nói : “ Bọn chúng tổng cộng mười hai người , trước cửa sáu , phía sau có sáu , xếp thành một vòng , trên tay chúng cầm cây đuốc.”

Bạch Ngọc Đường trầm ngâm : “ Ta đối phó bên này , ngươi ra phía sau ! “

Triển Chiêu kinh hãi “ Không được ! Mắt ngươi chưa có khôi phục , không thể nào cùng sáu người đối chiến ! “

Bạch Ngọc Đường tức giận : “ Triển Chiêu , Ngươi tái khinh thường ta , sau này chúng ta ân đoạn ngĩa tuyệt ! “

Mặc kệ Triển Chiêu có đồng ý hay không , Bạch Ngọc Đường từ trong lòng Triển Chiêu dãy ra , đoạt lấy kiếm trên tay Triển Chiêu , cũng không biết là do cố ý hay do mắt y không nhìn thấy , mà Họa ảnh của chính mình thì không lấy mà lại lấy đi Trạm lô của Triển Chiêu.

Một tiếng hô lên có vẻ là đầu lĩnh của bọn hắc y nhân , tất cả đồng loạt như nghe được mệnh lệnh , lấp tức đem cây đuốc hướng thư phòng chuẩn bị phóng đi .

“ Dừng tay ! “

Theo một tiếng gầm giận dữ vang lên , chỉ thấy một cái bóng màu trắng lướt qua , không thấy rõ bóng người , chỉ thấy kiếm quang cuồn cuộn , trong đêm tối tĩnh mịnh ánh kiếm sặc bén lóe lên . Hắc y nhân đều lấy kiếm đỡ , quay người đẩy ánh lửa ra sau , chặn lại mũi gần kề . Nhìn chăm chú thấy rõ người trước mắt , đều là một tiếng thét kinh hãi .

“ Bạch Ngọc Đường ! “

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt lên trời cười to : “ Ha ha ha … Đúng là Bạch gia gia ta đây ! Bọn đạo chích kẻ cắp các ngươi còn không mau mau xưng tên ra ! “

Trong nháy mắt , hắc y nhân hô hấp đều rối loạn , nhưng trong số đó có một kẻ lại bình tĩnh , không biến sắc rối loạn ,nói .

“ Mọi người không cần hoảng , Y hiện tại không nhìn thấy ! Thừa dịp , tất cả cùng tấn công ! “

Bạch Ngọc Đường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi , trong lòng không ngừng rủa xả , y sẽ nhớ kỹ tên hỗn đản này , nhớ kỹ thanh âm của hắn . Bạch Ngọc Đường y thề không giết tên hỗn đản này , y không kêu Bạch Ngọc Đường !

“ Hảo hảo , vậy các ngươi hãy chống mắt lên xem , Bạch gia gia ta nhìn thấy hay không nhìn thấy có gì khác nhau ! “

Y tức giận hét lên mootjt iếng , kiếm thế triển khai hướng đối thủ cách y gần nhất đánh tới .

Nhưng những kẻ này cũng không phải tầm thường , rõ ràng bọn chúng đều đã qua huấn luyện nghiêm khắc . Một kiếm của y đâm tới , mục tiêu cũng rất nhanh lui về phía sau , đồng thời năm người kia cũng nhanh chóng dàn ra vây kín lấy Bạch Ngọc Đường , trong nháy mắt thế trận chuyển biến , bạch Ngọc Đường bị vây chặt trong trận.

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường nói một là một , nếu hắn vì lo lắng cho Bạch Ngọc Đường mà để Công Tôn tiên sinh chịu tập kích , Bạch Ngọc Đường chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn .

Vì thế khi Bạch Ngọc Đường hô lên dừng tay , hắn cũng đồng thời bay đi , hướng phía sau đoạt đuốc trên tay hắc y nhân .

Hai người cũng mười hai kẻ bịt mặt đánh qua đánh lại tới khó phân.

Triển Chiêu bên này , nếu nói về thực lực cho dù cả sáu kẻ kia cùng lúc ra tay cũng không phải đối thủ của hắn . Nhưng trong lòng hắn lại không ngừng lo lắng cho Bạch Ngọc Đường mà nóng lòng cầu thành , vài lần bất chấp tiến công , kết quả lại hoàn toàn ngược lại , do vội vàng mà để lộ sơ hở , bị hắc ý nhân mạnh mẽ áp lại .

Bạch Ngọc Đường dù sao nhìn không thấy cũng đã là nhược điểm chí mạng , cho dù y võ công có cao đến đâu , thính lực cũng tốt đến mấy , thì khi giao đấu vẫn gặp trở ngại hơn nữa lần này lại là lấy một địch sáu . Tiếng binh khi va chạm không ngừng khiến y không khỏi bị quấy nhiễu , mà lũ hắc y nhân kia cũng biết nhược điểm của y , trong lúc công kích đồng thời cũng phát ra tiếng hô hoán , nếu không công kích thì cũng sẽ đưng ở một bên múa loạn kiếm tạo nên tiếng gió hỗn loạn , làm cho y phải phân tán tinh thần xác định hướng đối phó .

Từ phía sau truyền đến vài tiếng hét thảm , Bạch Ngọc Đường đang phân thần , chỉ nghe “ Xuy xuy “ hai tiếng , Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh , tiếp đó là một trận ấm áp chảy xuống , y biết bản thân bị thương , không khỏi trong lòng tức giận .

Tiểu miêu vốn đã không cho hắn cùng nhân đối địch , nay lại bị thương , còn không biết lúc con mèo biết được y lại nghe một trận cằn nhằn giáo huấn của hắn đi .

Trong lòng hung ác , dưới tay liền biến chiêu , chỉ thấy trong tay y kiếm quang đột ngột tăng vọt , kiếm khí mạnh mẽ , ngũ quang thập sắc quang mang bao phủ xung quanh người y tựa như bàn long vờn quanh , thân pháp của y cũng biến hóa khôn lường , cả người linh hoạt , tựa du long , cho dù bản thân bị sáu kẻ vây đánh cũng chẳng vì vậy mà bị uy hiếp .

Nhìn như vậy , ai có thể tin y hiện giờ hai mắt bị mù ?

Sáu người kia không thể ngăn cản thế tiến công của y , nhất bước nhảy lui tránh ra ngoài , Bạch Ngọc Đường mỉm cười , nhất chiêu “ Long tường thiên tế “ . Sử xuất , ẩn hàm hô gầm long ngâm , hắc y nhân còn đang kinh hãi bên tai đã truyền đến thân thể thứ phá thanh , một người kêu thảm thiết .

Lại nói Triển Chiêu , sáu người kia căn bản không phải là đối thủ của hắn , nhưng hiện tại bọn chúng đều liều mạng , biết rõ không phải là đối thủ của hắn chiêu chiêu đánh ra đều là liều mạng mà đánh . Triển Chiêu có nhiều cơ hội đen một kẻ trảm vu dưới kiếm , rồi lại bị những người khác tiến công tới cứu .

Triển Chiêu trong lòng cười đánh , biết bọn họ nghe được tiếng hét truyền tới từ phía trước .

Nếu hắn trì hoãn càng lâu , trong lòng sẽ nóng nảy , bọn họ chính là đang đợi , chờ hắn khi nào lộ ra nôn nóng , khi đó hắn sẽ thua .

Nhưng … Hắn là Triển Chiêu , mà người kia là Bạch Ngọc Đường . Triển Bạch hai người …. Không ai hiểu đối phương hơn chính bản thân mình .

Triển Chiêu huy kiếm về phía trước , giống như là muốn mở đường chạy tới phía trước tiếp ứng , một chiêu này làm cho sau lưng hắn sơ hở chồng chất , Hắn đang đánh cuộc , cuộc năm người phía sau , tự nhiên sẽ có kẻ không nhịn được mà nhân sơ hở của hắn .

Quả nhiên hắn đã đúng , từ phía sau có hai kẻ nhằm lưng hắn mà chém tới .

Đáng lẽ kiếm của hắn sẽ đâm trúng người trước mặt , nhưng lại đúng trong lúc chỉ mành treo chuông , hắn đem kiếm thế thu hồi , xoay nửa người nhẹ nhàng uyển chuyển , phản thủ đem kiếm đâm vào ngực kẻ phía sau , nhanh chóng thu thế quay về , vừa hạ được một kẻ cũng vừa tránh được một thanh kiếm xẹt ngang qua cổ hắn , hắn đưa tay phải kiếm hoa nhất vãn , kẹp lấy mũi kiếm hướng ngực hắn đâm tới , lách người dùng lực kéo mũi kiếm xuyên qua kẻ hở đâm vào kẻ phía sau . ( lee : Mọi người tưởng tượng dc ko , ta tưởng tượng đc rồi , cố gắng miêu tả sao cho dễ thấy nhất rồi . Ôi mẫy cảnh đánh nhau này thực là muốn hại ta mà ~ )

Chiêu thức của hắn quả thực mĩ tuyệt , trong nháy mắt đã hạ được một phần ba địch nhân , làm cho những kẻ còn lại không khỏi kinh hãi .

Sáu người đã khó có thể ngăn cản hắn , hiện giờ lại mất đi hai người , còn lại bốn người lại càng không đủ . Bốn người kia liếc mắt nhìn nhau một cái , bỗng nhiên một tiếng hô lên , bốn người tứ phía mà trốn đi.

Triển Chiêu thấy vậy cũng không có đuổi theo , vội vàng hướng phía trước cửa bay di.

Chờ khi thấy được Bạch Ngọc Đường , Triển Chiêu lại không vội . Này cho dù y có không nhìn thấy , nhưng Bạch ngũ gia vẫn là Bạch ngũ gia a , có kiếm trong tay dễ dàng ngăn được cả sáu người cùng công kích , này nếu hắn lao đến hỗ trợ , không phải là tự tìm cho con chuột cắn sao ?

Nhưng mà hắn đang nghĩ đứng xem kịch vui , thì đập vào mắt hắn sau lưng Bạch Ngọc Đường một màu đỏ đậm .

Triển Chiêu trong lòng bạo tức , đám người kia cư nhiên giám đả thương tới Ngọc Đường .

Triển Chiêu nhảy khỏi nóc nhà , huy kiếm gia nhập chiến cuộc.

Quen thuộc đích hơi thở trở lại bên người, Bạch Ngọc Đường không cần xem đều biết là ai, lập tức ở bên người lưu ra một vị trí, một tả một hữu, song song ra chiêu.

Triển Chiêu lao tới hỗ trợ , Bạch Ngọc Đường trong lòng không thể nói là không tức giận , nhưng cảm giác bên cạnh có người cùng mình phối hợp ăn ý cũng không phải là không tốt ,cho nên quyết định tạm thowifkhoong truy cứu hắn , mà là cùng hắn tay nắm tay đối địch .

Những kẻ kia , đối phó với một mình Bạch Ngọc Đường đã là cố hết sức , huống chi bây giờ lại còn thêm một Triển Chiêu . Tuy rằng rằng hai người bọn họ nhất miêu nhất thử , võ công cao nhưng cũng không giống nhau , nhưng lại bởi vì hai người họ cùng một chỗ nhiều năm , phần ăn ý so với người khác đều hơn . Nếu cùng với người khác hợp tác là tăng gấp đôi sức mạnh , thì hai người họ hợp tác lại là tăng ba lần sức .

Không tới một khắc đồng hồ , năm người kia đã là binh bại như núi đổ , trong nháy mắt lại có hai người ngã xuống dưới kiếm của bọn họ .

Nghe được kẻ địch cước bộ hướng ngoài thối lui , Bạch Ngọc Đường hướng kiếm đâm tới , nhưng nào ngờ dưới đất lại có một cục đá , vừa bước tới vấp phải khiến kiếm chiêu bị loạn , chính y cũng thiếu chút ngã xuống đất .

Triển Chiêu huy kiếm , leng keng vài tiếng nghĩ muốn nhân cơ hội công kích vội vàng thu chiêu , tay trái ôm lấy Bạch Ngọc Đường lãm vào trong ngực mình .

Bạch Ngọc Đường vừa thở gấp vừa tức giận quát : “ Triển Chiêu ! Ngươi buông cho ta ! “

Triển Chiêu lại giống như chẳng nghe thấy tiếng quát mắng của y , một bên ngăn công kích một bên hỏi : “ Ngọc Đường , ngươi thế nào ? Bị thương sao ? “

“ Ta không bị thương ! Ngươi này tử miêu buông ra cho ta ! Thực khó coi ! “ ( Lee : Lập lại lần nữa , Tiểu thử ngươi chê thì để ta ~ __ Tiểu bạc : Không thèm nhìn … víu víu hàng loạt phí dao ném tới )

“ Dù sao ngươi cũng đâu có thấy “ . Triển Chiêu nói =))

Bạch Ngọc Đường tức giận đến gân xanh nổi lên .

Vừa rồi là hai người cùng hợp tác , hiện tại biến thành Triển Chiêu một mình công kích , đồng thời trong tay còn ôm một người , rõ ràng là không linh hoạt bằng lúc nãy.

Địch nhân còn lại có ba người , vốn dĩ không còn cơ hội , nhưng lại nhìn thấy nhược điểm của Triển Chiêu là Bạch Ngọc Đường . Lúc này cả ba như một cùng hướng bạch Ngọc Đường công kích.

Bạch Ngọc Đường kỳ thật vừa mới được lấy ra kim khâu cấm chế trong gân mạch , hiện giờ lại xử dụng kiếm quá lâu , tay phải của y không ngừng co rút đau đớn , nhưng y có chết cũng không nói cho Triển Chiêu biết chuyện này.

Hơn nữa hiện tại y lại bị Triển Chiêu ôm vào trong ngực , khiến tay phải của hắn bị hạn chế , Triển Chiêu hắn cũng không chịu buông Bạch Ngọc Đường ra . Hắn dứt khoát đem Trạm Lô giao cho tay trái . Cho dù Bạch Ngọc Đường cảm thấy xấu hổ không thôi trong tư thế này , nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai người vẫn là hợp tác chặt chẽ , khi thì một công một thủ , khi thì hợp tác tấn công nhanh , khi thì bảo vệ lẫn nhau , động tác so với lúc này lại càng thêm trôi chảy . Hai người cùng tiến cùng lui , mỗi chiêu kiếm xuất ra đan xen lẫn nhau đều ăn ý , hoàn mĩ bổ sung cho nhau .

Nhìn từ xa nào có giống là đang giao đấu , rõ ràng nhìn như hai người ôm lấy nhau nhẹ nhàng uyển chuyển mà vũ !

Đinh gia huynh muội nghe được tiếng binh khí va vào nhau , chạy vội tới thì đập vào mắt chính là hình ảnh như vậy .

Đinh Nguyệt Hoa cắn chặt môi , dậm chân, xoay người chạy đi .

Đinh Triệu Huệ rút kiếm bổ nhào tới , cũng không biết là hướng địch nhân hay là chỉa mũi kiếm vào hai người Triển Bạch .

“ Triển Chiêu ngươi buông ra cho ta ! Đánh nhau còn ôm nam nhân ! Ngươi không thấy khó coi sao ! “

Triển Chiêu dẫn kiếm của hắn đâm trúng kể địch bên cạnh mình , cười nhạt nói : “ Khó coi , ngươi có thể không nhìn .” ( Lee : Triển ca ta chấm câu này của huynh ^^ )

Đinh Triệu Huệ nghe thấy mà tức đến khí huyết muốn đảo ngược , thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Còn lại hai kẻ địch phát hiện bản thân không có một tia hy vọng thắng cuộc , hai kẻ dùng ánh mắt như ám hiệu cho nhau , đồng loạt nghi chiêu kiếm xoay người bỏ chạy.

Triển Chiêu đang muốn đuổi theo , lại cúi đầu nhìn người trong lòng ngực của mình , quay sang nhìn Đinh Triệu Huệ vẻ mặt tức tối như muốn ăn điệu hắn luôn . Tròng lòng thầm than , thở dài một hơi , dừng lại không có đuổi theo.

Bạch Ngọc Đường phát hiện Triển Chiêu muốn đuổi theo rồi nhưng bỗng nhiên lại ngưng lại , y nhíu mày vội nắm lấy tay hắn quát “ Triển Chiêu , ngươi như thế nào còn không mau đuổi theo ! Những kẻ đó biết ta không thể nhìn thấy , có lẽ bọn chúng có liên quan tới vụ án ở Hoàng Lương ! “.

“ Không được “ Triển Chiêu ôn hòa nhưng lại mang ý kiên quyết cự tuyệt “ Hiện tại Trương Long bọn họ đều ra ngoài đứa nhỏ kia , trong phủ còn lại rất ít người bảo hộ , nếu đó là bẫy , ta lại đuổi theo , Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh có thể gặp nguy hiểm .”

Hắn nói là nói thế , nhưng hắn rời khỏi đây rồi người gặp nguy hiểm nhất không phải là tiểu bạch thử hay sao .

Bạch Ngọc Đường tức muốn chết : “ Ta không phải đã nói rồi sao ! Ngươi lúc nãy cũng đã nhìn thấy rồi đấy thôi ! Một mình ta cũng đủ sức đánh với sáu người , cho dù ngươi không gia nhập , ta vẫn là thắng được bọn họ ! “

Nói vậy cũng không sai , nhưng Triển Chiêu hắn một khi đã quyết định chủ ý , liền tuyệt đối không dễ gì thay đổi .

“ Ngọc Đường ngoan , bây giờ không thể truy , chúng ta trước đi xem Bao đại nhân .”

Bạch Ngọc Đường giận dữ :” Ngoan cái gì mà ngoan ! Ta không phải tiểu hài tử ! “

Triển Chiêu cười , với hắn mà nói Bạch Ngọc Đường nhỏ hơn hắn hai tuổi kỳ thực so với đứa nhỏ không có gì khác nhau.

Đinh Triệu Huệ ở bên cạnh hoàn toàn bị xem nhẹ giậm chân mắng : “ Các ngươi làm càn ! Làm càn ! Cư nhiên ở trước mắt người khác liếc mắt đưa tình ! Không biết xấu hổ ? “

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường làm như chẳng nghe thấy gì .

Bên này gà bay chó sủa thực náo nhiệt , ai cũng không phát hiện tới Công Tôn Sách đã mở cửa từ lúc nào đi ra .

“ Muốn xem Bao đại nhân , ta và các người cùng đi ! “

Triển Chiêu nói : “ Công Tôn tiên sinh , mới vừa rồi không có làm ngài sợ chứ ?”

Công Tôn Sách mỉm cười : “ Chỉ là việc nhỏ , còn dọa không đến ta được .”

Bạch Ngọc Đường chen vào nói : “ Nếu không phải bị dọa , hiện tại đâu cần cùng chúng ta đi qua xem Bao đại nhân ? Rõ ràng là sợ những người đó quay lại mà ! “

Công Tôn tiên sinh trên mặt hiện lên mấy sợi gân xanh.

“ Bạch Ngọc Đường , lúc rút châm thật sự rất đau đi , ha hả ha hả …”

… Đây là uy hiếp !

Bạch Ngọc Đường chau mày không nói .

.

.

END : CHƯƠNG 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.